Việc Tô Dĩ An nhanh chóng được Vũ Lăng tin tưởng giao cho công việc khó, khắp công ty cũng đã nhanh chóng biết tin.
Bao nhiêu người bàn tán đủ mọi lúc, thậm chí là trong nhà vệ sinh, cô cũng phải bắt gặp ít nhất là một nhóm đang bàn luận về mình.
Xem ra, được sếp tin tưởng cũng chẳng mấy vui vẻ. Được cái này, mất cái kia.
Nhưng dù sao cũng là cô được nhận việc bằng thực lực, bọn họ có nói gì đi chăng nữa thì cô cũng củi xem như gió thoảng qua tai, chẳng buồn để ý.
Về tới phòng biên dịch, Giang Hạ Sơ lại thủ thỉ vào tai cô:
"Em nhớ cẩn thận đấy! Lại được giao việc lớn như vậy, người ghen tị nhất với em chính là Nguyệt Ảnh! Chị chỉ sợ cô ấy lại giở trò gì với em mà thôi!"
Tô Dĩ An mỉm cười trấn an Giang Hạ Sơ, bảo cô không cần lo lắng.
Về Nguyệt Ảnh, đương nhiên là cô biết khá rõ về cô ấy. Trước khi Tô Dĩ An tới đây, Nguyệt Ảnh chính là người luôn được cấp trên tin tưởng, những dự án lớn đều được giao cho cô ta đảm nhận. Mặc dù có tài năng, nhưng đổi lại tính tình cô ta lại có chút kiêu ngạo, luôn thích đề cao cái tôi cá nhân. Bởi thế mà từ khi Tô Dĩ An tới đây, mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía cô, không còn ai quan tâm tới Nguyệt Ảnh, cô tin chắc cô ta cũng thầm ghen ghét cô trong lòng rồi.
Nhưng từ ngày cô đi làm tới bây giờ, Nguyệt Ảnh chưa làm gì có hại cho cô, cô cũng không muốn dây dưa về chuyện này làm gì, thành ra ban biên dịch cũng có chút yên bình.
Nhưng đối với Giang Hạ Sơ, sau chuyện này thì không còn yên bình được nữa đâu.
Tô Dĩ An được cùng Vũ Lăng tới Vạn An tham gia dự án lớn, trong khi Nguyệt Ảnh lại phải ngồi lì ở công ty gõ gõ máy tính. Chỉ là người ngoài mà Giang Hạ Sơ còn thấy tức, huống hồ là người trong cuộc như Nguyệt Ảnh.
Tin nhắn trong nhóm kín cũng rối bùng bong, khiến Tô Dĩ An cũng không kịp đọc. Dù sao cô cũng biết nhân vật chính trong mọi câu chuyện đều là cô, cũng không tò mò vào đọc hết làm gì.
Điều cô quan tâm nhất bây giờ chính là buổi gặp với Khước Thần tối nay.
Cô nóng lòng muốn được nghe lại quá khứ của mình lắm rồi.
Bởi thế mà cả ngày hôm đó cô chỉ giành thời gian để tra cứu hồ sơ. Mặc dù đã ở Pháp tận 3 năm, trình độ tiếng anh cũng tốt, nhưng đối với một số thuật ngữ chuyên ngành thì cô cũng phải đọc qua. Thậm chí có nhiều từ cô cũng mới lần đầu được nghe.
Quả nhiên độ khó tỉ lệ thuận với công việc mà. Vũ Lăng giao cho cô làm phiên dịch viên một dự án lớn như vậy, cũng đâu phải trò đùa.
Vừa hết ca làm, cô đã nhanh chóng sửa soạn đồ đạc, đi nhanh ra khỏi Mộc Lưu, bắt taxi đi tới quán cà phê của Khước Thần.
Anh ta vẫn đang làm việc ở đây. Cô tới hơi sớm, nhưng cũng không sao.
Khước Thần cười khổ:
"Em lại muốn nghe chuyện về mình đến vậy sao?"
Tô Dĩ An bật cười:
"Em thật sự rất tò mò đấy!"
Khước Thần dừng tay, tiến tới chỗ Tô Dĩ An, ngồi xuống vị trí đối diện cô:
"Trong cái quãng thời gian mà em lỡ quên đi ấy, nó thật sự chẳng có gì quá đặc biệt!"
Khước Thần kể cho cô nghe bao nhiêu chuyện. Từ việc cô tốt nghiệp thủ khoa ra sao, tài giỏi đến thế nào, từ việc được giáo sư Davis ấn tượng cho đến việc cô được đích thân giáo sư tới đón sang Pháp.
Anh kể rất nhiều, nhưng chuyện về hai anh em họ Vũ kia anh lại không kể một chút gì.
Tô Dĩ An có chút thất vọng. Cô tới đây nghe anh kể chuyện, cốt cũng để nghe xem mối quan hệ giữa cô và Vũ gia cơ mà. Thế mà...
Cô lại không tiện hỏi thẳng, thế là đành cười lại với Khước Thần khi anh kết thúc câu chuyện.
Trong lòng Tô Dĩ An lại dấy lên bao điều hoài nghi, tại sao Khước Thần lại phải giấu? Chẳng lẽ thật sự có chuyện gì liên quan đến hai người bọn họ mà không tiện nói ra hay sao?
Cuối cùng, mất toi một buổi tối, chẳng thu về được chút kết quả gì.
Đến khi Tô Dĩ An ra khỏi tiệm rồi, vài nhân viên mới chạy tới bên Khước Thần:
"Sao anh không kể cho cô ấy nghe về Vũ Lăng? Dù sao cũng là mối tình đầu của cô ấy mà!"
"Cả Vũ Dương nữa! Lâu lâu em cũng thấy cậu nhóc đó tới đây mua đồ uống. Nhìn qua nét mặt thì có vẻ vẫn rất si tình đấy!"
Lời nói ngây thơ của mấy cô nhân viên lại khiến Khước Thần bực mình mà gắt lên:
"Mấy người nói đủ chưa?"
Ngay lập tức, cả nhóm đều im thin thít, lặng lẽ bảo nhau chuồn đi.
Khước Thần ngồi trên bàn, đỡ trán, thở dài mệt nhọc. Vũ Lăng! Vũ Lăng! Lúc nào cũng là Vũ Lăng!
[…]
Sáng hôm sau, Tô Dĩ An nhanh chóng sửa soạn đồ đạc, không đi tới công ty mà đi tới sân bay.
Sân bay đông nghìn nghịt người, phải khó khăn lắm cô mới tìm được Vũ Lăng.
"Cô chậm quá đấy!" Vũ Lăng nhăn mày.
"Tôi xin lỗi!" Tô Dĩ An thở dốc liên hồi.
Cũng may là vừa tới kịp, lấy được vé.
Được đi công tác với sếp, cái trải nghiệm này thật mới mẻ mà!