Trong những ngày Tết, ba mẹ Lâm cảm thấy kỹ năng đánh bài của em trai quá kém, họ bắt đầu kéo theo Tống Thừa Nhiên chơi bài.
Đây là một ván bài có cược.
Tống Thừa Nhiên không biết chơi bài tây, lúc đầu còn chưa nắm được cách chơi, nhưng sau vài ván thì đã học được cách đánh.
Không chỉ bắt đầu nhớ các lá bài đã chơi, mà cậu còn có thể tính toán xem mỗi người đang cầm những lá bài nào.
Cậu thắng liên tiếp mười mấy ván, bố mẹ Lâm đã nhiều lần lục túi, tiền lẻ sắp hết sạch.
Tâm trạng của hai người ngày càng chán nản, sớm biết không nên gọi Tống Thừa Nhiên đến chơi bài.
Lâm An luôn đứng cạnh bàn chơi, nhìn qua lại giữa các lá bài của mọi người, ban đầu cảm thấy Tống Thừa Nhiên sắp thắng.
Ai ngờ, một bước ngoặt bất ngờ, Tống Thừa Nhiên lại đánh hỏng một bộ bài tốt.
Nhìn đống tiền lẻ cao như núi bên cạnh Tống Thừa Nhiêb lại trở về túi họ, ba mẹ Lâm lại vui vẻ cười rạng rỡ.
Tổng Thừa Nhiên không hề tức giận, chỉ nói là do ba mẹ Lâm đánh bài tốt. Mẹ Lâm cười càng lúc càng tươi, hoàn toàn không cảm thấy điều gì không đúng.
"Chơi bài với Tiểu Tống thật thú vị!"
Rõ ràng là anh đang lén tính bài, mỗi vòng đều cố tình để bố mẹ qua bài. Lâm An không khỏi xoa trán, thầm quyết định rằng sau này nhất định không được chơi bài với Tống Thừa Nhiên nữa.
Sau vài ngày tạm thời thư giãn, với tư cách là nhân viên y tế, họ phải trở lại bệnh viện để trực luân phiên.
Lâm An ở quê đã sớm hình thành thói quen lười biếng, ngày nào cũng chỉ ngồi bệt trên sofa. Chỉ cần nghĩ đến việc phải trở lại làm việc, cô không khỏi cảm thấy buồn bã
"Không muốn trở lại làm việc sớm như vậy, giá mà kỳ nghỉ có thể kéo dài thêm chút nữa."
Tống Thừa Nhiên lại gần, ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng, mỉm cười với cô: "Anh có nghỉ hôn nhân, nửa tháng."
Lâm An quay lại, nhìn Tống Thừa Nhân đang nôn nóng. Nếu anh nghỉ hôn nhân, cô cũng nghỉ hôn nhân. Như vậy, đồng nghiệp trong bệnh viện sẽ biết họ đã kết hôn.
Cô im lặng quay đi, quyết định không nhắc đến chuyện này nữa.
Ngày hôm đó, họ đã chuẩn bị sẵn sàng để lái xe đến thành phố A
Ba mẹ Lâm và em trai nhìn Lâm An và Tống Thừa Nhiên sắp rời đi, ai nấy đều rưng rưng nước mắt, như thể muốn nhét hết tất cả đặc sản trong nhà vào cốp xe của họ.
Khi chia tay, Lâm An cũng có chút không nỡ, ngồi trên xe vẫy tay chào gia đình. Đợi xe chạy xa, không còn nhìn thấy bóng dáng ba mẹ nữa, Lâm An mới quay lại.
Cô nghĩ, Tống Thừa Nhiên và ba mẹ cô có mối quan hệ rất tốt, chắc chắn anh cũng sẽ cảm thấy buồn khi rời đi.
Không ngờ khi cô vừa quay đầu lại, đã thấy khóe miệng Tống Thừa Nhiên mỉm cười một cách kỳ lạ.
Cuối cùng Tống Thừa Nhiên đã có cơ hội được ở riêng với Lâm An, chỉ cần nghĩ đến việc anh có thể trực tiếp chở
Lâm An về nhà mình, tâm trạng anh trở nên cực kỳ vui vẻ
Anh hơi nghiêng đầu nhìn cô, ngón tay nắm vô lăng nhẹ nhàng xoa lên lớp da của nó, bộc lộ một chút suy nghĩ rạo rực.
Anh giả vờ hỏi một cách vô tình: "Về nhà muốn ăn gì? Anh sẽ nấu cho em."
Trong ánh mắt anh, dường như có chút mong chờ và khao khát.
Lâm An không chút do dự, thẳng thừng từ chối: "Không cần đâu, em phải về nhà của Triệu Mỹ Lệ."
Nghe thấy vậy, thần kinh của Tống Thừa Nhiên lập tức căng thẳng. Đôi mắt anh cũng mở to hơn, dường như không thể tin vào tai mình.
"Em không về cùng anh sao?"
Lâm An liếc nhìn anh, mặc dù những ngày qua họ đều nghỉ ngơi trong cùng một căn phòng, nhưng đó là vì hoàn cảnh ép buộc. Giờ đã trở về A thành, tất nhiên họ phải ở riêng.
Cô nói một cách đương nhiên: "Bây giờ anh đang theo đuổi em, mà em vẫn chưa đồng ý lời theo đuổi của anh, sao có thể ở chung được?"
Tống Thừa Nhiên vừa nghe, tâm trạng hưng phấn ngay lập tức trở nên ảm đạm, so với vẻ tươi tắn lúc nãy thì khác xa một trời một vực.
Trên con đường về A thành, mặt anh không có biểu hiện gì khác lạ, nhưng lời nói đã ít đi rất nhiều.
Vì là mùa đông, trời tối rất nhanh, chỉ trong chốc lát, bầu trời đã trở nên tối đen. Những ánh đèn neon nhấp nháy trong thành phố làm bầu trời đêm trở nên rực rỡ.
Triệu Mỹ Lệ và bác sĩ Tiểu Bạch đều đã về quê, vì vậy căn nhà thuê trống không.
Tổng Thừa Nhiên đưa Lâm An đến căn nhà thuê một cách an toàn, Lâm An lịch sự mời anh một ly nước, thầm nghĩ uống xong nước anh sẽ phải đi.
Không ngờ anh uống xong nước mà vẫn không có ý định rời đi. Ánh mắt anh dừng lại ở phòng của Lâm An, vẻ mặt như muốn vào trong.
Tổng Thừa Nhiên không biết đang nghĩ gì, bỗng cảm thấy trên mặt nóng bừng, anh ho nhẹ để che giấu: "Anh hơi mệt."
Nhìn Lâm An, anh lại chỉ vào phòng của cô bằng cằm: "Anh muốn nghỉ ngơi một chút."
Mặc dù ý định của Tống Thừa Nhiên thật sự rất rõ ràng, nhưng anh đã lái xe một thời gian dài, thật sự cũng mệt.
Cô không thể lạnh lùng đuổi anh đi, chỉ đành thử hỏi: "Tối nay anh có muốn ngủ ở đây trước không, rồi mai hãy đi?"
Ánh mắt Tống Thừa Nhiên lập tức sáng lên, không chút do dự gật đầu, như thể đề nghị này rất hợp lý.
Lâm An cảm thấy ánh mắt anh như dán chặt vào mình, như thể muốn nuốt chửng cô vậy. Cô không dám tiếp nhận quá nhiều ánh mắt như thế, nên đã nhân cơ hội đi tắm để tránh ánh nhìn đầy mục đích của anh.
Tổng Thừa Nhiên đã đạt được mục đích, cả người đều thả lỏng, cảm giác như đang nằm trên những đám mây mềm mại.
Thời gian trôi qua rất nhanh, có lẽ thời gian vui vẻ luôn ngắn ngủi.
Lâm An vừa từ phòng tăm bước ra, tóc ướt chỉ được cô dùng khăn lau qua, đuôi tóc còn đang nhỏ giọt nước.
Tống Thừa Nhiên chủ động tìm đến máy sấy tóc, muốn giúp cô sấy khô tóc. Có lẽ để tạo cơ hội cho anh thể hiện,
Lâm An đã không từ chối.
Đây là lần đầu tiên anh sấy tóc cho người khác, không biết lực tay như thế nào là hợp lý, cũng không biết dùng kỹ thuật gì, chỉ có thể cố gắng làm sao cho lực tay nhẹ nhất có thể
Tóc cô luồn qua kẽ tay anh, cảm giác ẩm ướt không thật sự dễ chịu, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc nằm trong lòng bàn tay anh là tóc của Lâm An, mọi thứ trở nên hài lòng hơn.
Tóc Lâm An hơi dài, anh sấy một hồi lâu, cảm giác đã gần khô. Anh thử kiểm tra độ ẩm bằng bàn tay, thấy ổn rồi mới để máy sấy xuống.
Lâm An được chăm sóc có phần mơ màng, không có gì ngạc nhiên khi Triệu Mỹ Lệ nói cảm giác được theo đuổi thật tuyệt. Ngoài tiếng gió bên tai hơi lớn, cô cảm thấy thoải mái đến mức suýt ngủ.
Khi cô vừa định đứng dậy, bỗng cảm thấy cổ mình ấm lên, hóa ra là bàn tay Tống Thừa Nhiên lướt dọc theo tóc dài của cô đến cổ. Chỉ nhẹ nhàng chạm một cái rồi đã rời đi.
Cổ cô lộ ra ngoài không khí nóng bừng, Lâm An cảm thấy sự chạm nhẹ đó khiến lòng mình ngứa ngáy.
Tống Thừa Nhiên chắc chắn không có ý tốt, bề ngoài tuy tỏ ra nghiêm túc, nhưng trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Cô nhẹ nhàng đẩy anh một cái: "Đi tắm nhanh lên."
Lâm An nghe thấy tiếng cười nhẹ nhàng ở trên đầu, lập tức cảm thấy bực bội và không thèm để ý đến anh.
Cô tự mình chạy về phòng ngủ, trong lúc mơ màng, bỗng cảm thấy như có người ôm từ phía sau.
Cô vùng vầy một chút, nhưng người đằng sau lại ôm chặt hơn. Cằm anh đặt trên đỉnh đầu mềm mại của Lâm An, giống như đang coi cô như một chú mèo.
Tai cô ấn trong tóc đen lộ ra một chút tai trắng mịn màng, Tống Thừa Nhiên ghé lại hôn nhẹ, Lâm An lập tức phản đối hừ một tiếng.
Tống Thừa Nhiên lại không muốn buông ra, cảm giác chiếm hữu, vui mừng, và nỗi nhớ dồn dập tràn ra ở nơi da thịt họ tiếp xúc.
Anh lại nhẹ nhàng hôn vào cổ cô, xoay người cô lại để cô đối diện với mình.
"Có thể hôn không?"
Anh thấp giọng hỏi cô, trong ánh sáng mờ mờ, giọng nói cố ý hạ thấp trở nên mờ ảo và đầy mời gọi.
Lâm An cảm thấy câu hỏi này thật buồn cười, cô không thể trả lời anh: "Có thể hôn, nhanh đến hôn tôi."
Hoặc nói: "Không thể hôn, anh hãy giữ khoảng cách xa một chút."
Một lúc lâu không nhận được câu trả lời, Tống Thừa Nhiên cho rằng Lâm An đã ngầm đồng ý. Anh chạm nhẹ vào môi cô, thấy cô không có phản ứng gì, liền sâu thêm nụ hôn.
Môi mềm mại, ẩm ướt từ từ chạm vào nhau.
Lâm An không ngờ Tống Thừa Nhiên lại táo bạo như vậy, cô còn chưa kịp phản ứng thì anh đã đưa lưỡi vào, hôn cô một cách dính dớp.
Nụ hôn này vô cùng nhẹ nhàng, không lẫn chút dục vọng hay khiêu khích nào, bầu không khí mơ hồ đơn giản như nước ấm lặng lẽ vây quanh hai người.
Anh đặt cô lên giường, hôn lên môi, trán, đầu mũi, và cổ cô.
Lâm An bị hôn đến ngây ngẩn, không biết được cảm xúc trong nụ hôn của Tống Thừa Nhiên là gì.
Có vẻ như đầy tình yêu vô hạn, muốn hôn mạnh mẽ, nhưng lại sợ phá hủy sự yên tĩnh của khoảnh khắc này, chỉ có thể nhẹ nhàng, từ từ hôn cô
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Tống Thừa Nhiên bỗng nhiên rút lui. Anh thở gấp, như đang kiềm chế sự rạo rực trong lòng.
Anh nhìn Lâm An trong ánh sáng mờ ảo với đôi mắt ướt át, khẽ thì thầm: "Ngủ ngon."
Lâm An nhẹ nhàng chạm vào nơi vừa bị hôn, chỉ cảm thấy nóng rực khó chịu.
Trong chăn, đầu ngón tay của hai người thỉnh thoảng chạm vào nhau một cách mơ hồ, nhẹ nhàng như có như không, còn khiêu khích hơn cả việc nắm tay nhau.