Mặc dù ban ngày Quan Linh cũng không để ý tới những lời Ninh Gia nói, nhưng ban đêm nàng vẫn lẻn vào Tàng Thư các, dựa theo ký ức khi còn nhỏ tìm được cuốn “Bách cổ thư” khắc ở trên cuộn tre.
Mượn thuật vu cổ để quên đi Thẩm Giới là cách cuối cùng, nàng cũng không muốn vứt bỏ ký ức dài mấy trăm năm, nhưng nàng quyết định sẽ học thuật này sớm, nếu như ngày nào đó Thẩm Giới thật sự lấy người khác, nàng sẽ thi cổ ở trên người mình ngay đêm mà hắn động phòng hoa chúc.
Nàng lật ngược cuộn trúc lại, xem qua hàng trăm loại tâm quyết, muốn tìm kiếm một loại thuật nào đó cao minh hơn, ví như thuật chiêu hồn. Nếu Thẩm Giới của kiếp này và kiếp trước không phải là một người, liệu nàng có thể tìm được hồn phách của hắn không? Có lẽ nàng không thể khiến hắn nhớ lại toàn bộ ký ức, nhưng nàng chỉ muốn gặp lại hắn một lần nữa.
Những văn tự bằng tiếng Phạn cổ khiến nàng hoa hết cả mắt, mơ màng buồn ngủ. Quan Linh đoc tỉ mỉ trong khoảng một giờ, sau đó đặt cuốn sách sang một bên, thổi tắt đèn rồi nhắm mắt nghỉ ngơi trong chốc lát.
Khi nàng tỉnh lại thì trời đã sáng choang.
Khi nàng tỉnh dậy từ trên chiếc giường nhỏ ở trong Tàng Thư Các, ở bên chân nàng là giấy trắng sách vàng rơi đầy đất, trông rất lộn xộn. Tất cả đều do lần tìm kiếm của nàng ngày hôm qua gây ra, chỉ có cuốn “Bách cổ thư” không cánh mà bay.
Nàng xuyên qua các kệ sách ngắm nhìn xung quanh, nghi ngờ trí nhớ của mình có gì nhầm lẫn, chẳng lẽ hôm qua nàng vốn dĩ không tìm được cuốn sách kia. Tàng Thư Các của phủ Tướng quân vô cùng kín đáo, ngoại trừ nàng và Lục Châu, thì còn có ai tới đây nữa.
Quan Linh ở trong Tàng Thư Các tìm kiếm suốt cả nửa ngày, cả đêm không ngủ, lật tung tất cả các cuốn sách ở đây nhưng cũng không tìm được cuốn “Bách cổ thư”, trái lại tìm được một cuốn sách tâm linh ghi lại thuật chiêu hồn.
Nàng nửa tin nửa ngờ, mở cuốn sách cổ ố vàng kia ra, kiểm tra phần thư mục ở bên cạnh phân tích từng chữ phù văn khó hiểu.
Lại một ngày nữa trôi qua như vậy.
Giờ Thìn ngày thứ ba, khi ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào khuôn mặt của nàng, ánh sáng có hơi nhức mắt. Quan Linh đã thức cả đêm không ngủ, nên thể lực có hơi suy nhược.
Nàng đã đọc một ngày một đêm, vẫn không thể giải được thuật chiêu hồn kia. Nàng đành phải cất những cuốn sách cổ này đi, định treo thưởng ngàn lượng vàng để triệu tập toàn bộ những người thông thái ở Tây Cương đến để giải đọc thuật này.
Quan Linh trở lại khuê phòng, vốn dĩ định ngủ bù, nhưng nghĩ đến hôm qua quên đi thỉnh an lão tổ tông, nên mới sai người tới hầu hạ rửa mặt chải đầu, lấy phấn che đi quầng mắt xanh đen, đi tới biệt uyển gặp Ninh lão phu nhân.
Ninh lão phu nhân nghỉ ngơi mấy ngày, đã không còn buồn bã giống như lúc mới tới Tây Cương nữa, cả người cũng sảng khoái hơn nhiều. Khi bà nhìn thấy Quan Linh thì câu đầu tiên đã hỏi: “Gia biểu tỷ của cháu đâu?”
Quan Linh ngẩng đầu nhìn xung quanh, lúc này mới phát hiện Ninh Gia không ở trong phòng, ngơ ngác lắc đầu: “Linh Nhi cũng không biết.”
“Hai người các cháu đã ba ngày không tới thỉnh an ta rồi, sao về tới nhà mình lại quên hết quy củ rồi, nếu để phụ thân cháu biết được, sẽ cho rằng nhiều năm như vậy ta không quản giáo cháu thật tốt…” Ninh lão phu nhân nổi giận đùng đùng, nhưng sau đó lại có hơi lo lắng: “Có phải Gia Ninh không quen với khí hậu ở đây không, trước kia chưa từng chậm trễ như vậy.”
Quan Linh bị giáo huấn một trận, chỉ đành gật đầu, vâng vâng dạ dạ rồi lui ra ngoài: “Để cháu đi xem tỷ ấy thế nào…”
Ninh Gia luôn là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, dù từ trong xương xốt có hơi phản nghịch, nhưng những thứ những lễ nghi phiền phức này lại thực hiện rất đầy đủ, nhưng tại sao suốt ba ngày nay nàng ấy lại không tới thỉnh an lão tổ tông.
Quan Linh đi ra biệt uyển, xuyên qua vườn hoa của phủ Tướng quân, đi thẳng tới phòng dành cho khách nơi Ninh Gia ở. Mấy năm nay ở trong phủ đã giảm bớt đi rất nhiều người hầu, Ninh Gia đã để thị nữ của mình ở lại bên cạnh chăm sóc lão phu nhân. Quan Linh bước tới cửa cũng không thấy một bóng người nào.
Nàng nhẹ nhàng gõ cửa, sau khi gõ ba lần cũng không thấy có người trả lời, trong lòng có hơi cảm thấy bất an. Nàng định phá cửa đi vào, nhưng trong phòng đã bị khóa trái, nàng đành phải bỏ cuộc, sau đó ngự khinh công lẻn vào từ mái hiên.
Xuyên qua tấm rèm châu, Quan Linh thoáng nhìn thấy Ninh Gia đang nhắm mắt dưỡng thần ở bên trên trường kỷ, trong lòng khẽ thở dài nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại biến thành một tia tức giận, nếu không phải Ninh Gia ở đây tham ngủ, không tới thỉnh an, thì làm sao nàng đột nhiên lại bị lão tổ tông mắng một trận chứ?
Trước đến nay nàng vẫn ăn chơi trác táng, lão tổ tông có biết tuy nhiên ngày thường cũng không trách cứ quá nhiều, nhưng lần này nàng bị phạt hoàn toàn là do Ninh Gia.
Nàng đi tới trước mặt Ninh Gia, thấy sắc mặt nàng ấy hồng hào, mặt khẽ mỉm cười, giống như đang ở bên trong một giấc mộng đẹp, trong lòng lại càng cảm thấy không công bằng. Nàng lập tức cầm lấy cổ tay Gia Linh, để đánh thức nàng ấy dậy.
Nhưng khi Quan Linh chạm vào mạch đập của Gia Linh, thì sắc mặt lập tức thay đổi, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Mạch đập của Ninh Gia cực kỳ yếu ớt, gần như không thể nghe thấy.
Nàng ấy không phải đang ngủ say, mà là đang hôn mê.
Đồng thời, Quan Linh còn cảm nhận được một cỗ lực lượng đáng sợ đang tồn tại ở bên trong mạch đập yếu ớt của Ninh Gia, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua cuốn “Bách cổ thư” ở dưới gối lụa thêu, chớp mắt đã hiểu ra tất cả mọi chuyện.
“Thật ra thì qua một vài năm nữa, hắn ta sẽ tới để bày tỏ tâm ý với tỷ..” Quan Linh cụp mắt rơi nước mắt: “Tại sao tỷ lại không màng tới tính mạng mà tu luyện loại cổ thuật nửa thần nửa quỷ này chứ?”
Ninh Gia muốn mượn thuật vu cổ để xóa đi tất cả ký ức có liên quan tới Lục Tiệm Chi, cho nên mới trộm “Bách cổ thư”, thậm chí ngay cả những cổ trùng nàng nuôi lúc đó cũng bị nàng ấy bắt đi mấy con. Nhưng nàng ấy chưa từng học những thứ này, từ tình huống hiện tại xem ra là bị cổ trùng phản phệ dẫn tới mất hết tâm mạch.
Nếu để thêm một hai canh giờ nữa, sợ là khó có thể quay lại, không chỉ mất đi toàn bộ ký ức mà ngay cả tính mạng cũng không thể bảo toàn được.
Quan Linh bối rối không yên, hoảng hốt lật tới nửa sau của “Bách cổ thư” để tìm kiếm cách giải khi bị cổ thuật phản phệ.
Nhưng nàng càng hoảng loạn thì lại càng không thu hoạch được gì. Quan Linh lấy lại bình tĩnh, từ từ nhắm mắt lại, định từ ký ức của mấy trăm năm trước tìm được phương pháp giải cổ thuật từ kiếp trước của nàng.
Một lúc lâu sau, nàng mở mắt ra, trong mắt lộ ra sự kiên định, ngẩng đầu nhìn con dao găm treo trên tường, nàng gỡ nó xuống, dùng nó để cắt cổ tay Ninh Gia. Máu cổ màu đen ào ạt chảy ra từ cổ tay trắng nõn như tuyết của nàng ấy, hình ảnh trông đẹp đến kỳ dị.
Đồng thời, nàng cũng nghiến răng nghiến lợi rạch mấy vết máu đỏ ở trên cánh tay mảnh khảnh của mình, máu đỏ thẫm chảy ra, chậm rãi dung nhập vào bên trong máu của Ninh Gia.
Kiếp trước, nàng dùng cổ thuật giết người diệt khẩu, vì phòng ngừa mình bị cổ trùng cắn trả, từng mượn thân thể khỏe mạnh của người vô tội để đối máu.
Kết quả của những người đó, nhẹ thì thoi thóp nằm triền miên ở trên giường bệnh, nặng thì chết ngay tại chỗ vì mất máu quá nhiều.
Kiếp trước, Ninh Gia là viên ngọc quý số một trong lòng bàn tay của Đại Lâm, là người hiền lành trong sáng, vốn dĩ nên làm mẫu nghi thiên hạ cả đời hưởng vinh hoa phú quý.
Nhưng nàng bởi vì oán hận trong lòng, mà lệnh hạ độc nàng ấy, khiến nàng ấy hương tiêu ngọc vẫn khi mới gần hai mươi mốt tuổi.