Editor: Búnn.
Ba người nằm song song, chỉ có một mình Lý Nhị Cần ngồi nguyên tại chỗ ăn, ánh mắt thản nhiên nhìn bầu trời xa xăm.
Từng trận từng trận gió thổi qua, thổi sợi tóc trên đỉnh đầu, sượt qua gò má.
Bành Tử Ca nhằm hai mắt, cảm giác thoải mái đến suýt nữa thì ngủ thiếp đi. Nghe được tiếng xột xoạt bên chỗ Lý Nhị Cần, cậu ta mở một mắt ra nhìn lén.
Thấy Lý Nhị Cần tới bên cạnh sân thượng, hai tay chống lên lan can, yên lặng nhìn chằm chằm người đi qua đi lại ở phía dưới.
Cậu ta ngồi dậy.
Dung Tự cảm giác được động tĩnh, ngồi dậy theo, theo ánh mắt Bành Tử Ca cùng lúc thấy Lý Nhị Cần, không đồng ý cau mày lại.
Lý Nhị Cần đột nhiên bước chân lên, đưa tay phải ra, lòng bàn tay cũng hướng về phía trước, hô to một tiếng: “Ái khanh bình thân!”
Bành Tử Ca cùng Dung Tự đồng thời ngẩn người.
Cả Tô Tử cũng cả kinh chống người lên nhìn sang.
Lý Nhị Cần bên kia nhanh chóng hạ chân xuống, khom người đi về vị trí cũ, lúc này mới nhìn thấy Dung Tự cùng Bành Tử Ca đang trợn mắt há hốc miệng nhìn mình.
Mặt cô hồng hồng, ngượng ngùng cười một tiếng: “Hét to quá, người dưới tầng ngẩng đầu lên nhìn.”
Bành Tử Ca vẫn chưa khép miệng lại: “Cậu làm gì thế?”
Lý Nhị Cần bĩu môi, không trả lời. Nghiêng đầu thấy ánh mắt vẫn có nghi ngờ của Dung Tự, mất tự nhiên uống một ngụm coca, giải thích: “Không biết một đám người ngồi phía dưới đang làm gì.”
Dung Tự đứng lên vỗ vỗ bụi trên người: “Đi thôi.”
Lý Nhị Cần nhìn anh trưng cầu ý kiến.
“Sân thượng vốn không được phép lên.” Dung Tự thản nhiên giải thích: “Có lẽ một lát sẽ có giáo viên tới kiểm tra.”
Lý Nhị Cần không hỏi tiếp nữa, ngoan ngoãn im lặng dọn dẹp đồ, đi theo Dung Tự xuống tầng.
“Bành Tử Ca.”
Tô Tử gọi Bành Tử Ca đang chuẩn bị theo xuống tầng.
“Sao thế?”
Cô cười cười, tóc dài sau lưng bị gió thôi đến trước mặt, cô đưa tay vén ngọn tóc ra sau tai:“Tớ thích Dung Tự, cậu thấy có hi vọng không?”
Dưới tình huống Bành Tử Ca không phát biểu ý kiến, Dung Tự thờ ơ, Lý Nhị Cần nhiệt liệt hoan nghênh, Tô Tử gia nhập nhóm ba người Lý Nhị Cần. Đến lượt Tô Tử trực nhật, ba người cũng sẽ ở lại giúp cô, cùng hoàn thành, hai người Dung Tự cùng Tô Tử cùng nhau dọn dẹp khu phòng học, Lý Nhị Cần đi theo Bành Tử Ca xuống tầng đổ rác. Bên sân bóng rổ cũng bắt đầu thường xuyên phát hiện bóng dáng của Tô Tử cùng Lý Nhị Cần, mỗi lần Dung Tự cùng Bành Tử Ca xong trận nghỉ ngơi, cũng có thể thấy Tô Tử đưa nước đá cho Dung Tự, mà bên kia Lý Nhị Cần ở xa ném đồ uống vào tay Bành Tử Ca.
Tổ hợp tuấn nam mỹ nữ, nếu như không có Lý Nhị Cần thì tốt rồi.
Mọi người đều nói như vậy.
Buổi trưa hôm đó, Lý Nhị Cần từ phòng phát thanh ra ngoài, nghe được lời như vậy.
Cô cầm chìa khóa đang chuẩn bị khóa cửa, nghe vậy, cô thả lại chìa khóa vào trong túi, lại mở cửa đi vào lần nữa.
Giờ tự học buổi trưa qua được nửa tiếng, Lý Nhị Cần vẫn chưa trở về. Bành Tử Ca cắn móng tay, mơ hồ cảm thấy phiền não, thường xuyên ngẩng đầu nhìn chỗ ngồi không có người của Lý Nhị Cần. Giáo viên trực ban tới hỏi nhiều lần, cậu ta cùng Tô Tử viện lý do cũng viện đến lưỡi to lên, cuối cùng vẫn là Tô Tử đỏ mặt ấp úng nói Lý Nhị Cần tới kỳ đặc biệt, trở về phòng ngủ thay quần áo.
Đến lúc Dung Tự theo lệ đi tuần tra trở về, chỗ ngồi của Lý Nhị Cần vẫn trống không. Anh ngừng một lát, rất tự nhiên quay đầu hỏi: “Lý Nhị Cần đâu?”
“Không biết.” Bành Tử Ca ngẩng đầu: “Hôm nay tới lượt cô ấy phát thanh, buổi trưa ăn cơm xong cô ấy đi luôn rồi.”
Dung Tự gật đầu.
“Ôi, cậu nói xem, cô ấy không sao chứ?” Bành Tử Ca hỏi tiếp.
Dung Tự không yên lòng nhìn bút viết, không trả lời.
Bành Tử Ca thấy Dung Tự không để ý tới mình, đang muốn tiếp tục hỏi.
Trong loa phát thanh đột nhiên truyền ra tiếng nhạc.
Bành Tử Ca kinh ngạc: “Chuyện gì thế?” Nghe một lúc, lại hỏi: “Bài gì vậy?”
Tô Tử quay đầu lại: “Phòng trống(1).”
(1) 防空洞 – Đới Bội Ni thể hiện. Bài này trên youtube có. Mình tìm bản mp3 nhưng không có. Mọi người có thể lên youtube nghe nha.
“Không phải bài này do Lý Nhị Cần phát sao?” Cậu ta có chút ngây ngốc hỏi.
“Có thể.” Tô Tử nhún vai: “Cũng chỉ có cô ấy có thể như vậy.”
Bành Tử Ca chẳng biết tại sao lại cảm thấy có chút kiêu ngạo, cười cười, sau đó cúi đầu tiếp tục làm bài tập: “Còn rất hay.”
Sau đó tiếng hát đột nhiên dừng lại.
“Haha!” Bành Tử Ca le lưỡi: “Nhất định là bị bắt rồi.”
Không nói tiếng nào, Dung Tự bên cạnh đứng dậy ra khỏi phòng học.
Dung Tự theo hành lang thật dài đi về phía phòng phát thanh, thấy cuối hành lang Lý Nhị Cần mặc áo len đan rộng thùng thình, đang cúi đầu nghe giáo huấn, đứng đối diện là cô Tiền, chủ nhiệm khối.
Anh không biểu tình đi tới, lễ phép mở miệng: “Cô Tiền, chủ nhiệm lớp bọn em, thầy Tưởng bảo em tới tìm Lý Nhị Cần.”
Đúng lúc cô Tiền đã giáo huấn gần xong, thấy Dung Tự, mặt mày lập tức giãn ra: “Dung Tự à, dẫn con bé về đi. Sao lại phạm phải loại sai lầm cấp thấp như vậy chứ! Lần sau không được như thế này nữa nhé!”
“Vâng.” Lý Nhị Cần ngoan ngoãn trả lời.
Đợi cô Tiền đi xa, Lý Nhị Cần mới ngẩng đầu nhìn Dung Tự, đôi mắt trong suốt giống như hồ nước: “Thầy Tưởng tìm tôi làm gì?”
Dung Tự im lặng nhìn Lý Nhị Cần, đưa tay kéo cô vào phòng phát thanh.
“Sao thế?” Lý Nhị Cần hỏi.
“Cậu làm sao thế?” Dung Tự hỏi ngược lại.
Lý Nhị Cần bĩu môi, không nói gì.
Dung Tự đợi một lúc, không đợi được câu trả lời của Lý Nhị Cần, đứng lên đi ra cửa: “Về thôi.”
Lý Nhị Cần đứng lên đuổi theo, không yên tâm tiếp tục hỏi: “Thầy Tưởng tìm tôi làm gì?”
“Thầy ấy không tìm cậu.”
“À.” Cô đi theo anh ra ngoài, không quên quay đầu lại khóa cửa, suy nghĩ một lúc, đột nhiên nói với bóng lưng của Dung Tự: “Là cậu tìm tôi.”
Dung Tự quay đầu nhìn cô một cái.
Cô đứng tại chỗ, cũng yên lặng nhìn Dung Tự.
Hai người một trước một sau trở lại phòng học. Bành Tử Ca đã sớm quen với loại nhịp điệu này của hai người bọn họ, cho nên cũng không hỏi cái gì, có vấn đề cậu ta quan tâm hơn nhiều: “Ôi, Nhị Cần, sao buổi trưa cậu không trở lại tự học?”
Lý Nhị Cần lấy bài tập lịch sự từ trong ngăn kéo ra, khong quay đầu lại: “Ngủ quên.”
Bành Tử Ca bị đáp án này chọc cười không ngừng.
Tô Tử không vui: “Buồn cười như vậy sao? Ồn ào muốn chết!”
Bành Tử Ca ngưng cười, trừng cô: “Cậu thì hiểu cọng lông gì.”
“Hiểu hơn cậu rất nhiều!”
Bành Tử Ca cười haha, không so đo với tiểu nữ sinh, quay đầu nhỏ giọng hỏi Dung Tự: “Lý Nhị Cần sao thế?”
Dung Tự không để ý tới cậu ta.
“A Tự?”
Dung Tự lấy tai nghe ra, đeo lên.
“A Tự!” Không nhận được câu trả lời, Bành Tử Ca lấy cùi chỏ huých khuỷu tay Dung Tự.
Cuối cùng Dung Tự bỏ tai nghe xuống, lạnh lùng nhìn Bành Tử Ca: “Câm miệng.”
Bành Tử Ca bị mặt đen của Dung Tự dọa sợ dừng đến ba giây, nghi ngờ nhìn Lý Nhị Cần vẫn không quay đầu lại một chút, lại nhìn Dung Tự đang đeo tai nghe không biết đang nghe cái gì một chút, ý thức được một chuyện.
Dường như giữa hai người bọn họ, có điều gì đó không đúng.
Chuyện càng không đúng, phát sinh sau khi tiếng chuông tan học ở tiết học cuối cùng vang lên. Gần như cùng lúc với tiếng chuông vang lên, Lý Nhị Cần nói với Tô Tử: “Chiều nay tôi có việc, đi trước.” Liền cúi đầu đi ra khỏi phòng học.
Toàn bộ đều phát sinh quá nhanh, bóng dáng Lý Nhị Cần trước lúc Bành Tử Ca làm hành động phản ứng liền biến mất ở khúc quanh. Cậu ta có chút vô tội nghiêng đầu hỏi Dung Tự:“A Tự…”
Dung Tự im lặng dọn dẹp bàn, hành động giống như không có chuyện gì xảy ra, đứng dậy:“Đi thôi.”
“Nhị Cần, cô ấy…”
Dung Tự không để ý tới cậu ta, đi về phía cửa phòng học. Bành Tử Ca cùng Tô Tử chỉ có thể buồn bực đuổi theo.
Ba người yên lặng trên đường tới thẳng phòng ăn, cuối cùng Bành Tử Ca cũng lấy được dũng khí hỏi: “A Tự, cậu với Nhị Cần cãi nhau à?”
“Không có.”
“Vậy sao cậu với cậu ấy lại kỳ lạ thế?”
Dung Tự nhìn thẳng phía trước, trả lời không khác gì lúc bình thường: “Cậu nhạy cảm quá rồi.”
“Nhưng mà…”
Dung Tự cắt đứt cậu ta: “Cô ấy còn có chuyện của cô ấy.”
Bành Tử Ca im miệng, trao đổi ánh mắt với Tô Tử, cũng lựa chọn im lặng.
Sau khi cơm nước xong Bành Tử Ca lôi kéo Dung Tự đi mua đồ uống, do do dự dự thật lâu, vẫn là kéo Dung Tự dừng lại: “A Tự, nhất định giữa cậu với Lý Nhị Cần có vấn đề. Cậu nói cho tớ biết đi, cậu biết tớ lo lắng mà.”
Dung Tự im lặng nhìn cậu ta, một lúc sau, thản nhiên mở miệng: “Giữa tớ với Lý Nhị Cần không xảy ra chuyện gì.”
“Vậy tại sao cậu với cô ấy đều không bình thường? Rõ ràng tối nay Nhị Cần đang trốn tránh chúng ta.”
“Đấy là chuyện của cô ấy.”
Bành Tử Ca không ngờ Dung Tự sẽ nói như vậy, lập tức có chút không vui: “Chúng ta với cô ấy là bạn tốt! Quan tâm cô ấy là việc nên làm mà!”
“Nếu như cô ấy không muốn để chúng ta quan tâm thì sao?” Dung Tự hỏi ngược lại.
Đây càng là câu trả lời ngoài dự liệu của Bành Tử Ca, cậu ta suy đi nghĩ lại, đứng tại chỗ thật lâu vẫn không tìm được câu trả lời.
Dung Tự tiếp tục đi về phía trước.
“Nhưng mà…” Bành Tử Ca kéo anh lại: “Tại sao Nhị Cần lại không muốn để chúng ta quan tâm? Trong trường, không có người nào quan hệ với cô ấy tốt hơn chúng ta đúng không?”
“Cô ấy không muốn.”
Dung Tự nói, giọng nói bình tĩnh. Lần này không phải là hỏi ngược lại mà là trần thuật.
Tối hôm đó, Lý Nhị Cần không tới giờ tự học muộn. Hẳn là đã xin nghỉ với giáo viên, bởi vì hình như giáo viên không cảm thấy bất ngờ với việc Lý Nhị Cần vắng mặt, cho nên cũng không tới hỏi.
Dung Tự theo thường lệ ra ngoài kiểm tra.
Bành Tử Ca một mình ngồi ở hàng cuối, vị trí gần cửa sổ, bị gió đêm lạnh thổi đến phát run, da gà cả người nổi lên.
Thỉnh thoảng Tô Tử sẽ quay đầu hỏi cậu ta chút vấn đề về bài tập, hai người cúi đầu viết viết vẽ vẽ trên giấy nháp.
Giáo viên trên bục giảng bị tiếng thảo luận rất nhỏ hấp dẫn lực chú ý, thấy là Bành Tử Ca cùng Tô Tử, không ngăn cản mà lại cúi đầu tiếp tục phê bài tập. Lúc học sinh giỏi cùng học sinh giỏi xì xào bàn tán, giáo viên vĩnh viễn dùng thái độ dung túng. Làm sao học sinh giỏi có thể có sai sót trong lớp học, nói chuyện phiếm trong giờ tự học muộn được.
Cuối cùng, sau khi Tô Tử nói “cảm ơn”, quay người lại, thì một chút âm thanh nho nhỏ còn sót lại trong phòng học cũng biến mất, yên lặng đến mức chỉ còn âm thanh xột xoạt đầu bút ma sát trên giấy, cùng âm thanh trang sách thỉnh thoảng lay động.
Tay trái Bành Tử Ca từ trước lúc giờ tự học muộn bắt đầu để dưới bàn học không tự chủ được nắm thật chặt, cảm thận tờ giấy cứng đâm vào lòng bàn tay. Bóp quá chặt, tay có chút đau.
Cậu ta rút tay trái về đặt lên bàn học, từ từ mở tờ giấy ra, tờ giấu có chút ướt.
[Nhị Cần, sao thế?]
Cũng chỉ là năm chữ đơn giản, Bành Tử Ca lại bóp đến lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Lúc Bành Tử Ca nhìn về tờ giấy ngẩn người, chỗ ngồi bên cạnh bị kéo ra, truyền đến mùi sữa tắm nhẹ nhàng khoan khoái, sau đó Dung Tự ngồi xuống.
Lúc ngồi xuống, tầm mắt của anh tự nhiên quét về tờ giấy mở trên mặt bàn, dừng lại một lát, mở sách bài tập ra, bắt đầu viết.
“A Tự.”
Bành Tử Ca nhỏ giọng gọi anh.
Dung Tự quay đầu.
“Cậu không để ý có chuyện gì sao?”
Dung Tự không hiểu nhìn cậu ta.
“Lý Nhị Cần có vấn đề, từ đầu đến cuối cậu chưa từng quan tâm.” Giọng Bành Tử Ca buồn buồn: “Bạn bè với cậu mà nói, nếu tới thì không từ chối, nếu đi thì không giữ lại sao?”
Dung Tự cúi đầu tiếp tục làm bài: “Ừ.”
Câu trả lời bình thản đến gần như lạnh lùng như vậy, khiến thần kinh Bành Tử Ca đột nhiên căng thẳng, từ giữa trưa bắt đầu từ Lý Nhị Cần cố ý xa lánh, đến thái độ lạnh nhạt lúc này của Dung Tự, gần như từ đầu tới cuối chỉ có mình cậu ta quan tâm lo lắng. Lo lắng của cậu ta lập tức biến thành lửa giận, rống to: “Vậy còn là bạn sao!”
Tiếng hét đột ngột làm cả lớp khựng lại mấy giây, thậm chí còn có nữ sinh nhát gan bị dọa đến rơi bút trong tay. Mọi người quay đầu lại, kinh ngạc nhìn người khởi xướng.
Bành Tử Ca đứng phắt lên, đạp đổ ghế của mình, từ cửa sau phòng học đi ra ngoài.
Giáo viên hoàn toàn không kịp phản ứng, Bành Tử Ca đi một lúc lâu, mới ngơ ngác hỏi Dung Tự: “Sao thế?”
Mà Dung Tự nhanh chóng viết viết trên giấy nháp, không trả lời.
Giáo viên lại không tiếp tục hỏi nữa.