Bầu trời đêm ngày càng sâu thẳm, không khí tĩnh lặng trở nên ảm đạm hơn.
Tất cả cảnh vật đều hòa quyện trong những cơn mưa, tạo thành một bóng đen kỳ quái.
Lâm An xem phim xong đã gần đến mười một giờ, may mắn là mưa đã giảm nhẹ, họ mới có thể rời khỏi rạp chiếu phim.
Âm thanh của xe máy không hề khó chịu, sau một cú vặn tay điệu nghệ, chiếc xe đã dừng vững tại cổng khu chung cư.
Lâm An định xuống xe, nhưng nhất thời không tìm được chỗ để bám tay, vô tình chạm phải hông của Thẩm Nhất.
Lâm An định xuống xe, nhưng nhất thời không tìm được chỗ để bám tay, vô tình chạm phải hông của Thẩm Nhất.
Cô gần như cảm nhận được lưng của Thấm Nhất bất chợt cứng lại, làm cô hong hốt rut tay về ngay lập tức, rồi vội vàng xuống xe, không biết nên để tay chân ở đâu.
May mắn thay, Thẩm Nhất không làm lộ ra sự xấu hổ của tình huống này. Anh xuống xe, nhanh chóng tháo chiếc mũ bảo hiểm màu đen ra, lộ ra gương mặt trẻ trung điển trai.
Anh xoa xoa mái tóc bị mũ bảo hiểm làm rối, hành động như thể mang theo sự gọn gàng chuyên nghiệp.
Lâm An nhìn Thẩm Nhất, bỗng cảm thấy một cảm giác thân thuộc không rõ nguyên do.
Có lẽ chính bộ phim tối nay đã khiến khoảng cách giữa hai người trở nên gần gũi hơn một chút
Những suy nghĩ trong đầu khiến cô có chút bất ngờ, cô vội vàng đẩy lùi những ý niệm sai lầm, như thường lệ, cô chỉ tay chào tạm biệt anh.
Nhưng Thẩm Nhất lại vội vàng gọi cô lại: "Chờ một chút."
Lâm An quay đầu lại, nhìn Thẩm Nhất đứng phía sau.
Anh vừa lúc đứng dưới ánh đèn đường, nụ cười khiến khóe mắt anh híp lại thành một đường mảnh, dường như ngay cả từng sợi tóc cũng ngập trong ánh sáng vàng ấm áp.
Anh từ trong túi xách lấy ra một vật gì đó, sau đó mở tay ra, trưng ra cho cô xem.
Ánh mắt Lâm An rơi vào lòng bàn tay anh, đầu tiên cô không thấy món đồ trên tay, mà là những vết thương đan xen trong lòng bàn tay anh.
Những dấu vết đó không phải mới, vì sự trôi qua của thời gian, những vết thương đã trở nên rất nông.
Anh luôn nỗ lực hết mình, bất chấp sự an toàn của bản thân.
Cô cảm thấy có chút đau lòng, nhưng không thể hiện ra ngoài. Khi ánh nhìn chuyển động, chỉ trong chốc lát, cô mới thấy món đồ trong lòng bàn tay anh.
Đó là một kỷ niệm xem phim, hai chiếc móc chìa khóa mô hình tinh xảo.
"Mỗi người một cái."
Thẩm Nhất đưa cho cô một chiếc móc chìa khóa.
Những lời nói quen thuộc, cô dường như đã từng nói với ai đó.
"Đến đây, mỗi người một cái."
Con gấu nhỏ trên chiếc băng đô dường như vẫn đang mỉm cười với cô, còn những người trong bức ảnh cũng giữ nguyên nụ cười vui vẻ
Khác với bây giờ, hai người đang dần xa cách, mỗi người theo một hướng.
Có lẽ nhận thấy cảm xúc khác thường của Lâm An, nụ cười trên môi Thẩm Nhất dần thu lại, thay vào đó là một biểu cảm lo lắng: "Em không thích à?"
Lâm An chợt nhận ra mình lại rơi vào nỗi buồn, vội vàng trở lại trạng thái bình tĩnh, tiếp nhận chiếc móc chìa khóa từ tay Thẩm Nhất, và chắc chắn trả lời: "Không, tôi rất thích."
Cô hành động nhanh và gấp, đầu ngón tay thoáng chạm vào lòng bàn tay anh, để lại một chút cảm giác nhẹ nhàng.
Giống như khi vô tình chạm vào hông anh lúc trước, cảm giác ấy khiến cô thấy ngứa ngáy trong lòng.
Hơi thở của Thẩm Nhất có chút ngưng trệ, nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, nụ cười lại hiện lên trên gương mặt anh: "Nếu em thích thì tốt, nhưng đừng làm mất nhé."
Cảm nhận được sự nhiệt tình từ đối phương, Lâm An không thể không nở nụ cười, mặc dù nụ cười đó mang một chút vị đăng.
"Cảm ơn anh."
Đã đến lúc phải nói lời tạm biệt.
Nhưng Thẩm Nhất lại gọi tên cô một lần nữa, Lâm An ngẩng đầu lên, và thấy anh đứng dưới ánh đèn đường, dang rộng tay ra.
"Em có vẻ không vui lắm, muốn ôm anh một cái không?".
Trong đôi mắt màu hổ phách của Thẩm Nhất, những ánh sáng nhỏ lấp lánh phản chiếu, khóe miệng anh nhếch lên, lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu.
Anh luôn tràn đầy sức sống như vậy.
Lâm An cảm thấy trong lòng có chút rung động, vì sự quan tâm của bạn bè, cô quyết định ôm anh.
Cánh tay của anh vững chắc và mạnh mẽ, dù có lớp áo ngăn cách, cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ như ngọn lửa bên trong lồng ngực anh.
Giữa đêm mưa lạnh lẽo và cô đơn như thế này, điều đó thực sự đã làm ấm lòng cô.
Lâm An nói lời tạm biệt với Thẩm Nhất, anh ngẩn ngơ nhìn cô cho đến khi bóng dáng cô khuất dần trong bóng đêm dày đặc.
Rồi như để hồi tưởng lại khoảnh khắc đó, anh nhẹ nhàng đặt tay lên vị trí ngực, nơi đó dường như vẫn còn lưu lại chút hơi ấm của cô.
Lâm An bước vào tòa nhà, thang máy dừng lại ở một tầng rất cao, mãi vẫn không chịu xuống.
Cô quyết định đi thang bộ lên tầng sáu. Hành lang tối om, nhưng cô đã quen với môi trường ở đây, nên dù không có ánh sáng, vẫn có thể thuận lợi đi lên.
Cô lấy chìa khóa từ trong túi ra, nhưng vì trời lạnh, động tác cầm chìa khóa không được nhanh nhẹn. Chỉ cần một chút lỏng lẻo, chìa khóa đã rơi xuống đất.
Lâm An nhíu mày, cúi xuống để nhặt chìa khóa, nhưng trong góc mắt cô lại chú ý thấy có một bóng người đứng cạnh cửa trong ánh sáng mờ ảo, hình dáng đó trông rất cao lớn.
Cô hoảng hốt, theo phản xạ nghĩ rằng có kẻ xấu, đế giày ướt lướt trên mặt sàn, cô trượt chân một bước, lập tức mất thăng bằng.
Lâm An nhắm mắt lại, chờ đợi cảm giác đau đớn ập đến, nhưng không ngờ cơ thể lại được một đôi cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy, sau đó cô bị kéo vào một vòng tay ẩm ướt.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của người vừa đến, trái tim cô lập tức loạn nhịp. Cô vội vàng lùi lại khỏi vòng tay ấy, hoảng loạn nhìn người đứng trước mặt.
Sao anh ấy lại đến đây?
Tống Thừa Nhiên ướt sũng từ đầu đến chân, tóc đen vẫn nhỏ từng giọt nước xuống, nơi anh đứng cũng đã hình thành một vũng nước nhỏ.
Đôi mắt đen của anh trong bóng tối càng trở nên sâu thẳm, khóe mắt hơi đỏ, dường như có chút tủi thân.
Anh đã bị mưa dội xuống trong một khoảng thời gian dài.
Lâm An rất ngạc nhiên, rõ ràng là Tống Thừa Nhiên vẫn chưa khỏi cảm cúm, sao anh lại đi đứng dưới mưa?
"Anh..." Lâm An nói một cách lắp bắp, có quá nhiều nghi vấn, cô thậm chí không biết từ đâu để bắt đầu hỏi.
Trong khi chờ đợi cô, Tống Thừa Nhiên cảm thấy đầu mình dần nóng lên. Lông mi anh hơi rung rinh, hơi thở tỏa ra cũng mang theo hơi nóng cao hơn bình thường.
"Anh đến đây để xem..."
Tống Thừa Nhiên nghe thấy mình nói ra câu này, trước đó, anh còn nghĩ rằng mình không thể bình tĩnh nói chuyện với cô.
Lâm An hoàn toàn không tin rằng anh có thể tình cờ tìm được nhà cô, cô gần như chắc chắn rằng chiếc xe theo dõi cô hôm nay chính là của anh.
Giữa họ có chuyện gì cần anh phải tự mình đến đây không?
Tống Thừa Nhiên nhận ra sự bối rối của Lâm An, đành phải tìm một lý do vụng về: "Thủ tục ly hôn đã hoàn tất rồi."
Họng của anh cảm thấy không thoải mái, giọng nói lại phát ra khàn khàn.
Nghe vậy, Lâm An lập tức cảm thấy mũi mình chua xót, hóa ra anh gấp gáp đến đây là để khiến cô ký vào hợp đông ly hôn.
"Tài liệu đâu?"
Tống Thừa Nhiên quay đầu, tránh ánh mắt của cô. Đôi môi anh khô khốc, không biết làm thế nào để tiếp tục kéo dài lời nói dối.
"Anh... quên mang theo."
Hóa ra ngay cả lúc này anh cũng không coi trọng, hay chỉ muốn đến xem cô như một trò cười?
Lâm An nắm chặt chìa khóa, cảm thấy bàn tay bắt đầu lạnh, cái lạnh đó từ đầu ngón tay thấm dần vào trong trái tim.
Ánh sáng cuối cùng trong mắt cô cuối cùng cũng tắt lịm, cô chỉ cảm thấy mình bị Tống Thừa Nhiên chơi đùa một cách tàn nhẫn.
Một cơn tức giận dâng lên, gần như đạt đến mức nóng giận.
Cô run rẩy dùng chìa khóa mở cửa, sau khi vào nhà lập tức đóng sầm cửa lại.
"Rầm!" một tiếng, ngắt đứt biểu cảm ngạc nhiên của Tống Thừa Nhiên bên ngoài cửa.
Lần này, Lâm An thật sự không cần anh nữa.
Bờ vai Tống Thừa Nhiên khẽ sụp xuống, cảm giác cô đơn, tuyệt vọng như một vòng tay bao trùm, khiến anh trở nên tê liệt.
Anh cảm thấy lồng ngực mình như bị ai đó khoét một lỗ lớn, tất cả nội tạng đều biến mất, bên trong trống rỗng, không còn gì cả.