Chung Ý Thu và Lý Hoành Phi mất hai ngày chạy thăm hết tám nhà học sinh không đi báo danh, ba nhà vì không có tiền đóng học phí nên cho bọn trẻ tới học trước, năm nhà còn lại tin giáo thì khuyên được hai, chỉ còn Viên Thúy Thúy và bốn học sinh không tới báo danh.
Mấy khối lớp khác cũng không khá khẩm gì hơn, đã trở lại một nửa, còn có một nửa kiên trì không báo danh, ban đầu hiệu trưởng Thẩm rất sốt ruột, bây giờ thì bình tĩnh lại rồi, bảo các giáo viên an tâm đi dạy đi, không cần thăm hỏi gia đình nữa.
Chung Ý Thu không biết âm mưu chính xác của hắn là như thế nào, nhưng nhìn dáng vẻ tự đắc của hắn thì đoán được hắn đã có tính toán.
Ngay từ khi vào học, đám học sinh lớp 3 biết thầy Tiểu Chung sau này không dạy Toán học cho chúng nữa thì một đám củ cải nhỏ thất vọng uể oải rất nhiều ngày, Viên Binh còn cầm đầu mấy đứa tìm Chung Ý Thu khóc một hồi.
May là không dạy môn Toán thì còn có môn Tiếng Anh, mỗi lớp mỗi ngày có một tiết tiếng Anh để gặp thầy Tiểu Chung. Vui mừng nhất vẫn là mấy học sinh lớp khác, mọi người đều biết thầy Tiểu Chung không chỉ ưa nhìn mà còn nói tiếng Phổ Thông, hơn nữa người còn đặc biệt hào phóng, thường xuyên phát thưởng vật phẩm, làm bọn chúng hâm mộ không thôi.
Giờ thì tốt rồi, thầy Tiểu Chung không còn là giáo viên của đám lớp 1 và lớp 2 nữa, mà trở thành thầy Tiểu Chung dạy cho toàn bộ học sinh của trường.
Cậu có ít giờ dạy nên hiệu trưởng Thẩm bắt cậu phụ trách hoạt động văn hóa cho toàn trường. Sau khi cậu tiếp nhận chức vụ thì hoạt động đầu tiên mà cậu tổ chức là làm nghi thức cho nhóm học sinh được chọn vào Đội Thiếu Niên Tiền Phong, Viên Binh năm nay được chọn vào đội nên khi Chung Ý Thu đeo khăn quàng đỏ cho nó, nó giương ngực đứng thẳng, mà trong đôi mắt lại chứa đầy nước.
Trẻ con nào giấu được cảm xúc, Chung Ý Thu giơ tay lau nước mắt trên mặt cho nó thì Viên Binh lại khóc dữ dội hơn.
Vài ngày sau Dương Lâm Sâm mới xuất hiện, không biết gần đây hắn đang theo một vụ án gì mà trên mặt rách một miếng da lớn, tuy nó đã kết vảy rồi, nhưng vẫn còn vết máu.
“Đi kêu Tiêu Minh Dạ xuống núi.” Hắn không xem mình là người ngoài mà sai bảo Chung Ý Thu.
Chú Nghĩa không có ở nhà, mà ruộng bắp đã tới mùa thu hoạch rồi, bọn họ tuy không rành làm việc nhà nông, nhưng vụ thu một khi chậm trễ, thì nửa năm tới sẽ bận rộn lắm.
Hiệu trưởng Thẩm và Chung Ý Thu mới vừa hợp lực đẩy một xe bắp trở về, hai người đều mang bộ đồ bảo hộ và mũ rơm, mệt đến đầu bù tóc rối, nhưng vẫn còn dễ nhìn hơn Dương Lâm Sâm.
Người này vĩnh viễn không mặc cảnh phục đàng hoàng, chỉ cài hai nút thắt ở giữa ngực, lớp lông ngực rậm rạp, hợp với vết thương ở trên mặt, biến hắn thành một tên thổ phỉ cợt nhả.
Chung Ý Thu giới thiệu cho hiệu trưởng Thẩm, Dương Lâm Sâm rít thuốc lá, nhìn từ trên xuống dưới tìm tòi nghiên cứu đánh giá vài lần, nghi ngờ hỏi, “Trẻ vậy mà làm hiệu trưởng được à?”
Thẩm Tân Kiều cũng không phải là người ăn chay, nhẹ nhàng bâng quơ đáp trả, “Cà lơ phất phơ cũng làm cảnh sát được, thì chẳng lẽ người trẻ tuổi không làm hiệu trưởng được à?”
Dương Lâm Sâm quen thói cà khịa, không nghĩ đụng phải một cây đinh cứng rắn, miệng mở ra khép lại hai lần mà không nói ra lời.
Chung Ý Thu vội hoà giải nói: “Anh Dương ngồi đây chơi một lát, để em lên núi kêu Tiêu Minh Dạ về.”
Cậu vừa mới cởi đồ bảo hộ và mũ rơm ra, còn chưa ra tới cửa thì nghe thấy Liên miệng rộng ở bên ngoài kêu, “Thầy Tiểu Chung có điện thoại, là chị gái ——”
Chung Ý Thu chờ cú điện thoại này đã nhiều ngày lắm rồi, Liên miệng rộng cũng biết cậu mỗi ngày gọi đi rất nhiều lần mà không thông, cho nên khi nhận được điện thoại còn kích động hơn cả Chung Ý Thu.
Chung Ý Thu không còn nghĩ tới gì khác, vừa chạy ra ngoài vừa nói: “Anh Dương tự đi kêu nha, vòng qua sau thôn, dưới chân núi có hướng dẫn, đi theo đó là tới——”
Dương Lâm Sâm ở phía sau kêu gì cậu cũng không nghe rõ, chạy thật nhanh ra ngoài.
Chú Nghĩa tới Bắc Kinh đã nhiều ngày mà chỉ gọi về có một lần vào ngày đó, mất liên lạc cho tới tận bây giờ luôn, làm Chung Ý Thu ngày nào cũng hồi hộp như có một con dao kề sát cổ vậy.
Cậu nhận điện thoại đầu tiên là gọi chị trước, vậy mà lại là tiếng của chú Nghĩa vang lên, “Ý Thu, lo lắng hỏng rồi đi, chú không có việc gì.”
Chung Ý Thu cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, vội vàng hỏi, “Sao qua nhiều ngày vậy mà chú không gọi về, làm con lo muốn chết, chú thế nào rồi?”
“Không có việc gì, đừng lo lắng.” Chú Nghĩa nói, “Bị bệnh mấy ngày, hiện tại đã khỏe, qua mấy ngày nữa chú về.”
Chung Ý Thu la làng, “Bị bệnh gì? Rốt cuộc là sao?”
Không trách Chung Ý Thu lo lắng, chân của chú Nghĩa năm đó bị gãy cũng là ở Bắc Kinh, bây giờ lại là đi tìm Lý Vân Mộng……
“Bị cảm xoàng thôi, sốt hai ngày, giờ khỏe rồi.” Chú Nghĩa an ủi nói.
Chung Ý Thu im lặng trong chốc lát, hỏi: “Chú Nghĩa, chú gặp mặt Lý Nhạc Nhạc chưa?”
Trong điện thoại chú Nghĩa cười khẽ hai tiếng, dường như cảm thán nói: “Rồi, làm kiểm tra, là con gái của chú.”
“Thật à!” Chung Ý Thu vui mừng thiết chút nữa nhảy cẫng lên, “Chúc mừng chú chú Nghĩa!”
Chú Nghĩa lại không vui mừng cho lắm, nhàn nhạt nói: “Con bé lớn như vậy mà chú chưa làm tròn trách nhiệm của một người cha ngày nào cả, chú không có tư cách đột nhiên bắt nó nhận mình là ba.”
Chung Ý Thu đau lòng, khuyên giải nói: “Chú ơi chú không thể nghĩ như vậy được, đây không phải là lỗi của chú, chú cũng không biết……”
“Ừ, chú hiểu, cháu đừng lo.” Chú Nghĩa cười cười nói, “Lần này thật sự phải cảm ơn Bạch Lộ, mấy ngày nay đều là con bé chăm sóc cho chú, khi sinh bệnh cũng không rời khỏi chú một bước.”
“Không cần cảm ơn đâu ạ, là việc chị ấy nên làm.”
Chú Nghĩa nói tiếp: “Anh rể của cháu cũng không tồi, ưa nhìn lại tháo vát, không có nó sắp xếp thì có lẽ chú sẽ khó nhận lại Nhạc Nhạc lắm.”
Chung Ý Thu tính nói người đó không phải là anh rể của con, con còn chưa gặp, chưa gật đầu đồng ý đâu, muốn theo đuổi chị gái của con à, anh ta nằm mơ đi! Nhưng cậu đoán Hoắc Cảnh Minh đang ở cạnh chú Nghĩa, sợ nghe thấy thì không tốt, bất mãn rầm rì hai tiếng không nói lời nào.
Chú Nghĩa đoán được tâm tư của cậu, cười ha ha chuyển đề tài.
Nói chuyện qua điện thoại hơn nửa giờ, cúp máy xong thì Ý Thu xấu hổ cho Liên miệng rộng hai đồng, cô thu tiền rồi lại đưa cho Chung Ý Thu hai chai nước ngọt có ga.
Nghĩ buổi tối Dương Lâm Sâm ở chỗ này, Tiêu Minh Dạ xuống dưới ăn cơm, nên Chung Ý Thu mua một két bia trở về.
Khi trở lại thì hiệu trưởng Thẩm đang ở trong sân xé bắp, Vương Văn Tuấn hùng hùng hổ hổ nấu cơm một mình ở trong bếp.
Chung Ý Thu buông bia, hướng phòng bếp nhìn vài lần, nhỏ giọng hỏi hiệu trưởng Thẩm, “Ai chọc hắn vậy?”
Tuy Vương Văn Tuấn có rất nhiều tật xấu, nhưng hiệu trưởng Thẩm đánh giá cao những người có năng lực nghề nghiệp, nên tự nhiên hoan nghênh hắn.
“Cảnh sát Dương muốn ăn gà, còn đòi hai con, làm thầy Vương giận lắm.” Hiệu trưởng Thẩm buồn cười đáp.
Chung Ý Thu: “Ha ha ha ha!”
Trời tối bọn họ mới trở về, Tiêu Minh Dạ, Lục Tử, Dư Bác Sơn, Cao Tiểu Bao, Viên Lão Hổ, còn có cả Dương Lâm Sâm, nhóm người này người nào cũng là thùng cơm, Chung Ý Thu vừa thấy là biết chắc chắn không đủ rượu, lại đi Cung Tiêu Xã mua rượu, trước khi đi nhướng mắt ra hiệu với Vương Văn Tuấn, thầy Vương trợn tròn mắt, lại hùng hùng hổ hổ tiếp tục đi làm thêm đồ ăn.
Quả nhiên không ngoài dự đóan, mới vừa khai tiệc đồ ăn còn chưa lên hết, thì mỗi người một chai uống gần hết cả két bia, Chung Ý Thu không uống rượu, vì trợ hứng một hơi làm hai chai nước ngọt có ga, thoải mái thở khà.
Cậu vốn ngồi ở giữa Tiêu Minh Dạ và Lục Tử, Dư Bác Sơn nhân lúc Tiêu Minh Dạ đi khỏi chỗ ngồi ba mươi giây, thì đoạt lấy vị trí, chờ Tiêu Minh Dạ trở về thì dù có trừng mắt thế nào, hắn vẫn ngồi dính ở trên ghế không chịu đi.
Chung Ý Thu vào thế khó xử, xoay người vươn ngón trỏ tay trái chỉ chỉ lên mặt mình, Tiêu Minh Dạ bất đắc dĩ cười cười, ngồi ở vị trí khác.
Đây là ám hiệu giữa hai người bọn họ, Chung Ý Thu mỗi ngày nghĩ cách để chọc Tiêu Minh Dạ, cố ý chọc hắn nổi giận, rồi thích dáng vẻ hắn giận dữ mà không có cách nào trả đũa với mình, nhưng cậu thích nhất là khoe mẽ, một khi chọc người ta nóng nảy thì lại xoay quanh xum xoe.
Mỗi lần dùng ngón tay chỉ mặt mình ý là: “Em biết sai rồi, nếu anh hai tha thứ cho em thì nhớ hôn em nha.”
Những lời này cộng với động tác nhỏ làm tính tình sắp nổi bão của Tiêu Minh Dạ tiêu tan ngay.
Qua vài vòng rượu, Dương Lâm Sâm hoàn toàn thả lỏng, cởi bộ cảnh phục ra để trần thân trên, Vương Văn Tuấn tiện tay sờ sờ, hiếm lạ hỏi: “Lông của anh thiệt hay giả vậy? Sao rậm rạp quá?”
Dương Lâm Sâm còn rất kiêu ngạo, “Đương nhiên là thật, chỉ cho phép nhìn, không được sờ!”
Ghế ngồi ở nông thôn toàn làm bằng gỗ thủ công, rắn chắc nhưng không lớn, chỗ tựa lưng cũng hẹp, Dương Lâm Sâm còn không thành thật, thân thể đè nặng ra sau ghế dựa, làm hai cái chân trước nhếch lên, dựa vào hai cái chân sau chống đỡ, hắn nghiện thuốc lá rất nặng, cơ hồ thuốc không rời tay, rít một ngụm nói: “Không thể uống rượu hoài được, thầy Chung kêu tôi tới là có chuyện gì?”
Chung Ý Thu còn chưa đáp, thì hiệu trưởng Thẩm đã giành trước, “Vì chuyện của trường học, bắt đầu từ năm ngoái ở đại đội Đức Doanh có người truyền giáo với thôn dân, tình huống cụ thể thì không rõ ràng lắm, có phải là tà giáo hay không cũng không thể dễ dàng kết luận, nhưng hiện tại trực tiếp ảnh hưởng đến học sinh đi học, học kỳ này khai giảng có 46 học sinh không tới báo danh, sau khi tìm hiểu, có 27 học sinh là vì phụ huynh tin giáo, không cho con cái tới đi học, chúng tôi muốn mời cảnh sát tới điều tra làm rõ.”
Dương Lâm Sâm rít mấy hơi là hết một điếu thuốc, đập mũi bạch bạch, âm dương quái khí nói: “Tôi cà lơ phất phơ vậy có chắc là giúp được gì không?”
Một câu làm hiệu trưởng Thẩm á khẩu không trả lời được, rồi lại không thể nói gì, chỉ có thể giương mắt nhìn tức giận.
Tiêu Minh Dạ cầm lấy chai bia chạm vào cái chai ở trước mặt Dương Lâm Sâm một chút, lạnh lùng nói: “Đừng nhiều lời.”
Viên Lão Hổ cũng đi theo nói: “Đúng vậy, chuyện này không chỉ là việc riêng của trường học, mà cũng là đại đội của bọn tôi, trước kia không thấy nhóm người này có gì, trong khoảng thời gian này càng ngày càng kỳ cục, sắp tới vụ thu hoạch rồi, rất nhiều hộ gia đình cứ như bị trúng tà, nói thế giới sẽ hủy diệt, làm việc có ích lợi gì? Chết là hết!”
Dương Lâm Sâm không nói lời nhảm nhí nào, trực tiếp nói: “Thứ nhất, quay lại hiện trường, xem lúc nào bọn họ mở họp, thứ hai, chứng cứ, mặc kệ là giấy tờ hay là tiền bạc, có thể thuyết phục được nhân chứng là tốt nhất, thứ ba, tìm mấy tên đầu sỏ, bắt kẻ đứng đầu, bắt bọn họ, mới dễ phá án, thứ tư mới là vạch trần âm mưu với thôn dân.”
Hắn nói rõ ràng sáng tỏ, nghe thì rất đơn giản, nhưng cẩn thận ngẫm lại mới thấy chúng không dễ dàng chút nào cả.
Vương Văn Tuấn nói: “Vậy bắt cái tên họ Hồ kia là được rồi còn gì, đúng không?”
Dương Lâm Sâm: “Có thể bắt, nhưng là muốn bắt tại hiện trường, nếu thật sự định tội, thì còn cần chứng cứ.”
Chung Ý Thu hỏi, “Ghi âm lúc bọn họ đi tụ tập có tính là chứng cứ không?”
“Có thể, nhưng chỉ là một phần thôi.”
Chung Ý Thu bỗng có ý tưởng, “Làm bộ thành tin giáo trà trộn vào bên trong, vậy thì dễ lấy chứng cứ hơn đúng không?”
Dương Lâm Sâm vỗ tay khen ngợi, “Hay lắm! Mấy người ai tới? Cậu à?”
“Cút đi!” Cách một người vậy mà Tiêu Minh Dạ cũng đá hắn té lăn trên mặt đất.
Tác giả có lời muốn nói: Ai là người mong chờ chú Nghĩa về nhất?
Hùng hùng hổ hổ không muốn làm cơm thầy Vương.