94. Người về đêm gió bão
Cha con Viên Vinh Anh đưa tới sáu con cá, mỗi con đều hơn hai cân. Đây là cá nhà bọn họ nuôi trong cái ao bên nhà, vừa mới đục gõ băng tuyết vớt lên.
“Thôn Lý xa quá bọn tôi không tiện đi, nên phiền thầy Tiểu Chung đưa giúp thầy Lý ba con nhá.” Viên Vinh Anh nói.
Chung Ý Thu ngại không dám nhận, thành tích của Viên Diễm vẫn kém cỏi như xưa, điểm môn Ngữ văn và Toán học vừa mới đạt tiêu chuẩn thôi, xếp hạng nhất từ dưới đếm lên ở trong lớp……
Viên Diễm rúc vào bên bếp lò vươn tay hơ nóng, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, nhưng có thể nhìn ra được tâm tình của con bé khá tốt, ánh mắt ngày thường đều là trống rỗng, hiện tại hơi hơi nhảy lên ánh sáng.
“Ngại quá, thành tích của Viên Diễm còn chưa tốt lắm.” Chung Ý Thu rót trà cho hắn ngại ngùng nói.
“Ha ha, thầy Tiểu Chung đừng có nói như vậy, hai môn chính năm nay đều đạt tiêu chuẩn, thật không dễ dàng! Tôi với mẹ nó mừng đến mức muốn giết gà đãi tiệc luôn đây này!” Viên Vinh Anh cười nói, “Con bé nhà tôi học chậm, trước kia thi cử đều là mười mấy hai mươi điểm, năm nay có thể đạt tiêu chuẩn, là nhờ sự dạy dỗ của hai thầy.”
Lời nói chất phác đơn giản của ông lại làm cho Chung Ý Thu kinh ngạc, ông chưa từng than vãn Viên Diễm trí lực kém, cũng không có trách nó ngốc, càng không bảo nó nghỉ học đi…… Mà cưng chiều nói con bé học chậm. Đây là sự tôn trọng và yêu thương của một người cha dành cho con gái của mình.
Chú Nghĩa cũng cảm động lây, sờ sờ đầu Viên Diễm chọc nó, “Đúng là nên chúc mừng học trò này rồi, đạt tiêu chuẩn là tiến bộ lớn nhất.”
“Chỉ cần thầy giáo không buông tay con bé, thì tôi rất biết ơn.” Viên Vinh Anh cười, nhưng Chung Ý Thu có thể hiểu lo lắng của ông, Viên Diễm vốn nên học lớp 4, bởi vì thành tích quá kém nên trường học không cho học lên, ai cũng không biết con bé có thể kiên trì học thêm được mấy năm nữa.
“Chú ơi, chú yên tâm đi ạ,” Chung Ý Thu lớn mật bảo đảm, “Cháu và thầy Lý sẽ cố gắng, sang năm chắc sẽ thay đổi giáo viên, nhưng bọn cháu sẽ theo Viên Diễm đến lớp 6, sẽ không để trò ấy tụt lại phía sau đâu.”
Viên Diễm nghe hiểu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào mặt cậu, bỗng nhiên cong môi cười, Chung Ý Thu lần đầu tiên thấy con bé có biểu tình khác, nhất thời lòng dạ như được tia nắng sớm chiếu vào, không quá nhiệt liệt nhưng lại tràn ngập hy vọng.
Lý Hoành Phi đang dạy lớp xóa mù chữ, Chung Ý Thu đưa cá cho hắn, gặp được mấy giáo viên đang mắng người ở trong văn phòng.
Chương trình lớp xoá mù chữ như chương trình tiểu học, nhưng mà khó dạy hơn nhiều, Lý Hoành Phi dạy bọn họ học tự viết tên mình, chủ yếu là không có mấy người tự nguyện tới, mà thích tụ tập ngồi nói chuyện phiếm thì nhiều.
“Anh sao rồi? Mấy bữa nay cứ như bị mất hồn vậy, nếu không thì em đi gọi bà thầy đồng xem bệnh giúp anh ha?” Lý Hoành Phi cố ý chọc.
“Tôi không sao, cậu dạy học cho tốt vào.” Chung Ý Thu mỉm cười nói.
“Chừng nào anh về nhà ăn Tết?”
Vấn đề này làm Chung Ý Thu không có câu trả lời, Tiêu Minh Dạ còn không biết khi nào về nữa, huống hồ với tình hình nhà cậu hiện giờ dù có về thì ba mẹ cũng sẽ không vui.
“Mấy ngày nữa mới biết, chắc là không về đâu……”
Lý Hoành Phi vui mừng nói: “Thật không? Vậy anh tới nhà em ăn Tết đi.”
Chung Ý Thu cảm kích cười cười, “Cảm ơn cậu, có điều vẫn chưa xác định, còn sớm lắm.”
Trận tuyết này rơi mấy ngày rồi dừng vài ngày giờ lại rơi tiếp, lăn lộn hơn một tuần, còn hoàn toàn không có muốn ý muốn kết thúc. Trong ký túc giờ chỉ còn lại Chung Ý Thu và chú Nghĩa thôi, đường trơn không dễ đi nên Lâm Ngọc Phương cũng không tới, hai người bọn họ tự đối phó ăn cơm.
Hai lần châm cứu này đều do Chu Luật Thư lái xe đưa Phương Khoản Đông lại đây, hôm nay phát hiện Chung Ý Thu không thích hợp.
“Cậu bị sao vậy?” Phương Khoản Đông hỏi.
“Không có việc gì.”
“Còn nói không có việc gì!” Chu Luật Thư nhíu mày, “Dám gạt ai vậy! Người đứng ở trước mặt chính là truyền nhân trung y thứ tám của nhà họ Phương đấy, người ta liếc mắt một cái là có thể……”
“Câm miệng!” Phương Khoản Đông gằn giọng quát lớn, lại quay đầu nhìn Chung Ý Thu, “Gần đây ăn không ngon hả?”
Chú Nghĩa kinh ngạc tán thưởng, “Lợi hại quá, vậy mà cũng nhìn ra! Đúng là mấy ngày nay cháu nó ăn không ngon.”
“Không phải ăn không ngon, cậu ta muốn ăn mà miệng không cho phép thôi.”
Chung Ý Thu: “……”
Chú Nghĩa: “……”
“Nhiệt miệng đúng không?” Phương Khoản Đông nhẹ giọng hỏi.
“Có chút.”
Chú Nghĩa thấy thấy Chung Ý Thu chớp chớp mắt, không đành lòng để bọn họ chọc cậu nữa, nên thở dài nói: “Đến cả tôi cũng ăn không ngon ngủ không yên đây, mấy ngày liền mất liên lạc thì ai mà chẳng lo lắng.”
Chu Luật Thư chạy ra ngoài chọc cún, hai viên thịt lạnh run bần bật không phản kháng nổi, Vượng Vượng lo lắng theo sau một tấc cũng không rời. Hắn nghe xong chú Nghĩa nói thì lên tiếng: “Có lo lắng cũng vô dụng thôi chú ơi, nghe nói tuyết ở phía bắc đã ngừng rơi rồi, chắc sẽ thông đường sớm thôi.”
Chú Nghĩa sầu lo vô cùng, “Tin tức trên TV nói ghê lắm! Nào là có bao nhiêu người chết vì lạnh, vì đói……” Chú buột miệng nói nhanh không nghĩ nhiều, rồi chợt nhận ra mình đã nói sai nên lập tức câm miệng. Tuy Chung Ý Thu mỗi ngày đều đọc sách làm việc bình thường, nhưng ông có thể nhìn ra được đứa nhỏ này nôn nóng đến mức nào.
“Tin tức là tin tức, người như Tiêu Minh Dạ chắc không có việc gì đâu chú ơi!” Chu Luật Thư không phải giả mù sa mưa an ủi, mà là phát ra từ nội tâm, Chung Ý Thu nghe xong thì thoáng an tâm.
Phương Khoản Đông châm cứu xong thì kê cho cậu hai ngày thuốc giảm nhiệt, y sẽ không an ủi, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Chung Ý Thu rồi đi.
Chung Ý Thu mỗi ngày ép bản thân tĩnh tâm, nên hiệu suất công tác nhanh gấp đôi so với ngày thường. Cậu tìm mượn giáo án cũ để chỉnh sửa nội dung, đề ra phương pháp dạy học mới. Sau đó làm phân tích tổng kết cho học kỳ một, học kỳ sau sẽ cần phụ đạo ra sao. Quy định thư viện cũng làm xong, xác nhận với chú Nghĩa xong là chuẩn bị năm sau thực thi luôn. Cậu đi khắc một con dấu, về sau mỗi quyển sách đều phân loại đánh số, cũng đóng thêm con dấu của thư viện.
Chung Ý Thu nhìn chằm chằm mấy chữ in đỏ “Thư viện Thu Dạ” mà phập phồng trong lòng, không có Tiêu Minh Dạ thì sẽ không có thư viện này, bởi vì chắc chắn cậu đã chạy trốn trước rồi. Suy nghĩ của cậu cũng giống như mọi người lúc ban đầu —— hà tất gì tới đây để làm chuyện tốt cho thôn dân ngu muội? Một thanh niên trẻ đến từ thành phố, đất trời rộng lớn thiếu gì chỗ để đi?
Nửa năm trôi qua, cậu không chỉ có quyết tâm lưu lại nơi này, mà càng muốn làm một giáo viên tốt. Hơn nữa, ở đây có Tiêu Minh Dạ —— người quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Trời tối, tuyết lại bắt đầu rơi, Chung Ý Thu không mở bếp mà trực tiếp xào cải ngay tại bếp than, luộc thêm hai chén mì sợi, chú Nghĩa đã có thể đi đường, TV không phát được kênh ông muốn xem nên ông ở bên ngoài dịch dây anten tìm tín hiệu.
“Chú Nghĩa ơi ăn cơm. Đừng xem nữa, báo chí đưa tin cũng không nhất định là chỗ anh ấy tới.”
Chung Ý Thu bưng cơm tiến vào, hai người ăn cơm đơn giản, ăn xong chuẩn bị thu chén thì Trương Quốc Ngôn lại đột nhiên tới.
Hắn cầm theo một vại rượu cùng mấy cái trứng vịt, chú Nghĩa vội vàng muốn xào thêm một đĩa rau, Chung Ý Thu ngăn ông lại, “Hai người nói chuyện đi, để cháu làm cho.”
“Cháu biết làm à?”
“Được mà, lúc Tiêu Minh Dạ nấu cơm cháu có học theo.”
Lần trước cha Viên Diễm có đưa tới cá ướp muối, đang hong gió ở đằng sau, cậu vốn định xào cá nhưng lại sợ kỹ thuật không tốt sẽ làm cháy cá, nên đi xào đậu phộng, cắt một dĩa thịt khô, xào cải trắng, cậu không quen nêm nếm, vừa thả vừa nêm nếm, cải trắng vẫn chưa vừa miệng, lại bỏ thêm chút đường trắng……
Chung Ý Thu vốn định trở về đọc sách, chú Nghĩa một hai phải kéo cậu ngồi uống cùng, mấy ngày nay hai người đều hoảng hốt, lo lắng, cảm xúc căng như dây đàn, vừa vặn có chút rượu để thả lỏng, phát tiết cảm xúc căng chặt.
Trương Quốc Ngôn vẫn có chút ngại ngùng, không nói lời nào mà chỉ cúi đầu uống rượu. Chú Nghĩa uống với hắn mấy ly rồi cũng chịu hết nổi, “Chú bị cái gì, sao mà cứ nốc rượu hoài vậy?”
“Anh, anh lớn hơn em mấy tuổi, nhưng theo bối phận, em gọi anh là chú Nghĩa như mọi người, tính ra anh là anh trai của em!” Trương Quốc Ngôn như là muốn mở rộng cửa lòng.
“Gọi gì cũng được mà.”
“Em ấy mà —— mấy ngày nay trong lòng……” Hắn vừa nói vừa lắc đầu, vẻ mặt u buồn, vỗ vỗ ngực, “Em không có ai để nói chuyện hết! Không ai nguyện ý dính vào em, em biết hết!”
Chung Ý Thu khó chịu, Trương Quốc Ngôn tuổi không lớn lại bị bức bách bởi cuộc sống tang thương phẫn uất, mỗi ngày vừa mở mắt là đeo gánh nặng của cả gia đình trên vai, trước khi ngủ thì bị áp lực bởi mọi điều.
“Đừng nói như vậy, không có việc gì thì cứ tới tìm anh.” Chú Nghĩa khuyên nhủ.
Chung Ý Thu không dám tự cho là đúng mà nói chuyện, cậu không hiểu những suy nghĩ của Trương Quốc Ngôn, cũng không có trải nghiệm tương tự để mà chia sẻ.
Trương Quốc Ngôn như là nói mở đầu, rồi lại không nói tiếp, ba người cả đêm chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân. Đến sáng ngày hôm sau, Chung Ý Thu và chú Nghĩa còn mơ màng hồ đồ, không đoán nổi hắn đến đây để làm gì, nếu tới tìm người nói chuyện, thì tại sao tối hôm qua không nói gì?
Sáng sớm hôm đó, Lý Liên Hoa đứng ở ngoài sân kêu Chung Ý Thu tới nhận điện thoại, cậu đoán người gọi là mẹ mình, vì hai ngày trước mẹ có gọi giục cậu về nhà, cậu nói chờ thêm mấy ngày nữa, xem ra lại muốn thúc giục đây.
Chung Ý Thu chạy tới nhận, mấy ngày tuyết rơi đứt quãng không phải thật sự quá lạnh. Quả nhiên là mẹ, vừa mở miệng là cậu phát hiện không thích hợp ngay, lo lắng hỏi, “Mẹ, sao giọng mẹ khàn vậy?”
“Không có việc gì, chừng nào con về?”
Giọng nói nghẹn ngào làm Chung Ý Thu vừa nghe là biết bà đã khóc, truy hỏi: “Mẹ cãi nhau với ba phải không?”
“Không có, con đừng lo.”
“Mẹ, hay là Tết này con không về nữa?” Chung Ý Thu dựa vào trên tường, tay kéo dây điện thoại.
“Đừng có nghĩ bậy, muốn về thì cứ về, ba con không muốn ở nhà ăn tết, thì để ổng đi chỗ khác!”
“Không phải ——” Chung Ý Thu hơi hơi thở dài, khẽ cắn môi dưới nói: “Là con không nghĩ trở về, con có một người…… Bạn thân, anh ấy làm lái xe bị chặn đường vì tuyết rơi lớn, không biết khi nào mới có thể trở về…… Con muốn chờ……”
Mẹ không hiểu, “Con chờ người ta làm gì? Đường thông là về nhà ngay ấy mà!”
Chung Ý Thu hoảng hốt, đầu óc nhanh chóng quay cuồng, bình tĩnh nói: “Con nhờ người ta mua một bộ sách, hơn nữa hiện tại không liên lạc được nên con rất lo.”
Tiền phí điện thoại đắt đỏ, mẹ cậu luyến tiếc lãng phí thời gian, nên không muốn cãi cọ với cậu, chỉ là dặn dò cậu yên tâm về nhà ăn tết.
Chung Ý Thu rối rắm trong lòng, cho dù không phải chờ Tiêu Minh Dạ thì cậu cũng không nghĩ về nhà, vì ba mẹ mỗi ngày ầm ĩ, mặc dù là cậu can đảm trở về, thì cái Tết này sẽ rất khó khăn với cả gia đình.
Ăn cơm trưa xong tuyết lại rơi, chỉ một lát mà càng lúc càng lớn, chú Nghĩa không chịu ngồi yên chuẩn bị một đống đồ ăn, nói hai người chúc mừng năm cũ, kết quả vừa dứt lời thì có người tới gọi ông đi mất!
Đứa cháu trai con ông anh cả của chú Nghĩa cưới vợ hồi năm ngoái, hai ngày trước mẹ chồng nàng dâu cãi nhau thiếu điều xông vào đánh luôn, cuối cùng hạ quyết tâm tách nhà. Tách nhà ở nông thôn cần phải chọn ngày lành, mời trưởng thôn và chủ gia tộc tới chủ trì, dựa theo quy củ còn phải làm bữa mời mọi người trong gia đình, chị dâu của ông có tiếng keo kiệt muốn tiết kiệm bữa cơm này, buổi sáng ở nhà phân chia một hồi, không nghĩ tới càng chia càng loạn, nên người nhà vội vàng chạy tới mời chú Nghĩa.
Chú Nghĩa không đành lòng để Chung Ý Thu ở lại một mình, trước khi đi bảo cậu chuẩn bị đồ ăn, chú xử lý xong sẽ quay về.
Chung Ý Thu nhận ra băn khoăn của chú, nên trấn an bảo chú yên tâm đi.
Chung Ý Thu đọc sách cả một buổi trưa, bên ngoài tuyết vẫn rơi không ngừng, mới hơn 5 giờ chiều mà trời đã tối thui. Cậu đứng dậy bật đèn, ánh đèn xuyên thấu qua làn tuyết trắng cùng với đêm tối, làm tâm tình vốn đã bình tĩnh nay lại càng thêm cô đơn.
Chắc là chú Nghĩa tối nay được mời ở lại dùng cơm, Chung Ý Thu không hề có cảm giác đói bụng, hâm nóng đồ ăn cho Vượng Vượng, rồi cậu rửa mặt lên giường nằm. Trước kia, Chung Ý Thu yêu nhất là trời lạnh nằm trong chăn ấm, tuyết rơi một chút là cậu lên giường nằm đọc sách, hạnh phúc vô cùng. Hiện tại, một chút cũng không cảm giác được, trong phòng lạnh lẽo hơn cả bên ngoài. Mấy ngày này, thân thể của cậu phảng phất bị chia ra thành hai nửa, một nửa là nôn nóng khủng hoảng, một nửa là côi cút cô độc.
Tuyết rơi càng lớn, ngoài cửa sổ tiếng tuyết rơi rào rạc như tiếng ru ngủ, sách trong tay không biết đã rơi trên mặt đất từ khi nào, Chung Ý Thu lệch đầu mơ mơ màng màng ngủ rồi. Từ sân sau bỗng vang lên tiếng nhánh cây bị đạp đổ, Chung Ý Thu bừng tỉnh, đèn điện tắt ngúm, cậu lấy đồng hồ ra xem đã hơn 9 giờ, chú Nghĩa còn chưa về.
Cậu có hơi lo lắng, tính vào thôn tìm rồi lại sợ bọn họ chưa phân chia xong, chỉ còn cách chờ đợi. Nửa ngủ nửa tỉnh như là đang nằm mơ, mơ thấy Tiêu Minh Dạ cưỡi một con ngựa lớn màu mận chín đạp tuyết trở về, thật sự mang theo một bộ sách…… Chung Ý Thu ha hả cười ngây ngô, hỏi hắn có phải nghe lén mình không. Tiêu Minh Dạ không để ý tới cậu, mặt vô biểu tình nói chỉ là vì đưa sách mới trở về, còn muốn ra cửa ngay. Nói xong không đợi Chung Ý Thu kéo liền xoay người chui vào cơn tuyết trắng, giày da đạp lên lớp tuyết dày, rắc —— rắc —— rắc.
Chung Ý Thu nóng vội muốn đuổi theo hắn, vừa muốn cất bước chân mà lại bị chuột rút, đau đến mức làm cậu bừng tỉnh…… Cậu ôm cẳng chân, cắn răng chờ cơn đau qua đi. Đêm khuya thanh tĩnh bỗng nhiên vang lên tiếng rắc —— rắc tiếng bước chân vẫn tiếp tục…… Vượng Vượng đột nhiên sủa như điên lên……
Chung Ý Thu ngốc một giây đồng hồ, cậu không hoài nghi bên ngoài là người xấu, cũng không có hoài nghi là chú Nghĩa, phảng phất như là cái hẹn giữa hai người, Tiêu Minh Dạ đúng hạn đã trở lại.
Chuột rút đau đớn còn chưa hết, khi nhảy xuống giường làm cậu thiếu chút nữa ngã quỵ trên mặt đất, Chung Ý Thu phần phật kéo cửa ra, bên ngoài che trời lấp đất trắng xoá một mảnh, Tiêu Minh Dạ hiu quạnh xuyên gió tranh tuyết trở về.
Gió lạnh quẩn quanh ở giữa hai người, hàm râu kết sương trắng làm hắn càng thêm già nua, Chung Ý Thu có cả ngàn câu nói mà không nói nên lời. Gương mặt sắc lạnh của Tiêu Minh Dạ càng ngày càng gần, Chung Ý Thu thấy một đôi mắt đen chậm rãi giao điệp với mình, hai bàn tay thô tráng mạnh mẽ kìm chặt lấy thân thể của cậu.
Như là cuộc gặp gỡ trời định, như là có duyên tiền kiếp, bốn phiến môi run rẩy cố dán ở bên nhau, hai linh hồn dây dưa thâm nhập.
Đêm đó, gió bắc thổi qua, tuyết rơi rất nhiều.
Tôi mơ thấy người đến, ngựa hí vang khắp trời.
“Trương Táo (Tú?) 《 Cố hương 》”