Viên Binh vừa nghe đi hái trái cây có thể kiếm được tiền, thì tâm tư nhỏ liền réo vang. Trẻ con ở nông thôn bắt đầu làm việc từ khi còn rất nhỏ, sáu bảy tuổi đã có thể cầm túi da rắn nhặt bông lúa ở trên mặt đất, hoặc là lên núi đào thảo dược mọc dại, phơi khô rồi bán lấy tiền. Vào mùa hè, Chung Ý Thu còn nhìn thấy bọn nhỏ kết thành đoàn tìm xác ve, nói là có thể bán lấy tiền.
Dù chỉ kiếm được mấy xu tiền, nhưng bọn chúng vẫn vui vẻ như triệu phú vừa trúng mánh, bởi vì số tiền này là số tiền tiêu vặt duy nhất của chúng.
Nhà của Viên Binh khó khăn hơn hết thảy, bởi vì nó không cha không mẹ, trong nhà chỉ có một mình ông nội, tự nhiên trồng trọt, lẫn thu hoạch đều dựa vào ông, mà thân thể của ông lại không khỏe, phải uống thuốc quanh năm, nên để có tiền đóng học phí mỗi học kỳ cũng là một vấn đề.
Cho nên vừa nghe Chu Luật Thư cho Hạo Viễn tới hái trái cây để kiếm tiền vào ngày nghỉ, thì nó liền động tâm, ngày thường nó có hơi sợ Chu Luật Thư, nên phải lấy hết dũng khí mới nói ra được những lời này.
Chu Luật Thư nhìn về phía Phương Khoản Đông dở khóc dở cười, cứ làm vậy hoài thì vườn trái cây của bọn họ sẽ biến thành nơi mướn lao động trẻ em mất, hắn cũng từng nghe kể tình hình nhà Viên Binh rồi, cũng như Chung Ý Thu, nhiều hay ít hắn có thể nhìn thấy bóng dáng thời thơ ấu của Tiêu Minh Dạ trên người Viên Binh, thật sự không thể nhẫn tâm từ chối thằng bé.
Nhưng cũng không trực tiếp đồng ý, vò đầu Viên Binh và nhóm tiểu hòa thượng một lát, nửa nghiêm túc nửa vui đùa nói, “Được, chỉ cần cuối kỳ mi giành được hạng nhất thì sẽ cho mi đi.”
Viên Binh bật nhảy giống cái lò xo, nhấc tay bảo đảm, “Con chắc chắn sẽ giành được hạng nhất!”
Chung Ý Thu thầm ấm áp trong lòng lại ngưỡng mộ hắn. Chu Luật Thư không như người thường, nói chuyện sặc mùi thương nhân, vừa láu cá vừa thực tế, nhưng đây chỉ là một mặt rất nhỏ của hắn, ngoài mặt thì đầy mùi tiền, chứ thật ra hắn thiện lương lắm.
Khoảnh khắc khó khăn nhất hắn không nói hai lời liền cho Tiêu Minh Dạ vay tiền, tuy rằng ngoài miệng nói là nhìn trúng Tiêu Minh Dạ, biết hắn có năng lực, còn mình thì nhận lại một cái nhân tình, quả thật không lỗ!
Nhưng trên thực tế một số tiền lớn như vậy, cho dù là anh em ruột thịt cũng không có khả năng cho mượn……
Tiêu Minh Dạ cách hai ba ngày sẽ trở về ngủ một đêm, buổi tối hôm nay trở về, chỉ nghe Chung Ý Thu tán thưởng miết, “Anh Chu thật tốt bụng!”
Trời càng ngày càng lạnh, mặt đất bắt đầu đóng băng, nên Tiêu Minh Dạ muốn hoàn công trước Tết Dương Lịch, gần đây tăng ca thêm giờ bận thở không nổi, vất vả trở về một lần, mà tên nhóc này cứ hết anh Chu thế này rồi tới anh Chu thế kia, làm hắn nghe đến đau cả đầu.
“Anh Chu thật tốt!” Chung Ý Thu làm như không thấy, cứ ca ngợi anh Chu miết.
“Đừng nói anh Chu nữa, tới đây xoa bóp cho anh đi.” Tiêu Minh Dạ dựa mặt lên gối đầu, rầu rĩ gọi người.
Chung Ý Thu xoay người cưỡi ở trên eo hắn, dùng hết sức lực để xoa bóp cơ bắp cường tráng ở trên lưng.
“Anh Phương cũng là người tốt!”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Tiêu Minh Dạ giúp đỡ khiêng mấy cây gỗ mấy ngày nay, bả vai mài ra vết thương, hai ngày trước không dám trở về chính là sợ Chung Ý Thu đau lòng, Lục Tử giúp hắn băng bó, chờ đến khi hơi lành lặn mới dám trở về.
Ấn lâu như vậy mà Chung Ý Thu cũng chưa hỏi một câu, Tiêu Minh Dạ lại bắt đầu khó chịu, nghĩ thầm mình nên để vết máu đầy người về thăm em ấy mới đúng.
Chung Ý Thu còn đang đắm chìm trong cảm động, “Anh Chu còn tặng máy BB cho em nữa, món quà quý giá quá trời! Anh nói xem em nên trả lễ thế nào đây?”
Tiêu Minh Dạ: “……”
“Ai! Anh ấy cũng không thiếu tiền, mà bọn mình lại nghèo như vậy, mua gì cũng không nổi!”
Tiêu Minh Dạ giật giật, lười nhác nói: “Bả vai có hơi đau.”
Chung Ý Thu duỗi tay ấn cho hắn, dong dài tiếp, “Anh nói tặng cho anh Chu một đôi găng tay da dê được không? Ngày nào ảnh cũng chạy ở ngoài đường, mà trời càng ngày càng lạnh….”
“Chung Ý Thu ——” Tiêu Minh Dạ kêu lên.
“Làm gì?”
Tiêu Minh Dạ kéo cậu xuống khỏi người mình, cúi người nắm hai bên sườn ép miệng cậu chu lên, lạnh giọng nói: “Ở nông thôn, có người vợ như em thì có bị đánh cũng sẽ không ai dám cản đâu.”
Chung Ý Thu: “……”
“Anh dám bạo lực gia đình với em à?” Chung Ý Thu nhướng đôi mắt phượng khiêu khích hỏi.
Tiêu Minh Dạ trượt ngón cái xuống sờ sờ cái cằm trơn láng của cậu, đang muốn buông tay hôn lên nói anh nào nỡ đánh em, mới vừa nghĩ thôi khóe miệng còn chưa nhếch lên, thì nghe Chung Ý Thu nói, “Cẩn thận em bảo anh Chu đánh anh đó nha!”
Tiêu Minh Dạ: “……”
Sau một trận mưa thu thì trời chuyển sang đông lạnh, quần áo ấm năm ngoái đã bị trộm lấy đi hết. Chung Ý Thu hẹn Phương Khoản Đông cùng đi lên huyện để mua quần áo mới cho Tiêu Minh Dạ và mình, kiểu dáng thì đồng dạng, chỉ khác màu sắc, một lớn một nhỏ, bản thân trộm khoe ân ái cho rằng không ai nhìn ra, kết quả về nhà đã bị chú Nghĩa dạy dỗ một trận, cảnh cáo cậu cẩn thận.
Sau cơn mưa độ ấm càng xuống thấp, Chung Ý Thu dậy thật sớm, mèo con ngủ ở dưới chân giường, chui ra từ trong chăn, mở to đôi mắt tròn xoe kêu meo meo, như là đang hỏi cậu vì sao dậy sớm quá vậy.
“Ngủ tiếp đi, tao đi đưa quần áo cho cha mày.”
Bên ngoài còn lất phất mưa bụi, cậu mặc vào áo lông và áo khoác mới vào, mang đôi ủng đi mưa mà không bung dù, ôm chặt quần áo đi bộ lên núi.
Trời mưa nên công trình bên ngoài phải ngừng nghỉ, nhưng công trình bên trong vẫn làm được, Tiêu Minh Dạ là người tổng phụ trách, mấy người khác có thể nghỉ ngơi, còn hắn thì vẫn bận rộn xem xét khắp nơi.
Trên núi còn chưa ăn cơm sáng, Tiêu Minh Dạ đã rời giường, chỉ mặc một cái áo ngắn tay, dường như không sợ lạnh đứng ở cửa đánh răng.
Xa xa nhìn thấy Chung Ý Thu ôm một túi đồ vật khom lưng cố hết sức lên núi, đoán là tới đưa quần áo. Trong cơn mưa phùn sáng sớm mùa thu, vậy mà hắn lại như đang đắm chìm trong tia nắng sớm mùa hè, ấm áp lẫn thoải mái.
“Sớm vậy?” Tiêu Minh Dạ đột nhiên có chút xấu hổ, làm bộ làm tịch hỏi.
Đường lên núi toàn đá và đá, một đêm mưa to là dưới chân biến thành bùn và đất, khiến đường đi khó khăn hơn bình thường gấp vài lần.
Chung Ý Thu mệt thở hồng hộc, trời lạnh mà mồ hôi đầy đầu, không rảnh lo Tiêu Minh Dạ õng ẹo làm dáng, ném bọc quần áo vào trong lòng ngực hắn, khom lưng đỡ đầu gối thở dốc.
Gương mặt trắng nõn ửng đỏ, trong trắng lộ hồng như là cánh hoa hồng nhạt trêu chọc người, Tiêu Minh Dạ thấy thì tâm ngứa khó nhịn, duỗi tay muốn sờ sờ.
“Thu Nhi —— sao cậu tới sớm quá vậy——”
Sau lưng vang lên tiếng gọi run run, ngắt ngang hình ảnh đẹp đẽ này.
Lục Tử cũng chỉ mặc một cái áo ngắn tay, ôm cánh tay, rụt cổ run run lại đây, hâm mộ ghen tị hỏi: “Cậu tới đưa quần áo cho anh hai Tiêu ha, có mang cái nào cho tôi không?”
Chung Ý Thu hổ thẹn, “Tôi quên mất……”
Lục Tử tức giận trừng mắt, nhanh chóng quyết định đoạt lấy một cái áo lông trong ngực Tiêu Minh Dạ, “Tôi lấy cái này, anh hai mặc một cái áo khoác là được, dù sao anh cũng không sợ lạnh.”
Tiêu Minh Dạ khí định thần nhàn đứng yên, ánh mắt lại lạnh lẽo như dao quét lên cổ Lục Tử.
Lục Tử tức khắc cảm thấy lông tơ toàn thân dựng thẳng cả lên.
Chung Ý Thu dỗ, “Cho ảnh một cái mặc đi…… Trưa nay em mang cho anh cái khác……”
Lục Tử cảm động nhào lên, “Thu Nhi —— cậu tốt với tôi quá ——”
Chung Ý Thu phụ họa, “Đương nhiên, chúng ta vĩnh viễn là anh em tốt mờ!”
Tiêu Minh Dạ thật sự không chịu nổi nữa, sợ bản thân không khống chế được tự tay đâm chết Lục Tử, mặc áo khoác vào xoay người đi giúp đầu bếp nấu cơm.
“Thu Nhi, tôi biết cậu không phải là kẻ thấy sắc quên người mờ!”
Chung Ý Thu vui mừng, “Anh biết đọc thành ngữ nữa kìa!”
Lục Tử: “……”
“Ai! Anh đừng đi!” Chung Ý Thu giữ chặt Lục Tử bị đả kích, thành khẩn xin lỗi, “Tôi muốn khen anh mà, nói sai nói sai thôi.”
Lục Tử xem xét áo lông tha thứ cho cậu, nói, “Cậu ở đây ăn cơm đi, lát nữa về.”
“Không được, phải về ngay đây, buổi sáng có lớp.”
Lục Tử tròng áo lông lên, quần áo của Tiêu Minh Dạ ở trên người hắn rộng thùng thình cứ như là trẻ nhỏ trộm mặc quần áo của người lớn vậy, chính hắn cũng cảm thấy chơi vui, vẫy vẫy tay áo như hát tuồng vui vẻ đánh lên tay Chung Ý Thu.
“Tôi muốn nhờ anh một chút.” Chung Ý Thu nghiêm túc nói.
“Nhờ cái gì mà nhờ, nói thẳng đi!”
Chung Ý Thu cẩn thận nhìn nhìn bốn phía, nhỏ giọng nói: “Anh đi hỏi thăm Hắc Tử giúp tôi tháng sau giáo chủ mở họp vào ngày nào?”
Lục Tử khó hiểu nói, “Làm gì muốn hỏi Hắc Tử, nhiều người tin giáo lắm mà, tùy tiện tìm một người cũng hỏi được á?”
“Trước kia có thể hỏi ra, vì bọn họ không đề phòng, nhưng từ sau khi Trịnh Lệ Lệ xảy ra chuyện thì quản lý rất nghiêm, không cho bất kì kẻ nào lộ ra bên ngoài thời gian và địa điểm mở họp.”
Lục Tử: “Hắc Tử biết không?”
Chung Ý Thu: “Hắc Tử chỉ là một giáo đồ nhỏ, không phải là lãnh đạo, cậu ta biết thì biết, nhưng chắc chắn biết trễ nhất, có thể là một ngày trước khi mở họp mới được thông báo, với lại bọn họ còn có thể đổi địa điểm mở họp vào sáng hôm đó nữa.”
“Vậy tôi phải hỏi sao? Hỏi sớm nó cũng không biết á?”
Chung Ý Thu ngày hôm qua đã bàn bạc với hiệu trưởng Thẩm và chú Nghĩa rồi, “Hắc Tử không tin giáo, chỉ là không lay chuyển được người trong nhà mới thuận theo thôi, anh lại thân với cậu ta, nói cậu ta chừng nào mở họp thì nhắn với anh một tiếng.”
Lục Tử đáp ứng, “Được, để tôi đi tìm nó.”
Chung Ý Thu dặn dò hắn một ít chi tiết, cường điệu phải cẩn thận.
Mấy ngày mưa liên tục, một đêm nọ Chung Ý Thu bỗng tỉnh giấc thì nghe thấy tiếng của hiệu trưởng Thẩm và chú Nghĩa đang nói chuyện, biết là hiệu trưởng Trịnh đã đồng ý dẫn hắn đi tìm Trịnh Tề Quân.
Chung Ý Thu không thể hiểu được, đây có phải là đi ăn trộm đâu, vì sao phải sắp xếp đi vào lúc nửa đêm chứ, làm cậu cũng lo lắng đề phòng theo.
Hiệu trưởng Thẩm từng học qua Tâm lý học, nên thấu hiểu cách khuyên nhủ người ta, quả nhiên sáng hôm sau nghe thấy Trịnh Tề Quân đồng ý rồi, nhưng anh ta đã tự đốt một số bút ký, còn một số tượng thờ thì lúc ấy đã cuốn lại toàn bộ ném ở sau mương, anh ta nói sẽ tìm cơ hội đi tìm về cho.
Mọi thứ đều được chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ chỉ chờ ngày bắt bọn họ thôi.
Chung Ý Thu gặp Hồ Yến Bằng hai lần ở trong thôn, gã vẫn luôn ngụy trang thành một phần tử trí thức, chuyên môn tìm một ít từ ngữ cổ xưa để nói chuyện, như là đang diễn xuất ở trên TV, nhưng trong thôn có một số người rất thích dáng vẻ này của gã, cảm thấy gã là một chuyên gia đầy học vấn.
Hiện tại Vương Quế Chi thành người đối tượng được người trong thôn hâm mộ, con trai có tài, tốn nhiều tiền nhận thầu núi nhỏ, rồi còn đi theo ông chủ lớn, quản công trình lớn trên núi, xem như có tiền đồ!
Con gái tìm được nhà chồng tốt, Hồ Yến Bằng có bản lĩnh có văn hóa, còn là người thành phố, Viên Ngọc Lan xem như rơi vào bể hạnh phúc rồi còn gì!
Chỉ có Vương Quế Chi là hiểu rõ nhất, con trai có giỏi đến đâu, sự nghiệp có bao lớn, thì cũng chẳng liên quan gì đến mình, vì con trai của bà hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ mẹ con với bà rồi……
Con gái thì sao? Càng là nỗi khổ không nói nên lời, Vương Quế Chi cả ngày nóng lòng khó nhịn, lòng dạ nóng như lửa đốt.
Đơn giản là vì Viên Ngọc Lan lại mang thai……