Chung Ý Thu cảm thấy có đôi khi anh hai Tiêu cứ như là ông trùm ở đây vậy, với dáng người cao lớn, uy mãnh của mình đương nhiên hắn không sợ ai và cũng chẳng để ai vào mắt.
Có đôi khi hắn lại giống với tên lưu manh đầu đường xó chợ, luôn thay đổi biện pháp để ăn hiếp cậu.
Có đôi khi hắn lại giống với một người anh lớn, yên lặng giúp đỡ, cổ vũ cho cậu.
Tuy mọi người đã cảnh cáo anh hai “Ác lắm”, ngàn vạn lần chớ chọc phải, nhưng cho đến bây giờ cậu vẫn chưa thấy anh hai ác ở chỗ nào hết á?
Chỉ thấy anh hai Tiêu là một người tốt mà thôi!
Chung Ý Thu làm vẻ mặt tán thưởng nhìn Tiêu Minh Dạ.
Vì kì nghỉ lễ Quốc Khánh, nên hắn đi sớm về trễ mấy ngày giúp gia đình thu hoạch mùa vụ, hiện giờ toàn thân đau nhức, tứ chi như là muốn đứt rời thành từng đoạn, ngồi cũng không được thẳng lưng.
Tiêu Minh Dạ không muốn làm lơ ánh mắt như diều hâu kia cũng không được, hắn tựa lưng vào ghế ngồi nhìn tờ giấy thông báo từ hiệu trưởng, năm nay các trường tiểu học trong toàn huyện bắt buộc phải tham gia thi đấu đại hội thể thao.
Mọi năm trước đều do một trường tiểu học đại diện toàn trấn tới tham gia, trường tiểu học ở thôn không có khái niệm thi thố này, vì trên cơ bản mấy đứa nhỏ bảy, tám tuổi đi học xong là phải về nhà làm ruộng giúp gia đình, làm gì có thời giờ tham gia mấy việc này, huống hồ bọn họ cũng chẳng có một sân chơi thích hợp nào cả.
Hắn đang suy nghĩ mình nên xuống tay từ chỗ nào trước, đầu tư vào dụng cụ hay là tập thể dục tập thể theo đài đây? Còn Chung Ý Thu phía đối diện thì ngồi yên như một bức tượng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hắn không nhúc nhích, đến mức hắn nổi cả da gà.
“Chấm bài thi xong hết rồi à?” Tiêu Minh Dạ không nhịn được nữa hỏi.
“Xong rồi.”
“Thi thế nào?”
“Khá tốt.”
“Chuẩn bị giáo án mới chưa?”
“Xong rồi.”
.….
Tiêu Minh Dạ cầm lấy tờ giấy thông báo che tầm nhìn của cậu lại.
“Ôi! Anh hai đừng vậy mà!” Chung Ý Thu kéo tờ giấy thông báo ra, cười hì hì hỏi, “Tối nay Lục Tử mời tôi đến nhà ăn cơm, anh nói xem tôi nên chuẩn bị quà gì đây?”
Mấy ngày hôm trước thu hoạch lúa, gặp được mấy ngày thời tiết sáng sủa, từng nhà đều thừa dịp trời nắng to nên ra phơi lúa, ai ngờ vừa đến giờ ăn cơm trưa thì ông trời đột nhiên đổ mưa to, mọi người vội bỏ bữa ăn chạy đi cứu lúa.
Nhà Lục Tử chỉ có hai mẹ con, ngày thường còn có thể, chứ với thời tiết thế này, thì chỉ sợ là làm không kịp, thế là Chung Ý Thu đi theo Tiêu Minh Dạ tới thôn gặt lúa giúp nhà Lục Tử.
Tiêu Minh Dạ hỗ trợ là chuyện đương nhiên, toàn thôn đều biết hắn thân nhất với Lục Tử, Chung Ý Thu đi theo giúp đỡ làm mẹ Lục Tử cảm động muốn chết, nhất định mời cậu tới nhà dùng cơm.
Chung Ý Thu chối từ hai lần cũng vô dụng, bà bắt Lục Tử đi tới mời cậu hai, ba lần, Lục Tử mất kiên nhẫn, trực tiếp nói Chung Ý Thu đã đồng ý rồi.
Giờ thì bắt buộc phải đi, cậu lăn qua lộn lại cân nhắc cả một ngày cũng chưa nghĩ ra nên mang quà gì theo.
Sau khi tan học mở họp ở văn phòng, hiệu trưởng Trịnh đơn giản thông báo về chuyện đại hội thể thao.
Mới vừa nói xong, các giáo viên oán giận không ngừng.
“Tiểu học ở nông thôn mà còn bày đặt đại hội thể thao cái gì.”
“Mấy đứa nhỏ ngày nào cũng xuống ruộng làm việc, lượng vận động còn chưa đủ à? Còn muốn tăng mạnh cái gì!”
“Trường học chỉ có vài người, một sân bóng rổ, chỗ nào để tập chứ!”
……
Chung Ý Thu nghiêm túc nghe bọn họ nói chuyện, trong lòng thì thầm phản bác.
Trẻ con nông thôn cũng có quyền tham gia đại hội thể thao mà!
Làm việc nhà nông khác với vận động tập thể chứ!
Không có dụng cụ thì đi mua!
.….
Hiệu trưởng Trịnh tháo mắt kính tròn xuống lau chùi, không để ý tới lời phàn nàn từ bọn họ, trực tiếp quyết định, “Ở trên đã thông báo hết rồi, cuối tháng thi đấu ở trấn, thành tích tốt thì đi lên huyện thi đấu. Thầy Tiêu xem mấy hạng mục này có cần phải mua thêm dụng cụ gì không? Không có thì mua. Trẻ con nông thôn thì sao, có khi cũng đào tạo ra được nhân tài thể thao đó chứ!”
Chung Ý Thu muốn đứng lên vỗ tay tán thưởng cho hiệu trưởng ngay.
Đang hưng phấn thì nghe hiệu trưởng chỉ đích danh mình, “Bọn tôi chưa từng tham gia đại hội thể thao nên không biết quy trình thế nào, có gì thầy Chung hợp tác với thầy Tiêu nhé?”
“Vâng!” Chung Ý Thu đồng ý rất dứt khoát.
Nói xong mọi người im lặng cả nửa phút, Chung Ý Thu nhìn quanh một vòng, không có ai lên tiếng, mà hiệu trưởng Trịnh cũng không nói tan họp, không biết là có chuyện gì nữa đây.
“À, còn một chuyện này nữa,” hiệu trưởng Trịnh nâng chung trà lên mà không uống, giơ tay nói, “Lão Cao, tôi nghe nói học sinh lớp anh ngày hôm qua tới giúp anh làm việc nhà à?”
Lão Cao ngồi đối diện với hiệu trưởng, mới vừa lấy ra một điếu thuốc ngậm ở trên miệng, chưa châm thuốc, “Ai nói? Miệng dài thật ha!”
“Ông đừng có nói ai, có chuyện này đúng không?!” Hiệu trưởng Trịnh vẫn bưng chén trà như cũ, trên mặt có chút nghiêm túc.
Lão Cao cười hai tiếng, hàm hồ nói, “Ngày hôm qua bên bờ sông phơi thóc, xe đẩy tay không qua được, mà nhà bọn tôi chỉ có hai vợ chồng thì làm không kịp, nên bảo tụi nhỏ tới giúp…… Chỉ có nửa tiết cuối thôi mà.”
Chung Ý Thu khiếp sợ, sao có thể muốn làm gì thì làm như vậy được chứ, còn bắt học sinh sau giờ học tới làm việc nhà cho giáo viên nữa là sao?!
“Lo việc nhà làm không xong, bảo bọn nhỏ tới giúp thì không sao, nhưng không được cắt giờ học, không có lần sau!” Hiệu trưởng Trịnh uống ngụm trà, nhẹ nhàng bâng quơ nói kết thúc.
Chung Ý Thu lại thất vọng vì câu nói của hiệu trưởng Trịnh, học sinh lớp 5 cũng mới 11-12 tuổi, giáo viên có quyền gì mà bắt bọn chúng tới nhà giúp việc cho mình!
Nhìn vẻ mặt của các giáo viên khác, xem ra ai cũng cho rằng chuyện này bình thường thôi.
Chung Ý Thu không dám tùy tiện lên tiếng, thầm mắng ở trong lòng thôi.
Chú Nghĩa rót ra một chai rượu mà mình đã ngâm, Tiêu Minh Dạ đi ra vườn rau hái được một quả dưa hấu to cùng bốn, năm quả dưa gang, ba người mang theo một con chó, cùng nhau đến nhà Lục Tử.
Tháng chín ở nông thôn, buổi tối đã có chút lạnh, Chung Ý Thu mặc một chiếc áo thun trắng ngắn tay ở trong, bên ngoài khoát thêm chiếc áo sơ mi dài tay màu xanh, cậu vốn không thích phong cách này cho lắm vì màu mè quá, nhưng đồ này là do chị gái nhờ bạn đi chơi ở Hong Kong mua về giùm.
Mà cậu chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng này thôi nên phải mặc vào.
Dọc đường đi cứ đút tay ở trong túi quần, không biết đang giấu bảo bối gì nữa.
Chú Nghĩa và Tiêu Minh Dạ nhìn nhau cười cười, không đoán ra cậu đã chuẩn bị quà gì cho mẹ của Lục Tử mà còn thần thần bí bí như vậy nữa.
Lục Tử đang giúp mẹ nhóm bếp, nghe thấy bọn họ tiến vào, vội chạy ra ngoài đón tiếp.
Buông xuống rượu gạo và dưa hấu, dọn bàn ăn ra ngoài sân uống trà nói chuyện phiếm, Chung Ý Thu vẫn cứ đút tay ở trong túi quần, không bỏ ra.
“Thu Nhi, cậu bị gì vậy?” Đến cả Lục Tử còn nhận ra cậu không được tự nhiên.
“Không có, không có gì,” cậu nhún nhún vai.
Trương Hồng Anh làm một bàn đầy đồ ăn, còn giết một con gà để hầm chung với rau củ.
Buổi tối tháng chín, Lục Tử còn mặc áo thun ba lỗ, đứng lên đổ cho từng người một chén rượu gạo.
“Thầy Chung ăn nhiều một chút, ở nông thôn không có đồ ăn ngon đâu, chỉ có ăn no thôi!” Trương Hồng Anh nhiệt tình tiếp đãi.
Chung Ý Thu nắm tay không trả lời, đứng lên, khuỷu tay đụng vào bên mặt Tiêu Minh Dạ.
Tiêu Minh Dạ: “……”
“Dì ạ, lần đầu tiên cháu tới làm khách, cháu có món quà biếu dì ạ……” Chung Ý Thu không quen tiếp xúc với trưởng bối, trong lòng vừa khẩn trương vừa xấu hổ, đứng lên mặt đỏ bừng.
“Ôi! Cháu xem này, khách khí quá……” Trương Hồng Anh vội vã từ chối.
Lục Tử đoạt lời: “Gì vậy?”
Chung Ý Thu cuối cùng cũng rút ra món quà giấu ở trong túi quần từ nãy đến giờ cho Trương Hồng Anh.
Là một hộp kem dưỡng da màu vàng!
Nhất thời mấy người trưởng thành ngây ngẩn cả người, ai cũng không ngờ một người đàn ông lại đi tặng kem dưỡng da cho mẹ Lục Tử cả.
Trương Hồng Anh mở to mắt, đừng nói tới độ tuổi này, ngay cả hồi còn trẻ bà cũng chưa từng đụng qua bất kì loại kem dưỡng da nào, mùa đông da mặt vừa khô vừa lạnh đến nứt cả ra, bỏ tiền mua sữa rửa mặt thôi đã xa xỉ lắm rồi.
Càng đừng nói tới sau khi bà thành quả phụ, vì để tiết kiệm dây thun, nên bà đã cắt phăng mái tóc dài của mình, mỗi một phân tiền đều tích cóp để dành cho con trai cưới vợ.
“Thu Nhi! Sao cậu lại mua món này, mẹ tôi có dùng tới nó đâu?” Lục Tử khờ khạo cảm thán.
Chung Ý Thu càng đỏ mặt, thật ra cậu cũng không biết mình tặng món quà này có đúng hay không, nhưng phụ nữ ai mà chẳng thích làm đẹp, bất kể tuổi tác thế nào mà.
“Mau câm miệng đi!” Tiêu Minh Dạ gầm nhẹ.
Hắn cũng không ngờ Chung Ý Thu sẽ tặng món quà này, phụ nữ ở nông thôn rất tháo vát, họ sẽ không bỏ tiền để mua sản phẩm làm đẹp nào đâu. Nhưng nhìn đôi mắt đỏ ửng của mẹ Lục Tử, thì cũng đủ để thuyết minh hết thảy rồi.
Vậy mà đứa con trai ngốc nghếch này lại còn la lớn là mẹ mình không dùng đâu.
Trong lòng bà thì rất muốn, chỉ là sinh hoạt không cho bà điều kiện đó.
“Thằng nhỏ này! Cháu xem cháu……Không được… Lãng phí quá……” Trương Hồng Anh liều mạng khống chế biểu cảm của mình để khỏi thất lễ với mọi người, nhưng khi nói chuyện lại không giấu nỗi giọng mũi khàn đặc của mình.
“Dì ơi dì nhận đi ạ, đây là tâm ý của cháu mà, từ lúc cháu tới đây, Lục Tử đã giúp cháu nhiều lắm ạ.” Chung Ý Thu không nghĩ tới bà kích động đến vậy, có chút luống cuống.
“Mẹ, mẹ sao vậy!” Lục Tử chưa hiểu chuyện, “—— anh đá em làm gì!”
Tiêu Minh Dạ thật sự không thể nhìn được dáng vẻ ngốc nghếch của hắn, nên đạp hắn một chân.
Trương Hồng Anh vươn đôi tay thô ráp của mình ra tiếp nhận, đôi tay lao động quanh năm của bà có chút biến dạng, khớp xương vô cùng thô to.
“Đây là hàng mới của Cung Tiêu Xã đó, nghe nói được đặt riêng ở quầy mỹ phẩm nữa.” Chú Nghĩa xua tay bảo Chung Ý Thu ngồi xuống.
“Cháu biết, kem dưỡng da Hữu Nghị, một đồng một hộp! Cực đắc hàng luôn!” Lục Tử nói.
Trương Hồng Anh bị dọa, sốt ruột nói, “Cái này quý quá, không được không được, dì không thể lấy được! Đem trả đi cháu!”
“Không được, dì……” Chung Ý Thu xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, mỗi lần tặng quà cậu đều ra mồ hôi đầy người.
Tiêu Minh Dạ giải vây, “Thím ơi, thím nhận đi, tâm ý của cậu ấy mà.”
“Đúng vậy! Mẹ nhận đi, Thu Nhi là anh em tốt của con mà!” Lục Tử vui vẻ cười ha ha.
Diễn biến tiếp theo thế nào đều làm cho bọn đàn ông mở to mắt cảm nhận, đàn ông biết lấy lòng phụ nữ sẽ được nổi tiếng đến mức nào!
Trương Hồng Anh hoàn toàn không lo đến sự tồn tại của bọn họ nữa, cung phụng Chung Ý Thu như là Hoàng Thượng luôn rồi.
Hai miếng đùi gà, thịt gà ngon đều gấp vào trong chén của cậu, còn bọn họ chỉ có thể ăn cổ gà, móng gà, và đầu gà mà thôi.
“Lục Tử, tách thịt cá cho thầy Chung đi con.”
“Thầy Chung thích ăn dưa chuột, mấy người đừng động vào.”
“Anh Nghĩa ơi, cháu nó còn nhỏ, không uống được nhiều rượu lạnh đâu, anh hâm nóng cho cháu đi.”
“Tiêu Minh Dạ, thầy Chung ra mồ hôi rồi, con đi lấy cây quạt quạt cho cậu ấy đi.”
“Thầy Chung uống nhiều một chút, lát nữa kêu Tiêu Minh Dạ cõng về.”
.….
Một bữa cơm thôi mà bọn họ cực khổ hết sức.