Vào giờ nghỉ tối, trong bệnh viện có một nhóm chat công việc dành riêng cho các y tá thực tập.
Đây là nhóm mà Lâm An đã tham gia từ khi mới đến bệnh viện. Thường ngày, trong nhóm hầu như không có thông báo công việc nào, và cùng với sự xuất hiện của vô số nhóm chat khác, nhóm thực tập này dần trở thành nơi các y tá tán gẫu trong lúc rảnh rỗi.
Thế nhưng hôm nay, nhóm này suýt chút nữa thì nổ tung.
"Các cậu biết gì chưa? Nghe nói bác sĩ Tống hôm nay đã bế một y tá, mà còn là bế kiểu công chúa đấy!"
"Bác sĩ Tống chẳng phải mắc chứng sạch sẽ sao? Sao anh ấy có thể bế người được? Nhất định là các cậu nhìn nhầm rồi."
"Thật mà! Tôi đã thấy tận mắt, tôi có mặt tại hiện trường luôn."
"Vậy y tá được bế là ai?"
"Tôi thấy hình như y tá đó là..."
Nhóm chat lập tức bùng nổ với hàng trăm tin nhắn, ý kiến tranh cãi nổi lên như bão, khiến mọi chuyện càng thêm rồi ren.
Lâm An đã chuẩn bị tan ca. Sau khi thay đồng phục, cô mới phát hiện ra cuộc náo loạn này. Nhìn nhóm chat bình thường vẫn yên ắng nay lại liên tục xuất hiện những tin đồn bát quái, cô không khỏi rùng mình.
Trong cuộc thảo luận hỗn loạn ấy, thậm chí còn có người đăng cả ảnh hiện trường. Tuy nhiên, do góc chụp không chính diện nên khuôn mặt của y tá hoàn toàn không nhìn rõ.
Nhưng điều này lại càng kích thích trí tò mò của những người thích bàn tán trong nhóm. Họ càng hứng thú muốn biết y tá đó là ai.
Lâm An nhìn màn hình đang liên tục hiện ra những tin nhắn mới, đôi tay cô hơi run lên.
Phải làm sao bây giờ? Liệu mối quan hệ vợ chồng giữa cô và Tống Thừa Nhiên có bị lộ không?
Bất chợt, Lâm An nhận ra suy nghĩ của mình có chút nực cười. Sao cô lại làm như mình và Tống Thừa Nhiên đang lén lút qua lại vậy? Rõ ràng cô là vợ hợp pháp của anh, được cưới hỏi đàng hoàng.
Nhưng dường như Tổng Thừa Nhiên không muốn công khai quan hệ của họ trước mặt người khác.
"Aiya!" Lâm An bực bội lắc đầu, cố xua đi những suy nghĩ lung tung. Cô phải nhanh chóng chấm dứt chủ đề này trước khi nó trở nền mất kiểm soát.
Cô gõ vào khung nhập liệu: "Liệu có phải mọi người nhìn nhầm không? Bác sĩ Tống không thích tiếp xúc với người khác mà."
Gửi tin nhắn xong, cô lập tức thêm một câu nữa:
"Hôm nay siêu thị đại hạ giá, tất cả đồ ăn vặt và hoa quả đều giảm 50%!"
Rất tốt, cứ thế mà dần dần chuyển trọng tâm sang chuyện khác.
Lâm An tập trung cao độ, ngón tay cô gần như chạm vào nút "Gửi" thì đột nhiên một tin nhắn bất ngờ bật ra khiến cô sững sờ.
Giữa hàng ngàn tin nhắn ồn ào, một câu ngắn ngủi hiện lên như thể từ một tài khoản "xác sống": "Chăm chỉ làm việc"
Đó là một câu cứng nhắc, thậm chí không có lấy một dấu câu.
Ban đầu, mấy người thích buôn chuyện còn thấy câu này thật lạc lõng, không hợp tình cảnh. Cả nhóm đang bàn tán đến cao trào, vậy mà có người lại xen ngang như thể.
Nhưng chỉ trong tích tắc, khi bọn họ nhìn thấy tên tài khoản vừa gửi tin nhắn, tất cả đều im bặt.
Đó là Tống Thừa Nhiên.
Lâm An nhìn chằm chằm vào cái tên quen thuộc ấy, đầu óc lập tức trống rỗng. Mãi một lúc sau cô mới sực nhớ ra rằng mấy tháng trước, cô từng nhầm đây là nhóm chat công việc chung của cả bệnh viện nên đã vô tình mời Tống Thừa Nhiên vào.
Anh chưa bao giờ nói gì trong nhóm, đến mức Lâm An cũng dần quên mất anh có ở đây.
Nhưng sự xuất hiện đột ngột của anh lúc này khiến cả nhóm ngay lập tức rơi vào im lặng tuyệt đối. Những cuộc bàn tán vừa sôi nổi bao nhiêu thì giờ đây bầu không khí lại đóng băng bấy nhiêu.
Lâm An chỉ cảm thấy mọi chuyện ngày càng rắc rối hơn. Ngay cả Tống Thừa Nhiên cũng đã biết chuyện này, chẳng phải anh sẽ suy nghĩ lung tung sao?
Đúng lúc cô đang bồn chồn, một tin nhắn riêng từ Tống Thừa Nhiên bất ngờ gửi đến: "Đến văn phòng của anh."
Thân người Lâm An khẽ run lên, biểu cảm trên gương mặt thay đổi liên tục, pha lẫn sự lo lắng và do dự.
Thôi vậy, chuyện gì đến rồi cũng phải đến.
Sau một hồi đấu tranh tâm lý, cô rốt cuộc cũng lấy hết can đảm để đi đến văn phòng của anh.
Khi bước vào, cô bất ngờ nhận ra Tổng Thừa Nhiên không bận làm việc như thường lệ mà đứng trước bàn, rõ ràng là đang đợi cô.
Anh đã thay chiếc áo blouse trắng dùng trong giờ làm việc, chỉ mặc một bộ vest cứng cáp.
Vóc dáng cao ráo của anh khiến bộ vest càng thêm phần chỉnh tề và lạnh lùng, vô tình làm tăng thêm cảm giác áp lực quanh anh.
Ánh đèn dịu nhẹ từ trên trần đổ xuống, phủ lên anh một tầng ánh bạc nhàn nhạt, tôn lên từng đường nét hoàn mỹ trên gương mặt điển trai.
Biểu cảm của anh trông có vẻ không giận dữ.
Nhưng Lâm An cảm giác sự tĩnh lặng này chỉ là khoảng lặng trước cơn bão.
Ngay lúc Lâm An còn đang băn khoăn không biết có nên mở lời trước hay không, Tống Thừa Nhiên lại chủ động lên tiếng trước: "Ngày mai-"
"Xin lỗi!"
Lâm An đột nhiên lớn tiếng cắt ngang anh, cúi gập người xuống một cách vội vàng, đến mức suýt nữa đập đầu
vao daน goi.
"Thừa Nhiên, em không biết mọi chuyện sẽ thành ra thế này, em thật sự không muốn như vậy."
Đôi mắt Tống Thừa Nhiên hơi mở to, ánh nhìn của anh dừng lại trên chiếc cổ trắng ngần của Lâm An, lộ ra do tư thể cúi chào quá sâu. Trong khoảnh khắc đó, anh thoáng sững người, im lặng vài giây rồi khẽ hỏi: "Em đang làm gì thế?"
Nghe vậy, Lâm An ngớ ra, vẫn giữ nguyên tư thế cúi người trong vài giây, sau đó mới lén lút ngẩng đầu lên, rụt rè quan sát sắc mặt của anh.
Khuôn mặt Tống Thừa Nhiên đã trở lại bình thản, chỉ có chút nghi hoặc trước hành động kỳ lạ của cô.
Anh không hề tỏ ra giận dữ. Lâm An chợt bối rối-chẳng lẽ anh thật sự không quan tâm việc quan hệ của họ bị lộ sao?
"Chuyện... chuyện ở trong nhóm lúc nãy..." Cô cắn môi dưới, ấp úng giải thích, "Những gì họ nói về anh và em..."
Nhưng lời cô chưa kịp dứt, Tống Thừa Nhiên đã bật cười khẽ.
Tiếng cười nhẹ nhàng, nhưng trầm thấp và dễ nghe, như thể anh đang nghe một câu chuyện buồn cười hơn là một vấn đề rắc rối.
Tiếng cười của Tống Thừa Nhiên rất khẽ, nhưng dưới vẻ mặt căng thẳng của Lâm An, lại có chút lạc lõng và không hợp thời điểm.
Ánh mắt anh dần trở nên dịu dàng mà chính anh cũng không nhận ra, mọi cảm giác phiền muộn quấn quanh trong lòng từ nãy giờ như tan biến hết.
Cô ấy phản ứng thật quá mức. Chỉ gặp chút chuyện đã cuống cuồng lo sợ, giống như một chú thỏ nhỏ cuống quýt, đôi mắt đỏ lên vì hoảng hốt, chỉ biết nhảy qua nhảy lại trong vô vọng.
Nếu có thể mãi duy trì mối quan hệ như thế này với cô, cuộc sống dường như cũng không đến nỗi tệ.
Bống nhiên, một câu nói vang lên trong đầu anh như một lời thì thầm không mời mà đến: "Anh thích cơ thể của cô ấy sao?"
Tim Tổng Thừa Nhiên chợt lỡ một nhịp.
Ánh mắt anh thoáng tối sầm lại, và nụ cười trên môi đột ngột đông cứng, mang theo sự gượng gạo khó tả.
Bên ngoài bệnh viện, cảnh tượng vẫn tấp nập và huyên náo: dòng xe cộ lướt qua không ngừng, tiếng cửa hàng mở ra đóng vào vang lên leng keng, tiếng cười đùa rộn rã từ những người qua lại. Không xa chính là khu phố thương mại sầm uất, nơi cuộc sống như đang diễn ra với tất cả sự náo nhiệt vốn có.
Nhưng ở đây, trong căn phòng tĩnh mịch này, mọi thứ lại yên lặng đến mức đáng sợ.
"Ngày mai, tối."
Tống Thừa Nhiên quay mặt đi, tránh ánh mắt của Lâm An, cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh: "Cha anh muốn gặp chúng ta."
Khi nhắc đến hai chữ "Cha anh," giọng nói của Tống Thừa Nhiên thoáng mang theo sự cứng nhắc.
Anh không hề muốn đến buổi gặp này, thậm chí đã quên luôn tin nhẵn nhắc nhở trước đó của cha. Nếu không phải vừa rồi bà nội gọi điện nhắc nhở, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ nhớ ra.
Cha น?
Lâm An đột nhiên nhớ đến việc cha của Tống Thừa Nhiên dường như là một ông trùm trong giới kinh doanh quốc tế. Nhưng vì Tống Thừa Nhiên rất ít khi nhắc đến ông, và cô cũng chưa từng gặp ông tại lễ cưới của họ, nên với cô, cha Tống vẫn là một người hoàn toàn xa lạ.
Lâm An tạm quên đi những rắc rối trong nhóm chat, hỏi với vẻ tò mò: "Bác trai về nước rồi sao?"
"ปท."
Tống Thừa Nhiên đáp gọn, không nói thêm gì.
Rõ ràng, lần này cha Tống muốn gặp họ-hoặc đúng hơn là muốn gặp người con dâu mà ông chưa từng chạm mặt.
Lâm An bắt đầu cảm thấy bối rối. Từ khi kết hôn với Tống Thừa Nhiên hơn nửa năm nay, cuộc sống của họ luôn giống như trò chơi trẻ con, đơn giản và không nhiều ràng buộc.
Sự trở về đột ngột của cha Tống khiến cô không khỏi lo lắng, như thể mình là một "cô dâu xấu xí" sắp phải ra mắt cha mẹ chồng.
Trong đầu Lâm An dồn dập hiện ra vô số suy nghĩ: Cô có nên chuẩn bị quà gặp mặt không? Gặp cha Tống thì phải cư xử thế nào? Và quan trọng nhất-mình nên mặc gì đây?
Nghĩ đến đây, cô đột nhiên nhận ra mình chẳng có bộ đồ nào phù hợp cho những dịp trang trọng như vậy.
Rời khỏi văn phòng của Tống Thừa Nhiên, Lâm An cứ mải mê cân nhắc chuyện này. Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn không thể đưa ra quyết định, cuối cùng đành lấy điện thoại ra và bấm gọi cho một người.
Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, đầu bên kia vang lên giọng nói lười nhác, phát âm mơ hồ như thể miệng đang nhét đầy thức ăn: "Alo?"
Lâm An không vòng vo, đi thẳng vào vấn đề: "Triệu Mỹ Lệ, tối nay cậu rảnh không?"
Dù hỏi vậy, nhưng Lâm An thừa biết rằng Triệu Mỹ Lệ chắc chắn rất rảnh rỗi.
Triệu Mỹ Lệ đang ở trong một khách sạn gần bệnh viện, ngày ngày chỉ biết ăn với ngủ, rồi lại ngủ với ăn, hoàn toàn buông thả như thể không còn ý định vực dậy cuộc đời.
Quả nhiên, ngay giây tiếp theo, giọng nói rõ ràng và đầy vẻ tinh quái của Triệu Mỹ Lệ vang lên: "Không phải cậu định mời ăn một bữa chứ?"
"Đúng, tớ sẽ mời, nhưng có một điều kiện."
"Cứ nói đi, cái gì bà đây làm được thì nhất định làm cho cậu."
"Giup to chon quan ao."
Triệu Mỹ Lệ im lặng vài giây, như thể đang cố nhịn cười. Cuối cùng, tiếng cười khoái chí cũng bật ra từ bên kia đầu dây: "Ha ha ha, cuối cùng cô gái bảo thủ quê mùa này cũng thức tỉnh rồi à!"
Lâm An cảm thấy đầu mình đau nhói, nghiến răng nghiến lợi: "Triệu Mỹ Lệ!"
Triệu Mỹ Lệ vội vàng thu lại tiếng cười ngạo nghễ: "Rồi rồi, hai phút nữa ra cổng bệnh viện đón tớ."
Lâm An ngạc nhiên: "Hai phút? Sao nhanh thế?"
"Tớ đang ăn mì Lan Châu ở quán ngay cạnh bệnh viện."
Kèm theo đó là tiếng húp mì xì xụp vang rõ ràng qua điện thoại.
Lâm An: "..."