Ngày 5 tháng 5 năm 2014.
Năng lực của tôi là kết nối, nguyên tắc hoạt động là sử dụng một loại năng lượng chưa biết của virut Ebola II trong cơ thể mình để đánh thức virus Ebola II trong cơ thể người khác, tăng cường cộng hưởng đồng nhất virus, khởi động lại các chức năng tế bào,…..cuối cùng là nối lại được các chi bị gãy.
Nói đơn giản là cầm các bộ phận cơ thể đã đứt của tang thi về, giúp đối phương bay múa chạy nhảy lại được như thường.
Thật sự năng lực này đến quá mức trùng hợp, từ hôm qua đến nay tôi luôn đắm chìm trong loại cảm giác vui sướng khó diễn tả.
Việc Nhạc Văn có thể tiếp tục ở bên tôi đã truyền cho tôi sức mạnh to lớn, khiến tôi bất ngờ vui lên, lấy trăm phần trăm tinh thần đi theo Vương Trị Côn ra sức học tập khám phá năng lực.
Theo cách nói của hắn thì đây là lần đầu tiên hắn thấy tang thi cấp 1 thức tỉnh thiên phú liên quan đến ‘y học’. Dù sao tang thi cũng là một sinh vật chết bị virut thay thế cải tạo, tất cả các biện pháp can thiệp y tế nhẹ thì không có tác dụng với tang thi, nặng thì có thể gây tử vong.
Tái bút:
Tôi có thể thấy trước được tương lai chuột bạch của mình.
Ngày 7 tháng 5 năm 2014.
Khả năng của tôi được vận hành bởi não bộ và ngôn ngữ như một công cụ để kích hoạt.
Để tìm ra những từ có tác dụng, tôi phải đọc từ điển trong suốt một ngày.
Cuối cùng rút ra được: từ ‘nối’ có tác động lên mô biểu mô, từ ‘liên kết’ có tác dụng lên mô thần kinh, từ ‘xây dựng’ có tác dụng lên mô liên kết, từ ‘liên kết’ có tác dụng lên mô cơ bắp.
Đối với cái giá phải trả…Sau hai ngày nghiên cứu Vương Trị Côn đưa ra kết luận: Cái già phải trả sẽ tương đương với năng lực sử dụng tại thời điểm năng lực được kích hoạt.
Tất cả những gì tôi cần làm là ngủ một giấc sau mỗi lần chữa trị.
Tái bút:
Hôm nay tôi chữa trị cho Nhạc Văn khá lâu, mới chỉ gắn lại được phân nửa phần nội tạng đã đứt rời.
Gánh thì nặng mà đường xa cũng chẳng kém ~~~
Ngày 10 tháng 5 năm 2014.
Đã sửa xong cột sống.
Ngày 16 tháng 5 năm 2014.
Chữa xong phần cơ bắp và biểu mô.
Ngày 24 tháng 5 năm 2014.
Đã xong!
Hôm nay cuối cùng tôi cũng đã chữa lành vết thương của Nhạc Văn.
Theo lời Vương Trị Côn, virut Ebola II sẽ tự kích hoạt chữa trị các mô thối rữa, không cần lo lắng.
Tôi chạm vào mặt anh và nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp kia.
Tiếp đó hôn nhẹ lên chóp mũi anh.
Đã thăng lên cấp 1 được nhiều ngày, tôi đã khôi phục được một phần cảm giác xúc giác. Mặc dù không còn nhạy cảm nhạy bén như khi còn là con người, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được độ cứng dưới làn da anh.
Bây giờ nhiệt độ cơ thể chúng tôi khá lạnh lẽo, tim ngừng đập, vẻ ngoài đẹp trai teo tóp và làn da dẻo dai, thậm chí mất đi quyền sống và nước mắt.
Nhưng chúng tôi vẫn được ở bên nhau.
Mười ngón tay đan nhau, ôm nhau ngủ.
Điều này tốt hơn nhiều so với cuộc sống thi thoảng lo lắng về việc khi ngủ bị dính vào nhau.
Nhạc Văn nhìn tôi một lúc lâu, nở nụ cười ấm áp…..mặc dù mặt anh đã sớm vì mất nước mà lõm sâu, cả đầu anh trông qua như chiếc đầu lâu màu vàng….nhưng tôi có thể biết đó là một nụ cười ấm áp.
Tôi lấy một cái hộp từ sau lưng và đưa nó cho anh.
“Nào, đây là quà tặng khỏi bệnh.”
“Cái gì thế?” Nhạc Văn lắc lắc chiếc hộp nhưng không nghe thấy âm thanh phát ra.
“…Em nghĩ đấy có thể là thứ anh thích….” Tôi nhướn mày trả lời.
Anh liếc tôi, một dự cảm không lành ập đến. Sau đó anh mở hộp.
Bên trong chứa hai vật màu vàng hình trụ mềm mại……>.<
Đó là những gì tôi lôi ra được từ cúc hoa hôm trước….do bây giờ thành ruột đã mất khả năng co dãn, thời gian lại hơi lâu…nên tôi đã vô tình làm gãy nó….
Bây giờ nghĩ lại phải cảm ơn trời đất vì tôi đã không cắt hơn nửa ruột của mình.
Nhạc Văn nhìn thứ kia nửa ngày vẫn không nhận ra là mẩu thịt bị ‘gãy’ trên người anh, vẻ mặt đầy dấu???? nhìn tôi.
Tôi làm vẻ mặt khoa trương, cầm ‘khúc thịt’ lên ôn nhu nói.
“Đến đây, để anh giúp em gắn lại chym nhỏ nào….”