Editor: Búnn.
Giờ tự học muộn kết thúc mỗi người đều có mục đích riêng phải đạt được.
Mấy người cùng xuống tầng, sau đó tách ra ở lối vào cửa tòa nhà. Lý Nhị Cần và Tô Tử vòng qua lối rẽ, bị một giọng nói gọi lại: “Lý Nhị Cần.”
Trong lòng Lý Nhị Cần lập tức hiện lên hai chữ: Quả nhiên.
Cô làm vẻ mặt bất đắc dĩ với Tô Tử: “Cậu về trước đi.”
Tô Tử không yên lòng: “Một mình cậu không sao chứ?”
“Trừ phi anh ta có thể một phát nuốt chửng mình, nếu không thì không sao.”
Tô Tử: “…”
Hiếm thấy Nguyễn Minh Tiên đứng nghiêm chỉnh tại một chỗ, vẻ mặt nghiêm túc.
Lý Nhị Cần: “Còn có chuyện gì sao?”
“Tôi muốn giải thích với em.”
Lý Nhị Cần nghiêng đầu: “Giải thích chuyện gì?”
“Về chuyện người dẫn chương trình…”
“Chuyện này sao…” Lý Nhị Cần cắt ngang Nguyễn Minh Tiên, lạnh đến phải dậm chân, nhịn xuống: “Tôi không để ý, cho nên không cần giải thích.”
Nguyễn Minh Tiên buồn cười.
Anh vì chuyện này mà lo lắng buồn phiền cả buổi tối. Vì muốn giải thích rõ ràng với Lý Nhị Cần, thậm chí anh còn suy nghĩ mười mấy phương án. Cuối cùng giáo viên phụ trách và Cứ Tiểu Vũ lại ồn ào nên càng thêm không vui.
Vậy mà hiện tại cô bé trước mặt này, dùng biểu tình, giọng nói bình thường nhất của cô nói với mình rằng: Cô không thèm để ý.
Giống như chuyện cười.
Anh nghiêng đầu tiếp tục cười cười.
“Cũng tốt.” Anh đi tới dưới đèn đường, cảm giác mình sắp không cười nổi nữa rồi: “Dù sao cũng tốt hơn là em giận.”
Lý Nhị Cần không nói gì.
“Không giận là tốt rồi.” Anh lại bổ sung thêm một câu: “Vậy tôi yên tâm rồi.”
“Anh không cần để ý tới chuyện này nữa.”
Nguyễn Minh Tiên nhìn cô.
Không thể nói là gương mặt vô cùng xuất chúng, nhưng dù thế nào anh vẫn có thể ở trong đám người liếc mắt một cái liền thấy cô, muốn hấp dẫn lực chú ý của cô, muốn làm cô cười, muốn nhìn thấy biểu tình khác biệt của cô ngoài ‘mặt than’.
“Lý Nhị Cần.” Anh mở miệng lần nữa, lần này giọng nói không tự chủ được có thêm cảm giác nặng nề giống như bóng đêm dày đặc. Anh biết một khi mở miệng nói những lời này, sẽ không có cách nào vãn hồi nữa.
Mà anh biết rõ đáp án anh có thể nhận được gần như không tồn tại khả năng thứ hai.
Lý Nhị Cần cũng nhìn anh, giống như nhìn thấy gì đó trong mắt anh: “Anh muốn tỏ tình?”
Nguyễn Minh Tiên: “…”
Tại sao lại phát triển theo hướng kỳ lạ như vậy?
Nguyễn Minh Tiên cười khổ: “Em biết sao?”
Lý Nhị Cần lắc đầu: “Vẻ mặt của anh đặc biệt giống vẻ mặt muốn tỏ tình.”
Nguyễn Minh Tiên cảm thấy nhức đầu, nhất thời không nghĩ ra nên nói cái gì mới có thể tiếp tục phát triển đề tài.
“Vậy có phải không?” Mặt Lý Nhị Cần ngoài ý muốn mang theo vẻ nhẹ nhõm.
“Ừ.”
“A.” Vẻ mặt cũng lập tức trầm xuống.
Nguyễn Minh Tiên: “…”
Lần đầu tiên yêu trong cuộc đời, lần đầu tiên tỏ tình…một lời khó nói hết…
“Em cũng sẽ không nhận lời tôi đúng không?” Nguyễn Minh Tiên hỏi ngược lại.
Lý Nhị Cần thành thật gật đầu.
“…” Nguyễn Minh Tiên nhìn trời: “Quên đi, em về phòng ngủ đi.”
“Vậy tạm biệt.”
Người nào đó quả nhiên không chút do dự rời đi, đi hai bước, dừng lại, xoay người, dưới ánh mắt kỳ lạ của Nguyễn Minh Tiên bước lại gần.
Hỏi: “Có cần tôi giả bộ giống như không có chuyện gì xảy ra không?”
Trong đầu Nguyễn Minh Tiên giống như bị pháo trong không khí nổ mạnh một cái, không thể tin trợn mắt, nhưng lần này còn không thể tìm được từ ngữ.
Cùng lúc đó, Lý Nhị Cần vẫn bưng vẻ mặt như thường, yên lặng trở câu trả lời.
“Không cần.” Nguyễn Minh Tiên bắt lại được một chút lý trí: “Đây là lần đầu tiên tôi tỏ tình, làm sao có thể coi như không xảy ra được.”
Lý Nhị Cần gật đầu: “Hiểu rồi. Tạm biệt.”
Nguyễn Minh Tiên không thể làm gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn cô đón gió xào xạc xào xạc đi xa.
Anh dở khóc dở cười.
Dáng vẻ như ở lại nhiều thêm hai giây nữa sẽ bị chết rét, nhưng vẫn cố gắng giả bộ trấn định trước mặt anh.
Trở lại phòng ngủ, Tô Tử vô cùng tự nhiên nhét bảo bối giữ ấm trong tay vào tay Lý Nhị Cần: “Không có việc gì chứ?”
“Không có chuyện gì.” Cô đưa tay để không xoa xoa mặt bị lạnh cứng: “Lạnh quá!”
“Vừa rồi dì quản lý tới đây nói, nhiệt độ ngày mai lại giảm xuống.”
Lý Nhị Cần không thể tiếp nhận sửng sốt.
“Cậu sợ lạnh như vậy sao?”
“Ừ.”
Có người bạn cầm cốc súc miệng đi tới, hai người tạo cho bạn đó một lối đi, Tô Tử tiếp tục hỏi: “Nguyễn Minh Tiên tìm cậu nói gì?”
Lý Nhị Cần cởi áo khoác xuống treo vào tủ quần áo: “Không có gì. Vì chuyện người dẫn chương trình nên tìm mình nói xin lỗi.”
Tô Tử gật đầu.
Bạn cùng phòng vừa rồi đi vào rửa mặt đi ra, Tô Tử hỏi: “Nước ấm không?”
Bạn đó trả lời: “Ấm lắm, nhanh đi rửa mặt đi.”
Tô Tử hỏi Lý Nhị Cần: “Cùng đi không?”
“Được.”
Hai người chen một chỗ trước bồn rửa mặt đánh răng, Lý Nhị Cần tỉnh táo lại từ chuyện Nguyễn Minh Tiên đột ngột tỏ tình đánh thẳng vào đầu, nhớ tới chuyện buổi tối Tô Tử khóc.
“Buổi tối sao lại khóc?” Cô hỏi.
Tô Tử súc sạch bọt trong miệng: “Cậu muốn biết sao?”
“Ừ.”
Tô Tử dừng tất cả động tác nhìn vẻ mặt của Lý Nhị Cần, nghiêm túc nhìn: “Mình phát hiện Dung Tự có người thích rồi.”
“Ừ…”
Tô Tử bất ngờ: “Cậu biết?”
“Cũng không coi là biết…”
Tô Tử không hiểu.
“Cho nên bởi vì Dung Tự có người thích nên cậu mới khóc?” Lý Nhị Cần chuyển lại chủ đề.
Tô Tử gật đầu, phát hiện Lý Nhị Cần nhìn mình chằm chằm, than thở: “Người mình thích, thích một người khác, cho nên mới cảm thấy khổ sở.”
“Ừ.”
Lý Nhị Cần cúi đầu.
Hình như mình cũng có chút khổ sở.
Lý Nhị Cần nằm mơ. Trong mơ có hoa có cây, còn có một vùng nước biển. Hoa đỏ, cây xanh biếc cùng sinh trưởng trên vùng nước biển xanh thẳm này.
Ở giữa thế giới kỳ dị này, có một cây đại thụ cao vút tầng mây râm mát che khuất bầu trời. Và dưới tàng cây có một bóng dáng quen thuộc đứng ở đó, mặc áo sơ mi trắng trơn. Gió từ bên người anh thổi qua, thổi lên góc áo của anh.
Lý Nhị Cần không thấy rõ mặt anh, nhưng cô biết anh là ai.
Là Dung Tự.
Cô không thể chờ đợi muốn chạy đến bên cạnh anh, nhưng cô phát hiện mình đứng trên một núi bông kỳ lạ, không có cách nào hoạt động hai chân.
Cô nỗ lực cố gắng lần nữa, mồ hôi cả người toát ra, lại không có chút hiệu quả nào.
Lại ngẩng đầu nhìn về phía Dung Tự thì thấy có một cô gái tóc dài từ phía sau đại thụ nhảy ra, nhảy lên lưng của Dung Tự. Dung Tự bị sức nặng đột nhiên ập tới khiến lưng hơi khom xuống, rất nhanh ổn định người, sau đó cười quay đầu lại nói chuyện với cô gái trên lưng.
Lý Nhị Cần cảm thấy dường như máu trên người từ từ lạnh xuống, muốn khóc nhưng lại không rơi ra được giọt nước mắt nào. Cảm xúc khổ sở từ đáy lòng nổi lên cuồn cuộn, lại không có cách thoát phát ra ngoài, thậm chí ngay cả hô to cũng không thể.
Bên kia ánh nắng tươi sáng, nhưng ở bên cô lại nhanh chóng trở nên đen tối, bầu trời trên đỉnh đầu xuất hiện trăng sáng giống như tối hôm qua.
Thật khó chịu, rất rất khó chịu!
Choàng mở mắt ra, cô phát hiện mình nằm ở trên giường. Những bạn cùng phòng khác cũng đang yên lặng ngủ say, cô lật người lấy điện thoại di động từ dưới gối ra nhìn thời gian: 5h40.
Còn có thể ngủ một lát nữa, nhưng lại không thể nào ngủ được. Quyết định bò dậy rửa mặt, sau đó rón rén để lại cho Tô Tử một tờ giấy, đóng cửa rời đi.
Có lẽ tối hôm qua có mưa, trời chưa sáng hẳn, ở thao trường rộng lớn, mỗi một lần hô hấp đều cảm thấy khoang mũi hít vào tràn đầy hơi nước.
Yên lặng. Giống như toàn bộ thế giới còn đang ngủ.
Lý Nhị Cần cảm thấy nghe được tiếng bước chân của chính mình.
Cô cởi áo khoác ra, tìm được một góc tương đối khô ráo cất đi, sau khi làm vài động tác làm nóng người, từ bên cạnh từ từ tiến vào đường chạy, bắt đầu chạy chậm.
Sương mù dày đặc, khoảng cách có thể nhìn được cũng chỉ cách mười mấy mét. Lý Nhị Cần chạy không mục đích, chỉ lát sau trên tràn đẫm nước, lông mày, lông mi cũng bị sương mù làm ướt.
Nếu như phải ở trong đức trí thể mỹ(1) chọn ra một thứ Lý Nhị Cần yếu nhất, thì không cần suy nghĩ chút nào chính là thể dục. Kiểm tra chạy 800m năm đầu tiên của trung học cơ sở, thành tích của Lý Nhị Cần là 5 phút 52 giây. Những bạn học khác đã trải qua hai lần nghỉ ngơi và hồi phục xong, cô mới thở hồng hộc chạy đến điểm cuối.
(1) Đạo đức, trí tuệ, thể chất, vẻ đẹp.
Giáo viên thể dục đặt đồng hồ bấm giờ xuống, cười hỏi cô: “Sao không dứt khoát lựa chọn bỏ qua đi?”
Lý Nhị Cần đến thở cũng chưa thuận, mắt nhìn về phía giáo viên vẫn lạnh nhạt như cũ:“Chọn bỏ qua gì ạ?”
Sau này có một khoảng thời gian rất dài, cô đều tập chạy lúc sáng sớm yên tĩnh. Lần kiểm tra thể dục năm cuối cùng của trung học cơ sở, Lý Nhị Cần ở giây cách đủ điều kiện đúng một giây vượt qua điểm cuối cùng của quãng đường, thuận tiện cho giáo viên thể dục một ánh mắt thắng lợi.
Giáo viên thể dục lần này đã sớm không phải là giáo viên thể dục năm đầu tiên, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Lý Nhị Cần hưởng thụ kiêu ngạo do đủ điều kiện mang đến.
…Chạy mấy vòng rồi nhỉ?
Lý Nhị Cần tự hỏi mình.
…Không biết.
Trả lời rất nhanh.
…Mệt quá, có phải sắp tắt thở rồi không?
…Có lẽ…
…Không chạy nữa?…
…Chạy một lát nữa thôi….
…Không được…chạy hết nổi rồi…
Bước chân Lý Nhị Cần dần dần chậm lại, lúc sắp dừng lại, bên cạnh đột nhiên có bóng người vượt qua.
Đồng thời, một giọng nói dễ nghe chợt vang lên bên tai: “Cố gắng lên!”
Lý Nhị Cần thu hồi ánh mắt tản ra lại, thấy bóng dáng trong mộng chạy trước mặt mình.
Gần như vậy, đưa tay là có thể bắt được.
Cảm giác buồn bực trong ngực lúc sáng sớm kia, lúc nhìn lấy bóng lưng của anh liền biến mất. Thay vào đó là đập loạn giống như vui sướng, còn là rung động không kìm nén được.
Lại không nhịn được theo Dung Tự chạy một vòng, cô thở hồng hộc dừng lại.
Trên đường chạy một lần nữa chỉ còn lại một bóng dáng.
Nhiệt độ sáng sớm gần không độ, Lý Nhị Cần chỉ mặc hai lớp quần áo không tính là dày. Lúc này lại không hề cảm thấy lạnh, ngược lại cảm thấy toàn bộ sau lưng đều đẫm mồ hôi.
Dung Tự lấy tốc độ nhanh gấp đôi vừa rồi chạy xong một vòng, tiếp thêm một vòng nữa.
Cô trừng mắt nhìn.
Cho nên vừa rồi chạy chậm như vậy là vì quan tâm cô?
Nghĩ như vậy, cảm giác ngọt ngào trong lòng càng thêm rõ ràng.
Dung Tự chạy xong số vòng quy định mỗi ngày, phát hiện có người ngu ngốc vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn mình.
Anh bất đắc dĩ: “Sao vẫn còn ở đây?”
Lý Nhị Cần quen thẳng thắn: “Chờ cậu.”
Dung Tự bật cười: “Chờ mình làm gì?”
“Cùng ăn sáng.”
“Mau mặc áo vào đi.” Anh hất cằm về phía chỗ cô để áo khoác.
Lý Nhị Cần ngoan ngoãn qua đó mặc áo vào.
Dung Tự ở sau lưng cô, đợi cô đóng xong toàn bộ nút áo, mới nói: “Mình đưa cậu về phòng ngủ.”
“Không ăn sáng?”
Dung Tự nâng mắt nhìn cô, mắt cô dưới ánh nắng lúc mặt trời mới lên càng thêm long lanh.
Tốn chút khí lực mới có thể từ chối cô: “Mình phải về tắm.”
Lý Nhị Cần bừng tỉnh đại ngộ, mình cũng ra mồ hôi: “Vậy tắm xong cùng nhau ăn sáng.”
“Được.”
Cô ngẩng đầu, cười.