Mặc dù Tâm đã rất cố gắng nghe giảng vì vừa rồi bỏ lỡ mất nửa tiết học, nhưng suy cho cùng với cái não thiếu nếp nhăn của mình, cô cảm thấy chất xám bên trong không đủ dùng. Tại sao người ta học một hiểu mười, mà cô học mười chỉ hiểu có một vậy nhỉ?
Tâm đau lòng ngồi ở trong góc lớp làm bài tập, trong khi các bạn khác đang tận hưởng 5 phút nghỉ giữa tiết thì cô lại phải cắm đầu lật sách.
Trí vốn không muốn để tâm tới cô bạn cùng bàn nữa, nhưng âm thanh sàn sạt bên cạnh khiến cậu không chú ý không được. Nhìn động tác vò đầu bứt tóc của ai kia, cậu buồn cười, khóe môi hơi hơi cong lên.
“Tâm sao thế?”
Nghe cậu hỏi, thiếu nữ trưng vẻ mặt đáng thương cún con ra, nói:
“Lúc nãy vào trễ, có mấy câu tớ không hiểu lắm.”
Mặc dù cô học tiếng Anh cũng rất tốt nhưng bây giờ thật sự mù tịt, hay là vụ va đập lúc ra chơi làm não cô đình trệ vậy ta? Tâm thầm nghĩ, mắt mở to nhìn mấy dòng chữ trên sách, rồi lại nhăn mày đăm chiêu.
Trí hắng giọng một cái, tay phải cầm bút chì chấm nhẹ vào vở của cô, nói:
“Chỗ này không đúng.”
“Ồ, để tớ sửa.” Cô nàng nào đó nhanh chóng dùng tẩy xóa đi và viết lại.
Người bên cạnh tốt bụng nhắc nhở:
“Cậu chú ý trong câu có từ để nhận biết đó.”
“Đây hả?”
“Ừm.”
Trí rất kiên nhẫn trả lời, mắt lại không nhìn vào vở mà dừng trên khuôn mặt chăm chú của thiếu nữ.
Tâm không biết đang bị người khác quan sát, chỉ lo chăm chú vào bài tập, nhưng bôi xóa hai lần vẫn bị lớp trưởng đả kích. Lớp trưởng bất đắc dĩ nhìn cô:
“Cậu bị ngốc à, làm sai rồi, làm lại.”
Mặc dù bị mắng như vậy, nhưng thiếu nữ không phản ứng gì nhiều, chỉ bẹt miệng bảo:
“Ai cũng bảo tớ ngốc hết, tớ biết mà, vậy nên tớ đang rất cố gắng đây.”
Trí nghe xong chỉ có thể thở dài một hơi, đưa tay kéo ghế nhích lại gần chỗ của Tâm, sau đó mới dùng bút gạch chân dưới những phần quan trọng, cẩn thận giải thích lần nữa.
Động tác của cậu vô tình khiến hai người kề sát vào nhau, từ vị trí đang ngồi, Tâm ngửi được mùi thơm thoang thoảng trên tóc của lớp trưởng, còn có chất giọng trầm ấm như có như không bên tai cô, tất cả đều khiến cô lâng lâng bay bổng.
Gần quá rồi á! Aaaaa! Cái tên lớp trưởng yêu nghiệt này!
Cô thầm kêu trong lòng, bởi vì sợ bị lớp trưởng nhìn thấy vẻ mặt hớn hở của mình nên chỉ biết cúi đầu khép nép ở chỗ đó.
Trí tỉ mỉ nói xong một lượt nhưng không thấy cô bạn bên cạnh phản ứng gì, lúc này mới đưa mắt nhìn thử một cái, ai ngờ nhìn đến khuôn mặt đỏ bừng đầy ngượng ngùng của Tâm.
Chẳng biết từ lúc nào, hai người vô tình áp lại gần nhau, động tác cực kì thân mật.
Không biết là ai, đột nhiên cười hì hì bảo:
“Chội ôi, lớp trưởng với sao đỏ thân nhau quá nha.”
“Có gian tình!”
Bấy giờ Trí nghe thấy tiếng trêu mới kịp tỉnh táo lại, vội giật lùi ra sau, động tác khá là mạnh khiến cậu suýt chút nữa bật ngửa!
Hai đứa bàn trên vừa rồi cười ghẹo bọn họ thấy vậy càng cười to hơn, báo hại thiếu nam thiếu nữ nào đó ngại đỏ mặt, vội tách nhau ra thật xa.
Trí trừng mắt nhìn hai cái tên bàn trên nhiều chuyện, nhỏ giọng cảnh cáo:
“Hai đứa bây đừng có nói bậy, người ta không thích đâu.”
Một tên trong đó nhún vai đáp:
“Lớp trưởng đẹp trai vậy, chắc gì người ta không thích chớ?”
Câu này vừa ra, Trí lập tức im lặng. Đẹp trai thì người ta sẽ thích sao? Cậu không nghĩ vậy. Trong trường thiếu gì người vừa đẹp trai vừa giỏi chứ, cái anh chàng tóc vàng vẫn luôn xuất hiện bên cạnh Tâm là một bằng chứng thiết thực.
Nghĩ đến tên kia, Trí đột nhiên có cảm giác khó chịu, cũng vì vậy mà cậu không nói thêm lời nào, đến tận lúc ra về. Hai tên vừa cười trêu cậu ngày hôm đó cũng đứng ngồi không yên, bởi vì cái vẻ mặt bình tĩnh của cậu thật sự rất đáng sợ luôn.
Mà Tâm ở bên cạnh thì âm thầm nuốt nước mắt vào trong, vốn dĩ tình cảnh đang siêu cấp lãng mạn lại bị hai cái tên khốn kiếp ở bàn trên phá hỏng mất, thù này, cô nhất định phải báo!
Buổi chiều đó tan học, Tâm vốn định đi chung với bạn thân của mình, nhưng ai biết đâu cô nàng có hẹn với bạn khác!
Dung vẫy tay chào cô rồi chạy một mạch đi luôn, còn không quên bảo:
“Tao nói với ông anh mày rồi, mày về với ông ý đi nha.”
Nói xong đã phóng lên xe đạp điện của bạn học và phắn luôn.
Tâm đứng đó, nghiêng ngã trong gió chiều và âm thanh rộn ràng của học sinh xung quanh. Đột nhiên, một bàn tay vươn ra chụp vào vai của cô, kèm theo đó là tiếng kêu to:
“Hù!”
“Aaaa! Má nó!”
Tâm hoảng hốt quay phắt lại, vung tay đập vào vật thể lạ phía sau lưng, ai ngờ giữa chừng cổ tay bị người giữ chặt.
Thiếu niên tóc vàng siêu cấp đẹp trai cười toe toét nhìn cô:
“Sợ chưa?”
Tâm tức đến mức thở hổn hển, nói:
“Anh bị khùng hả?”
Tuấn Anh đưa tay kẹp cổ em gái, mắng:
“Mày kêu ai khùng? Anh đập mày bây giờ.”
“Ặc, anh buông ra!”
Tâm dùng sức giãy dụa, nhưng vẫn bị ông anh kẹp chặt cổ không cho động đậy chút nào. Đúng lúc này, cô nhìn thấy lớp trưởng đứng ở bên kia đường nhìn về phía cô, bốn mắt vô tình chạm nhau, đều thoáng giật mình.
Tâm theo bản năng dùng sức hất văng ông anh của mình ra, chỉ là cô còn chưa kịp giơ tay lên chào, Trí đã đạp xe đi mất tăm.