Ta cẩn thận cất cây sáo ngọc lạnh buốt vào trong hộp. Rồi giao cho Ẩm Thuỷ cất đi. Sau đó bưng tách trà ở bàn lên chậm rãi uống.
Còn ba ngày nữa, là tới ngày tổ chức yến tiệc đầu xuân.
Suốt mấy ngày nay, tin ta muốn mượn mai hiến thơ trong trong yến tiệc đã truyền khắp hoàng cung. Ẩm Thuỷ kể rằng, nàng ấy đi đến đâu cũng thấy ai ai hay tin đều cười nhạo ta là kẻ ngu ngốc, không chừng sẽ còn bị mẫu hoàng ghét thêm.
Ta đặt tách trà đã vơi hơn phân nửa xuống bàn, nhìn Ẩm Thuỷ vừa cất sáo ngọc đã quay lại, đang ấm ức kể khổ với ta.
- Được rồi, bọn họ muốn nói cứ để cho nói, ta cũng không thể nào chặn được miệng lưỡi của bọn họ.
- Nhưng mà, nhưng mà nô tì tức quá!!! Người dù gì cũng là đại hoàng nữ mà!! Sao bọn chúng dám...
- Điện hạ, đến giờ uống thuốc rồi ạ.
Duyên Mộc tiến vào, cất tiếng cắt ngang Ẩm Thuỷ, sau đó đặt bát thuốc lên chiếc bàn bên cạnh ta. Ta vươn tay nâng bát thuốc uống cạn, cảm giác đắng chát đọng lại trong họng khiến ta thêm tỉnh táo.
Mấy ngày nay, ta để Ẩm Thuỷ Duyên Mộc lan truyền ra bên ngoài như vậy. Còn bản thân lại len lén mang sáo ngọc về luyện tập.
Chuyện mượn mai để hiến thơ, đã là việc của kiếp trước rồi. Kiếp này, ta chẳng muốn ngu xuẩn như vậy nữa.
Thời gian trôi nhanh, thoáng một cái chớp mắt đã tới ngày tổ chức yến tiệc.
Ẩm Thuỷ và Duyên Mộc giúp ta chọn một bộ cung trang màu đỏ nhạt thêu hoa văn thiên điểu, ta không ưng, tự minh chọn một bộ cung phục màu xanh lam thêu hoạ tiết tùng hạc diên niên, sau đó lại vấn tóc đơn giản. Yến tiệc mà, đám người trong hậu cung nhất định ăn mặc rất chói mắt, ta không muốn giống bọn họ, trông thật thô tục.
Ta đưa sáo ngọc giao cho Duyên Mộc, sau đó nhấc chân, bắt đầu tiến tới điện Thái Hoành.
Trong điện giăng đèn kết hoa, ánh lửa làm bừng sáng cả đại điện.
Trong điện có rất nhiều người. Ta tránh khỏi đám người, tìm kiếm chỗ ngồi của mình. Còn chưa kịp ngồi xuống, mẫu hoàng đã xuất hiện.
Bà ấy ngồi lên vị trí chủ vị, sau đó mọi người đều đồng loạt đứng dậy hành lễ. Mẫu hoàng nói vài câu, sau đó yến tiệc được bắt đầu.
Ta nhanh chóng gọi cung nữ lại rót cho mình một ly rượu, sau đó nâng ly đứng dậy, nhìn về phía mẫu hoàng, dõng dạc hô lớn một lời chúc phúc.
Xung quanh bắt đầu ầm ĩ, dường như bọn họ đều rất bất ngờ vì hành động này của ta. Dù không nhìn thấy, ta vẫn có thể mường mượng ra dáng vẻ há hốc miệng của Ẩm Thuỷ hay gương mặt đang sững lại của Duyên Mộc ở phía sau lưng.
Bất ngờ lắm nhỉ.
Kiếp trước, sau khi phụ thân mất, mẫu hoàng ghẻ lạnh, mỗi lần gặp mặt không mắng thì cũng là phạt ta, khiến ta nảy sinh tâm lý sợ hãi. Mỗi lần gặp là lại khúm núm sợ sệt, những khi ấy ta chỉ ước mình có thể đào một cái hố thật sâu rồi trốn xuống cái hố đó mãi mãi. Có lẽ vì thái độ sợ sệt, càng khiến mẫu hoàng ghét ta hơn.
Kiếp trước, ở buổi yến tiệc này, là Tiêu Dư Nguyệt dẫn đầu hoàng nữ hoàng tử đứng dậy chúc phúc mẫu hoàng, người người đều khen ngợi nàng ta đĩnh đạc xuất chúng, rất có phong thái của mẫu hoàng khi còn là hoàng nữ. Ta là đại hoàng nữ, tất nhiên sẽ bị so sánh một phen, sau đó nhận lại là một tràng cười nhạo.
Tiêu Dư Nguyệt là hoàng thứ thứ ba của mẫu hoàng, phụ thân của nàng ta chính là Kính quý quân nắm quyền cả lục cung, thịnh sủng không dứt, nhà mẹ đẻ của Kính quý nhân chính là Vũ gia nổi tiếng khắp kinh thành, tổ tiên là công thần khai quốc, gia chủ Vũ gia lại chính là Binh bộ thượng thư, cánh tay phải đắc lực của mẫu hoàng.
Còn Tiêu Tinh Hà ta, ngoại trừ việc là nữ nhi đầu tiên của mẫu hoàng, còn lại thì không có gì hết.
Mọi người trong hoàng cung này đều thích mang ta ra so sánh với nàng ta, đầu tiên là cười nhạo ta, sau đó là lấy làm tiếc thay cho Tiêu Dư Nguyệt vì nàng ta sinh quá muộn.
Thậm chí còn có người ngầm cho rằng, vị trí Thái Nữ còn bỏ trống sẽ là của nàng ta.
Mẫu hoàng có lẽ cũng không ngờ được rằng ta sẽ đứng dậy kính rượu chúc phúc, nên ngây ngẩn một lát. Thấy ta lên tiếng như vậy, đám đệ đệ muội muội cũng lục tục đứng dậy chúc cùng.
Lúc này mẫu hoàng mới nói vài lời khích lệ chúng ta phải chăm chỉ học tập, góp sức giúp bà ấy quản lý triều chính.
Kính quý quân ở một bên nghe vậy, lập tức nói mấy lời ngon ngọt tiến cử nữ nhi của ông ta. Nói rằng Tiêu Dư Nguyệt cũng đã mười lăm, sư phó dạy dỗ rất khen nàng ta có chí có tài. Nghe lời ấy, nàng ta cũng đứng dậy bày tỏ rằng hy vọng có thể góp sức cho mẫu hoàng.
Ta ăn một miếng bánh, chậm rãi nhai, ngầm đánh giá biểu hiện của mẫu hoàng. Bà ấy gật gù, có vẻ rất hài lòng, nhưng vẫn không lên tiếng.
- Bệ hạ, vi thần mạn phép cắt ngang, vi thần muốn đề cử cả đại hoàng nữ cùng tham dự triều chính với tam hoàng nữ. Dù gì thì đại hoàng nữ cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên góp sức san sẻ ưu phiền với người rồi.
Mẫu hoàng còn chưa lên tiếng, người khác đã lên tiếng trước. Người đó là quốc sư.
Quốc sư năm nay đã ngoài tứ tuần, nhưng vẫn giữ được dung mạo xinh đẹp tựa thời trẻ. Đây là ta nghe đám cung nhân nói vậy, chứ thời trẻ bà ta thế nào ta không biết. Vị quốc sư này quanh năm bế quan, nghe nói vừa xuất quan mấy ngày trước, đã vội vàng tham gia yến tiệc này.
Ta không hiểu.
Vị quốc sư này chính là biểu tỷ của Kính quý quân. Bình thường hay bế quan, cũng chẳng quan tâm mọi chuyện, càng ít lộ diện. Sao vừa lộ diện lại nhắc đến ta?
Mẫu hoàng lúc này mới lên tiếng, bà quay sang nhìn ta, vì ngồi xa nên ta không thấy rõ vẻ mặt bà ấy thế nào:
- Trẫm nhớ, tới sinh thần năm nay, Quân Bảo tròn mười tám rồi nhỉ?
Cả đại điện ồn ã lập tức yên lặng khi mẫu hoàng gọi tên ta.
Một nỗi cảm xúc không tên xuất hiện trong lồng ngực, khiến ta khó chịu muốn khóc. Ta phải cố gắng lắm mới có thể đặt đôi đũa xuống, giấu bàn tay run rẩy vào sau lớp áo, lảo đảo đứng dậy thưa vâng với mẫu hoàng.
Tiêu Tinh Hà ta, là đứa con đầu tiên của bà.
Năm đó, bà ấy sủng ái phụ thân thế nào, mà đặt cho ta cái tên này. Bà ấy nói, Quân Bảo có nghĩa là báu vật của hoàng đế, của bậc quân vương. Trước đây, ta được sống đúng y như với cái tên của mình. Mãi cho tới khi phụ thân mất.
Mẫu hoàng bắt đầu đối xử lạnh lùng với ta.
Kể từ lúc ấy, cái tên Quân Bảo của ta, và cả bản thân ta, bỗng chốc trở thành trò cười của mọi người. Có lẽ đã mười năm lẻ ba tháng, ta mới được nghe cái tên này từ chính miệng bà ấy.
- Vậy cứ theo lời quốc sư nói đi.
Lời mẫu hoàng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của ta. Ta và "tam hoàng muội" của mình vội vã đứng dậy tạ ân.
Lúc ta ngồi xuống, quốc sư đã quay ra nhìn ta, ánh mắt bà ta đầy trìu mến, tựa như ta là nữ nhi thân sinh của bà ta vậy.
Ta quay mặt tránh đi ánh mắt của quốc sư, lại vùi đầu vào ăn uống.
Đã có một vài vị phi tần đứng dậy biểu diễn tài nghệ.
Hơn một canh giờ trôi qua, cuối cùng cũng đến lúc Tiêu Dư Nguyệt thể hiện. Nàng ta thay một bộ cung trang khác, cầm theo kiếm gỗ tiến vào giữa đại điện, sau đó bắt đầu múa. Múa được vài đường, nàng ta bắt đầu ngâm thơ.
Tuy ta hận nàng ta, nhưng phải công nhận, nàng ta cũng là kẻ có tài. Chỉ là chẳng có đức.
Tiêu Dư Nguyệt múa gần xong, thì ta cũng lục tục đứng dậy, đi ra ngoài khỏi đại điện. Ẩm Thuỷ và Duyên Mộc cũng đi theo.
Lúc ta trốn ở một góc kín ngoài đại điện, mắt thấy Tiêu Lương Tĩnh và Tiêu Hoan Du cùng thất hoàng nữ cũng đi ra theo. Ta không nhịn được cong khoé miệng, cá cắn câu rồi.
Sau đó lẻn theo đường tắt, tiến tới ngự hoa viên trước.