Nhật Ký Sau Khi Chết

Chương 27



Nghe xong những lời này của Trần Kiệt, tôi sững sờ ngay tại chỗ, hơn nửa ngày cũng chưa mở miệng được. Theo như lời hắn, là nhờ hắn ở trước mặt quản lý cầu xin giúp tôi, cho nên tôi mới tránh được số kiếp bị người ta sa thải này. Trần Kiệt là thế hệ trụ cột mới trong công ty, cấp trên có ý bồi dưỡng hắn, đây đều là chuyện mọi người rõ như ban ngày. Nhưng chỉ nhờ hắn và quản lý "nói một chút", có thể giữ lại một nhân viên bình thường là tôi đây? Có khả năng như vậy, thật sự khiến tôi âm thầm lấy làm kinh hãi. Nhưng điều làm tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu chính là, tại sao Trần Kiệt lại cầu xin giúp tôi? Tôi với hắn quả thật chỉ là quan hệ ba phần thịt bò chín cùng bảy phần thịt bò chín, dù sao chính là không quen.

"Vậy... vậy cứ như vậy đi, " Không đợi tôi mở miệng, Trần Kiện nói tiếp, "Đêm nay hãy chăm sóc bạn của em thật tốt, anh... Ừ... Ngày mai gặp lại". Nói xong, hắn tự cúp điện thoại.

Tôi đứng ở phòng khách, vừa nghe âm thanh báo bận trong điện thoại, vừa nhớ lại tình hình qua lại lúc trước của mình và Trần Kiệt. Cùng là người trong công ty, quả thật là ngẩng đầu không thấy cúi đầu cũng phải gặp. Nhưng căn bản chúng tôi rất ít khi nói chuyện, ngoại trừ gặp mặt nói một tiếng "Xin chào", tan ca nói một câu "Tạm biệt", những lời nói khác tôi đều không nhớ được, hoặc có lẽ là ngày nào đó trước đây tôi không cẩn thận đụng vào hắn, còn nói thêm câu "Thực xin lỗi"? Nửa đời không quen như vậy, tại sao hắn còn phải giúp tôi? Càng nghĩ càng mờ mịt, khiến tôi càng phiền não hơn chính là, được hắn giúp đỡ như vậy tôi không biết nên tiếp nhận, hay là từ chối đây.

Trở lại phòng ngủ, Tả Y Y vẫn ngồi yên ở trên giường không nhúc nhích, sau khi phát hiện tôi đến gần liền xoay đầu lại. Bộ dạng của nàng giống như mệt chết vậy, hoàn toàn mất hết phong thái ngày xưa, Tả Y Y bây giờ lại khiến tôi có chút đau lòng. Ngồi vào giường đối mặt nàng, tôi nhẹ giọng hỏi: "Có phải lại khó chịu hay không?"

"Vừa rồi ai gọi điện cho cậu?" Tả Y Y lại hỏi.

Đối với việc hỏi một đằng, trả lời một nẻo của nàng tôi hết sức khó hiểu, cảm giác có chỗ gì là lạ nhưng lại không biết là lạ ở chỗ nào, vì vậy tùy tiện đáp: "Đồng nghiệp của tớ".

Nàng nhìn tôi, một lát sau lại hỏi: "Là nam? Hắn hẹn cậu đi ra ngoài?" Trong giọng nói dường như xen lẫn một chút lạnh lùng.

Tôi khẽ nhíu mày, hỏi nàng: "Y Y, cậu sao thế?"

"Có phải là tớ gây trở ngại đến các cậu?" Tả Y Y nói, vẻ mặt lạnh như băng. Nhìn vẻ mặt của nàng như vậy, thay vì nói câu hỏi đó là vì áy náy mà nói ra, chi bằng nói là vì tức giận sẽ càng thích hợp hơn. Đúng vậy, tôi cảm thấy nàng đang chất vấn tôi.

"Chỉ là đồng nghiệp bình thường, " Tôi mang theo cảm giác là lạ giải thích, "Làm gì có chuyện trở ngại hay không trở ngại chứ?"

Nhưng Tả Y Y không nói, nàng nghiêng đầu dời ánh mắt đang nhìn thẳng tôi, giữa lông mày nhíu lại thành vết ngấn mờ, giống như đang tự hỏi điều gì. Tôi đột nhiên nhớ lại Tả Y Y vừa mới nói chuyện "Nàng thích con gái", như vậy xem ra, cảm thấy tình huống hiện tại thực có vài phần giống như người yêu đang cãi nhau. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, tôi lập tức đè nén nó lại. Dù cho Tả Y Y thích con gái, cũng chắc chắn sẽ không thích tôi, người nàng thích chính là Becky. Hơn nữa, nàng và tôi có nhiều điểm khác biệt, Tả Y Y là cô gái mạnh mẽ có dã tâm, còn tôi không phải. Nàng nhiệt tình tràn trề, còn tôi trầm tĩnh nội liễm, giống như nước với lửa cho tới bây giờ đều không hòa hợp, lại càng không cần bàn đến tôi và nàng. Huống chi mỗi lần chúng tôi ở cùng một chỗ không phải quyết liệt đấu võ mồm thì chính là xem thường lẫn nhau, điều quan trọng nhất chính là, tôi cảm thấy mình cũng không thích con gái.

Tôi lấy chén cháo nàng đang cầm trên tay, dè dặt hỏi: "Y Y, tại sao cậu với Becky lại cãi nhau?" Tôi nghĩ có lẽ nàng cùng Becky tranh chấp cái gì, cho nên liền chứa một bụng hỏa, gặp người nào đốt người đó, mà tôi khẳng định mình chính là một trong số những người bị hại.

Tả Y Y lại nhướng mày phải, hỏi lại: "Cậu cảm thấy, tớ với Becky có xứng hay không?"

"Hả" Tôi sững sờ.

"Tớ hỏi, " Nàng dùng giọng điệu bình thản lặp lại câu hỏi một lần nữa: "Cậu cảm thấy tớ với Becky có xứng hay không?"

Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Tôi bất đắc dĩ cúi đầu suy nghĩ một chút, vô thức cầm thìa chậm rãi khuấy chén cháo táo đỏ, sau đó nói với nàng: "Xứng". Thật ra tôi nghĩ xứng hay không cũng không phải là điều quan trọng nhất, quan trọng là... hai người các cậu có yêu nhau hay không. Nếu như yêu nhau, như vậy chuyện "trong mắt những người khác các cậu xứng đôi hay không" căn bản là trong quan trọng. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, tôi cảm thấy trả lời như vậy có chút không ổn, vậy nên liền ném cho nàng một chữ "Xứng".

Sau khi nghe xong câu trả lời của tôi, Tả Y Y lại nở nụ cười, nhưng mà nụ cười này của nàng so ra kém nụ cười xinh đẹp của bình thường rất nhiều, nàng lại hỏi tiếp: "Cậu là dùng tư cách của một người bạn tốt nói cho tớ câu trả lời này à?"

Tôi nhíu mày: "Bằng không là gì?"

Nàng dừng một chút, sau đó cười hỏi: "Bạn tốt, cậu cảm thấy tớ với nàng xứng chỗ nào?" Mặc dù gương mặt đang mỉm cười, nhưng giọng nói lại có điểm muốn gây sự.

"Cậu xinh đẹp, cậu ta điển trai, " Sau khi nói xong tôi lại suy nghĩ một chút, "Có phải Becky chính là những người trên mạng hay nói...ặc... T?"

Không trả lời câu hỏi của tôi, Tả Y Y thu lại nụ cười, thấp giọng nói: "Tớ lại cảm thấy không xứng".

Một lần nữa tôi cho là mình lại nghe lầm lời nói của Tả Y Y, nhưng thực tế là, Tả Y Y chỉ nói ra những lời mà tôi cảm thấy nàng sẽ không nói ra miệng mà thôi.

"Tâm không xứng". Nàng nói tiếp.

Tả Y Y nói, nàng với Becky tâm không xứng. Vẫn vô thức khuấy cháo trong bát, giống như khuấy những suy nghĩ lén lút của mình. Tôi rất muốn hỏi Tả Y Y, đã cảm thấy mình với Becky không hợp nhau, sao còn muốn cùng một chỗ? Nhưng không biết tại sao, lời nói đã đến miệng lại không nói ra được. Chén cháo trong tay vẫn đang tỏa ra hơi nóng, giống như muốn thúc giục tôi bắt Tả Y Y mau ăn hết nó. Ngay lúc tâm tình của tôi cực kỳ rối rắm, tiếng chuông điện thoại lại một lần nữa cứu tôi, chỉ có điều lần này là điện thoại của Tả Y Y. Vốn định thừa dịp Tả Y Y nói điện thoại, tôi có thể sắp xếp lại suy nghĩ của mình một chút, nhưng không nghĩ tới, sau khi Tả Y Y lấy điện thoại ra nhìn cũng không thèm, liền tắt điện thoại. Trong lúc liên tiếp làm những động tác này, ánh mắt của Tả Y Y vẫn không rời khỏi người tôi, khiến cho lòng tôi rối như mớ bòng bong, mặc dù chẳng biết tại sao lại rối.

"Cháo cũng đã bị cậu khuấy thành nước rồi, " Tả Y Y đột nhiên nói, nàng đem thân thể lười biếng dựa vào đầu giường, "Làm sao tớ ăn được?"

"Vậy, để tớ đi lấy cho cậu một chén khác". Tôi nói xong, lập tức đứng lên muốn bỏ chạy vào bếp.

"Quên đi, " Tả Y Y lại thở dài một hơi, nói, "Cứ chén này đi". Tôi nghe xong, chỉ có thể đem chén cháo táo đỏ đã bị tôi khuấy nửa ngày đưa lại cho Tả Y Y.

Nhưng Tả đại tiểu thư đang dựa ở đầu giường lại không có ý muốn đưa tay ra nhận lấy chén, nàng chỉ nhướng mày, dùng giọng nói ngọt ngào không đổi hỏi: "Tớ còn tưởng rằng cậu muốn đút cho tớ ăn chứ, bạn tốt?" Hai chữ "Bạn tốt" kia lọt vào tai tôi muốn có bao nhiêu không được tự nhiên liền có bấy nhiêu không được tự nhiên. Tôi còn chưa kịp trả lời nàng chuyện này không thành vấn đề, tiếng chuông di động của Tả Y Y lại vang lên, có điều không phải là điện thoại, mà là tin nhắn. Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua di động, sau đó liền trả lời tin nhắn. Tôi nhất thời đứng bên giường không biết phải làm sao, lại thấy Tả Y Y dù hai mắt đang nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, nhưng đầu lại nghiêng về phía tôi, hơi há miệng ra, bộ dáng như đang chờ tôi đút nàng ăn cháo. Bối rối một hai giây, rốt cuộc tôi ngồi lại bên giường, đem cháo trong chén từng muỗng từng muỗng đút cho Tả Y Y.

Vì vậy, chén cháo này ngay lúc Tả đại tiểu thư đang thoải mái nhàn nhã gửi tin nhắn, tôi cần cù chăm chỉ đút, cuối cùng cũng ăn hết. Trong lúc đó, thỉnh thoảng Tả Y Y vừa gửi tin nhắn vừa cười vài tiếng, bộ dạng giống như nội dung tin nhắn vô cùng thú vị. Mà tôi thì vẫn vì những lo lắng trong lòng mình mà rối rắm, vì những tiếng cười khanh khách Tả Y Y thỉnh thoảng phát ra mà rối rắm.

Từ hôm nay trở đi, Tả Y Y chính thức hạ trại tại ổ của tôi. Nàng nghiễm nhiên không xem mình là người ngoài, buổi tối sau khi tắm xong, Tả Y Y để tùy mái tóc xoăn rối tung, mặc váy ngủ tơ tằm khiêu gợi, vắt chéo chân ngồi trên ghế sa lon thản nhiên xem TV, đêm nay nàng không làm chương trình. Tôi nhìn thoáng qua nàng nhàn nhã thoải mái như thế, không nói gì xoay người đi đến phòng sách, muốn hoàn thành biểu đồ hôm nay vẫn chưa làm xong. Nghĩ đến đó, tôi còn chưa nói tạ ơn với Trần Kiệt, cũng chưa gọi điện thoại xin lỗi quản lý. Tôi thở dài một hơi, chỉ cảm thấy ngày hôm nay của mình hoàn toàn vì Tả Y Y mà qua.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv