Sau khi tan làm, Chung Ý Thu ở lại trịnh trọng xin lỗi hiệu trưởng, bởi vì mình chưa suy xét chu toàn nên mới dẫn đến khắc khẩu như vậy.
Hiệu trưởng Trịnh không trách cứ, ngược lại còn vỗ vai ai ủi, nhưng cũng bảo phải dừng hoạt động tặng quà đó đi.
Chung Ý Thu buồn bực trong lòng, nhớ tới đôi mắt mong chờ của bọn nhỏ, cú hất bả vai ban nãy của thầy Trương, và những lời xì xầm bàn tán từ các giáo viên lúc nãy, chỉ phải gật gật đầu.
Khi trở lại ký túc thì trời đã tối hẳn, trong sân thì tối tăm không có một bóng người.
Gần đây nhân lúc thời tiết còn ấm áp để cấy mạ, hẳn là chú Nghĩa và Tiêu Minh Dạ vẫn chưa xong việc đâu, còn Vương Văn Tuấn trước nay đều là xuất quỷ nhập thần.
Ban đêm vào mùa thu, khí lạnh nhè nhẹ trong không khí xuyên thấu qua quần áo an ủi thân thể con người, nhưng lại làm cho Chung Ý Thu càng thêm mất mát.
Trong lòng cậu bị đè nén, nhất thời không biết nên làm gì, trở về phòng kéo đèn thì phát hiện cúp điện, không gian tối đen như mực như cánh tay đè nặng lên người làm cậu thở không nổi.
Chung Ý Thu tính đi nấu cơm, nhưng mà buổi tối chú Nghĩa lẫn Tiêu Minh Dạ đều thích ăn mì, mà cậu thì không biết cán bột, nên chỉ còn cách đi chuẩn bị đồ ăn thôi.
Ở vườn rau hái được một sọt ớt xanh và củ cải trắng, lại đến bên cạnh giếng múc nước rửa sạch đồ ăn, trở lại trong sân thì thấy Vương Văn Tuấn ngồi trên chiếu ghế đẩu ở trước cửa phòng bếp.
Gần đây y lại đổi kiểu tóc, tóc sau ót thì cắt ngắn, mái trước để dài chải bốn sáu tiêu chuẩn, bởi vì tóc mái quá dài che đôi mắt, dẫn tới cứ nửa phút là hắn phải vuốt tóc một lần.
Chung Ý Thu vô số lần muốn hỏi hắn, cổ tay có đau hay không?
“Thầy Chung hay thật nha! Còn có tâm tình nấu cơm ha!” Vương Văn Tuấn mặc một bộ đồ jeans, khoanh tay trước ngực nói.
Chung Ý Thu biết y đang trào phúng mình, buổi chiều Vương Văn Tuấn không ở văn phòng, không ngờ chuyện đã truyền nhanh đến vậy.
Chung Ý Thu không để ý tới y xoay người vào phòng bếp, cậu đã sớm quen với sự đối địch từ Vương Văn Tuấn, tuy là không hiểu vì sao.
Không ngờ Vương Văn Tuấn theo cậu vào trong, cào cào quần áo, “Tôi khuyên cậu một câu, dạy tốt chuyên môn của mình là được, ở cái nơi quỷ quái này, mặc kệ cậu muốn làm gì, thì những người đó đều có cách chỉnh chết cậu đấy.”
Y nói rất nghiêm túc, ngược lại làm Chung Ý Thu kinh ngạc, “Vì sao lại chỉnh tôi?”
Vương Văn Tuấn cười lạnh một tiếng, “Cậu dạy giỏi, học sinh khen cậu, người khác không hận à? Mọi người ở đây không muốn ai giỏi hơn mình cả! Xấu tính lắm!”
Chung Ý Thu nghĩ ý của câu nói, cau mày hỏi, “Đến mức hận thù luôn sao? Tôi dạy đâu có tốt, chỉ dùng phương thức khác thôi mà, bọn họ giảng bài hay thì bọn học sinh sẽ thích thôi.”
Vương Văn Tuấn ra vẻ đang nhìn một tên ngốc, “Tùy cậu thôi! Chết cũng không hối cải, chờ có người hại cậu nữa thì sẽ biết!”
Nói xong tức giận bỏ đi.
Cậu đi Cung Tiêu Xã mua mấy ngọn nến để thắp sáng phòng bếp, bắt đầu xắt rau.
Không ngờ ớt xanh quá cay, mùi xộc lên mũi làm cậu hắc xì hoài, không cẩn thận lại dùng tay xoa nhẹ đôi mắt, cay đến mức không mở mắt nổi luôn.
Khi Tiêu Minh Dạ trở về, thì thấy cậu đang ngồi trong góc bếp, trong tay bưng một chén nước, không biết là đang làm gì.
Chung Ý Thu muốn rửa mắt, lại không dám dùng tay chạm vào, đang ngưỡng mặt muốn đổ nước lên mắt.
“Sao vậy?” Tiêu Minh Dạ hỏi.
Nghe thấy giọng nói, Chung Ý Thu thầm than mình may mắn vì có người đã quay về, mình không cần đổ nước ướt toàn thân nữa.
Cậu ngẩng đầu nhìn Tiêu Minh Dạ, ánh mắt ừng ực nước dưới ánh nến lập lòe, khóe mắt cùng mũi bị xoa đỏ bừng, bởi vì đau, nên khóe miệng hơi hơi trễ xuống, thoạt nhìn rất đáng thương.
“Anh về rồi à……” Chung Ý Thu khàn khàn nói.
Nghe vào lỗ tai, toàn thân Tiêu Minh Dạ từ trên xuống dưới đều run run.
“Sao?” Tiêu Minh Dạ đến gần thấp giọng hỏi.
“Ớt cay vào mắt, anh giúp tôi rửa mắt đi, trên tay tôi còn dính bột ớt, sợ làm nó cay thêm,” Chung Ý Thu cầm chén đưa cho hắn.
Tiêu Minh Dạ cúi đầu nhìn mặt cậu, bắt cậu cong lưng, bàn tay nhận lấy chén nước để sát vào mặt cậu.
Bàn tay hắn thô ráp, đụng tới làn da non mềm, làm Chung Ý Thu vừa ngứa vừa đau.
Rửa xong rồi mà vẫn còn đau, Tiêu Minh Dạ lấy chiếc ghế cho cậu ngồi xuống, còn mình thì thành thạo cán mì, thái đồ ăn.
Chung Ý Thu ngồi lặng im, Tiêu Minh Dạ cảm thấy không bình thường, ngày thường cậu trai này rất hay tán dóc, nói đông hỏi tây lắm mà.
“Cậu bị gì à?” Đây là lần thứ ba Tiêu Minh Dạ hỏi câu này rồi.
Chung Ý Thu biết hắn hỏi không phải là đôi mắt, uể oải nói, “Hôm nay tôi gặp rắc rối……”
Tiêu Minh Dạ mới vừa nhóm lửa, thêm củi lửa xong rồi ngồi xổm trước mặt cậu hỏi, “Chuyện gì?”
Người chân dài đến gần rồi ngồi xổm xuống, đầu gối lập tức liền để chạm tới cẳng chân Chung Ý Thu.
Chung Ý Thu nhắc nhở hắn nồi đang nóng, tự mình đứng dậy, vừa nhìn hắn xào đồ ăn vừa kể lại chuyện đã xảy ra.
“Chỉ có một mình Trương Quốc Ngôn nổi giận thôi à?” Tiêu Minh Dạ chuyên chú nhấc cái xẻng.
“Ừ, mấy người khác cũng có ý kiến, nhưng mà không có nổi nóng đến vậy,” Chung Ý Thu trả lời.
Tiêu Minh Dạ đảo đồ ăn, quay đầu hỏi cậu, “Anh ta mắng cậu à?”
“Cũng không hẳn, không biết vì sao lại tức giận đến vậy nữa,” Chung Ý Thu thở dài, mất mát nói, “Hiệu trưởng bắt tôi dừng hoạt động đó lại, mà tôi không biết phải giải thích với mấy đứa nhỏ thế nào nữa, vốn dĩ đã không thích hợp làm giáo viên rồi mà.”
Tiêu Minh Dạ rửa chảo, buông đồ vật trong tay xuống nói với cậu, “Chuyện này cậu không sai, bọn họ làm lớn là vì cậu làm tốt, học sinh thích cậu, họ ganh tị với cậu.”
Nhìn dáng vẻ hết đường xoay sở của cậu, Tiêu Minh Dạ suy xét một chút rồi nói tiếp, “Cậu có biết vì sao mà Trương Quốc Ngôn lại nổi giận đến vậy không?”
Chung Ý Thu ngẩng đầu nhìn hắn.
Trương Quốc Ngôn năm nay mới 38 tuổi, nhưng đã có bốn đứa con gái, vì để sinh con trai, nên đã đấu trí đấu sức với Văn Phòng Kế Hoạch Hóa Gia Đình mấy năm nay, nhà ở bị tịch thu, gia súc trong nhà cũng bị bắt đi mất.
Hai đứa con gái nhỏ không có hộ khẩu, không được đi học, đã giao cho bà con họ hàng xa nuôi giúp. Không có chỗ ở, mẹ gã phải ở nhờ nhà chị gái, mỗi lần muốn ăn thêm nửa chén cơm thì phải xem sắc mặt của con rể.
Hơn nữa, đã nửa năm nay vợ gã không xuất hiện ở trong thôn rồi, mọi người hiểu rõ nhưng không nói ra, khẳng định là trốn ra ngoài để sinh con rồi.
Cho nên, đối với Trương Quốc Ngôn mà nói, dùng thêm một chút tiền lương là đâm vào tim gã một nhát, mà Chung Ý Thu dùng mấy đồng mua quà cho học sinh, thì càng giống với tước đoạt mạng sống của gã vậy.
“Anh ta là người bị cuộc sống ép bức, nhưng những chuyện cậu làm không liên quan tới ai, anh ta không có tâm tư để lo đâu, chẳng qua có người ở sau lưng khích tướng thì có,” Tiêu Minh Dạ khẳng định nói.
Chung Ý Thu càng mơ hồ, sao càng ngày càng phức tạp vậy nhỉ?
“Hắt xì —— xào ớt cay vì sao không nói trước vậy!”
Chung Ý Thu chạy ra khỏi phòng bếp.
Buổi tối giúp chú Nghĩa dán thuốc, Chung Ý Thu phát hiện bên chân trái của chú nổi một cục máu bầm to bằng cái bánh bao nhỏ, không đành lòng nói, “Chú Nghĩa ngày mai đừng làm nữa, để con làm cho.”
Chú Nghĩa cười rồi, “Con đi à? Con biết kéo bò à? Chú học mấy năm mới rành đó, không đơn giản đâu!”
Chung Ý Thu á khẩu không trả lời được.
“Không có việc gì đâu, cái chân này vào mùa là cứ vậy đó, làm ngày mai nữa là nghỉ được hai ngày rồi,” chú Nghĩa khuyên cậu.
Chung Ý Thu nói: “Tiêu Minh Dạ nói ở thôn Lý có một trung y, ngày mai chú tới đó bốc thuốc đi chú.”
Chung Ý Thu đang muốn nói chuyện buổi chiều cho chú Nghĩa nghe, hỏi ý kiến của chú, còn chưa kịp mở miệng thì nghe tiếng gọi ở trong sân.
“Tiểu Dạ ——”
Chung Ý Thu ra tới, thấy một người đàn ông cầm đèn pin kêu người ở trong sân.
“Anh tìm ai? Không có ——” Chung Ý Thu hỏi.
Chú Nghĩa mặc quần áo vào ra ngoài, “Bảo Xương hả, tìm Tiêu Minh Dạ à? Nó đi tắm rồi, cháu vào đây ngồi chờ đi.”
Chung Ý Thu: “……”
Vào nhà ngồi xuống, chú Nghĩa giới thiệu, đây là Viên Bảo Xương anh trai của Tiêu Minh Dạ.
“Thầy Chung đến từ thành phố phải không? Nghe mấy đứa nhỏ trong thôn khen thầy nhiều lắm!” Viên Bảo Xương cười nói với Chung Ý Thu.
Chung Ý Thu nghe Lục Tử nói qua, Viên Bảo Xương 29 tuổi, nhưng thoạt nhìn đã hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt ngăm đen khô gầy, dáng vẻ quanh năm lao động quần quật.
Khi nói chuyện với người khác, hắn luôn nở một nụ cười hàm hậu, thoạt nhìn như là hắn đang lấy lòng người khác vậy.
Mới vừa hút được nửa điếu thuốc, thì Tiêu Minh Dạ đã trở lại, thời tiết ngày càng lạnh mà hắn vẫn còn chạy ra sông tắm rửa.
Bọn họ không về phòng Tiêu Minh Dạ, ngồi ở trong phòng chú Nghĩa nói chuyện luôn, Viên Bảo Xương vừa mới nói một câu lại nhìn cậu một cái.
Chung Ý Thu nghe ra hai người đang muốn bàn chuyện trong nhà, mình ở đây không thích hợp nên định nhấc chân về phòng của mình.
Tiêu Minh Dạ ngồi gần với Chung Ý Thu, Chung Ý Thu mới vừa khuất chân khom lưng, thì hắn đã giơ chân ngăn lại, ý bảo cậu ngồi xuống đi.
Viên Bảo Xương chạy tới đây là chuyện của Xuân Xảo vợ mới cưới của Viên Bảo Tài, Xuân Xảo gả lại đây hơn hai năm chưa có con, tìm gặp bác sĩ khắp nơi, cũng như uống rất nhiều phương thuốc cổ truyền rồi, nên có quen với một vài người khám bệnh cùng chỗ.
Có mấy người quan hệ khá tốt, xưng là chị em đã tới nhà vài lần, cô cũng qua nhà người ta vài lần.
Cách đây hơn nửa tháng, cô ra cửa mấy ngày liền, sáng sớm đi ra ngoài, khuya khoắt mới trở về, hỏi thì nói qua nhà chị chơi, Bảo Tài làm việc ở ngoài không quản được, nên người trong nhà có chút lo lắng.
“Lần đó mấy chị em tới, anh nghe bọn họ nói gì mà chủ nhân rồi thần thánh gì đó, Ngọc Lan nói mấy người đó đóng cửa quỳ trên đất khấn cầu này nọ, không biết là đang làm gì?” Viên Bảo Xương hút thuốc nói.
Chung Ý Thu nghĩ chẳng lẽ là tín đồ Thiên Chúa Giáo à? Vậy thì đâu có sao, tự do tín ngưỡng tôn giáo mà.
Chú Nghĩa làm vẻ mặt nghiêm túc, “Nhóm có mấy người?”
“Ba bốn người phụ nữ,” Viên Bảo Xương trả lời.
Chú Nghĩa suy xét một chút, nhìn Tiêu Minh Dạ, muốn nghe xem hắn nói thế nào.
Tiêu Minh Dạ lười nhác dựa ghế, tay đáp ở trên lưng ghế của Chung Ý Thu, không nhìn ra biểu tình trên mặt, nhưng Chung Ý Thu có thể cảm nhận được, hắn không kiên nhẫn, ngón tay vẫn luôn gõ loạn trên lưng ghế mà mình ngồi.
Hắn không muốn quản mấy chuyện trong nhà, có nghe cũng không muốn nghe, nhưng không thể mặc kệ Viên Bảo Xương và Vương Quế Chi, cái này làm cho hắn rất bực bội.
“Nghe người ta nói bên Trương Cương có người tin, còn nơi nơi truyền giáo, anh nghĩ tin vào tôn giáo thì cũng chẳng sao, nhưng ban đêm không về nhà thì khẳng định không được, Bảo Tài về nhà sẽ nói gì!” Viên Bảo Xương lần này trực tiếp nói với Tiêu Minh Dạ nói.
Tiêu Minh Dạ vẫn không hé răng, chú Nghĩa tiếp lời nói, “Chuyện này cháu nói cũng không được, bắt mẹ cháu nói.”
Viên Bảo Xương cười hà hà, nhìn Tiêu Minh Dạ, “Cháu sợ tôn giáo này đang truyền bá hại người, nên tới đây xin ý kiến mọi người thôi.”
Đến cuối cùng Tiêu Minh Dạ cũng chưa cho hắn chủ ý gì, chú Nghĩa bảo hắn cứ quan sát đã, có gì lại thương lượng.
Trước khi ngủ, chú Nghĩa gõ cửa phòng Chung Ý Thu nói, “Chuyện hồi chiều cháu đừng nhụt chí, cháu đang làm thì cứ làm thế đó, ngày mai chú sẽ nói với mọi người.”
Chân chú không có nhiều lực, dựa người lên khung cửa, sắc mặt tiều tụy của người nông dân vất vả, nói mấy câu đơn giản mà như dòng nước ấm chảy qua vùng nước lạnh, làm cho Chung Ý Thu vừa ấm áp vừa chua xót.