Tâm tự hỏi mình, sao khi đó cô ngu thế không biết? Cứ gọi thẳng qua nói chuyện với Trí không phải là được rồi à, còn bày đặt giận dỗi người ta.
Tâm tự trách mất một lúc lâu, bắt đầu thấy có lỗi vì giận ngu, nhưng tuyệt nhiên không muốn xin lỗi đâu, dù sao chuyện bị leo cây là thật, Trí để cho bé Nhi hôn cũng là thật mà…
Sau khi điên cuồng đấu tranh tư tưởng, Tâm lên tiếng, nhưng giọng rõ ràng nhỏ đi nhiều:
“Tớ thấy ảnh hai người hôn nhau, nên nghĩ cậu chỉ thả thính rồi trêu tớ thôi, nghĩ cậu bắt cá hai tay á...”
Sấm sét giữa trời quang!
Trí bất lực nhìn Tâm, một tay đưa lên đỡ trán mà đáp:
“Lạy cậu luôn, như thế cũng nghĩ ra được? Cậu đọc tiểu thuyết nhiều quá rồi phải không? Lúc đó tớ uống nhiều quá, Nhi lại hôn tớ, tớ né không kịp thôi!”
Tâm tức quá mở điện thoại ra chìa tin nhắn cho Trí xem, nói:
“Nhưng mà lúc đó tớ có biết đâu? Tự nhiên cậu hẹn tớ đi chơi xong không tới, còn ở nhà dạy học cho bé Nhi, rồi cái dây buộc tóc cũng ở trên người con bé, xong Nhi còn gửi ảnh hai người hôn nhau cho tớ, bảo tớ không giận được à?”
Lần này Trí cũng cho Tâm xem màn hình điện thoại của mình, bất ngờ là, hai cuộc đối thoại lại không đồng nhất. Phía của Tâm có mấy dòng tin nhắn hẹn nhau đi ăn, và bên phần của Trí thì trống trơn.
Vừa thấy, hai đứa đều đồng thời mắng trong lòng, cũng do facebook cập nhật tính năng xóa tin nhắn hết!
Trí cẩn thận xem giờ cuộc đối thoại rồi lắc đầu bảo:
“Đúng cái hôm tớ đi sinh nhật anh họ, tầm giờ đó là tớ đang trên đường về nhà. Không tin được, chắc là bé Nhi nhắn hẹn cậu rồi…”
Con bé mới học lớp 8, mới có 13 tuổi! Phải ghê gớm đến trình độ nào mới dám làm ra cái trò cầm điện thoại nhắn tin cho Tâm rồi xóa tin nhắn chứ? Mà, từ lúc con bé hôn lén cậu, thì cậu đã thấy con bé trưởng thành hơn nhiều so với một đứa nhỏ 13 tuổi rồi.
Thật ra, bọn họ cũng không chênh nhau nhiều tuổi lắm, chỉ hai tuổi thôi. Nhưng Trí luôn xem con bé như em gái trong nhà, loắt choắt như thế, nào ngờ được…
Tâm nghe mà thấy chất xám trong não hình như không đủ dùng, ủa vậy là, chuyện này do cô hiểu lầm nên giận Trí, cậu ấy chẳng có lỗi gì cả? Và rồi, mọi chuyện đều do một con nhóc lớp 8 gây ra?
Xã hội thời hiện đại, đi cùng với việc công nghệ thông tin phát triển vượt bậc là trẻ nhỏ "trưởng thành" quá nhanh do tiếp xúc với lượng thôn tin cực lớn từ trên mạng, thậm chí sự trưởng thành này vượt ngoài tầm kiểm soát của phụ huynh.
Trước kia, học sinh cấp hai chỉ biết chạy vòng vòng chơi đá cầu, nhảy dây, đuổi bắt, mà bây giờ thì bọn nhỏ khác rồi, thường xuyên đánh nhau dẫn đến bạo lực học đường, yêu đương và quan hệ trước tuổi, mang thai và phá thai trong độ tuổi vị thành niên…
Thời đại đổi khác, mang theo vô số hệ lụy.
Tâm cảm thấy mình thật may mắn vì sinh ra trong một gia đình có bố mẹ biết dạy dỗ con cái, thưởng phạt đúng mực.
Mấy ngày trời ăn ngủ không yên, thì ra là do cô hiểu lầm thôi. Tâm nghĩ tới đã muốn khóc lần nữa, lớn già đầu bị đứa con nít thua tuổi lừa, xem có nhục nhã không chứ?
Đang lúc cô không biết phải đối mặt với chuyện này ra sao, Trí đột nhiên bật cười.
“Thật là, rốt cuộc cậu giận tớ vì chuyện tớ với bé Nhi. Không biết nên nói gì nữa rồi.”
Tâm thẹn quá đấm Trí một phát thật đau vào vai, mắng:
“Ủa không phải tại cậu hả?”
“Sao lại tại tớ? Tớ sai chỗ nào? Tớ cũng bị hại mà…”
Cậu chàng ra vẻ ấm ức, mà Tâm thì không thể hô lên rằng “tại cậu không chịu tỏ tình” được. Dù sao người theo đuổi người ta trước là cô, người tự động giận dỗi cũng là cô.
“Aaaaa, không biết đâu, tóm lại là tại cậu hết đó!”
Tâm vò đầu mình, bực chết đi được, nhưng sâu thẳm trong lòng là một sự vui sướng khó tả.
Lớp trưởng nhìn cô như thế, đưa tay sờ sờ mặt cô, cười bảo:
“Ok, bạn nhỏ, đều là tại tớ. Miễn cậu hiểu và đừng giận nữa là được. Chuyện bé Nhi để về nhà tớ xử lý sau. Giờ thì, tớ xin lỗi lần nữa, tha lỗi cho tớ được chưa?”
“Ờ thì, tạm tha đấy. Đừng có chạm vào tớ như thế, còn dỗi nhé.”
Tâm được tiện nghi còn khoe mẽ, nghiêng đầu né khỏi tay Trí.
Cậu bước tới trước hai bước, lần thứ hai đem Tâm ôm vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ lên lưng cô, cúi đầu nói:
“Lần sau đừng có im lặng khi gặp chuyện nữa nha, mặc dù tớ không giỏi nói mấy lời sến súa, nhưng hành động của tớ đã nói lên tất cả rồi, ngốc thế chứ.”
“B-biết rồi.” - Tâm rớt mất liêm sỉ, vòng tay ôm eo Trí.
Cái bịch đựng mấy chai nước trên tay bị cô ném xuống dưới chân từ lúc nào.
Aaaaaaaa, vẫn là lớp trưởng tuyệt nhất, eo nhỏ thế này, lần đầu tiên vòng tay qua ôm, cảm giác như sắp phi thăng thành tiên mất. Nhịp tim bắt đầu không khống chế được mà gia tốc.