Viên Ngọc Lan thật sự chạy mất, cảnh sát đuổi theo hai ngày không bắt được chỉ có thể để đó, truy bắt Viên Ngọc Lan không phải là mục đích chính, mà là lãnh đạo nữ đã mang cô bỏ trốn đó, dưới trướng người đó có hơn mấy trăm giáo sử, hơn nữa theo lời khai của Hồ Yến Bằng, gã chỉ là một giáo sử, không tiếp xúc với giáo chủ, nhưng người phụ nữ kia là giáo đốc, là phụ tá đắc lực của giáo chủ, tìm được cô ta là có thể tìm hiểu được ngọn nguồn của hội giáo.
Bởi vì nơi hội họp là nhà của Viên Bảo Xương, mấy giáo đồ kia sau khi bị thẩm tra một đêm thì được thả ra, nhóm tổ trưởng biết nhiều tin tức hơn thì bị nhốt hai ngày, còn hắn và Vương Quế Chi thì bị nhốt ba ngày mới thả ra.
Mấy ngày nay đều do Tiêu Minh Dạ chăm sóc nhà cửa, gà vịt ngỗng heo dê đều phải cho ăn, lúc ấy trong nhà bị đào bới lung tung rối loạn cũng muốn thu dọn.
Viên Bảo Xương trung thực cả đời đến cả lớn tiếng nói chuyện cũng không dám, bị bắt vào đồn công an thì run rẩy đến choáng váng, tuy Dương Lâm Sâm có chiếu cố bọn họ theo quan hệ với Tiêu Minh Dạ, nhưng mấy ngày nay hai mẹ con bần thần như bị lột mất một lớp da vậy.
Vương Quế Chi được thả ra liền ngã bệnh, trực tiếp vào viện nằm luôn, Viên Bảo Xương có thể là bị kích thích quá lớn, nói chuyện đã không nhanh nhẹn nay biến thành người câm, trong chốc lát cũng không hồi phục được.
Vốn dĩ muốn để Viên Bảo Xương ở lại bệnh viện chăm sóc cho Vương Quế Chi, nhưng trạng thái của hắn thật sự quá dọa người, chú Nghĩa nói chắc về nhà sẽ khá hơn, cảm xúc căng thẳng có thể chậm rãi buông xuống, cho nên đưa hắn về nhà, để lại Tiêu Minh Dạ ở bệnh viện.
Vương Quế Chi bị nhốt ở đồn công an hai đêm, bị cảm lạnh dẫn đến viêm phổi, bác sĩ nói không nghiêm trọng, truyền thuốc hai ngày thì tốt rồi.
Tiêu Minh Dạ ban ngày ở bệnh viện chăm sóc bà, buổi tối về nhà, hắn với Vương Quế Chi không có gì để nói, ngồi cùng một phòng càng xấu hổ, hơn nữa Vương Quế Chi đã biết Viên Ngọc Lan mất tích, mỗi ngày quỷ khóc sói gào ở trong phòng bệnh.
Trong thôn gần đây thần hồn nát thần tính, tất cả các cán bộ trong đại đội đều bị phê bình, có tin đồn là thư ký đại đội sẽ bị bãi chức, để chuyện đi đến mức này thì không để hắn giữ chức được.
Chung Ý Thu lo lắng Viên Lão Hổ bị ảnh hưởng, nên cùng chú Nghĩa trộm đi thăm ông vào buổi tối. Ông ta dạo này cũng mê mang lắm, không biết sẽ bị xử phạt thế nào, chỉ nói hiện tại trên trấn không quản được, hoàn toàn giao cho huyện xử lý.
Kế hoạch là sau khi bắt lấy những người này thì sẽ triển khai phổ cập giáo dục cho người dân trong thôn, kết quả là không cần, sau khi xảy ra chuyện hai ngày, mấy gia đình tin giáo không cho trẻ con đi học liền lục tục dẫn bọn nhỏ tới trường.
Hiệu trưởng Thẩm vốn nên vui mừng, vậy mà có chút thẫn thờ không nói nên lời, cảm thấy tất cả chuyện này buồn cười lại hoang đường quá.
Sắp xếp giáo viên dạy bù cho bọn nhỏ, trong đó có hai học sinh lớp 6. Năm nay cố tình lại là Trương Quốc Ngôn làm chủ nhiệm lớp 6, ông tướng này bởi bị sinh nhiều con, còn bị Văn Phòng Kế Hoạch Hóa Gia Đình thẩm vấn, cho nên hiệu trưởng Thẩm phải dạy thay cho hắn.
Lớp 6 là lớp thi tốt nghiệp, nên hiệu trưởng Thẩm tập trung cho hai đứa nhỏ học bù, chủ nhật cũng muốn tăng ca.
Chung Ý Thu mỗi ngày nghỉ học giờ trưa là vào thôn thăm Viên Bảo Xương, hắn dần dần tỉnh táo lại rồi, nhưng vẫn ngủ không yên, mới vừa ngủ là bừng tỉnh ngay, gương mặt vốn đã bị lão hóa sớm nay càng thêm tang thương.
Lục Tử thân với Tiêu Minh Dạ, nên cũng hợp cạ với Viên Bảo Xương, hai ngày này đều do hắn đưa cơm tới.
Viên Bảo Xương nằm ở trên giường trong chuồng bò, hai hốc mắt lõm sâu, mặt gầy trơ cả xương như là mắc bệnh nguy kịch, Chung Ý Thu biết thân thể hắn không bị gì, chính là tinh thần bị dọa quá mức thôi.
“Anh Bảo Xương ơi, Lục Tử mang cơm tới cho anh nè, dậy ăn đi.” Chung Ý Thu và Lục Tử cùng nhau tiến vào.
Viên Bảo Xương ngồi dậy, “Hai đứa…… Tới.”
Năm trước sau khi bị trộm mất trâu thì có mua lại một con nghé, Viên Bảo Xương cần mẫn, trước kia toàn dắt nó ra ngoài vào buổi sáng, rửa sạch chuồng bò, buổi tối ngủ lại dắt nó về cột ở mép giường, hiện tại hắn không lo, ban ngày ban mặt trâu còn ở trong phòng, mùi phân trâu vô cùng hôi thối.
Lục Tử nghĩ sao nói vậy, nói thẳng nói: “Anh Bảo Xương đừng nằm nữa, chuyện này qua rồi thôi, không nên đau buồn hoài!”
“Không có việc gì, không có việc gì.” Viên Bảo Xương khách sáo cười một chút mà không nặn ra được nụ cười nào.
Chung Ý Thu khuyên, “Không có việc gì thì tốt, Viên Ngọc Lan cũng sẽ không bị gì đâu, anh đừng quá lo lắng.”
Mẹ Lục Tử đặc biệt giết gà bồi bổ thân thể cho hắn, Viên Bảo Xương bưng chén mà cánh tay run run, thở dài nói, “Không phải…… Không phải!”
Từ lúc trở về đến nay đã hai ngày mà hắn không mở miệng nói được một câu hoàn chỉnh, không biết trong lòng hắn rốt cuộc có suy nghĩ gì.
Lục Tử: “Không phải gì chứ? Chiều nay anh hai đưa thím Vương về nhà, cái gã họ Hồ bị bắt rồi, hai người có thể sống bình thường rồi.”
Viên Bảo Xương ăn không ngon, còn đang nói, “Không phải, không được!”
Xem ra trong lòng hắn thật sự có khúc mắc gì đây, Chung Ý Thu kiên nhẫn hỏi, “Anh Bảo Xương có chuyện thì cứ nói với bọn em, bọn em sẽ giúp anh, hơn nữa Tiêu Minh Dạ cũng có thể giải quyết.”
“Ầy!” Viên Bảo Xương thở dài một tiếng, há mồm nói, “Tiền trong nhà toàn ở trong tay Ngọc Lan, nó chạy mất làm bọn anh không còn cắc nào……”
Lục Tử vội la lên, “Đù —— má!”
Chung Ý Thu cũng rất kinh ngạc, không thể tin được hỏi, “Toàn bộ đều nằm trong tay Viên Ngọc Lan hở?”
“Đúng vậy…… Sau khi bố anh mất thì Ngọc Lan làm chủ nhà.”
Lục Tử vò đầu, “Sao có thể để nó làm chủ nhà được chớ, nó còn không đưa tiền cho gã họ Hồ kia sao?”
Viên Bảo Xương uất ức, không nói được một câu.
Chung Ý Thu hỏi, “Có gửi ngân hàng không? Có sổ tiết kiệm hay không?”
“Có…… Có.”
“Nếu có sổ tiết kiệm thì chắc sẽ cất giấu ở một nơi bí mật nào đó, cô ấy vội đi không có thời gian lấy nó, giờ mình đi tìm rồi lên ngân hàng rút tiền là được.”
Hai vành môi mỏng của Viên Bảo Xương không ngừng run rẩy, “Nó…… Nó toàn mang cuốn sổ ở trong người……”
Chung Ý Thu: “……”
Lục Tử lại lần nữa, “Đù —— má!”
Tiêu Minh Dạ buổi chiều đưa Vương Quế Chi trở về, Chung Ý Thu lấy 500 đồng tiền cho hắn, bảo hắn mang cho Viên Bảo Xương.
Mỗi ngày cậu tích trữ tiền như con hamster dự trữ lương thực, mỗi khi tiêu một xu đều phải ghi sổ, đau lòng không thôi, lần này lại ra tay hào phóng khiến Tiêu Minh Dạ không dám nhận.
“Cầm đi, cho dù là chuyện gì thì hai người họ vẫn là người thân của anh, gặp phải khó khăn thì mình nhất định phải chiếu cố.”
Ngược lại là Tiêu Minh Dạ luyến tiếc, “Cho 300 thôi được không?”
“Cầm đi, mình không thiếu hai trăm đồng tiền này, bọn họ bị đả kích lớn như vậy, hiện tại bọn mình cũng không thể làm gì được, cho nhiều một chút thì có thể an ủi bọn họ phần nào …”
Tiêu Minh Dạ ấm áp dễ chịu, ôm chặt cậu vào lòng.
Cán bộ đại đội còn chưa sắp xếp thuyên chuyển thì hiệu trưởng Thẩm đã mang về một tin tức khiếp sợ khác.
Hắn lên huyện mấy ngày, trở về không công bố tin tức trong trường mà lén lộ ra với bọn họ.
Sang năm muốn xác nhập thôn.
Đầu tiên là trường học. Hiện tại là mỗi đại đội đều có một trường tiểu học, học sinh thiếu, hoàn cảnh kém, giáo viên cũng không đủ, sau khi chỉnh đốn và cải cách sẽ tụ tập trung quản lý trường học, mấy trường học gần sẽ xác nhập làm một, đề cao chất lượng dạy học và hoàn cảnh trường học.
Vương Văn Tuấn há to miệng, “Có phải trường mình sẽ bị hủy bỏ hay không?”
Chung Ý Thu còn chưa nghĩ đến điểm này, nghe y vừa nói lập tức cũng khẩn trương theo.
Hiệu trưởng Thẩm vắt chéo chân cười cười, chỉ huy Vương Văn Tuấn, “Pha trà cho tôi, dùng lá trà con gái nhà chú Nghĩa gửi tới đó.”
Chú Nghĩa vừa thấy dáng vẻ đại thần của hắn là biết có tin vui, thúc giục nói, “Mau đi, lá trà khóa ở trong ngăn tủ, chìa khóa ở dưới gối đầu của chú.”
Chung Ý Thu: “Khóa lá trà ở trong ngăn tủ luôn hả chú?”
“Đúng rồi!
Hiệu trưởng Thẩm không hề úp úp mở mở, “Sau khi cải cách toàn trấn có sáu trường tiểu học, trường của chúng ta bao gồm cả vị trí địa lý lẫn chất lượng dạy học đều rất tốt, được chọn đi đầu, toàn bộ năm trường tiểu học xung quanh đây sẽ xác nhập tới nơi này.”
“Thật à?” Vương Văn Tuấn không thể tin được, vui mừng đến mức rót cả nước sôi ra bàn.
Chú Nghĩa lấy giẻ lau nước, “Vậy thì phải ở trọ lại trường ha? Có mấy thôn ở xa lắm, bọn nhỏ đi học vất vả.”
“Vâng, muốn xây ký túc xá cho học sinh, bước đầu là cho học sinh lớp 3 ở lại, trường học cũng muốn xây dựng thêm, có chính sách là sẽ định ngày khởi công luôn.”
Chung Ý Thu không đành lòng, “Lớp 3 mới 9 tuổi hà, sao đi ở trọ được? Đáng thương lắm.”
Hiệu trưởng Thẩm gật gật đầu, “Là quá nhỏ, đến lúc đó sẽ lập kế hoạch, thật sự không được thì tuyển thêm mấy giáo viên bảo mẫu.”
Lúc này chú Nghĩa mới phản ứng, vui mừng đi tới đi lui trong phòng, “Tốt quá! Thật sự tốt quá!”
Hiệu trưởng Thẩm rất bình tĩnh, “Trên đường về tôi có nhẩm tính một chút, học sinh của sáu trường tiểu học, vậy thì mỗi khối ít nhất sẽ có ba lớp, giáo viên cũng phải sát hạch lại, sàng chọn đánh rớt những người có văn hóa, trình độ thấp, tố chất kém, các giáo viên tập trung ở lại đây, nên sẽ phải xây thêm ký túc xá mới cho giáo viên.”
Vương Văn Tuấn cười hì hì, “Hiệu trưởng Thẩm nhất định phải sắp xếp cho bọn tôi phòng ở rộng nhất, thoải mái nhất, đẹp nhất nha.”
Hiệu trưởng Thẩm cười đồng ý, “Được, cho cậu và Ý Thu phòng tốt nhất.”
Chung Ý Thu hắng giọng nói, “Cái kia…… Hiệu trưởng Thẩm này, sang năm tôi không ở ký túc xá nữa đâu.”
Hiệu trưởng Thẩm: “Không ở ký túc xá thì cậu ở đâu?”
Chú Nghĩa từ trong hưng phấn lập tức cảnh giác, sợ cậu khoe khoang, ngắt lời nói, “Bây giờ còn chưa chắc chắn, nói ra quá sớm đi.”
Chung Ý Thu thản nhiên nói, “Bọn tôi có xây nhà ở trên núi nhỏ, mấy tháng nữa là dọn vào ở được rồi.”
Trong phòng im lặng cả một phút.
Hiệu trưởng Thẩm: “Bọn tôi là ai?”
Chung Ý Thu: “……”
Vương Văn Tuấn nổi trận lôi đình, “Vì sao tôi không biết? Xây xong rồi mà tôi vẫn không biết! Chung Ý Thu cậu không phải là người!”
Chung Ý Thu: “……”
Cậu thật sự là không hiểu được Vương Văn Tuấn nổi giận vì cái gì, hơn nữa y không chỉ là bực tức, mà còn rất giận dữ, không thèm nói chuyện với Chung Ý Thu luôn.
Tin tức này vừa được tuyên bố ở trường học là các giáo viên vui mừng thiếu chút nữa bãi khóa, chỉ nghĩ đi chúc mừng vô tâm quản học sinh.
Không biết là ai ra Cung Tiêu Xã mua thanh pháo dài siêu to, đốt bùm bùm bùm ở trước cổng trường vui như ăn Tết.
Mọi người đều góp tiền làm liên hoan, Vương Văn Tuấn thu tiền, Chung Ý Thu phụ trách thống kê món ăn mà mọi người thích, hai người phối hợp rất ăn ý, nếu không tính tới gương mặt lạnh lùng như băng của Vương Văn Tuấn.
Chung Ý Thu lấy lòng nói: “Anh Văn Tuấn ơi, anh muốn ăn cái gì? Tôi sẽ ghi nhớ ưu tiên cho.”
Không để ý tới……
“Anh Văn Tuấn ơi, tối nay chúng ta uống nước ngọt có ga đi?”
Im lặng……
“Anh Văn Tuấn ơi, ngày mai mời anh lên nhà mới tham quan nhé.”
“Cút!”