Có một con ác quỷ nọ, kiếp trước hẳn cũng là một mỹ nhân, tiếc rằng thân thể ác quỷ bị lửa thiêu đen nhánh, ai thấy cũng muốn tránh né.
Thế mà nàng còn cố chấp ôm một cành hoa phù dung màu hồng trắng, du đãng trong địa ngục mấy trăm năm, quả thực là âm hồn không tan.
Thẩm Giới cầm ngọc Kỳ Linh, giống như rất lâu rất lâu về trước hắn cầm ngọc dẫn tai, mơ mơ màng màng trở lại kiếp trước.
Thẩm Giới không hề biết, thời điểm mà hắn muốn trở về nhất lại là trận hỏa hoạn lớn đã thiêu chết Quan Linh mấy trăm năm trước.
Khi hắn chạy tới tẩm điện, mọi chuyện đều đã quá muộn.
Thẩm Giới chỉ có thể trơ mắt nhìn Quan Linh tuyệt vọng uống hết cả bình rượu độc, nàng cố nén sự đau nhức trong bụng, nâng tay lên đẩy ngã giá cắm nến.
“Đừng mà…” Thẩm Giới trừng mắt, hắn vươn tay cản nàng lại, nhưng cả người lại xuyên qua thân thể nàng, hắn chỉ có thể chạm tới ánh lửa nóng rực.
Thẩm Giới trơ mắt nhìn lửa cháy lan tràn đến dưới chân Quan Linh, quấn lên váy sam, cuối cùng không chút lưu luyến cắn nuốt cả dung nhan tú mỹ của nàng, cả tòa vương phủ cũng cháy theo, chỉ còn lại cảnh tượng đổ nát, một mảnh tro tàn.
Vì sao lại trở nên như vậy?
Vì sao Quan Linh vẫn không tránh được lời tiên đoán của Thanh Nguyên?
Vì sao ngọc Kỳ Linh không thể phù hộ nàng sống lâu trăm tuổi?
Thẩm Giới mang theo lửa giận ngút trời đi vào âm ty địa ngục, hắn tìm phán quan đòi người.
“Rõ ràng bổn vương đã dùng ngọc Kỳ Linh để nghịch thiên sửa mệnh cho nàng, vì sao các ngươi còn lấy đi hồn phách của nàng?”
Phán quan nhìn vị khách không mời mà đến này, tỏ vẻ khó xử: “Vương phi nương nương tự sát…”
“Vậy bây giờ nàng đang ở đâu?” Thẩm Giới mím môi chất vấn.
Mạnh Bà cười tủm tỉm nói: “Một trăm năm trước Vương phi nương nương đã uống canh Mạnh Bà của ta, nàng đứng trên cầu Nại Hà rồi nhảy xuống, hiện giờ nàng sớm đã hóa thành một cành hoa phù dung dưới sông Vong Xuyên.”
Phán quan lắc đầu phản bác: “Diêm Vương gia nói ngày thường ngươi uống ít canh lại, chắc là ngươi lại tham ăn, nữ quỷ kia… Vương phi nương nương du đãng ở âm phủ mấy trăm năm, nàng uống canh của ngươi lúc nào?”
“Hình như là vậy, nàng từng hỏi xin canh của ta rất nhiều lần, không phải đại nhân nói rằng nàng đã hại chết quá nhiều người, tuyệt đối không thể để nàng quên tội nghiệt kiếp trước sao?” Mạnh Bà mở mắt đánh giá Thẩm Giới một hồi, nói: “Dung mạo của Vương gia quả nhiên bất phàm, nhìn đôi mắt đào hoa này này, còn cả hàng mi dày như quạt xếp nữa, tuấn mỹ giống như trích tiên, chẳng trách ác quỷ kia phiêu đãng ở âm phủ mấy trăm năm, chịu đựng khổ hình liệt hỏa, chỉ vì muốn tìm được trái tim bị mổ ra của Vương gia.”
“Nhưng mà Tiểu vương gia à, ngài cũng quá không phúc hậu, rõ ràng có yêu Vương phi, lại còn không chịu nói cho nàng biết.” Mạnh Bà thở dài: “Ta đã thấy hàng trăm hàng ngàn con ác quỷ, không có ác quỷ nào sống không bằng chết, chết không bằng sống như nàng.”
Thẩm Giới nhìn theo ánh mắt Mạnh Bà, cúi đầu nhìn xuống ngực, quả nhiên là máu thịt đã biến mất, giữa xương sườn cũng rỗng tuếch.
Thẩm Giới hoảng hốt, hắn vội vàng mở mắt trong bóng tối, bừng tỉnh khỏi giấc mộng hoang đường, hắn giơ tay đè lên ngực, chỗ đó vẫn đầy đủ máu thịt, chỉ có nhịp tim đập rất nhanh.
Thẩm Giới nhớ tới bốn năm về trước, Quan Linh bị Thanh Loan của hắn đâm bị thương, hắn lẻn vào phủ Tướng quân bón thuốc cho nàng, lúc nửa mộng nửa tỉnh nàng đặt ngón tay lên ngực hắn, nói mớ rất nhiều về chuyện xẻo tim.
Khi đó hắn chỉ cho là vết thương của Quan Linh tái phát, cho nên nàng mới nói năng lung tung.
Nhưng hiện giờ Thẩm Giới hận không thể dùng Thanh Loan đâm chết chính mình, vì sao khi đó hắn không cảm nhận được sự bi thương của nàng, cũng không ôm nàng thật chặt để an ủi.
Càng đáng giận hơn là, hắn chưa bao giờ nói với nàng, thật ra nàng không cần tìm tim của hắn, từ sống đến chết, trong lòng hắn cũng chỉ có mình nàng.
Đời này trải qua quá nhiều lần ly biệt ngắn ngủi, lúc gặp lại hắn, nàng chưa bao giờ vui mừng như “tiểu biệt thắng tân hôn”. Hai mắt nàng luôn ầng ậng nước, trong mắt có sự bi thương vô tận, khi đó hắn không hiểu sự cô đơn và đau khổ của Quan Linh, cũng không phát hiện ra lý do khó nói của nàng.
Cuối cùng Thẩm Giới cũng hiểu ra, vì sao thời niên thiếu hai người không hề quen biết, hắn vẫn mơ thấy những giấc mơ kiều diễm hoang đường về nàng.
Rốt cuộc hắn cũng biết, lực hấp dẫn đặc biệt giống như mị thuật của hồ yêu luôn thu hút hắn kia, đến cùng vì sao mà sinh ra.
Thì ra, mấy trăm năm trước, nàng là thê tử của hắn.
Kiếp trước, sau khi Thẩm Giới chết, hồn phách đi vào âm phủ, bởi vì chống lại mệnh trời, dẫn tai tục hồn, sau khi chết hắn phải chịu cực hình xẻo tim.
Mạnh Bà hỏi hắn: “Vương gia, ngài cần uống chén canh Mạnh Bà này, quên hết chuyện quá khứ.”
Hắn hỏi: “Nếu bổn vương uống canh thì sẽ thế nào? Nếu không uống thì lại ra sao?”
“Nếu Vương gia uống canh, có lẽ ngài và Vương phi còn có kiếp sau. Nếu ngài không uống, vẫn luôn nhớ mong Vương phi, sợ là cho dù nàng sống hay chết cũng không được an bình.”
Thẩm Giới bưng chén sứ lên, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Harry Potter fanfic
Từng ánh mắt nụ cười của nàng, khi nàng mở mắt nhìn hắn, tất cả dáng vẻ hờn dỗi, vui buồn của nàng giống như khói mỏng, chỉ trong chớp mắt đã tiêu tán.
Khi phán quan vội vàng đuổi tới, Tiểu vương gia đã tan hết tội nghiệt, trong mắt không chút gợn sóng.
Lần thứ hai Thẩm Giới nhìn thấy Quan Linh khi nàng chết đi, giữa mày có sự kinh diễm, nhưng trong mắt lại không chút vui buồn.