Viên Ngọc Lan mang thai đã hơn bốn tháng, một cô gái chưa từng kết hôn thì sao mà biết mình dính bầu, ban đầu không thấy kinh nguyệt tới thì cô cũng chẳng để tâm, cho đến khi qua mấy tháng liền mà không thấy nó tới thì bắt đầu để ý, nói với Vương Quế Chi là muốn tìm trung y để xem bệnh.
Vương Quế Chi dù sao cũng là người từng trải, nghe cô vừa nói là lập tức cảnh giác ngay, cẩn thận hỏi Viên Ngọc Lan, cô lúc ban đầu còn tức giận, oán trách mẹ mình sao nghĩ lung tung thế, làm sao mang thai được!
Vương Quế Chi không tin, nhanh chóng sờ, lúc này bụng nhỏ đã hơi hơi phồng lên……
Hai người không dám lộ ra, lặng lẽ lên bệnh viện kiểm tra, trở về Vương Quế Chi mắng Viên Ngọc Lan một hồi lâu, sau đó hai mẹ con lại ôm đầu khóc rống. Ở nông thôn, con gái chưa kết hôn mà mang thai là chuyện đồi phong bại tục, huống hồ Viên Ngọc Lan là người có tiếng kiêu ngạo, chuyện này mà truyền ra ngoài thì quá mất mặt.
Cũng may là không khó giải quyết, cô đã đính hôn với Hồ Yến Bằng rồi, nhanh chóng kết hôn là được thôi.
Vậy mà Hồ Yến Bằng cố tình không nhận, nhưng gã cũng không nói là không nhận, chỉ nói hiện tại không thể kết hôn, kết hôn thì sẽ vi phạm ý chỉ của thần, Viên Ngọc Lan trước khi kết hôn mà đã mang thai là phạm phải tội lớn, phải bị thần trừng phạt, tận thế trong tương lai sẽ bị thần vứt bỏ.
Hồ Yến Bằng có chức vụ cao trong hội giáo, xem như là một trong ba lãnh đạo của toàn thị trấn, nhà bọn họ sớm đã xem hắn là đấng tối cao mà sùng bái, nghe xong lời này thì không chỉ không tức giận mà còn rất khủng hoảng, thật sự lo lắng mình sẽ bị trừng phạt, nên cầu xin Hồ Yến Bằng nghĩ cách cứu vớt.
Hồ Yến Bằng bày ra dáng vẻ không tự chủ được, tự hỏi thật lâu cuối cùng mới nói Viên Ngọc Lan phá thai đi, sau đó gã thông qua tầng tầng quan hệ cầu thần đại sứ giúp đỡ, để xóa bớt tội nghiệt trên người cô.
Vương Quế Chi nghĩ vậy cũng tốt, thần không biết quỷ không hay xóa cái thai đi, còn có thể giữ được thanh danh cho Viên Ngọc Lan, ai biết tới bệnh viện rồi, bị người ta đòi giấy hôn thú…… Phòng khám nhỏ hoặc là uống thuốc phá thai cũng giúp được, nhưng Viên Ngọc Lan không muốn, cô được nuông chiều từ nhỏ chưa từng chịu đau đớn bao giờ, trước kia cũng hay nghe người ta nói phòng khám chui hay dùng thuốc bậy bạ làm chết người, nên nói gì cô cũng không muốn đi.
Hai vợ chồng Vương Quế Chi chìu con gái, hết cách rồi mới bảo Viên Bảo Xương tới tìm Tiêu Minh Dạ, bọn họ biết Tiêu Minh Dạ có người bạn làm bác sĩ, nên muốn nhờ tìm cách giùm, nếu thật sự không được thì bắt Tiêu Minh Dạ chở Viên Ngọc Lan đi phá thai……
Chung Ý Thu nghe xong thì trợn mắt há hốc mồm, dạ dày tràn đầy dịch vị ghê tởm, thần thánh chó má gì vậy, xứng đáng bị người trừng phạt thì có! Nếu thật sự mang tội thì cũng không nên là Viên Ngọc Lan, mà là thằng súc sinh Hồ Yến Bằng này mới đúng!
Có thể hôm nay chú Nghĩa bị một đám nhỏ kích thích tinh thần, tâm tình vốn đã bực bội, nghe xong chuyện này thì càng tức giận mắng chửi, “Chó đ*! Đi báo công an đi!”
Ngày thường ông sẽ không nói mấy thứ không lí trí này đâu, huống hồ Viên Ngọc Lan sẽ không có khả năng đi báo án, vì cho đến bây giờ họ còn chấp mê bất ngộ tin tưởng chuyện ma quỷ này nữa mà.
.….
Buổi chiều cậu theo chú Nghĩa tới trường, Tiêu Minh Dạ dù phiền lòng không muốn lo, nhưng vẫn về nhà xem sao.
Từ sau khi bị đuổi việc hiệu trưởng Trịnh vẫn luôn không lộ diện, ngày mai hiệu trưởng mới sẽ tới, buổi chiều thu dọn bàn làm việc và vật dụng linh tinh đều do Trịnh Tiểu Bình giúp đỡ lấy về.
Chung Ý Thu vẫn luôn băn khoăn, muốn tìm cơ hội tới thăm nhà hiệu trưởng Trịnh, mấy giáo viên khác cũng có cùng ý kiến, nhưng bị chú Nghĩa cản, chú nói vào lúc này không ai tới quấy rầy ông là tốt nhất.
Ngày mai chủ nhật, chuông tan học vừa vang lên là bọn nhỏ được giải phóng, hoan hô lao ra khỏi cổng trường. Mỗi ngày ở trước cửa đều có mấy xe đẩy con hoặc đòn gánh bán chút đồ ăn vặt và đồ chơi, một khi tan học đều bị vây chật như nêm như cối.
Viên Binh khác với số đông, sau khi tan học là quấn lấy thầy Tiểu Chung, nó muốn mượn truyện tranh khoa học viễn tưởng mà thầy đã hứa cho mượn từ tuần trước.
Nó thích sách khoa học và thiên văn lắm, đầu óc nho nhỏ trước giờ không biết thì ra bên ngoài địa cầu còn có cả vũ trụ rộng lớn, thì ra ngôi sao nhỏ mà nó vẫn thấy hằng đêm lại to lớn đến mức nào.
Chung Ý Thu đương nhiên rất vui mừng, cậu vốn mê thiên văn học mà, bây giờ như được gặp trúng tri âm vậy đó. Chỉ cần nghĩ đến kính thiên văn đã bị trộm kia thì giận dữ không thôi, sớm biết vậy đã dẫn Viên Binh đi xem sao rồi, cho dù thời tiết không tốt thì vẫn hơn là để nó bị trộm.
Sau khi ghi tên đăng kí sách rồi, Chung Ý Thu không về ký túc theo đường nhỏ bên hông nữa, cậu muốn đi Cung Tiêu Xã gọi điện thoại cho chị gái, từ sau khi cậu xuất viện trở về, đã gọi cho chị hai hay ba lần mà không có ai nhận, nên cậu có chút lo lắng, nhân cơ hội này gọi lại cho chị.
Cổng trường như một phiên chợ nhỏ, bọn học sinh vây quanh ở mỗi quầy hàng cười ríu rít, dù không có tiền thì đứng xem náo nhiệt cũng rất vui sướng.
Viên Binh mắt nhỏ thường liếc mắt nhìn mà không tham gia, nó không có tiền cho nên không đi xem, miễn cho mắt thèm, tay ngứa.
Chung Ý Thu thấy hết nên sờ sờ cái đầu trọc nhỏ bóng loáng của nó, hào phóng nói: “Thầy mời con ăn kem nhé.”
Viên Binh tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng có khi cũng sẽ nghĩ vì sao thầy Tiểu Chung lại khác với người ta nhiều thế nhỉ? Nếu là người khác thường xuyên mời nó ăn kem, nó chắc chắn sẽ không ăn mà còn nhấc chân chạy trốn nữa, nhà nghèo nhưng ông nội dạy dỗ nghiêm khắc lắm, không thể nhận đồ của người ta, không thể ăn vạ, không thể tham ăn…… Còn với thầy Tiểu Chung thì mời nó ăn bao nhiêu lần là bấy nhiêu lần nó không từ chối.
Ở trong lòng nó, thầy Tiểu Chung không phải là “Người khác” mà là người một nhà, thậm chí nó từng nghĩ tới, chờ sau này mình lớn lên kiếm được tiền, thì nó sẽ nuôi thầy Chung, sẽ phụng dưỡng thầy……
May mắn là Chung Ý Thu không biết, bằng không thật sự không thể tiếp thu thằng nhỏ này tính phụng dưỡng người mới 22 tuổi như mình đâu.
Cung Tiêu Xã đông đúc, Chung Ý Thu nghe bọn họ cười đùa cầm kẹo, đoán là nhà ai vừa được có tiệc cưới, đang phát kẹo hỉ.
Mấy người ở Viên gia trang biết cậu, thấy cậu đi về hướng này thì hô, “Thầy Tiểu Chung ơi, tới ăn kẹo này ——”
Tuy không biết là ai vừa cưới, nhưng Chung Ý Thu rất vui vẻ gặp được chuyện vui này, cầm lấy mấy viên chia cho Viên Binh.
Vậy mà quơ hoài không thấy ai nhận lấy, người ta đang nói chuyện với mình nên cậu không tiện cúi đầu, dùng tay nhẹ nhàng chạm chạm Viên Binh bảo nó cầm lấy đi, bên cạnh lại không có động tĩnh.
Chung Ý Thu ứng phó vài lời khách sáo, nhân cơ hội cúi đầu phát hiện Viên Binh như là bị kinh hách, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía trước, mặt ngăm đen giờ lại trắng bệch, thân thể nhỏ bé hơi hơi run rẩy.
“Làm sao vậy?” Chung Ý Thu khom lưng dựa sát vào nó hỏi.
Phảng phất bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, Viên Binh bị dọa giật mình, đột nhiên run rẩy giơ tay nắm chặt lấy tay áo của Chung Ý Thu.
Chung Ý Thu không biết nó bị làm sao, nhìn theo ánh mắt hoảng sợ của nó thì phát hiện là nó đang nhìn hai người đàn ông đang dựa người vào quầy hàng, một người cao cao gầy gầy lưng hơi còng, mặc đồ không giống dân quê, một người khác hình như là cháu họ của chú Nghĩa ở Viên gia trang, Chung Ý Thu không biết tên.
Không đợi Chung Ý Thu hỏi, Viên Binh đã kéo cậu đi ra ngoài, như con nghé con quật cường ra sức kéo Chung Ý Thu chạy thật nhanh.
Ra khỏi Cung Tiêu Xã mà nó cũng không ngừng, xuyên qua đám đông, chạy thẳng tới phòng y tế thì nó mới dừng lại, dựa vào cửa lớn nhắm tịt mắt không hé răng.
Trương Tây Minh đi rồi thì phòng y tế cũng đóng cửa, sau mấy trận mưa to cửa gỗ có chút phai màu, có vẻ tồi tàn.
Chung Ý Thu ngồi xổm xuống, lo lắng hỏi, “Con bị sao vậy?”
Viên Binh cõng một cái cặp sách cũ trên vai, là của anh họ nó truyền lại, nút thắt trên cặp đã hỏng rồi, vì để đề phòng rớt sách nên nó vẫn luôn dùng tay ấn, bây giờ ấn càng chặt hơn, mười đầu ngón tay bởi vì dùng sức đã biến thành màu trắng.
“Rốt cuộc là làm sao? Con quen người kia à?” Chung Ý Thu xoa xoa cái trán của nó nhẹ giọng hỏi.
Viên Binh gật gật đầu, run run nói: “Là gã…… Là tên ăn trộm……”
Chung Ý Thu hoảng sợ, tim đập nhanh hơn, nhỏ giọng nói: “Cái người nào? Tên ăn trộm nào?”
Có thể là giọng cậu quá mức nghiêm túc, nên Viên Binh càng sợ hãi, bả vai run rẩy không ngừng, nói: “Cái người cao kia trộm trâu nhà bọn con……”
Chung Ý Thu nhanh chóng quay đầu lại nhìn nhìn, thấy không có ai thì cậu mới quay đầu lại truy hỏi, “Con nhớ rõ không? Có thể khẳng định là gã sao?”
“Chính là gã, gã lưng còng, chóp mũi……” Viên Binh sốt ruột, sợ Chung Ý Thu không tin mình.
Chung Ý Thu nghĩ nghĩ, hai đặc điểm này quả thật dễ nhận ra lắm, người nọ rất cao, chắc là người cao thường không tự giác còng lưng xuống, chóp mũi là cách Viên Binh miêu tả, vì cái mũi của gã rất lớn và dài, mũi ưng điển hình, đặc điểm vô cùng rõ ràng.
Tuy rằng là lời trẻ con nói, nhưng Chung Ý Thu lại tin tưởng, cậu đưa Viên Binh về ký túc, bảo nó ở phòng làm bài tập, còn mình thì quay lại Cung Tiêu Xã.
Cái nhóm người kia còn chưa đi, đang vây quanh một thanh niên cười đùa, Chung Ý Thu nhớ rõ người này tên là nhóc Quang, gọi chú Nghĩa là chú Bảy, họ hàng xa của chú. Cái tên mũi ưng còn đứng ở bên cạnh, một tay đút túi một tay hút thuốc, thần thái có chút ngạo mạn, như là kẻ có tiền phải chơi cùng đám nông dân này.
Chung Ý Thu đi qua đó, cười với nhóc Quang nói: “Vừa rồi ăn kẹo mừng của anh, còn chưa chúc mừng anh nữa, chúc mừng chúc mừng!”
Nhóc Quang thành thật, không biết trả lời thế nào chỉ cười hàm hậu thôi.
Chung Ý Thu cũng không rời đi, cậu nhìn người rất chuẩn, nhận ra cô gái đứng bên cạnh là chị dâu của nhóc Quang nên hỏi: “Cô dâu nhà ai vậy chị?”
Cô chị dâu không ngờ Chung Ý Thu chủ động nói chuyện với mình, thụ sủng nhược kinh đáp: “Ở xa, huyện bên cạnh lận!”
Giọng nói của cô có chút khoe khoang, như là con gái ở huyện bên cạnh có giá hơn ở đây.
Chung Ý Thu ra vẻ kinh ngạc, hỏi: “Điều kiện tốt vậy à, nhờ bà mối nào vậy chị?”
“Bà mối nào tìm được cô gái tốt vậy chứ!” Cô bĩu môi, lập tức kiêu ngạo nói: “Dượng út nhóc Quang giới thiệu cho đấy.”
Cô vừa nói vừa chỉ mũi ưng ở bên cạnh.
Chung Ý Thu nổi bão trong lòng mà trên mặt vẫn bình tĩnh, cười với người này.
Mũi ưng mới vừa rít thuốc, phun khói ra cũng mỉm cười đáp trả, hỏi thăm nói: “Đây là thầy giáo à?”
“Đúng vậy! Sinh viên từ thành phố đó! Ghê gớm ha!”
Không biết là ai đang trả lời, Chung Ý Thu không rảnh lo ứng phó, đầu cậu nhanh chóng chuyển động: Nếu cậu nhớ không lầm, thì nhóc Quang gọi Viên Vinh Cử là chú, mũi ưng là dượng hắn, từ tuổi tác xem ra nhỏ hơn Viên Vinh Cử, vậy hẳn là em rể của lão ấy, quan hệ bà con gần lắm……
Mũi ưng còn đang nói giỡn với bọn họ, trào phúng nói: “Trường học tồi tàn này để thầy giáo tới từ thành phố dạy học thì quá lãng phí!”
“Ông cũng là con rể của xứ tồi tàn này đó thôi!”
“Nói chứ thầy nên chuyển tới huyện bọn tôi đi, dù sao vẫn có tiền đồ hơn ở đây.”
“Khó lắm! Thầy Tiểu Chung là bảo bối của bọn tôi mà, đừng hòng có ý định cướp người nhá!”
.….
Chung Ý Thu không tiếp lời, nhìn kĩ người kia một lát rồi gật đầu chào mọi người để về ký túc.