Dù có ngốc đến mấy thì Chung Ý Thu cũng biết một người con gái chưa kết hôn tình nguyện may giày cho mình là một chuyện rất không bình thường.
Chẳng lẽ em gái của Tiêu Minh Dạ coi trọng mình à?
Xem trọng ở chỗ nào nhỉ? Lanh lợi cỡ cô nàng này thì phải xem trọng những người như anh trai mình mới đúng chứ?
Chung Ý Thu vắt óc nghĩ hoài cũng không ra.
Càng làm cho cậu khiếp sợ chính là ngày hôm sau chuyện này đã truyền đi khắp thôn!
Sáng sớm Lục Tử khinh bỉ chạy tới làm loạn, “Thu Nhi, Ngọc Lan nói may giày cho cậu đúng không?”
Chung Ý Thu đang uống cháo, mấy ngày nay Tiêu Minh Dạ nấu cháo trắng, cậu đã uống canh bắp cả nửa tháng, khó có khi được cải thiện bữa ăn, nên đang uống chén thứ hai.
Nghe Lục Tử nói thiếu điều cậu rớt cằm vào trong chén cháo luôn, “Sao anh biết?”
Lục Tử thấy cậu hoảng hốt, cười ha ha, nheo mắt nói, “Toàn thôn đều biết á! Tôi nghe mẹ tôi nói, mẹ tôi nghe chị dâu nhỏ cạnh nhà nói, còn chị dâu nhỏ nghe từ đâu thì tôi không biết!”
Chung Ý Thu khẳng định bệnh cảm của mình còn chưa hết, trái tim cũng quặn đau theo.
“Ở chỗ này ai đánh rắm là biết ngay, huống hồ là chuyện lớn thế này!” Lục Tử làm lớn chuyện, xoay người đánh bả vai cậu, “Cậu được lắm nha! Mắt của Viên Ngọc Lan ở trên đỉnh đầu đó, có hơn năm mươi anh em theo đuổi, thế mà không lung lay, chỉ coi trọng cậu thôi đó!”
“Không —— không —— không,” Chung Ý Thu vội xua tay phủ nhận, “Không phải mà!”
“Đòi làm giày cho mà còn không phải à?” Lục Tử trợn mắt, “Cậu đi hỏi thăm khắp nơi xem, con nhỏ đó đã làm đồ gì cho ai chưa, đừng nói là giày, cả miếng lót giày còn chưa làm cho anh hai nữa kìa!”
Chung Ý Thu hết đường chối cãi, chỉ có thể tủi thân nói, “Do ai truyền ra vậy? Chưa gì đã truyền khắp nơi rồi!”
Chú Nghĩa ở cạnh nghe thấy thì buồn cười, lấy chiếc đũa gõ gõ cạnh bàn, “Cung Tiêu Xã có Lý Liên Hoa, biệt danh là Liên miệng rộng, hai đứa đứng nói chuyện ở trước cửa Cung Tiêu Xã, thì chẳng khác nào đang phát loa truyền thanh!”
Mọi người cười rộ lên.
“Sao, chướng mắt con gái nhà người ta à?” Lục Tử không đổi cái nết xấu, có cơ hội liền dựa lên lưng Tiêu Minh Dạ, bị hắn nhấc vai đuổi xuống.
Chung Ý Thu bất đắc dĩ, không phải không nhìn ra, “Tôi còn nhỏ mà!”
“Ha ha ha ha ha” Lục Tử cười không ngậm được mồm, “20 mà còn nhỏ há? Anh hai lớn hơn cậu hai tuổi, chuyên tìm người yêu hơn ba mươi không đó!”
“Há! Khụ khụ khụ ——” Tiêu Minh Dạ thiếu chút nữa phun ngụm cháo ở trong miệng ra ngoài, vội nuốt lại, nghẹn ở trong họng đến mức nổi cả gân xanh.
Buổi chiều, lớp 2 có tiết thể dục, Chung Ý Thu không có việc gì làm nên ra sân thể dục giúp đỡ.
Mới mưa bão xong nên sân thể dục vẫn chưa khô, chỉ có thể chạy bộ trên sân xi măng ở trong sân bóng rổ làm nóng người, mấy chục đứa học sinh như một đám củ cải nhỏ, xếp hàng tập trung dưới tiếng còi của Tiêu Minh Dạ.
Chung Ý Thu đã lâu không vận động nên có hơi nóng, cởi áo khoác ném cho Tiêu Minh Dạ, mặc bộ đồ màu nâu caramel chạy theo.
Bọn học sinh phần lớn là mang giày vải, chỉ có một số ít gia đình có điều kiện mua giày chuyên dụng cho tụi nó mang.
Cho dù là giày vải thì không phải lúc nào cũng sạch sẽ.
Phụ nữ trong nhà không chỉ làm ruộng, nấu cơm, giặt quần áo, mà còn muốn phụ trách cả việc may vá, quần áo, giày, áo lông, miếng độn giày này nọ, một mùa làm cho mỗi đứa một đôi là giỏi lắm rồi.
Gia đình có nhiều con thì đừng mơ tới, đều là lớn truyền xuống nhỏ, tới khi nào đế giày mòn và rách bươm thì mới dùng xong.
Chờ chạy xong vài vòng, có vài đứa giày đã lăn lóc khắp nơi, Viên Binh chân to càng chạy càng lộ rõ ngón chân!
Vậy thì không được rồi, đã không chính quy lại không thích hợp để vận động, Chung Ý Thu lập kế hoạch ở trong lòng, chờ xác định danh sách thành viên thi đấu xong, thì sẽ mua thêm giày và đồng phục thi đấu cho bọn nhỏ.
Nhưng mà ai sẽ ra tiền? Là trường học hay là lấy kinh phí của bọn họ?
Cậu thầm tính toán ở trong lòng.
Buổi tối còn chưa nấu cơm xong, thì Viên Lão Hổ đã cầm theo chai rượu ồn ào vào sân gọi chú Nghĩa.
Chung Ý Thu đã tìm hiểu được sơ sơ, Viên Lão Hổ tên đầy đủ là Viên Vinh Hổ, chú Nghĩa tên là Viên Vinh Nghĩa, bọn họ lẽ ra là chung một vai vế, không biết vì sao ổng cũng gọi chú Nghĩa luôn?
Thấy tư thế là biết tối nay muốn uống rượu, chú Nghĩa bảo Chung Ý Thu ra vườn hái hành tây và lấy trứng gà, xào thêm một ít thịt khô và rau cần, rồi xào thêm một ít đậu phộng rang để làm mồi nhắm.
“Anh hai đâu?” Cơm mang lên bàn, Viên Lão Hổ vừa rót rượu vừa hỏi.
“Mẹ gọi về rồi,” chú Nghĩa trả lời.
“Vương Quế Chi giỏi thật, biết cách làm phiền con cái ghê!” Viên Lão Hổ bĩu môi.
Chú Nghĩa không hé răng, Chung Ý Thu không biết lí do nên không dám nói tiếp.
Viên Lão Hổ hỏi chú Nghĩa, “Anh có biết nó bị gọi về là có chuyện gì không?”
“Chuyện gì?” Chú Nghĩa hỏi.
“Mấy ngày hôm trước trời mưa, Viên Vinh Chiêu nói eo đau, kêu Trương Tây Minh cho thuốc mấy ngày cũng không khỏi, hai ngày nay nghe nói không xuống giường được,” Viên Lão Hổ không kính rượu với ai mà tự uống hơn nửa ly, “Vương Quế Chi muốn kéo ổng lên bệnh viện kiểm tra, kêu anh hai về là để lo đó.”
“Bảo Xương với Bảo Tài đâu?” Chú Nghĩa hỏi.
“Bảo Xương thì không tính đi, nó có tiền đâu, Bảo Tài thì mới đi làm, nói cho nó thì nó cũng nói bận không về được, không hề nói tới chuyện tiền nong!” Viên Lão Hổ mở to con mắt hổ.
Chung Ý Thu xúc động buột miệng thốt ra, “Là muốn bắt Tiêu Minh Dạ ra tiền sao? Anh cả không có tiền, nhưng tiền đều do cha ảnh giữ mà, có gì thì lấy tiền đó ra đi khám bệnh chớ?”
Viên Lão Hổ nâng lên Thiết Sa Chưởng vỗ vỗ lưng Chung Ý Thu, “Ha ha, đó! Đến cả sinh viên mà còn nhìn ra nữa là, Vương Quế Chi cứ như bị trúng tà, mỗi ngày cứ nghĩ cách moi tiền từ con trai của mình không à!”
Nói xong lại cảm thán một câu, “Bọn họ tiếc tiền không dám xài, nhưng anh hai kiếm tiền cũng cực khổ lắm chứ, mà bà mẹ thì không lo!”
Mới vừa uống được hai ly rượu, thì Tiêu Minh Dạ đã trở lại, Chung Ý Thu thấy hắn không nổi giận cũng chẳng khó chịu, nên yên tâm, lấy thêm bộ chén đũa cho hắn.
Viên Lão Hổ đứng lên tìm chén rượu, Tiêu Minh Dạ duỗi tay ngăn lại, lấy nửa ly rượu trước mặt Chung Ý Thu, “Tôi dùng cái này, cậu mới hết bệnh, không uống nhiều được.”
Hắn làm như không có gì đặt môi lên chỗ Chung Ý Thu vừa chạm vào, đôi môi ướt nước lấp lánh dưới ánh đèn.
Chung Ý Thu nóng bừng cả mặt.
“Ê! Đừng uống vậy chớ —— chỉ có một chai này thôi á, cậu uống hết rồi bọn tôi uống gì!” Viên Lão Hổ bất mãn.
Trong mắt Tiêu Minh Dạ là một vẻ cô đơn khó tả, tuy nhìn không rõ, nhưng đủ để mọi người thấy sự cô độc.
Hắn trầm giọng trả lời, “Uống xong tôi mua tiếp,” đưa tay vào túi móc ra hai tờ tiền giấy đưa cho Chung Ý Thu, “Đi Cung Tiêu Xã mua loại mắc nhất.”
Chung Ý Thu không cầm, lần đầu tiên cậu thấy Tiêu Minh Dạ nản lòng đến hào sảng như thế, bản thân cậu cũng nghẹn ngào, khó chịu lắm.
Chú Nghĩa chặn tay hắn lại, “Đừng mua, trong nhà có rượu gạo, Ý Thu đi hâm nóng đi cháu.”
Chờ đến khi rượu gạo được hâm nóng thì bọn họ đã giải quyết xong chai rượu trắng.
Viên Lão Hổ bắt đầu biểu diễn miệng lưỡi, “Anh hai, chú nghe tôi, chú không bỏ tiền này ra được! Ổng có hai người con trai —— tới lượt ai cũng không tới phiên cậu, huống hồ Viên Vinh Chiêu có tiền trong tay ——”
Tiêu Minh Dạ không nói lời nào, đổ một chén lớn rượu gạo, “Tôi không đành lòng để anh cả chịu tội.”
“Liên quan cái đíu gì đến Bảo Xương! Số nó vô dụng nhất rồi còn gì! Quanh năm suốt tháng ruộng đất đều do nó làm, mà tiền chẳng có một xu!” Viên Lão Hổ vỗ bả vai hắn, tới gần nói: “Chú nghe lời tôi, bọn họ cố ý ép chú đó, lão già đó trong tay có mấy trăm đồng, không xì ra thì kệ mẹ cho ổng xuống mồ luôn!”
Tiêu Minh Dạ duỗi tay chỉ chỉ cái ly bảo Chung Ý Thu rót thêm rượu, Chung Ý Thu thấy hắn như chưa say, nhưng khi Chung Ý Thu đi qua khom lưng rót rượu, hắn đột nhiên đánh lén nhấc tay cuốn lấy người vào trong lòng, cười ha ha.
Hô hấp ấm áp nặng nè rót qua vành tai, làm lỗ tai Chung Ý Thu tê rần, dùng hết sức đẩy ra, trừng mắt nhìn hắn, đoán chừng hắn đã say rồi.
Chú Nghĩa hiếm khi bàn luận chuyện nhà người khác mà giờ cũng lên tiếng, “Chủ nhiệm Viên nói đúng đó, chuyện này cháu đừng động vào, ổng chịu hết nổi thì tự mò đi bệnh viện thôi.”
Nụ cười trên mặt Tiêu Minh Dạ biến mất, bất đắc dĩ nói, “Cháu ngoan cố bằng mẹ cháu à? Là bà một hai bắt cháu phải quản đó chứ.”
Phanh —— Viên Lão Hổ hung hăng ném cái ly lên bàn, gầm to, “Vương Quế Chi đúng là một bà mẹ vô lương tâm!”
Tiêu Minh Dạ lại uống thêm một ly, thở dài một hơi, tựa lưng vào ghế ngồi lẩm bẩm nói, “Đều là vì tiền cả thôi, ai mà chẳng nhớ thương.”
“Đúng! Tiền mình mình xài, coi ai thắng ai,” Viên Lão Hổ nhìn xa xăm, cảm xúc ngập tràn.
Tiêu Minh Dạ móc ra gói thuốc mời chú Nghĩa và Viên Lão Hổ, rồi bậc lửa, “Chú Lão Hổ này, chú có biết chuyện núi sau không? Tiện đường cho cháu xài tiền với.”
Chung Ý Thu đang sầu giúp hắn, đang tự hỏi phải giải quyết chuyện này như thế nào, lần trước vì để Minh Dạ bỏ công việc trên thị trấn mà mẹ hắn còn uống cả thuốc trừ sâu, thì náo loạn lần này sẽ làm đến mức nào nữa.
Cậu vừa nghĩ vừa gắp viên đậu phộng rang, những lời của Tiêu Minh Dạ như là ánh nắng buổi sáng sớm, chậm rãi bay lên từ lòng bàn chân của cậu, xuyên qua đám mây sương mù, rồi phóng xuất ra ánh sáng vạn trượng trong đầu cậu.
Từ phía đối diện Tiêu Minh Dạ nhẹ nhàng chớp chớp mắt với cậu, Chung Ý Thu làm bộ cúi đầu, trong lòng thì kinh hoảng, không kẹp được viên đậu phộng nào cả.
Viên Lão Hổ quay đầu nhìn hắn, “Núi sau có chuyện gì, nó y như núi hoang, muốn trồng trọt thì phải khai hoang trước đã!”
“Đất hoang cũng là đất mà chú,” giọng nói lãnh đạm, lộ ra chua xót.
“Được!” Viên Lão Hổ vỗ cái bàn, “Đến lúc tự lập môn hộ rồi! Vừa vặn gần đây bên trên đề xuất sang năm trồng thuốc lá, đất trên núi không tốt, không thích hợp để trồng lương thực, chắc là trồng thuốc lá thì hợp!”
Tiêu Minh Dạ nói: “Loại gì cũng được, chỉ cần là làm cái gì để bọn họ biết cháu xài hết tiền của mình thôi.”
Chung Ý Thu liếc hắn một cái, uống rượu nóng nên hắn đã cởi áo khoác, chỉ mặc một cái áo lông dê đen tay dài, tay áo cuốn đến khủy tay, khi nghiêng đầu hút thuốc lông mi buông xuống, hơi hơi run rẩy.
“Không được!” Viên Lão Hổ đột nhiên duỗi người nói.
Chung Ý Thu chột dạ, đứng lên đổ đầy chén rượu cho hắn.
“Mua núi biết bao nhiều tiền! Trong tay chú có bao nhiêu hả?” Viên Lão Hổ nói tiếp.
Chú Nghĩa chen vào nói, “Phía sau là núi hoang mà, có cho cũng chẳng ai thèm, cây gỗ trên đó bị cưa gần hết rồi còn cần bao nhiêu tiền nữa?”
“Để tôi đi hỏi thăm, mặc kệ ít hay nhiều thì cũng phải bỏ tiền!” Viên Lão Hổ đáp.
Chung Ý Thu bất tri bất giác dịch ghế đến bên cạnh Tiêu Minh Dạ.
“Trong tay cháu có mấy ngàn, nếu không kém nhiều thì cháu ra ngoài mượn tiền anh em lúc trước.” Tiêu Minh Dạ nói.
Chung Ý Thu dựa vào gần quá, chân hai người kề nhau, cảm nhận được cơ thể cương cứng của Chung Ý Thu làm hắn cúi đầu cười khẽ một chút.
“Được! Việc này chú sẽ giúp, dù sao núi sau cũng không có ai quản!” Viên Lão Hổ mê mê hoặc hoặc quyết định.
Tiêu Minh Dạ đột nhiên nắm lấy cái tay đang đặt bên chân mình, gắt gao bao bọc ở trong tay mình.