Cái gì gọi là trợn mắt nói dối, Chung Ý Thu hôm nay xem như hoàn toàn chứng kiến được rồi, không biết Vương Quế Chi có ý gì nữa, Chung Ý Thu là một người đàn ông chưa lập gia đình, bà nói như vậy không sợ người khác nói xấu hay sao.
Viên Ngọc Lan từ trong nhà ra tới, cô mặc áo lông cao cổ màu trắng, tóc rời rạc cột ở sau đầu, khuôn mặt hốc hác xứng với chiếc áo lông mềm mại, dịu dàng, nhã nhặn, lịch sự như một bức tranh mỹ nhân đẹp đẽ.
Con gái thôn quê tuyệt đối sẽ không trang điểm như vậy đâu, không những làm việc không tiện lợi, mà quần áo màu trắng còn mau dơ, dù không xuống ruộng làm việc, thì ra ra vào vào trong nhà cũng không tiện, càng không có thời gian nhàn rỗi mỗi ngày đều giặt quần áo.
Xem ra Viên Ngọc Lan đã xem mình là người thành phố rồi, cô còn trang điểm nhẹ, lông mày thon dài, tô son nhạt màu nữa.
Chung Ý Thu vẫn luôn nhắc nhở bản thân không được soi bụng cô, càng cẩn thận thì càng khẩn trương, chưa nói gì mà thiếu chút nữa đã cắn phải đầu lưỡi, nói: “Tôi tìm anh Bảo Xương, ảnh đi làm việc rồi sao?”
Viên Ngọc Lan vươn ngón tay trắng nõn vén tóc mang tai, khách khí trả lời: “Anh cả là người không chịu ngồi yên, anh tìm ảnh có việc gì à? Để em kêu mẹ xuống ruộng gọi ảnh.”
“Không cần.” Chung Ý Thu vội từ chối, “Nếu không thì tối nay tôi lại ghé đi?”
Vương Quế Chi buông chậu, nghe thấy lời này thì vội nói, “Cậu ngồi chờ một lát, nó sắp về rồi.”
Chung Ý Thu không tính toán đi ngay, khách khí hai câu liền thuận thế ngồi xuống, Viên Ngọc Lan dọn cái ghế dựa tới ngồi xuống ở bên cạnh cậu.
Cô có chút thẹn thùng, tư thế ngồi rụt rè không được tự nhiên, hai tay nắm ở trên đùi, ngón tay đan nhau bại lộ sự hồi hộp trong lòng cô.
Chung Ý Thu xấu hổ, lại có chút thổn thức, nhớ tới Viên Ngọc Lan đã từng thích mình, từng lấy hết dũng khí mà nói, “Tôi may giày cho anh nha”, Chung Ý Thu không nhớ lúc ấy mình đã có biểu tình gì, có thể khẳng định là ngơ ngác rồi. Cậu có chút hối hận, hối hận không biết mình có đối xử tốt với cô hay không, không biết mình đã làm cho cô gái này thất vọng hay không, hay có phải vì mình mà cô đi đến bước đường này không……
Viên Ngọc Lan hỏi, “Anh tìm anh cả có chuyện gì à?”
Chung Ý Thu cười cười, “Là chuyện đính hôn của anh Bảo Xương thôi, lần trước ảnh có nhắc tới, nên giờ chú Nghĩa nhờ tôi tới hỏi một chút, kết quả thế nào vậy?”
“Mất công các người còn nhớ ảnh!” Viên Ngọc Lan hờn dỗi cảm thán, “Đã thành rồi, hai người bọn họ tuổi đều lớn, lẽ ra muốn kết hôn sớm một chút, nhưng năm nay cha tôi vừa mới mất, không thích hợp làm đám hỏi, nên để sang năm chọn ngày lành.”
Nếu là tới hỏi thăm chuyện này, thì có kết quả rồi lẽ ra nên trở về, Chung Ý Thu lại cố ý khơi mào đề tài, nói: “Sang năm cũng khá tốt, hai người sang năm đều làm đám cưới, song hỷ lâm môn.”
Viên Ngọc Lan quả nhiên bị khơi gợi hứng thú, hưng phấn lại thẹn thùng nói: “Bọn tôi không làm hôn lễ cũng được, bọn tôi không kém tờ giấy kia thôi.”
Chung Ý Thu khổ sở trong lòng, Viên Ngọc Lan là một cô gái thông minh, lanh lợi, nhưng thông minh của cô chỉ là vặt vãnh, cô che giấu tâm tư, suy nghĩ bằng những biểu hiện ngụy trang, khiến nó trần trụi đến mức đáng thương.
Cô là người sĩ diện thích phô trương, bằng không sẽ không lập chí phải gả cho người thành phố từ khi còn nhỏ, mặc kệ là cô thật tình thích Hồ Yến Bằng, hay là coi trọng thân phận người thành phố của gã hoặc là cái “Thế lực” của giáo chủ, cô tuyệt đối là muốn một hôn lễ hoành tráng.
Hiện thực lại mang thai hai lần, Hồ Yến Bằng còn không cho cô một danh phận đàng hoàng, nên Viên Ngọc Lan chỉ có thể cắn nát răng nuốt vào trong bụng, miễn cưỡng cười vui với người ngoài, giả bộ mình rất hạnh phúc, không để bụng hình thức.
“Hồ…… Cái người kia…… Hắn……” Chung Ý Thu không biết nên xưng hô như thế nào với Hồ Yến Bằng, miệng lưỡi như bị rút lại nói không nhả chữ.
Viên Ngọc Lan cười, “Anh muốn nói gì?”
Chung Ý Thu cũng bị chọc cười, “Hồ Yến Bằng đối với cô khá tốt, chắc hắn muốn tổ chức một hôn lễ hoành tráng với cô.”
Nụ cười của Viên Ngọc Lan cứng đờ ở trên mặt, khóe miệng khoa trương giương lên, nhưng ánh mắt lại không giấu kịp vẻ cô đơn.
“Anh Bằng rất tốt với tôi, tôi không để bụng mấy chuyện này đâu, hôn lễ đều là cho người ngoài xem, bản thân tôi thấy mình hạnh phúc là được.”
Biểu cảm và lời nói của cô đều là dáng vẻ của một cô gái đang yêu, nhưng lại giả dối đến mức Chung Ý Thu không đành lòng nghe thêm, cậu quay đầu nhìn nhìn ra sân, làm bộ tùy ý hỏi, “Hồ Yến Bằng đi làm cùng anh Bảo Xương à?”
Cách nói Hồ Yến Bằng xuống ruộng làm việc khiến Viên Ngọc Lan cảm giác bị vũ nhục, lập tức phủi sạch, “Không có, anh Bằng đi công tác rồi.”
Giọng nói của cô phi thường kiêu ngạo, đi công tác là từ mà người ở thành phố mới dùng đến, từ miệng mình nói ra làm cô cảm thấy rất tự hào.
Chung Ý Thu phối hợp với cô lộ ra biểu cảm tò mò, “Đi công tác à? Đi đâu vậy?”
Viên Ngọc Lan nói tên một địa phương mà Chung Ý Thu không rõ lắm là ở đâu? Đại khái hình như là một cái huyện ở thành phố gần kề, cậu thầm niệm nó ở trong lòng, chờ trở về sẽ đi kiểm tra.
“Hay quá, có thể tới đó chơi.” Chung Ý Thu hâm mộ nói.
“Chơi gì chứ, công tác rất bận, tuy rằng đi thời gian dài nhưng mỗi ngày đều bận rộn, gọi điện thoại còn không có thời gian nữa mà.” Không biết Viên Ngọc Lan oán giận thật hay giả nữa.
Chung Ý Thu: “Đi lâu lắm à?”
“Lúc đi nói là nửa tháng, giờ đã 18 ngày rồi mà còn chưa gọi báo khi nào về nữa?”
Chung Ý Thu lộp bộp trong lòng, chẳng lẽ Hồ Yến Bằng nghe được tiếng gió rồi bỏ trốn đó chứ?
“Sao cô không gọi cho hắn?” Chung Ý Thu tiếp tục nói chuyện phiếm.
Viên Ngọc Lan sửng sốt một chút, cười gượng một tiếng không nói gì.
Chung Ý Thu đoán là cô không liên lạc được với Hồ Yến Bằng, gã là một người vô cùng ranh mãnh, cho dù cả nhà Viên Ngọc Lan là tín đồ, Viên Ngọc Lan là vị hôn thê, là mẹ của con gã, nhưng Hồ Yến Bằng căn bản là không tin, vẫn luôn lừa cô, trước giờ không tính kết hôn với cô.
Chung Ý Thu mệt mỏi trong lòng, nhẹ giọng nói: “Cô…… Chiếu cố bản thân.”
Viên Ngọc Lan như là nghe hiểu ý của cậu, vô thức lấy tay che bụng lại, nhìn Chung Ý Thu thật lâu rồi lại chợt cười khổ cúi đầu.
Tuy rằng mọi người có thể xác định việc này không lộ ra một chút tiếng gió, nhưng Hồ Yến Bằng ra cửa đã 18 ngày không trở về vẫn làm cho người ta không yên tâm, thời gian dài như vậy có thể có chuyện gì đây? Hơn nữa dựa theo thời gian mở họp của bọn họ vào tháng này, tháng sau cũng sắp mở họp, chẳng lẽ Hồ Yến Bằng sẽ không trở lại sao?
Căn cứ theo cách nói của Trịnh Tề Quân, mỗi người tin giáo sẽ giao sáu đồng tiền hội phí vào mỗi tháng, trước kia là ngày 20 giao cho tổ trưởng, sau đó tổ trưởng sẽ tập hợp lại giao cho Hồ Yến Bằng vào ngày 22, hiện tại không biết thời gian có sửa lại chưa.
Nếu không sửa, thì trước ngày 22 Hồ Yến Bằng sẽ trở về, không trở lại thì chắc là đã xảy ra chuyện rồi.
Tiêu Minh Dạ không muốn để Chung Ý Thu tham gia vào chuyện này, hẳn là hắn không muốn để Chung Ý Thu chạm vào những việc có tính chất nguy hiểm, hắn như là một con mãnh thú có tính chiếm dục cao, chỉ muốn vật sở hữu của mình mỗi ngày nằm trong phạm vi mà mình cai quản thôi.
Nhưng Chung Ý Thu cố tình không chìu theo hắn, không có khả năng ngồi ngốc ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn, cũng sẽ nghe lời không cho làm gì thì không làm đấy.
Hắn cũng chỉ có thể thầm yên lặng lo âu, bởi vì mâu thuẫn này mà Chung Ý Thu không ngừng cãi nhau với hắn hơn một lần, cậu luôn cường điệu mình là một người đàn ông, không phải là một cô gái yểu điệu, ngoan ngoãn giờ giờ phút phút nghe theo yêu cầu của Tiêu Minh Dạ.
Tiêu Minh Dạ chưa từng nói với Chung Ý Thu rằng mình không có xem cậu là phụ nữ, đương nhiên hắn biết đàn ông khác với đàn bà, nhưng mặc kệ ở trong mắt người khác Chung Ý Thu có dũng cảm, thiện lương hay là giỏi giang bao nhiêu, thì ở trong lòng hắn, Chung Ý Thu vĩnh viễn là một bảo bối cần hắn ôm ấp, và bảo vệ.
Hắn vĩnh viễn không có khả năng đối xử bình đẳng như cách Chung Ý Thu nói, cả đời hắn chỉ muốn chìu chuộng, lo lắng, và bảo vệ cậu thôi.
Đương nhiên loại lời nói này cũng chỉ có thể đặt ở trong lòng, lòng tự trọng của thầy Tiểu Chung càng ngày càng cao, nên hắn không dám cho cậu biết đâu.
Công trình trên núi tiến vào giai đoạn trang trí, công nhân đi hết một nửa, nhất thời có chút quạnh quẽ. Chu Luật Thư không nghĩ tới trong quá trình thực thi công trình lại hao phí nhiều tinh lực đến vậy, hắn phát thêm cho Tiêu Minh Dạ hơn một ngàn đồng tiền, dưới chân núi cho hắn một miếng đất.
Hắn nghe được tin tức chuyện đường cao tốc đã được chứng thực, tháng sau truyền xuống chính sách, chờ tới khi truyền tới thôn quê, phỏng chừng là cuối năm, sang năm sẽ bắt đầu quy hoạch.
Hắn tính toán đầu xuân sang năm khởi động xây dựng nhà ở, sau khi đường cao tốc khởi công, đơn giản nhất là trực tiếp mở nhà hàng và nhà khách trước, tuy không có ý kiến nào hay ho khác, nhưng giai đoạn đầu chắc chắn là kiếm được tiền, Tiêu Minh Dạ nếu cũng muốn xây nhà, thì họ có thể cùng nhau làm.
Tiêu Minh Dạ trước mắt không có tính toán gì, liền làm theo Chu Luật Thư, nhận một ngàn đồng tiền cho Chung Ý Thu 500, kêu cậu gửi về 500 cho gia đình.
“Không được!” Chung Ý Thu vội la lên, “Sao dùng tiền của anh được?”
“Em có ý gì?” Tiêu Minh Dạ lạnh lùng nói.
Chung Ý Thu vừa rồi sốt ruột liền buột miệng thốt ra, cậu biết Tiêu Minh Dạ nổi giận nên vội giải thích, “Em không có ý gì hết, em không thể lấy tiền của anh để gửi về nhà mình được, tự em để dành tiền lương thôi.”
Tiêu Minh Dạ khó có khi trở về một chuyến, thả lỏng nằm ở trên giường, nghe xong lời này liền ngồi dậy, đen mặt đi ra ngoài.
“Này! Anh đừng đi! Em thật sự không có ý kia mà, anh nghe em nói được chưa!” Chung Ý Thu ôm lấy eo hắn không buông tay.
“Anh hai, em sai rồi……”
Tiêu Minh Dạ không nói lời nào, Chung Ý Thu nằm ở trên lưng hắn, nếu là trước đây hắn chắc chắn sẽ trở tay kéo cậu đến trước người mình, hiện tại lại khoanh tay im lặng, dáng người cao lớn giống như một tòa thành rắn chắc.
“Ý em là hai chúng ta là người một nhà, tiền có thể tùy tiện dùng, nhưng nhà em không thể dùng tiền của anh, ai…… Nói sao cũng thấy sai, nói sao đây ta?” Chung Ý Thu cảm thấy càng giải thích càng loạn, căn bản nói không rõ.
“Của em có phải là của anh không?” Tiêu Minh Dạ nặng nề hỏi.
“Đúng vậy.” Chung Ý Thu vội trả lời.
“Của anh có phải là của em không?” Tiêu Minh Dạ lại hỏi.
“Đúng vậy.”
“Cho nên còn nói gì nữa.”
Chung Ý Thu cảm thấy mình có mười cái mồm cũng giải thích không rõ ràng, tuy là đạo lý này, nhưng chuyện này không thể lý luận như vậy được.
Tiêu Minh Dạ than nhỏ, nắm lấy đôi tay của Chung Ý Thu đang giắt ở trên eo mình, nói: “Thu Nhi, em cảm thấy chúng ta có khác gì với những cặp đôi đăng ký kết hôn kia không? Anh cảm thấy mình không có, ở trong lòng anh chúng ta sớm đã là vợ chồng rồi, người nhà của em chính là người nhà của anh, em như vậy, làm anh rất…… Bất an.”
Hắn muốn nói là sợ hãi, nhưng Tiêu Minh Dạ cả đời này chưa sợ qua cái gì, nên hắn không muốn thừa nhận.
Tim Chung Ý Thu xoắn chặt, hoàn toàn không rảnh lo có nên dùng số tiền này hay không, dán chặt vào cái lưng cường tráng đáng tin cậy đấy, nhỏ giọng nói: “Em xin lỗi, em sai rồi, anh đừng như vậy, chúng ta đi gửi tiền luôn được không?”