Vũ Lăng siết chặt lấy tay Tô Dĩ An, đè cô ngồi xuống ghế, không để cô làm loạn.
Thế mà Tô Dĩ An vẫn tăng động ghê lắm, giãy nảy khiến Vũ Lăng cũng phải toát mồ hôi.
Vừa giữ yên được Tô Dĩ An không lâu, cô lại tiếp tục lên cơn. Tay cô vớ được cái gì, cô liên tục ném lên phía trước, bao nhiêu thứ trong xe, Hoắc Thừa Ân đều hứng trọn. Cũng may mà anh vẫn né được, ít nhất thì không có cái nào trúng đầu. Nhưng cả người anh cũng đau ê ẩm.
Con mẹ nó! Tôi đang lái xe đấy!
Anh gào lên:
"Vũ Lăng! Cậu giữ Tô Dĩ An yên tí được không? Tai nạn bây giờ!"
"Hết cách!"
"Thật muốn chửi thề!"
Hoắc Thừa Ân nghiến răng ken két, giẫm ga, lao nhanh trên đường. Có bị phạt thế nào đi chăng nữa anh cũng mặc kệ, phải đưa hai của nợ này về nhà càng sớm càng tốt. Còn chậm trễ thêm chút nữa, không vào viện vì tai nạn thì cũng sẽ bị Tô Dĩ An ném đồ cho trọng thương đấy.
Chỉ mất vài phút sau, xe đã đỗ ngay trước cổng nhà Vũ Lăng.
Hoắc Thừa Ân gục đầu trước vô lăng, không còn sức lực mà bước ra ngoài nữa.
Tô Dĩ An lúc say sao có thể làm loạn tới mức này cơ chứ? Tổn thọ mất!
Vũ Lăng bước ra khỏi xe, mặc cho Tô Dĩ An quậy phá bên trong, anh vẫn đi tới trước Hoắc Thừa Ân, chìa tay ra, ý muốn lấy lại chìa khóa:
"Cậu vất vả rồi!"
Hoắc Thừa Ân gằn từng chữ một:
"Cuối tháng cậu nhất định phải tăng lương cho tôi!"
Vũ Lăng xám mặt đi một hồi lâu, nhưng rồi cũng đành đồng ý. Dù sao để có thể lái xe về đây được an toàn, Hoắc Thừa Ân cũng đã vất vả lắm rồi. Nhưng tất nhiên đây chỉ xem như là "tiền boa", không tính vào lương, dù sao chuyện này cũng không liên quan tới công việc.
"Nhưng mà...tớ về bằng các nào?"
Vũ Lăng chỉ thản nhiên trả lời:
"Bắt taxi!"
"Vũ Lăng! Đồ không có tình người!"
Dây dưa một lúc lâu, cuối cùng Hoắc Thừa Ân cũng đành ngậm ngùi đi bắt taxj về nhà. Cuộc đời anh không thể nào đen hơn được nữa.
Thấy Hoắc Thừa Ân đi rồi, anh mới nhìn vào bên trong xe. Tô Dĩ An đập đập cửa, đòi ra ngoài.
Được rồi, hết cách rồi! Đưa cô vào trong nhà vậy!
"Tên sở khanh! Anh tránh xa tôi ra! Nếu không, tôi sẽ báo cảnh sát!"
Vũ Lăng chỉ đành bất đắc dĩ đáp lại:
"Tôi không phải sở khanh, tôi là sếp của cô!"
Tô Dĩ An nhướng mày, lấy tay chọc chọc vào má Vũ Lăng, lát sau cô lại nói:
"Sếp của tôi là Vũ Lăng! Cao cao tại thượng. Một tên xấu xí như anh, sao dám nhận là sếp tôi? Sếp của tôi đẹp trai hơn anh gấp nhiều lần!"
Xấu xí?
Mi tâm Vũ Lăng nổi mấy vạch đen. Ít nhất cũng được cô khen là đẹp trai đấy, nhưng sao vẫn cứ thấy khó chịu sao đó.
Thuốc kích dục trong ly rượu lại bắt đầu hành hạ Tô Dĩ An. Không chỉ là cái nóng tỏa ra vô cùng dữ dội, cả người cô cũng bắt đầu có chút khác lạ, dường như là một chút...khoái cảm.
Đưa được Tô Dĩ An vào phòng ngủ, đến Vũ Lăng cũng phải rũ rượi cả người.
Đúng lúc đó, Hoắc Thừa Ân lại gọi điện báo tin:
"Vũ Lăng, chuyện quan trọng! Cậu nhất định phải nghe cho rõ!"
"Chuyện gì?"
"Tô Dĩ An...không hẳn chí là say rượu thôi đâu!" Giọng của Hoắc Thừa Ân bắt đầu có chút nghiêm trọng, "Tớ vừa tìm hiểu, thì bên trong ly rượu mà Tô Dĩ An uống...có..."
Ây da! Sao cái tên này khó nói ra quá vậy?
Thấy Hoắc Thừa Ân cứ ngập ngừng, Vũ Lăng cũng phải nối cáu:
"Nói nhanh lên!"
Tô Dĩ An lại run lên, khiến Vũ Lăng sắp hết kiên nhẫn rồi.
"Được rồi, tớ nói này. Cái thứ đó...nói một cách mĩ miều thì chính là xuân dược đó!"
"Xuân dược?" Vũ Lăng nhướng mày, có chút không tin.
Nhưng ngay sau đó, bên phía Hoắc Thừa Ân liền nghe thấy tiếng ngắt cuộc gọi. Thế mà Vũ Lăng lại ngắt cuộc gọi rồi. Hoắc Thừa Ân nhìn màn hình điện thoại đen ngòm, hơi lạnh sống lưng. Không phải...thuốc phát huy tác dụng rồi chứ?
Vũ Lăng! Chúc cậu may mắn!
Bên phía Vũ Lăng, anh còn chưa kịp phản ứng lại, Tô Dĩ An đã bất ngờ tiến tới sau lưng anh, đè anh ra giường.
"Vũ tổng à! Sao lúc này trông anh lại gợi cảm đến vậy?"
"..." Tình huống gì đây?
Cả người Tô Dĩ An đè lên người Vũ Lăng, một tay cô còn vo vo cúc áo, hòng cởi ra.
Vũ Lăng hốt hoảng can ngăn:
"Tô Dĩ An! Cô biết mình đang làm gì không?"
Tô Dĩ An trước mắt anh bây giờ không khác gì một con cáo ranh. Cô hoang dã, tùy tiện, thật sự khiến anh có chút lo lắng.
Lẽ nào Hoắc Thừa Ân nói đúng? Cô uống trúng thuốc kích dục?
Vũ Lăng nghiến răng, trong lòng chỉ hận thời gian trôi qua quá lâu, chưa thể tìm ra tên nào giờ trò đồi bại thế này.
Tô Dĩ An lại bày ra bộ mặt mê hoặc chết người, uốn éo trên người Vũ Lăng:
"Anh đẹp trai, có muốn chơi một đêm không?"
Ha! Bây giờ lại khen anh đẹp trai rồi?
Nhưng Vũ Lăng cười không nổi. "Chơi một đêm" là cái quái gì chứ? Có phải vào quán bar đó rồi, cô bị nhiễm đám người đó phải không?
"Tô Dĩ An! Đừng nói linh tinh!" Vũ Lăng bất lực nói.
Nhưng ai dám tin, người mà anh đang tích cực theo đuổi, lại bất ngờ nâng cằm anh lên, hôn kịch liệt...