Sau khi Hứa Lôi rời đi, Giang Hạ đắm chìm trong chuyện Hứa Lôi sẽ kết hôn,thật lâu sau chưa lấy lại được tinh thần. Cho đến khi cửa phòng làm việc bị người ta gõ cửa.
Cô sửa sang giấy tờ lộn xộn trên bàn, nói: “Mời vào.” Đồng thời nhìn về phía cửa.
Người đến dĩ nhiên là Trình Dật Tu. Giang Hạ không được tự nhiên ngồi thẳng người, cầm bút giả bộ đang bận.
“Đầu bếp Trình có chuyện gì sao?”
Trình Dật Tu tiện tay đóng cửa lại, “Không có việc gì thì không thể tới tìm em sao?”
Giang Hạ cúi đầu không nhìn anh, “Thực xin lỗi, bây giờ tôi bận nhiều việc.”
Anh rảnh rỗi đừng tới lắc lư trước mặt tôi!
“Nên đi ăn cơm.” Anh nhắc nhở.
“Bây giờ tôi không đói bụng.”
Anh ồ một tiếng, ngồi đối diện cô, không nói nữa.
Cảm giác được ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm mình, Giang Hạ cầm lấy bút, không biết mình viết cái gì.
Sau khi chép xong thực đơn, cuối cùng cô không chịu được bầu không khíquỷ dị trầm mặc của hai người, ngẩng đầu nhìn anh. “Rốt cuộc là anh đếncó chuyện gì?”
Anh cười một tiếng, “Không có việc gì, buổi sáng đến giờ không nhìn thấy em, hơi nhớ em.”
Trên mặt Giang Hạ hồng lên, thật sự là người không biết xấu hổ, saotrước kia cô không nhìn ra chứ. Nhưng mà, vì sao cô không cảm thấy tứcgiận?
Chuyện này không bình thường, vì biểu lộ rõ ràng lập trường của mình, cô nói: “Đầu bếp Trình, cảm ơn anh lúc trước đã giúp đỡ tôi, còn thay tôitìm di động và chìa khóa. Còn… Còn chuyện anh bị thương, chúng ta đãthanh toán xong. Cho nên, sau này ngoại trừ chuyện làm ăn, mong anh đừng tùy tiện tới quấy rầy tôi, được không?”
“Không được.” Anh trả lời rất nhanh. “Anh đã nói rồi, anh muốn theo đuổi em.”
“Nhưng mà tôi không đồng ý!”
Hai tay anh để trên bàn, hướng sát về phía cô, nhẹ giọng nói: “Cho nênanh mới cố gắng theo đuổi, quấn quít chặt lấy, cho đến khi em đồng ý.”
Anh đến quá gần, hô hấp thổi nhẹ mặt cô, tê tê dại dại.
Giang Hạ đứng lên, tránh đi hơi thở anh. Muốn phản bác gì đó, lại khôngbiết nên nói cái gì, cuối cùng đành nói một câu: “Dù sao tôi sẽ khôngđồng ý.”
Cô dọn đồ trên bàn, xoay người muốn đi ra. Ở cùng một phòng với ngườikhông biết xấu hổ này, cô sợ mặt mình sẽ hồng thành mông khỉ.
Nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc, đi đến nhà ăn nhân viên. Lúc này làthời điểm ăn cơm, vài nhân viên phục vụ cùng đi đến nhà ăn. Nhìn thấyGiang Hạ đỏ mặt từ phòng làm việc đi ra, vừa muốn gọi cô đi cùng, liềnthấy Trình Dật Tu từ trong phòng làm việc đi ra.
Hai tay Trình Dật Tu cắm vào trong túi quần, nhìn thấy các cô còn cườilên tiếng chào. Sau đó không nhanh không chậm đi theo sau Giang Hạ xuống lầu.
Bình thường Trình Dật Tu rất ít khi đến bên này, anh xuất hiện, còn có Giang Hạ đỏ mặt, làm các cô gái hưng phấn bát quái.
“Chao ôi, không phải là đầu bếp Trình đang theo đuổi quản lý Giang đấy chứ?”
“Tôi thấy rất có khả năng này, mặt quản lý Giang hồng sắp rỉ máu, khôngphải là vừa rồi ở trong phòng làm chuyện gì đó xấu hổ đấy chứ, ha haha…”
**************
Sau này, mỗi ngày Trình Dật Tu đều đến dạo nhà hàng mấy lần, buổi tốinhất định sẽ mở miệng đợi Giang Hạ tan tầm cùng, cũng không bắt buộc cônhất định phải ngồi xe anh. Nếu như cô ngồi xe bus, anh liền ngồi xebus. Nếu như cô gọi xe, anh liền lái xe đi theo phía sau.
Hành vi của anh tất nhiên dẫn tới suy đoán của mọi người, đối với chứngthực của mọi người, anh đều mỉm cười cam chịu. Rất nhanh, đồng nghiệpkhách sạn đều biết rõ, đầu bếp Trình đang theo đuổi Giang Hạ.
Mà Giang Hạ bởi vì tiệc cưới bận tối mày tối mặt, mười ngày đều làm thêm giờ, mỗi ngày về đến nhà đều mệt mỏi như chó, căn bản không có khí lựcnghĩ quá nhiều. Bởi vì Hứa Lôi còn ở nhà cô, cho nên mỗi ngày lúc TrìnhDật Tu lên lầu đưa bữa sáng và ăn khuya, đều sẽ có người thay anh mởcửa.
Đồ tham ăn đối với thức ăn đều không có chí khí, cho nên anh đưa đồ tới, cho tới bây giờ Giang Hạ cũng ăn không ít. Điểm này, làm Trình Dật Turất hài lòng.
Nháy mắt tới tiệc thứ 12, Mã tổng đã sớm nói với cô, tiệc cưới này rấtquan trọng. Cho nên Giang Hạ rất thận trọng với tiệc cưới này, rất sợxảy ra tình huống gì đó. Tất cả mọi chuyện mình nhìn chằm chằm mới yêntâm.
Sáu giờ mười tám phút tối, đúng giờ mang thức ăn lên, tất cả đều ngayngắn rõ ràng. Giang Hạ mới thoáng thở phào nhẹ nhõm. Sau khi giao phócho Trần Yến, trở lại phòng làm việc chuẩn bị nghỉ ngơi một lát.
Hôm nay cô đến kì kinh nguyệt, bên hông rất trướng, toàn thân đều khôngcó khí lực, sống đến bây giờ cô tự mình bội phục mình. Nhưng mà trở vềphòng làm việc chưa kịp ngồi nóng ghế, Trần Yến đã kêu cô trong bộ đàm.
“Quản lý Giang, cô nhanh đến đây, đã xảy ra chuyện rồi!”
Giang Hạ nhanh chóng chạy đến sảnh yến hội, Trần Yến đang ở đầu bậc thang đợi cô.
“Xảy ra chuyện gì?” Cô hỏi Trần Yến.
Trần Yến cũng sốt ruột, “Cơm Tây điều tạm Vương Giác mang chai rượu chochủ bàn bị làm vỡ, mẹ chú rể Chu phu nhân nói cô ấy vài câu, Vương Giáccứ như vậy khóc ầm lên trước mặt tân khách, kéo đều kéo không đi. Bâygiờ ầm ĩ rất khó coi!”
Giang Hạ nhanh chóng chạy tới sảnh yến hội, vốn bầu không khí ở sảnh yến hội vô cùng náo nhiệt, nay tân khách đều bị Vương Giác khóc sướt mướthấp dẫn.
Giang Hạ hỏi một nhân viên phục vụ khác mới biết được, hóa ra sau khiVương Giác làm vỡ bình rượu, Chu phu nhân chỉ oán hận một câu “Sao vụngvề như vậy”. Hơn nữa bảo Vương Giác nhanh chóng dọn mảnh vụn, đừng làmkhách bị thương.
Lẽ ra không phải là chuyện gì lớn, Chu phu nhân cũng không nói gì quáđáng. Nhưng mà Vương Giác lại ở chỗ đó khóc lên, chỉ trích Chu phu nhânxem thường cô ấy. Chuyện này đều do cô ấy gây ra, Chu phu nhân cảm thấytức giận, mới nói vài câu trách móc nặng nề, Vương Giác lại khóc lợi hại hơn.
Cô vội vàng gọi Trần Yến mang Vương Giác đi, nhưng mà Vương Giác làm như mình bị ủy khuất, không chịu rời đi. Hướng Giang Hạ nói: “Quản lý Giang sao giờ cô mới tới, mặc dù tôi không phải là người nhà hàng Trung Quốc, nhưng mà tôi tới đây giúp nửa tháng, sao cô có thể để nhân viên mình bị khi dễ mà mặc kệ đuổi tôi đi chứ!”
Giang Hạ hít sâu một hơi, ngành dịch vụ, kiêng kỵ nhất là nói không rõràng trước mặt khách hàng. Huống chi người ta đang chuẩn bị tiệc cưới,cô ấy lại ở đây khóc sướt mướt, đây không phải là làm cho người ta cảmthấy ấm ức sao? “Mặc kệ là chuyện gì, chờ tiệc rượu kết thúc rồi nóisau, cô đến phòng làm việc của tôi nghỉ ngơi một lát trước.” Nói xong ra ám hiệu cho Trần Yến kéo cô ấy rời đi.
Trần Yến nửa đẩy nửa túm đem người rời đi, nhưng mà tiếng khóc còn vangvọng ở trong hành lang, làm sắc mặt cha mẹ nhân vật chính không tốt.Giang Hạ nhanh chóng nói xin lỗi với bọn họ, người dẫn chương trình hônlễ cũng nói câu chuyện cười hòa giải, chuyện này mới tạm thời bỏ qua.
Nhìn vẻ mặt mẹ chú rể oán giận, Giang Hạ cũng biết, chuyện này vẫn chưa xong.
Quả nhiên, sau khi tiệc rượu kết thúc, mẹ chú rể trực tiếp gọi điện choMã tổng trách, hơn nữa bày tỏ tức giận, về sau tất cả xí nghiệp danhnghĩa của bà sẽ không lui tới với khách sạn. Lão Mã lập tức gọi Giang Hạ tới phòng làm việc.
Đến phòng tổng giám đốc, Giang Hạ đem chuyện nói rõ chi tiết cho lão Mã. Chuyện lần này, nguyên nhân quan trọng đều do Vương Giác. Cô ấy làm vỡchai rượu, vốn là sai trước, mà lúc đầu Chu phu nhân cũng không trách cô ấy, cô ấy lại khóc ầm lên. Người ta tổ chức tiệc cưới, cô ấy lại ầm ĩkhóc sướt mướt, đổi lại là ai đó cũng không vui vẻ nổi.
Nhưng mà lão Mã không để ý chuyện này, đem trách nhiệm đổ lên đầu GiangHạ, “Tiệc cưới lần này, tôi đã sớm nói với cô rồi, nhất định phải cẩnthận! Nhưng bây giờ biến thành dạng này, rốt cuộc là cô làm việc như thế nào?” Tổn thất một khách hàng lớn, tâm tình ông không tốt, cho nên lúcnói chuyện cũng rất nghiêm khắc.
Giang Hạ hơi ủy khuất, nhưng vẫn nói xin lỗi. “Thực xin lỗi Mã tổng, tôi cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra loại chuyện như vậy.”
Cô nào biết mới rời đi vài phút liền xảy ra chuyện như vậy, hơn nữachuyện lần này không thể trách cô hoàn toàn trách cô, dù sao có chuyệnxảy ra.
“Bây giờ nói xin lỗi thì có ích gì? Cô có biết phí ngạch hàng năm củaChu thị ở khách sạn mình là bao nhiêu không? Bởi vì cô thất trách, làmkhách sạn tổn thất rất lớn! Còn có nhân viên kia, tính tình cô ta nhưvậy, sao cô có thể sắp xếp cô ta đi phục vụ bàn chủ chứ?”
“Tôi không sắp xếp cô ta đi bàn chủ, là cô ta chủ động qua giúp đỡ.”Giang Hạ nói ra. Cô cũng thấy rất lạ vì sao hôm nay Vương Giác lại tới,bình thường làm việc rất lười nhác, có thể trốn liền trốn, sao hôm naylại chủ động đi bàn chủ giúp đỡ.
“Lúc chuyện xảy ra cô đang ở đâu? Nếu như cô có thể kịp thời ngăn cản,chuyện sẽ không ầm ĩ lớn như vậy!” Lão Mã nghiêm nghị hỏi.
Giang Hạ cắn môi, “Lúc ấy tôi không thoải mái, quay về phòng làm việc.”
“Cho nên nói, lúc tiệc cưới đang bận rộn, cô chạy về văn phòng?”
Giang Hạ không nói nữa, dù sao loại chuyện đến kì kinh nguyệt, cũngkhông thích hợp lấy ra làm lý do. Mặc dù cô thật sự không thoải mái.
Lão Mã thấy sắc mặt cô không thích hợp, mới phát giác mình nói quá nặnglơi,f khoát tay một cái nói: “Xảy ra chuyện này, trốn tránh trách nhiệmkhông có ích lợi gì. Bây giờ cô trở về làm công tác tư tưởng cho nhânviên kia, ngày mai tôi mang hai người đi xin lỗi Chu phu nhân.”
Giang Hạ muốn nói cô không trốn tránh trách nhiệm, chỉ trần thuật sựthật. Nhưng mà bộ dáng lão Mã hơi khủng bố, cô đem lời nuốt trở vào.
Trở lại phòng làm việc, lúc chuẩn bị nói chuyện với Vương Giác, lại phát hiện cô không thấy người kia đâu. Hỏi người ta mới biết, Vương Giác đểlại thư từ chức rồi rời đi.
Cô tìm được số Vương Giác gọi, đối phương từ chối nhận. Sau đó tín hiệu cũng không có, hiển nhiên là cho cô vào sổ đen.
Trong bụng lại bắt đầu đau đớn làm Giang Hạ vô lực gục xuống bàn.
Nghĩ đến ngày mai còn phải đi xin lỗi người ta, cô cảm thấy toàn thânsuy yếu. Nhưng mà làm ngành dịch vụ chính là như vậy, mặc kệ có lý haykhông, chỉ cần làm sai, đều là cô sai. Nếu cảm thấy ủy khuất, vậy côkhông cần chọn ngành này.
Mỗi lần ủy khuất, Giang Hạ lại nghĩ tới không làm. Nhưng mà cô tốtnghiệp liền làm nghề này, mệt gần chết bây giờ mới được chức vị này, cứbuông tha như vậy cô không cam lòng. Hơn nữa ngoại trừ việc này, côngviệc khác cô không có kinh nghiệm.
Rót cho mình chén nước nóng uống, bụng giống như có hệ thống sưởi, không có khó chịu như vậy cô mới cầm di động, chuẩn bị gọi cho Mã tổng, nóicho ông biết không liên lạc được với Vương Giác.
Điện thoại còn chưa lấy ra, cửa phòng làm việc có người gõ. Cô quay đầu lại nhìn, người đến là Trình Dật Tu.