Ai cũng biết Hoắc Thừa Ân có quan hệ gần gũi với Vũ Lăng. Thế nhưng cũng vì Hoắc Thừa Ân không bao giờ ỷ lại vào đó mà kênh kiệu, thấy sang bắt quàng làm họ mà coi thường mọi người xung quanh, thành ra mối quan hệ của anh với mọi người trong công ty cũng tốt đẹp lắm.
Một vài người lén lút xúm lại chỗ Hoắc Thừa Ân, hỏi:
"Hoắc Thừa Ân, cậu có thông tin gì không?"
Hoắc Thừa Ân nãy giờ tập trung vào màn hình máy tính tìm bug, thế quái nào tìm cả ngày trời cũng không ra lỗi, mắt mỏi nhừ. Đúng lúc ai cũng tò mò chuyện này, anh mới rời mắt khỏi máy tính một chút, xem như thư giãn cho con mắt.
"Chuyện Tô Dĩ An ấy hả?" Anh chép miệng, "Nó là một câu chuyện dài, mấy người không hiểu được đâu!"
Câu trả lời hời hợt của Hoắc Thừa Ân lại càng khiến đám người xung quanh tò mò hẳn lên:
"Cậu nói rõ ràng cái coi!"
Chẳng biết từ bao giờ, đề tài về Tô Dĩ An đã trở thành đề tài nóng hổi đối với tất cả mọi người trong công ty. Từ bàn tán to nhỏ, cho đến lén lút nói chuyện với nhau trong nhóm kín, nơi không có các ông lớn tham gia.
Đương nhiên trong đó cũng có Hoắc Thừa Ân. Nhưng anh không tiết lộ chuyện này cho Vũ Lăng biết. Vì ít nhất, lâu lâu nói xấu anh ta trong nhóm kín ấy cũng thú vị phết.
Mặc cho nhiều người tới hỏi đền nhức đầu, Hoắc Thừa Ân cũng kiên quyết không kể.
Anh chỉ sợ nếu bọn họ biết chuyện ông chủ của mình có ý với Tô Dĩ An, chắc chắn sẽ ghen ghét, đố kị, mặc cho công việc của cô có xứng đáng đến mức nào đi chăng nữa.
Hỏi đến mỏi miệng mà Hoắc Thừa Ân cũng không chịu hé răng một lời, bọn họ cũng đành bó tay mà bỏ đi.
Hoắc Thừa Ân bật cười thở dài, quay về với quá trình fix bug.
Nói gì thì nói, fix bug là quãng thời gian cột sống dễ tổn thương nhất đấy.
Anh vò đầu bứt tai, gào lên:
"Rốt cuộc là lỗi ở đâu chứ? Cái ngôn ngữ lập trình quái quỷ này!"
Đám người xung quanh hô lên:
"Kể đi, rồi bọn tôi tìm cho!"
"..." Thà tự tìm còn hơn!
Ngồi trước màn hình máy tính cả ngày trời, tới khi trời tối mịt, anh mới tìm ra cái bug biến thái chết tiệt đó.
Một dấu ";".
Cay không! Thiếu một dấu ;.
"Má nó!" Hoắc Thừa Ân tức tưởi kêu lên, "Điên rồi! Thật sự là điên rồi! Bỏ nghề cho rồi!"
Ít nhất thì cũng may là thêm dấu ; đó là chương trình có thể chạy bình thường. Tâm trạng Hoắc Thừa Ân vốn đã bực dọc, nếu như sửa được lỗi này lại lòi ra thêm bao nhiêu cái lỗi khác nữa, có lẽ anh sẽ bỏ nghề thật chứ không phải nói điêu.
Vũ Lăng cũng bây giờ mới xong việc. Thời gian tăng ca đã lâu, nhưng Hoắc Thừa Ân vẫn ở lại để tìm cho ra cái lỗi nhỏ, tình nguyện tăng ca.
"Nay chăm chỉ thế?" Anh bước tới chỗ Hoắc Thừa Ân, cất giọng hỏi.
"Vũ Lăng!" Hoắc Thừa Ân thở dài mệt mỏi, tựa vào ghế, "Rốt cuộc, tại sao trên đời này lại có thứ gọi là lập trình?"
Vũ Lăng: "..."
Tên này fix bug đến điên người rồi à?
Nói nhăng nói cuội gì thế?
Chương trình chạy vô cùng trơn tru, ít nhất thì nó cũng khiến tâm trạng Hoắc Thừa Ân tốt hơn một chút. Anh quay sang nhìn Vũ Lăng:
"Chuyện Tô Dĩ An trở thành phiên dịch viên riêng của cậu...là thật hả?"
"Ừ!"
"Cô ấy chấp nhận luôn sao?" Nếu xét theo tính cách của Tô Dĩ An, ít nhất thì cô cũng sẽ phải tra hỏi cho thật sòng phẳng chứ?
"Tất nhiên là không!" Vũ Lăng cởi chiếc áo vest bên ngoài, chỉ mặc áo sơ mi bên trong, "Tớ đã phải thuyết phục khá lâu đấy!"
Nghe thấy thế, Hoắc Thừa Ân lại bật cười sặc sụa.
Đường đường là ông chủ lớn của Mộc Lưu, thật không thể ngờ lại có ngày ngồi nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ với một thực tập sinh chỉ để thuyết phục cô làm phiên dịch viên cho mình.
Vũ Lăng quả thực là một người rất chịu chơi.
Hoắc Thừa Ân tắt máy, rời khỏi bàn làm việc. Ngồi gõ gõ suốt cả ngày, bụng anh đã đói meo.
"Đi ăn đi!" Hoắc Thừa Ân ôm bụng, ánh mắt sáng trưng nhìn Vũ Lăng.
Thế mà anh không hề từ chối như thường ngày, ngược lại còn rất hào phóng:
"Bữa này tớ mời! Xem như thường cho cậu vì tự nguyện tăng ca!"
"Cảm...cảm ơn!"
Sao anh dám nói cho Vũ Lăng biết là dự án này anh đã bỏ bê nó từ mấy tuần trước, sắp đến ngày nộp mới lôi ra làm, phải khổ sở ngồi fix bug cả ngày trời chứ.
Miếng ăn là miếng nhục. Anh bị phạt gì cũng để sau, ăn cái đã.
Dù sao người đói là Hoắc Thừa Ân, anh để cậu ta chọn địa điểm.
Thế quái nào tên này lại chọn quán ăn vỉa hè ăn mấy thứ tạp nham. Lại còn nói:
"Không sao! Buổi tối không nên ăn nhiều! Ăn bình thường thôi!"
"..." Bình thường cái đầu cậu!
Đây là ăn vặt chứ đâu phải ăn tối?
Toàn món chiên xào đầy dầu mỡ, chắc gì đã tốt hơn mấy món ăn bình thường?
Vũ Lăng chống cằm nhìn bạn mình ăn say sưa. Tên này ăn như thể bị bỏ đói lâu năm, gọi hết món này tới món khác, dễ có khi đã gọi hết cả cái thực đơn.
Phải rồi, người trả tiền là anh, tên chết tiệt họ Hoắc này có gì phải sợ chứ?
Rầm rầm!
Cách chỗ ngồi hai người không xa, những tiếng động vang lên khiến ai cũng phải chú ý.
Bàn ghế bị ném tứ tung, là đồ nhựa, có khi cũng bị vỡ vài cái rồi. Đứng giữa cái hỗn loạn ấy, một cô gái với máu tóc xoăn dài đứng đối diện với một gã bặm trợn, hệt như một tên côn đồ.
Cả Vũ Lăng lẫn Hoắc Thừa Ân sững người cả ra, đồng tử mắt cũng thu nhỏ lại.
Người con gái đang đứng trước mặt hai người bọn họ...lại là Tô Dĩ An.