Đến Tô Dĩ An cũng không ngờ Vũ Lăng lại làm tới mức này.
Trên đời, thứ còn đáng sợ hơn cả đao kiếm chính là miệng lưỡi thiên hạ. Những câu xì xào, đồn đại, bàn tán khắp nơi chẳng khác gì những lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tâm lý người bị hại.
Nguyệt Ảnh lại vốn là người nhạy cảm. Cô ta đã quen với những lời cảm thán, cảm kích đã lâu, bây giờ lại nghe những tiếng không hay về mình, chắc chắn sẽ vô cùng suy sụp tinh thần.
Dù sao cũng chỉ là vì chút đố kị mà làm liều. Hào quang sáng chói của cô ta lại vì sự xuất hiện của Tô Dĩ An mà bị lu mờ, thật sự là cũng khó mà chấp nhận.
Vũ Lăng lại lợi dụng những lời đồn đại để khiến Nguyệt Ảnh phải đau khổ như thế, quá tàn nhẫn rồi.
Cô lại còn nghe phong phanh được chuyện anh còn có ý định sẽ giảm lương của Nguyệt Ảnh vào cuối tháng này. Cô không chịu nổi nữa mà đánh bạo đi tới gặp mặt trực tiếp ông chủ.
Vũ Lăng có chút không vui: "Hiếm khi cô đích thân tới tận đây gặp tôi. Vậy mà bây giờ mục đích cô ở đây chỉ là để nói đỡ cho người đã hại cô?"
Tô Dĩ An hít sâu một hơi, dám tới đây đôi co với sếp, cô đã thấy mình đi quá ranh giới rồi:
"Vũ tổng, tôi đương nhiên cũng không khỏi bực mình về chuyện này. Nhưng cô ta chịu phạt như vậy là đã quá đủ rồi, anh còn muốn trừ lương của cô ta sao?"
Mặc dù nó cũng có liên quan đến công ty, nhưng nhìn lại những cống hiện mà cô ta đã dành cho Mộc Lưu, lẽ nào anh không thể mềm lòng?
Vũ Lăng không nói lời nào, chỉ im lặng nhìn cô. Rõ ràng cô cũng là nạn nhân trong chuyện này, vậy mà lại tới đây nói giúp cho cô ta.
Cô không nài ép anh phải chiều theo ý mình. Thấy Vũ Lăng vẫn nhất quyết trừ lương Nguyệt Ảnh, cô cũng đành chấp nhận, cúi đầu chào rồi bỏ đi.
Thôi kệ, cô cũng đã cố hết sức rồi, cô ta xem như đen đủi vậy.
Vậy mà vừa quay về phòng biên dịch, Nguyệt Ảnh lại đang làm loạn. Cô ta không khác gì một kẻ điên, làm náo loạn cả phòng, khiến ai cũng phải toát mồ hôi hột, thậm chí còn không dám chạy vào can ngăn.
Vừa trông thấy cô quay trở về, Nguyệt Ảnh gào lên như một con thú, chỉ trong nháy mắt liền xông thẳng tới chỗ Tô Dĩ An, nhắm vào cổ cô mà bóp:
"Là mày! Chỉ vì mày mà cuộc sống của tao bị đảo lộn! Cũng chỉ vì mày, tao mới phải đánh liều hành động như một kẻ ngốc. Cũng vì sự xuất hiện của mày, mà tao không còn được trọng dụng!"
Bấy giờ, mọi người mới tá hỏa chạy tới giải vây.
Nguyệt Ảnh vẫn chưa chịu thôi, lại tiếp tục gào:
"Lại còn tới tận phòng Vũ tổng để xin anh ấy tha cho tôi? Thật nực cười, cô giả nai cho ai xem đây? Tính làm người lương thiện để mọi người xung quanh tiếp tục khen ngợi hay sao?"
Mọi người xung quanh cũng phải toát mồ hôi hột.
"Nguyệt Ảnh! Làm loạn đủ rồi!"
"Cô đang bị kỉ luật đấy! Cô còn muốn bị phạt nặng hơn nữa hay sao?"
Nguyệt Ảnh lại gào lên: "Tôi cóc quan tâm! Dù sao thì cuộc đời tôi cũng từ đó mà tối mịt mù rồi!"
"Nguyệt Ảnh! Đừng ăn nói hàm hồ!"
Tới cả những thành viên làm việc lâu năm ở đây như Giang Hạ Sơ cũng phải giật mình trước hành động quá khích của Nguyệt Ảnh. Cô ta trước nay tuy kênh kiệu, nhưng lại chưa hề gây hấn chuyện gì quá to tát với ai, vậy mà bây giờ lại chỉ vì một nhân viên mới vào làm chưa lâu đã không kiềm chế được bản thân mà không tự chủ được hành động của mình.
Tô Dĩ An vốn dĩ có thể bật lại được Nguyệt Ảnh, nhưng cô không muốn làm cô ta bị thương, không muốn đánh trả, chỉ đành giơ tay ra bảo vệ.
Cuộc ẩu đả trong phòng ban biên dịch rất nhanh đã lan ra cả công ty, cuối cùng, ngoài hành lang đã xuất hiện bao nhiêu cặp mặt tò mò đang ngó vào bên trong.
Tô Dĩ An đanh nét mặt, tay giữ chặt lấy bàn tay đang ra sức cào bấu của Nguyệt Ảnh:
"Chị bình tĩnh lại! Mọi chuyện đã đi quá xa rồi!"
Việc cô tới cầu xin thay cho Nguyệt Ảnh xem ra đã khiến Vũ Lăng có chút bực mình rồi, bây giờ lại còn thêm chuyện này, chỉ e...
Tính ra, một phần cũng là lỗi của cô.
Có lẽ Hoắc Thừa Ân nói đúng, chuyện này cô không nên chen vào.
Chỉ một lúc lâu sau, điều mà Tô Dĩ An lo sợ nhất cũng đã diễn ra.
Chỉ một cuộc ẩu đả nhỏ, thế mà lại để đích thân Vũ Lăng xuống giải quyết.
Không chỉ mình Tô Dĩ An, sắc mặt của rất cả mọi người xung quanh đều tệ vô cùng, ai cũng sầm sì nét mặt, không dám nghĩ ra mọi chuyện sau đó sẽ diễn ra như thế nào.
Nguyệt Ảnh, phen này không chỉ có mình cô ta, cả Tô Dĩ An cô cũng khó sống rồi.
"Phen này có khi Nguyệt Ảnh bị đuổi việc luôn không biết chừng!" Vài người gần đó xì xào to nhỏ với nhau.
"Phải, nhìn sắc mặt của Vũ tổng mà xem, tâm trạng anh ta đang vô cùng tệ!"
Cũng có vài người khẽ thở dài: "Tô Dĩ An cũng thật đen đủi, mới vào công ty chưa lâu đã có chuyện!"