Nhật Ký Thần Hộ Mệnh Đời Em

Chương 4: Chương 4





Chap4: Tất cả là tại anh…
Lại là giấc mơ kia, lại là khuôn mặt ấy, câu nói đáng ghét ấy. Tại sao anh lại bỏ rơi tôi? Tại sao lại để cái tên không có nhân tính ấy bên cạnh tôi? Tôi không cần! Nếu anh bỏ rơi tôi, tôi sẽ ghét luôn cả anh, tôi sẽ không sống nữa! Nếu sống mà với bất kì ai mình cũng không phải người quan trọng nhất thì sống còn có ý nghĩa gì? Chết đi thì trái đất cũng đâu vì tôi không tồn tại mà ngừng quay, và cũng chẳng có ai vì tôi mà mất ăn mất ngủ cả!
“Đó sẽ là người đi bên em đến suốt cuộc đời!” Anh nói câu này là có ý gì?
-Em không cần! Em không cần! Anh ơi..hu..hu..em không cần mà! Anh ở lại đi…Không…anh ơi..anh..không…
Tôi giật mình tỉnh dậy, đưa tay lên lau mặt chỉ thấy nó đã ướt nhẹp. Giấc mơ quái quỷ đó tại sao cứ đeo bám tôi suốt như thế? Tôi không tin những chuyện đó đâu! Anh Bảo chắc chắn sẽ không rời xa tôi chừng nào mà tôi chưa quên anh ấy. Chỉ cần tôi còn nhớ anh thì anh sẽ luôn ở bên tôi.
Ủa mà tôi đang ở đâu đây? Tôi nhớ là tôi bị “Tên đồi bại” quẳng chuột vào người, sau đó không hiểu sao ngất đi, bây giờ sao lại nằm ở đây? Mà tên kia đâu? Sao cả căn phòng chẳng có ai thế này? Không lẽ sau khi để tôi nằm lại đây, hắn bỏ đi rồi à?

Hắn có còn là người không thế? Dù gì thì tôi cũng là người vác hắn từ thư viện đến đây, nói cách khác tôi còn là ân nhân cứu mạng của hắn nữa, vậy mà hắn lại đối sử với tôi thế đấy! Không những ném chuội vào người tôi, bây giờ lại còn bỏ mặc tôi nữa! Đồ đồi bại, anh đúng là “Tên đồi bại” không có nhân tính mà! Tôi nguyền rủa anh cả đời này sẽ chẳng có ai yêu, hoặc nếu có yêu thì sau này anh cũng bị người ta quăng đi, cho anh biết cảm giác bị bỏ rơi nó là như thế nào. Đồ mắc dịch, không có lương tâm! Sớm biết như thế tôi đã chẳng thèm đưa anh đến đây, để anh nằm đó chết quách đi cho rồi!
Tôi vừa lầm bầm mắng hắn vừa đứng lên tính đi về. Bây giờ có lẽ đã tối rồi, tôi mà không về thì thể nào cũng có người cuống cuồng đi tìm cho xem.
Về..về? Tôi về nhà bằng cái gì? Lúc đưa “Tên đồi bại” đến đây tôi đã gửi xe đạp lại thư viện rồi, bây giờ mà quay lại lấy thì cũng không được..vậy tôi phải guốc bộ về sao?
Haizz…đúng là đen đủi mà! Kể từ lúc gặp hắn, sao tôi toàn gặp chuyện không đâu thế này? “Tên đồi bại” kia, anh đúng là sao chổi chiếu xuống đời tôi mà……..!
……………
Buổi tối trời thật là lạnh! Lúc sáng tôi mặc không nhiều lắm nên bây giờ có cảm thấy tai tái một chút, toàn thân da gà, gai ốc thi nhau nổi lên. Bước chầm chậm trên vỉa hè, tôi vừa đi vừa ngân nga mấy bản nhạc tôi thích, thi thoảng còn nhún nhảy phụ hoạ cho nó sinh động nữa.
-“Chú vịt con, đi chơi không hỏi mẹ!
Mải chơi quá, tối cũng không về nhà!
Bà ngác ngơ, mẹ ngác ngơ…
Ôi chú thật là hư!...”…Ai..da..rạo này mình hát hay quá ta!

“Bộp…bộp…bộp..” Cái gì vậy? Tôi hoảng hốt ngó quanh tứ phía. Và đông cứng lại khi…“Tên đồi bại” đang đứng nhìn tôi, lại còn vỗ tay nữa chứ! Hắn đi theo tôi từ lúc nào vậy? Không phải nghe hết rồi đấy chứ? Nhất là câu tự sướng kia…Lại còn..cảnh tôi nhảy tưng tưng như con choi choi giữa đường nữa…Trời ơi..Xấu hổ quá!
-Sao không biểu diễn nữa đi?_Hắn cười nhăn nhở đi về phía tôi.
Nhìn bước chân hắn ngày một gần, tôi cả kinh tỉnh lại, ngay sau đó liền xoay người bỏ chạy. Hắn đi theo tôi làm gì chứ? Định làm gì? Muốn hại chết tôi à? Tôi không có ngu mà đứng lại cho hắn xiết lần nữa đâu!
-A..Đau quá!_Viên đá chết dẫm, mày nằm ở đâu không nằm lại chọn đúng đường tao chạy mà nằm thế hả? Hại tao bây giờ ngồi đây ôm chân kêu rên, muốn chạy cũng không chạy được nữa, chỉ có chờ hắn đến tóm sống thôi.
Ông trời ơi! Sao cái số con gặp phải hắn lại đen đủi như vậy? Tôi vừa ngồi than thở vừa bực tức, tiện tay đem “Thủ phạm” hại tôi ngã ném thẳng ra đường.
-Con cái nhà nào nghịch ranh ném đá ra đường thế hả? Ông mà bắt được thì coi trừng!_Đột nhiên có tiếng một ông chú đầy tức giận vang lên. A…thôi chết rồi! Ném trúng người ta rồi giờ phải sao đây? Nếu chỗ tôi ngồi mà có đèn chiếu sáng thì có phải…
Tôi còn đang..ôm chân suy nghĩ thì đột nhiên thấy cả người bị nhấc bồng lên. Cái…cái gì vậy? Sao…sao..hắn? “Tên đồi bại” này đang làm gì vậy? Ai cho hắn cái quyền được bế tôi như vầy hả?
-Này..thả tôi xuống! “Tên đồi bại” nhà anh mau thả tôi xuống! Không là tôi hét lên bây giờ đấy!

-Còn kêu nữa, tôi đem chuột bỏ lên người cô!_Ak…“Tên đồi bại” này..Hắn đúng là đồi bại mà! Còn trắng trợn uy hiếp tôi bằng cái giọng bề trên như thế nữa!
Hắn coi mình là ai chứ hả? Tôi sợ hắn sao? Còn lâu nhá! Nhưng mà…tôi sợ chuột! Vấn đề mấu chốt là ở đây! Hắn nói nếu tôi kêu nữa hắn sẽ bỏ chuột lên người tôi đấy! Ôi trời ơi…Con sợ chuột!
Và thế là tôi đành ngoan ngoãn để cho hắn bế đi như thế. Thật là mất mặt mà! Đời thủa nhà ai một đứa con gái từ bé đến lớn chưa từng thân thiết quá mức với con trai như tôi, giờ phút này lại để ột tên mới vừa gặp lúc sáng và biết mặt qua mơ bế đi như tôi chứ! Đúng là không còn gì để nói nữa! Tôi thật sự đã bị tên này làm hại triệt để cả về thể xác (trật mắt cá chân) lẫn tinh thần (bị doạ cho sợ phát khiếp, và bây giờ là huỷ hoại thanh danh trong sáng) rồi!
“Tên đồi bại”…Đồ sao chổi đáng ghét! Tất cả là tại anh…..!




TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv