Sau
Chú Nghĩa mua cho mỗi đứa nhỏ một bộ quần áo mới, Hạo Thật mặc một áo lông màu vàng hoa hướng dương, xinh xắn như một bé gái, đôi chân ngắn nhỏ lắc lắc chỉ huy Chung Ý Thu, “Ăn thịt, muốn ăn thịt!”
Trẻ nhỏ không cần thủ giới Phật môn, nhưng cuộc sống trước kia quá gian nan, một tuần mới có thể ăn thịt một lần, nên chúng nhìn thấy thịt là thèm thuồng ngay.
Các sư phụ dạy dỗ nghiêm khắc, mấy đứa lớn rất có giáo dưỡng, thèm chảy nước miếng mà cũng không dám nửa điểm thất lễ ở trên bàn cơm.
Hạo Tthật quá nhỏ còn không hiểu quy củ, mỗi ngày không chịu ăn rau xanh mà la hét muốn ăn “Thịt”.
Chung Ý Thu không chiều nó, đút một muỗng thịt rồi đút một muỗng rau, làm thằng nhóc hấp tấp đến mức muốn đoạt lấy cái muỗng luôn.
Dư Bác Sơn hiếm lạ, “Tiểu hòa thượng ăn thịt được à?”
Chung Ý Thu còn chưa trả lời, thì Hạo Thật đã đoạt lời nói: “Cho mau cao lớn! Sư phụ cho ăn! Phật Tổ không trách!”
Dư Bác Sơn cười rộ lên, “Thằng nhỏ này lanh lợi quá nhỉ!”
Chờ đút cơm xong rồi, Dư Bác Sơn đốt điếu thuốc, làm bộ nhẹ nhàng hỏi, “Hôm nay em có bận không?”
“Không có việc gì, tính ra huyện mua sách mà Tiêu Minh Dạ lái xe đi rồi.”
“Chúng ta ra ngoài đi dạo đi?” Dư Bác Sơn như là đề nghị nói.
Chung Ý Thu lộp bộp trong lòng một chút, biết cuối cùng thì Dư Bác Sơn cũng muốn ngả bài rồi, mà cậu còn chưa chuẩn bị tâm lý cho tốt nữa, toàn thân không khỏi căng cứng, muốn trốn tránh theo bản năng, ra vẻ bận rộn nói: “Em muốn mang Hạo Thật đi cùng, chú Nghĩa tới giúp nhà chủ nhiệm Viên rồi, hiệu trưởng Thẩm có việc trên trấn, không ai giữ thằng nhỏ này cả.”
Dư Bác Sơn hôm nay cần thiết muốn hỏi ra kết quả, nên cắn răng nói: “Mang nó đi luôn.”
“Không tiện đâu ha?”
Dư Bác Sơn sụp một bên bả vai, im lặng hút thuốc, ánh mắt không có thần lại tập trung nhìn vào cậu.
Chung Ý Thu khẽ thở dài một cái, biết hôm nay chắc chắn không tránh khỏi, nên đối mặt thì vẫn phải đối mặt thôi.
“Vậy đi…… Chờ em một lát, để em kêu Vương Văn Tuấn trông thằng bé này.”
Vương Văn Tuấn đang ngủ nướng, bị đánh thức thì phiền muốn mắng người, mạnh mẽ xách Hạo Thật từ cuối giường vào ổ chăn để ngủ với mình.
Dư Bác Sơn cũng không biết nên đi chỗ nào, hắn vốn muốn vào huyện tìm một tiệm cơm vừa uống rượu vừa hàn huyên, lại nghĩ tiệm cơm nhiều người, lỡ như có nói gì quá mức bị người ngoài nghe thấy thì ngược lại sẽ gây thêm phiền toái.
Dẫn cậu lên núi cũng không thích hợp, tuy rằng mọi người đã nghỉ, nhưng người của Lục gia ban và một số công nhân từ nơi khác tới vẫn còn ở trên núi, nói chuyện không có tiện.
Nghĩ tới nghĩ lui không biết nên đi chỗ nào, hai người đi dọc xuống sườn núi sau vườn rau, dọc đường đi nghe tiếng nhạc tang trong thôn truyền tới mà không nói chuyện.
Chung Ý Thu chủ động nói: “Nếu không thì lên núi nhỏ đi? Đi xem nhà mới của bọn em.”
Dư Bác Sơn lạnh lùng trừng mắt nhìn cậu, ý trong câu này quá rõ ràng, Chung Ý Thu thẳng thắn khẳng định mối quan hệ giữa mình và Tiêu Minh Dạ đây mà.
Chung Ý Thu cúi đầu không dám nhìn hắn, dẫn hắn đi đến núi nhỏ.
Chú Hoa đang đào đất, Chung Ý Thu chào hỏi nói, “Chú Hoa nghỉ ngơi một lát đi ạ, mấy ngày nữa mời người tới đào.”
“Không sao, nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, làm từng chút một là xong ấy mà.” Chú Hoa cười nói.
Cách Chung Ý Thu nói chuyện cứ như núi nhỏ này là của mình vậy, thật ra chú Hoa không biết mối quan hệ chân chính của cậu và Tiêu Minh Dạ là gì, nhưng hai người họ thân mật hơn cả anh em ruột, dù có chuyện gì xảy ra thì không phân biệt là anh hay tôi, rất nhiều chuyện nói với Chung Ý Thu còn dễ qua hơn là Tiêu Minh Dạ, cho nên chú Hoa tự nhiên cũng xem cậu là ông chủ luôn.
Dư Bác Sơn thấy cậu không che giấu gì cả, trong lòng phiền muộn không thôi, rút ra điếu thuốc ngậm ở bên miệng, mới vừa lấy ra que diêm còn chưa có đốt, thì Chung Ý Thu lập tức ngăn lại, nghiêm túc nói: “Không thể hút thuốc, mùa thu khô ráo, trên núi toàn là cây và cỏ khô, cẩn thận để không bị cháy rừng.”
Dư Bác Sơn càng bực bội, nhưng cậu nói rất đúng, huống hồ núi là của người ta nên vẫn phải rút lại điếu thuốc.
Men theo triền núi vào sâu bên trong, căn nhà trên cơ bản đã hoàn thành, nó sáng lạn dưới ánh mặt trời vào ngày mùa thu, trước mặt là một thảm cỏ dài và con suối nhỏ, đẹp như trong truyện cổ tích.
Chung Ý Thu chính thức dẫn hắn đi tham quan, lại xum xoe giới thiệu từng loại thực vật có trong sân.
Dư Bác Sơn chứa đầy tâm sự, hoàn toàn không có tâm tình nghiêm túc lắng nghe, nụ cười trên mặt Chung Ý Thu đầy hạnh phúc ấm áp, làm tim hắn càng lúc càng lạnh.
“Nghỉ đi.” Dư Bác Sơn cũng không chê dơ, trực tiếp ngồi xuống ở bậc thang cửa.
Chung Ý Thu lộp bộp trong lòng, biết cuối cùng vở kịch lớn của bữa nay muốn bắt đầu rồi.
Cậu ngồi xuống đánh đòn phủ đầu nói: “Anh Sơn, em có chuyện này muốn nói với anh.”
Dư Bác Sơn không nghĩ tới cậu sẽ chủ động thẳng thắn, nghĩ vừa rồi cậu thản nhiên, không che giấu hành động của mình thì hiểu ra nguyên nhân bên trong đó.
Hắn sờ thuốc lá trong túi theo bản năng, mới nhớ là mình không thể hút thuốc thì lại xấu hổ đút nó lại vào túi, tùy ý nhặt nhánh cây vẽ vời lên mặt đất.
“Nói.”
Chung Ý Thu chụm hai tay vào nhau, trái tim thình thịch nhảy loạn, nhìn thẳng vào Dư Bác Sơn, “Em ở bên cạnh Tiêu Minh Dạ, bọn em là người yêu của nhau.”
Dư Bác Sơn nghĩ tới rất nhiều khả năng, đương nhiên cũng nghĩ tới mối quan hệ này, nhưng luôn thuyết phục bản thân rằng họ không có kết quả này đâu, quen biết lâu như vậy, Chung Ý Thu cũng không có tỏ vẻ mình thích đàn ông, đương nhiên cậu cũng chưa từng ra vẻ là mình thích phụ nữ. Hồi đi học cứ xem cậu là trẻ con, nghĩ có thể là cậu chưa hiểu chuyện, chưa hiểu về quan hệ giữa nam và nữ, lại chưa từng nghĩ thằng nhóc này dám chơi tới mức này luôn!
Dư Bác Sơn cúi đầu im lặng, nhánh cây xẹt qua xi măng phát ra âm thanh chói tai, như là tiếng giấy ráp sát ở màng tai.
Chung Ý Thu vừa nãy cỗ vũ tinh thần nói ra, giờ phút này mới chân chính sợ hãi, cậu có thể rõ ràng cảm nhận được mồ hôi lạnh tuôn ra như suối uốn lượn phía sau lưng, vừa ngứa ngáy vừa khó chịu.
Cậu nuốt nuốt nước miếng tiếp tục nói: “Em xin lỗi, em vẫn luôn gạt anh, năm ngoái bọn em vừa quen nhau…… Em sợ anh sẽ không……”
“Đừng nói nữa……” Dư Bác Sơn ngắt lời, chung quy là không tiếp thu cậu nói về bản thân như vậy được, “Em còn biết người khác sẽ có ác cảm à!”
Dư Bác Sơn thở dốc, đột nhiên đứng lên ném nhánh cây trong tay đi, gầm nhẹ, “Nếu biết thì tại sao còn làm như vậy hả? Em có biết là mình sẽ bị đi tù hay không?!”
Không đề phòng hắn đột nhiên bộc phát tính tình làm Chung Ý Thu hoảng sợ, hơi ngả người ra sau một chút, giải thích: “Em biết, em biết hết! Nếu em có thể khống chế được tình cảm của mình, thì em đã không đi theo con đường nguy hiểm này rồi, nhưng anh Sơn ơi, em thích ảnh, em yêu ảnh, em……”
Dư Bác Sơn giận đến đỏ mắt, giận dữ hét, “Câm miệng! Em còn biết xấu hổ hay không?!”
Hét xong thì hai người đều ngây ngẩn cả người, Dư Bác Sơn lập tức hối hận nhưng phần nhiều vẫn là phẫn nộ, nắm chặt nắm tay nỗ lực khống chế, hạ giọng nói: “Thu Nhi, em còn nhỏ, em không biết chuyện này có bao nhiêu nghiêm trọng, sao em có thể thích đàn ông được chứ? Đàn ông với đàn ông…… Không thể kết hôn, không thể sinh con, hai người có thể ở bên nhau được bao lâu? Sớm muộn gì cũng sẽ tách ra, đến lúc đó em sẽ đau khổ lắm……”
“Bọn em sẽ không tách ra.” Chung Ý Thu đứng lên, nghiêm túc nói.
Dư Bác Sơn lười nghe cậu nói mấy lời thề nơi đầu môi này, siết chặt nắm tay hận không thể đánh cậu một trận, nhưng thấy khóe mắt đỏ lên của cậu thì lại đau lòng, bỗng hiện lên một ý niệm, Chung Ý Thu lớn lên đẹp trai lại đơn thuần, còn Tiêu Minh Dạ hung dữ dã man, không sợ trời không sợ đất, khó tránh khỏi nhớ thương ……
“Có phải Tiêu Minh Dạ ép em không?” Dư Bác Sơn mở to mắt, thở hổn hển hung tợn hỏi.
“Không phải!” Chung Ý Thu vội phủ nhận.
“Là do hắn dùng miệng lưỡi lừa em!”
Chung Ý Thu bất đắc dĩ, giữ chặt Dư Bác Sơn muốn cho hắn bình tĩnh trở lại, lại không nghĩ bị hắn dùng sức đẩy ra, thiếu chút nữa ngã ngồi dưới đất.
Dư Bác Sơn ngập đầy lửa giận không có chỗ phát tiết, nhận định Tiêu Minh Dạ lừa sắc, hung ác mắng một câu, “Địt mẹ nó!”
Hùng hổ lao ra ngoài như con trâu rừng.
Chung Ý Thu vội đuổi theo giữ chặt hắn, “Anh Sơn, anh bình tĩnh lại trước đã, ảnh không có gạt em, là em thích ảnh trước!”
Dư Bác Sơn lại hoàn toàn không nghe vào, ra sức tránh người, đẩy Chung Ý Thu ngã xuống đất rồi tiếp tục đi tới trước.
“Anh đi đâu vậy?” Chung Ý Thu nhanh chóng đứng lên, đuổi theo ôm lấy eo hắn.
“Tao đi đánh nó!” Dư Bác Sơn quát.
“Anh đừng đi!”
Dư Bác Sơn bị cậu giữ chặt không tránh thoát, giãy giụa thở hổn hển, thấy cậu hiện tại còn che chở cho Tiêu Minh Dạ thì càng tức giận, cắn răng trừng mắt với Chung Ý Thu.
Chung Ý Thu còn chưa hết bệnh, hét xong câu này thì nghẹn giọng, ho khan hai phút mới dừng lại, lo lắng nói, “Anh đừng đi, anh đánh không lại ảnh đâu!”
Dư Bác Sơn: “……”
Một câu này Chung Ý Thu hoàn toàn chọc giận Dư Bác Sơn, dù kéo dù đẩy thế nào thì Chung Ý Thu cũng không ngăn được bước chân muốn đi báo thù của hắn, xuống núi rồi hắn đẩy Chung Ý Thu ra, bỏ chạy.
Chung Ý Thu thấp thỏm bất an, vội vàng chạy tới nhà Viên Lão Hổ tìm Tiêu Minh Dạ, có người nói hắn đã lên trấn chở đồ rồi.
Tiêu Minh Dạ không ở trong thôn, Dư Bác Sơn không tìm thấy người, tốt xấu sẽ không đánh nhau vào lúc này, Chung Ý Thu tìm kéo chú Nghĩa về, dọc đường đi kể chuyện cho chú nghe.
Chú Nghĩa bảo cậu yên tâm, Tiêu Minh Dạ tuy rằng không dễ chọc, nhưng chuyện này hắn vẫn có chừng mực, sẽ không động thủ thật với Dư Bác Sơn đâu.
Chung Ý Thu vẫn không yên lòng, cậu biết Dư Bác Sơn sẽ tức giận, nhưng làm thế nào cũng không thể nghĩ sự tình sẽ phát triển đến nước này, hắn hoàn toàn không nghe giải thích, chỉ muốn phát tiết lửa giận thôi.
Không đợi Dư Bác Sơn đánh nhau với Tiêu Minh Dạ, Cao Tiểu Bao đã đánh người trước rồi.
Cửa tiệm của Lâm Ngọc Phương bao vây đầy người, chú Nghĩa và Chung Ý Thu chen vào thì thấy Cao Tiểu Bao đang đánh nhau với Trịnh Lão Tam, Lâm Ngọc Phương thét chói tai ở bên cạnh can ngăn mà không làm được gì.
“Đừng đánh nữa!”
Chú Nghĩa và Chung Ý Thu tiến lên tính kéo hai người ra, nhưng hai người bọn họ đang đánh hăng say, không nghe thấy gì cả.
“Nhìn cái gì! Mau kéo hai đứa nó ra!” Chú Nghĩa quát với đám người đang xem náo nhiệt.
Ông là người có uy ở trong thôn, mấy người thanh niên đang hóng chuyện vội vàng tiến lên kéo hai người này ra.
“Địt mẹ mày! Chờ đó cho tao!”
Trịnh Lão Tam đánh không lại, ngoài miệng lại không chịu thua, phun máu trong miệng ra, không ngừng mắng chửi.
Cao Tiểu Bao không để ý tới gã, lạnh lùng nhìn chằm chằm.
Chung Ý Thu vỗ bụi trên người giúp y, nhỏ giọng hỏi, “Không sao chứ?”
“Không sao.”
“Được rồi, biến hết đi!” Chú Nghĩa lớn tiếng nói.
Trịnh Lão Tam lại mắng vài câu tục tĩu, thả vài câu độc địa rồi bỏ đi.
Lâm Ngọc Phương dù sao cũng là con gái, bị dọa khóc, nhìn về phía Cao Tiểu Bao nức nở nói, “Anh hà tất gì chứ?”