63. Cẩu nam nam
Tay Tiêu Minh Dạ khô ráo thô ráp, mang theo vết chai dày kín kẽ dán lên lòng bàn tay non mịn của Chung Ý Thu, mỗi động tác như đang cào ngứa làm Chung Ý Thu ngứa ngáy từ lòng bàn tay đến tận trong tim.
Chung Ý Thu vốn vô tâm nay lại để ý đến việc khác, cả phòng đầy người mà cậu không nhìn thấy, trong mắt chỉ còn hai bàn tay đang nắm lấy nhau và hô hấp từ người kế bên.
Các giáo viên nữ ngồi cùng một bàn ở gần cửa, Chung Ý Thu vừa vặn dựa gần với Lưu Thanh Hồng, cảm xúc căng thẳng vừa rồi nay được thả lỏng, nhẹ nhàng cong lưng là đụng phải sau lưng cô. Chung Ý Thu lập tức cảm nhận được cô đang run rẩy kịch liệt, cậu đột nhiên bừng tỉnh, đúng rồi! Lưu Thanh Hồng còn ở đây mà, Trịnh Lão Tam có ghê tởm đến mấy cũng là chồng của cô, nếu vừa rồi mình cãi nhau với gã, thì Lưu Thanh Hồng sẽ khó xử biết bao.
Trịnh Lão Tam còn đang thao thao bất tuyệt kể chuyện nâng cột điện khó khăn đến mức nào, không phải ai làm cũng được đâu, là bởi vì gã có quen biết với thương hại Tiêu Minh Dạ nên mới bố thí cho hắn. Chung Ý Thu thấy nước miếng gã phun đầy bàn, khóe miệng còn treo mảnh đậu phộng vừa bỏ vào, nghe gã thổi phồng lâu như vậy đoán là gã đi làm ở cục điện lực, cụ thể làm gì thì không biết, nhưng không đến mức khoa trương đến như vậy, chắc chỉ có cảm giác ưu việt với người nhà mà thôi.
Hiệu trưởng Trịnh hết nghe nổi nữa cộng với rượu vào lời ra, hất tay Trịnh Lão Tam, cầm lấy bình rượu rót mời chú Nghĩa, nói giỡn sang chuyện khác, “Tôi thấy cái chân của chú nhanh khỏe quá nhỉ, trước khi thi cuối kỳ là đi dạy được rồi! Nhanh về trường đi, trường có một đống việc một mình tôi làm không xuể đâu.”
Chú Nghĩa cười cười còn chưa kịp đáp lời thì đã bị Trịnh Lão Tam ngắt ngang, vừa rồi gã gọi hiệu trưởng Trịnh là chú hai, theo lý thuyết thì ông là trưởng bối, ban đầu còn có chút quy củ hiện tại uống vào nhiều quá, khi nói chuyện như một tên lưu manh vỗ vỗ bả vai người ta, “Chú vội cái gì? Hiệu trưởng trường tiểu học thôi mà!” Nói xong lại nghiêng đầu rít thuốc, liếc mắt nói, “Đúng rồi, chú hai, một tháng chú kiếm được bao nhiêu tiền vậy? Vẫn là 65 đồng ha? Sao mà đủ! Chỉ đủ để tôi mua thuốc hút một tháng thôi!”
.…….
Chung Ý Thu lộp bộp trong lòng một chút, đột nhiên nhớ tới Viên Vinh Cử mấy ngày hôm trước đã nói cậu là lãnh tiền lương cao nhất ở đây, mà giờ nghe Trịnh Lão Tam nói hiệu trưởng Trịnh lãnh có 65 đồng thôi à!
Vì sao vậy? Tại sao tiền lương của mình lại cao hơn mọi người? Lúc hiệu trưởng Trịnh thông báo với mình đã có tâm tình gì?
Nhưng giờ cậu nào có tâm tình suy xét chuyện này, vì đây là chuyện riêng của trường học, Trịnh Lão Tam là cái thá gì, có tư cách gì ở chỗ này trào phúng hiệu trưởng và các giáo viên ở đây!
Mặt mũi ai nấy đều khó coi, mấy giáo viên nam rõ ràng đang cố ép xuống lửa giận trong lòng, có vài người như đang xem kịch vui, vì chuyện này không liên quan tới họ.
Chung Ý Thu cảm nhận được Lưu Thanh Hồng đứng lên, rồi nghe cô xoay người nói: “Chúng ta ăn xong rồi, về trước chứ? Đừng làm phiền chú Nghĩa nghỉ ngơi……”
Trịnh Lão Tam đặt hai tay lên bàn, trong tay kẹp điếu thuốc ngẩng đầu nhìn cô, “Tôi còn chưa ăn đâu! Về trước đi, tôi ở đây chơi với mọi người một lát!”
Chung Ý Thu không dám quay đầu nhìn sắc mặt Lưu Thanh Hồng, từ giọng nói run run của cô là có thể nghe ra cô đang khó chịu đến mức nào, cô vốn là người nhát gan nhu nhược, mà chồng lại không lựa lời nói chuyện với mình ở trước mặt đồng nghiệp, khó có thể tưởng tượng được cô dày vò ra sao.
Trịnh Tiểu Bình đứng lên hoà giải, “Thanh Hồng mang thai bụng lớn, bên ngoài còn rơi tuyết dày nữa, sao anh ba để cô ấy về một mình được chứ? Giáo viên tụ tập không chỉ có lần này mà.”
Chồng cô tới đây ở rể, mà cô xem như là thanh mai trúc mã với Trịnh Lão Tam, hơn nữa bác cả của cô là thư ký của đại đội Đức Doanh, cho nên cô nói chuyện với Trịnh Lão Tam còn thân thiết hơn cả Lưu Thanh Hồng.
Trịnh Lão Tam cười ha ha vài tiếng, rồi nói giỡn với Trịnh Tiểu Bình, “Đàn bà con gái mấy cô phiền phức quá! Mang thai thôi mà làm như là bà lớn chỉ tay năm ngón! Còn không biết có đẻ được trái ớt nào hay không mà đòi đàn ông hầu hạ!”
.…….
Mặc kệ gã đùa thế nào thì lời này quá chói tai, mặt Lưu Thanh Hồng trắng bệch, lòng bàn chân hơi hơi xoay chuyển đỡ lấy eo của mình. Chú Nghĩa thật sự nhịn hết nổi rồi tính lên tiếng thì đã bị ngắt lời.
“Thằng con trai nó mà biết mình có một người cha khốn nạn thế này thì chắc nó sẽ từ chối chui ra luôn.” Chung Ý Thu thẳng lưng hất cằm nhìn về phía Trịnh Lão Tam.
Chú Nghĩa và hiệu trưởng Trịnh kinh hoàng ra đầy mồ hôi tay, may mắn là cậu nói nhanh, với lại Trịnh Lão Tam uống say chưa kịp phản ứng, nhưng có thể đoán được cậu nói không có ý gì hay ho.
“Mày nói gì?” Trịnh Lão Tam chúi người về phía trước, hai con mắt ti hí bắn ra lửa giận.
Tiêu Minh Dạ thả lỏng tựa lưng vào ghế ngồi, đôi mắt như có như không nhìn Trịnh Lão Tam, nói với hiệu trưởng Trịnh, “Tan tiệc ở đây đi, ngày mai chú Nghĩa phải đi châm cứu sớm nữa.”
“Được —— được!” Hiệu trưởng Trịnh rốt cuộc cũng có bậc thang để bước xuống, đứng lên nói với mọi người, “Chờ chân thầy Viên khỏe lại thì bọn mình liên hoan tiếp, ngoài trời tuyết rơi lớn, mình dừng ở đây thôi!”
Mọi người như trút được gánh nặng, đứng lên lục tục tạm biệt ra về.
Chờ Lưu Thanh Hồng và Trịnh Tiểu Bình kéo Trịnh Lão Tam đi ra ngoài, thì Tiêu Minh Dạ mới than nhẹ, bất đắc dĩ nhéo nhéo ngón tay bóng loáng trong tay mình, hắn không sợ Trịnh Lão Tam, cũng không sợ hiệu trưởng Trịnh, chú Nghĩa, hay Lưu Thanh Hồng không xuống đài được, chỉ lo tên ngốc Chung Ý Thu này thật sự cùng gã cứng đối cứng, lúc mình không có ở đây thì sẽ bị Trịnh Lão Tam đánh lén cho coi.
Đồ ăn còn thừa hơn phân nửa mà không ai dám đụng vào, Trịnh Lão Tam vừa nãy phun nước miếng đầy bàn làm ai dám ăn nữa. Chú Nghĩa cũng có chút tức giận ngồi yên không hé răng, vì các giáo viên tốt bụng tới thăm mình mà lại ra về trong không vui. Ông nâng ly uống cạn rượu trong ly của mình, Chung Ý Thu toan lấy chén đậu phộng và dĩa rau trộn khác đưa cho ông.
Vương Văn Tuấn ăn uống no đủ lại ngã vào trên giường, lẩm bẩm mắng Chung Ý Thu, “Cậu thể hiện cái gì! May là vừa rồi Trịnh Lão Tam không nghe rõ! Bằng không chắc chắn sẽ không để yên đâu!”
“Tôi không sợ!” Chung Ý Thu không phục.
Vương Văn Tuấn muốn đá chân cậu, bất đắc dĩ chân quá ngắn với không tới, “Ai mà sợ gã! Loại người này như con rệp quấn lấy người cậu, không tránh được mà còn rướt thêm phiền phức nữa!”
“Gã làm gì vậy?” Chung Ý Thu không ngại học hỏi.
Tiêu Minh Dạ vội vàng dọn dẹp chén bát đem đi rửa, nên chú Nghĩa vừa uống rượu vừa giảng dạy.
Chung Ý Thu còn tưởng rằng Trịnh Lão Tam đi làm ở huyện hoặc thị trấn, thì ra chỉ làm ở đại đội mà thôi. Cha gã là kế toán của đại đội, Trịnh Lão Tam sau khi tốt nghiệp cấp hai thì được cha nhờ người mang lên trấn học nghề được mấy năm, sau đó về đây làm công cho khoa điện. Cả nhà ai cũng thích khoác lác, nói hai cha con bọn họ đều là “Cán bộ”, cảm thấy ăn thuế lãnh tiền lương là thuộc đẳng cấp cao.
Càng quan trọng là Trịnh Lão Tam có một người cậu làm cán bộ gì đó ở huyện, có điều cả nhà đối phương đã sớm dọn ra khỏi Trịnh gia trang mười mấy năm trước rồi, cũng chẳng không thân thiết gì với bọn họ. Nhưng họ không ngại lấy đó làm tự hào, như là có chỗ dựa khó lường, mấu chốt là dân quê đều tin tưởng, ngày thường không dám trêu chọc bọn họ.
Lương của Trịnh Lão Tam nào bằng lương giáo viên của Lưu Thanh Hồng, nhưng khoa điện có rất nhiều công trình phụ, gã thường trộm thiết bị hay dây điện linh tinh đem ra ngoài bán, trong tay có tiền thì càng không để người khác vào mắt. Gã thích đi ăn chực, mặc kệ có quan hệ hay không, mời hay không mời, thì chỉ cần nghe thấy mùi là gã chạy tới ăn ké. Người quanh thôn ngại phiền không dám đuổi gã đi, nếu ai đắc tội gã, thì gã sẽ cắt điện nhà người đó luôn.
“Chẳng khác gì tên vô lại cả, Lưu Thanh Hồng vì sao gả cho gã chứ?” Chung Ý Thu càng khó hiểu.
Chú Nghĩa thở dài nói: “Không phải người ở đây nên cháu không hiểu, toàn do thân thích giới thiệu thôi, cháu đừng thấy nó vậy mà chê, người nhà toàn là người nổi tiếng, trong nhà lại có tiền, có công việc đàng hoàng, lại có quan hệ……”
Chung Ý Thu không thể hiểu nổi người thân thì có liên quan gì? Chẳng lẽ nhân phẩm không quan trọng bằng quan hệ thân thiết hay sao?
Chú Nghĩa còn muốn uống rượu, Tiêu Minh Dạ dọn dẹp xong rồi tiến vào thay ly rượu bằng ly trà cho chú, đá Vương Văn Tuấn bắt y về phòng ngủ.
Vương Văn Tuấn giả chết không nhúc nhích, quấn chăn kít mít. Chung Ý Thu nhớ tới chuyện tiền lương, nhìn nhìn sắc mặt của chú Nghĩa rồi mới hỏi, “Tiền lương của hiệu trưởng Trịnh thật là 65 đồng à chú?”
Chú Nghĩa còn chưa trả lời, thì Vương Văn Tuấn đã phần phật xốc cái chăn lên ngẩng đầu gào to, “Nghe chưa! Ông ngốc này rốt cuộc cũng thông suốt rồi này —— toàn thế giới chỉ có cậu là không biết thôi đấy!”
Chung Ý Thu: “……”
Cậu còn chưa hỏi trắng ra, bởi vì lo lắng Vương Văn Tuấn không biết tiền lương của mình, lúc bàn chuyện tiền lương chỉ có hiệu trưởng Trịnh và chú Nghĩa ở đây mà thôi.
“Anh cũng biết à?” Chung Ý Thu ngẩng đầu hỏi Tiêu Minh Dạ.
“Ừ.”
Chú Nghĩa xua tay không cho Vương Văn Tuấn gào to, “Chuyện này ấy à, đến giờ chú cũng không biết bắt đầu từ đâu nữa? Tiền lương của giáo viên đa số là như nhau, chủ nhiệm lớp mỗi tháng nhiều hơn mấy đồng tiền thôi, nhưng sẽ không có ai đi bàn tán chuyện này đâu. Lúc cháu phân xuống đây, hiệu trưởng Trịnh còn nói với chú là đừng lộ chuyện tiền lương ra, vì sợ mấy giáo viên khác có ý kiến, nhưng mới ba ngày mà mọi người đã biết……”
Chung Ý Thu lại đá Vương Văn Tuấn, hỏi y, “Anh nghe ai nói?”
Vương Văn Tuấn ngồi dậy, “Khoan đã, tôi muốn tuyên bố một chuyện trước!”
.….
“Ai đá tôi là chó! Hai ngươi còn dám đá thì là cẩu nam nam —— tôi nghe Viên Bảo Lâm nói!” Y nói xong lại nhanh chóng trả lời câu hỏi vừa rồi rồi nằm xuống che mặt lại.
Chung Ý Thu: “……”
Tiêu Minh Dạ: “……”
“Được rồi, đừng quấy nữa!” Chú Nghĩa như bị ba chữ này chạm trúng, vội vàng ngăn lại sợ hai người bọn họ thật sự đi đá tiếp.
Chung Ý Thu trộm liếc mắt với Tiêu Minh Dạ, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình, vội chuyển ánh mắt tiếp tục hỏi chú Nghĩa, “Có khi nào ai đó quen người trên thị trấn nên lộ ra không chú?”
“Không đâu, không ai rảnh rỗi đi hỏi thăm hết, hơn nữa cũng không có người quen.”
Tiêu Minh Dạ ngồi ở bên tay ghế mà Chung Ý Thu đang ngồi, nghiêng người vừa vặn đối mặt với cậu “Vậy chỉ còn một người sẽ nói.”
Chung Ý Thu: “Hiệu trưởng Trịnh ……”
Chú Nghĩa đã sớm đoán ra, chỉ là chưa nói, có lẽ là không muốn thừa nhận.
“Vì sao chứ?”
Vương Văn Tuấn nghe thì phiền lòng, mấy người này trong lòng cứ mãi đi loanh quanh vòng vòng hoài mà không nhìn vào thẳng vấn đề, làm y xốc chăn ngồi dậy một lần nữa, không kiên nhẫn rống, “Còn vì cái gì? Cậu chưa đi dạy ngày nào mà tiền lương đã cao hơn hiệu trưởng rồi, người ta có chịu không? Còn phải lấy lòng dạ hiệu trưởng ra để chiếu cố cậu, đổi thành cậu thì cậu có khó chịu không?! Làm hiệu trưởng không thể quang minh chính đại ngáng chân, vậy thì làm mọi người oán giận cậu đi!”