Mặt mày Vũ Lăng đen sì, dường như bất lực mà nhìn khung cảnh lộn xộn trước mặt.
"Em...em sẽ dọn ngay! Em sẽ làm bữa sáng khác cho anh!" Tô Dĩ An cuống cuồng nói, còn định chạy vào bãi chiến trường kia tiếp tục nấu nướng.
Nhưng rồi Vũ Lăng thở dài kéo cô lại:
"Được rồi, để tôi nấu!"
Nhục nhã chưa? Đường đường là con gái, vậy mà lại để con trai đích thân xuống bếp nấu cho ăn. Mặt mũi đâu mà nhìn mặt anh ta nữa hả Tô Dĩ An?
Cô đỏ ựng mặt lên, khép nép đứng phía sau nhìn Vũ Lăng dọn bãi chiến trường mà cô vừa gây ra. Cô cũng muốn giúp anh lắm chứ, nhưng Vũ Lăng không cho cô bước vào.
Không phải vì anh lo cho cô, Vũ Lăng chỉ sợ cô động tay vào thì lại gây thêm rắc rối mà thôi.
Nhục nhã! Quá ư là nhục nhã!
Đập đầu chết cho rồi!
Thức ăn bị cô phá tan tành, thành ra không nấu được món gì ra trò. Vũ Lăng cũng chỉ đành làm hai bát cơm chiên trứng vô cùng đơn điệu.
Nhưng ít nhất thì cũng đủ cho một bữa sáng. Đường đường là thiếu gia của một dòng họ có danh tiếng trên chốn thương trường, vậy mà sáng ra lại phải đi ăn mấy món ăn tầm thường thế này.
Thậm chí cơm chiên cũng chỉ có mỗi màu vàng của trứng, không hề có thêm một thứ gì.
Nghĩ lại bữa sáng hoành tráng hôm bữa của Vũ gia, sao mà khác biệt quá.
Nhìn Vũ Lăng vẫn ăn ngon lành, không hề phàn nàn chút gì, Tô Dĩ An lại thấy có chút tội lỗi. Học giỏi thì sao chứ? Mấy việc vặt này còn không làm được thì sau này ai dám rước về làm vợ?
Khi nào Diệp Lục Nghiên quay về, cô phải theo học cô nàng một khóa nấu ăn mới được.
Còn bây giờ, phải ăn nhanh nhanh mà còn đi học nữa.
Nhưng mà...cô lại quên mất một trường hợp xấu nhất có thể xảy ra rồi.
Vừa sáng ra, từ trong phòng Tô Dĩ An lại xuất hiện một người con trai. Đương nhiên cả dãy phòng trọ, ai cũng trông thấy.
Suốt thời gian ở đây, cô cũng đã quen gần hết mọi người trong dãy nhà trọ. Tính ra thì mối quan hệ cũng có chút gọi là thân thiết.Cũng bởi vậy mà bây giờ, vừa trông thấy Tô Dĩ An bước ra ngoài cùng một người khác giới, mấy người xung quanh đó nháo nhào hẳn lên:
"Tô Dĩ An? Em có bạn trai rồi?"
"Không thể nào! Tiến xa tới mức ngủ chung luôn rồi sao?"
Bọn họ nháo nhào cả lên khiến Tô Dĩ An đỏ tía tai mặt mày. Sao lại cứ phải gặng hỏi cô vào đúng lúc này cơ chứ? Vũ Lăng vẫn còn đang đứng phía sau cô, biết trả lời như thế nào mới vừa lòng cả hai bên đây?
Bọn họ lại thì thầm vào tai Tô Dĩ An:
"Nhìn qua thì cũng đẹp trai đấy! Duyệt!"
"Thật sự là...em "mất" rồi hả?"
"Hả?" Tô Dĩ An đỏ mặt thốt lên.
"Mất" là cái quái gì cơ chứ? Có thể cho đầu óc cô trong sáng lên tí được không?
Hai người như người dưng nước lã, đến cô còn chưa dám tỏ tình với người ta, thì cái... "chuyện ấy" sao dám nghĩ tới.
"Chị nghĩ gì vậy chứ?" Tô Dĩ An mặt mày xám xịt kêu lên.
Thế mà bọn họ chỉ phá lên cười sặc sụa, còn trêu đùa cô mãi mới cho đi.
Nhìn khuôn mặt không có chút biểu hiện nào của Vũ Lăng, ít nhất thì Tô Dĩ An cũng thở phào nhẹ nhõm. Mấy chuyện "không nên nghe" đó của đám người kia, cũng may là anh ta không nghe thấy. Nếu không thì thật sự là ngay bây giờ cô sẽ biến mất khỏi tầm nhìn của anh luôn.
"Quan hệ của cô với mọi người cũng tốt quá nhỉ!"
Tô Dĩ An chỉ biết cười hề hề:
"Dù sao các phòng cũng gần nhau mà, nên với bọn họ em cũng có chút thân thiết."
Ở dãy trọ đó đa số là sinh viên, bởi thế nên đa số cũng đều rất nhanh bắt chuyện. Lại thêm việc cô có quen biết Khước Thần, việc làm quen xã giao với mọi người xung quanh cũng không có gì khó khăn.
Vũ Lăng lại ngỏ ý chở cô đến trường. Dù sao, nếu anh bỏ cô ở lại đây mà một mình tới trường cũng không được hay ho cho lắm.
[...]
Tiết trời càng ngày càng lạnh, thấm thoắt cũng đã đến cuối tháng 12, ngày giáng sinh cũng cận kề.
Dạo gần đây còn bắt đầu có tuyết rơi, phải gọi là lạnh đến thấu xương.
Chỉ còn vài ngày nữa là tới lễ Giáng sinh, cô mong chờ nó ghê lắm. Các gian hàng mà cô từng đi qua cũng bắt đầu bán đủ thứ quà, từ quà giành cho mấy đứa nhóc tì, cho tới cả những thứ đồ đẹp đẽ hút mắt lứa tuổi như cô.
Một buổi chiều thong thả, cô kéo Diệp Lục Nghiên đi lựa quà. Giáng sinh mà, cô muốn tặng cho hai anh em họ Vũ kia với Khước Thần một món quà. Không cần quá cầu kì, món quà nho nhỏ thôi, vì dù sao kinh tế của cô cũng không phải là dư giả.
"Cậu tặng cho hai người họ, rồi họ có tặng gì cho cậu không đấy?" Diệp Lục Nghiên bĩu môi.
Với Khước Thần thì còn có thể, ít nhất thì Diệp Lục Nghiên tin anh ta còn mua quà tặng cho Tô Dĩ An. Nhưng còn hai tên con trai nhà giàu kia, chắc gì họ cũng mua tặng lại cho Tô Dĩ An?
Cũng chỉ tại Tô Dĩ An quá phóng khoáng, không hề quan tâm tới chuyện ấy nên mới gạt chuyện ấy sang một bên, chỉ bảo Diệp Lục Nghiên giúp cô chọn quà.
Còn Tô Dĩ An, cô chỉ nghĩ đơn giản mà thôi. Cô thích tặng quà, hơn nữa, đó cũng là tấm lòng của cô. Cô làm việc ở Vũ gia cũng đã lâu, tính ra cũng có chút thân thiết. Tặng quà cho hai người đó cũng không có gì là sai. Hơn nữa, không phải như thế sẽ dễ dàng vun đắp tình cảm hơn sao?