Tuy nhiên Chung Ý Thu rất tỉnh táo, cậu tự tra tấn bản thân, nhưng không hề sợ hãi, càng không có nghĩ tới từ bỏ, ngược lại càng thống khổ càng nhận biết rõ ràng.
Tội của cha mẹ Trịnh Lệ Lệ đương nhiên không thể tha thứ, xét cho cùng họ đã tạo nghiệt, cần tìm tới nguyên nhân, xẻo thịt bổ xương mới có thể giải quyết được ngọn nguồn.
Cậu lên kế hoạch đi tìm Dương Lâm Sâm để bàn tính, hoặc là đi tìm Viên Ngọc Lan và Viên Bảo Xương, nhà bọn họ gần gũi với tên đó, khẳng định là một cứ điểm của tổ chức.
Nhưng Tiêu Minh Dạ trước khi đi đã dặn dò rất kĩ, không cho cậu tự tiện hành động, nên cậu chỉ còn cách chờ đợi thời cơ thôi.
Tiêu Minh Dạ để lại 50 đồng tiền, Chung Ý Thu một xu cũng không dám xài lung tung, vừa đến mùa hè là cậu thường thèm đá, nước ngọt có ga và kem cây, chúng như là đôi cánh thiên thần thường nhắm thẳng bay tới tầm mắt của cậu, mà cậu vẫn ráng đợi thêm vài ngày chờ đến khi được phát lương mới dám mua kem cây để ăn.
Chung Ý Thu vừa gặm kem, vừa chọn lựa đồ vật, cậu tính mua một số đồ để cùng đi với Lý Hoành Phi tới thăm nhà Trịnh Tiểu Hà.
Lý Liên Hoa không đi làm bữa nay, ông Tài đang trông cửa hàng, khoảng thời gian trước ông bị bệnh một hồi, tuy rằng đã khỏe, nhưng nhìn già hơn trước rất nhiều, tóc bạc trắng, lưng còng như con tôm luộc.
Cậu mua bánh quy và điểm tâm, ông Tài khàn giọng hỏi thăm, “Thăm người thân hả?”
Chung Ý Thu gật đầu, “Dạ.”
“Đi đâu lận?”
“Thăm học sinh.” Cậu không muốn nói kĩ, hàm hồ trả lời.
Ông Tài từ trên quầy hàng móc ra một cái bao nilon, bỏ đồ vào trong bọc, hỏi tiếp: “Đi thăm con gái nhà thằng Ruồi à?”
Chung Ý Thu: “……”
Không hiểu ông nói gì, Chung Ý Thu vừa nhai kem vừa ngơ ngác nhìn ông.
Ông Tài thấy cậu dễ chọc quá nên cười giải thích, “Là Tiểu Hà, có phải học sinh của chú không?”
“À, là thăm con bé.”
Bởi vì trên mặt của ba Trịnh Tiểu Hà có rất nhiều nốt ruồi, cho nên từ nhỏ đã có biệt danh là Ruồi, từ lớn đến nhỏ ai cũng gọi hắn là vậy, đến cả lớp tiểu bối cũng gọi hắn là anh Ruồi hoặc là chú Ruồi, không ai nhớ rõ tên thật của hắn là gì.
Chung Ý Thu ngày thường cũng không để ý tới chuyện trong thôn, không nói tên của học sinh thì không biết nhà ai với ai.
Gói ghém đồ vật xong, ông Tài lại nói: “Đứa nhỏ này bị người ta quấn lấy a, không dễ chữa lành! Người xưa nói rất đúng, tiểu quỷ khó chơi, mà lại là quỷ mới nữa, khó chữa lắm a!”
Ông Tài nói chuyện thích đệm thêm biểu cảm, a tới a đi như đang hát tuồng, giọng điệu mang theo khinh miệt và ham vui rõ ràng.
Chung Ý Thu đại khái hiểu được ý trong lời nói, đơn giản chính là nói Trịnh Tiểu Hà bị Trịnh Lệ Lệ quấn lấy!
Cậu không muốn tranh cãi, nhưng hai đứa nhỏ đều là học sinh của cậu, nghe thấy thì thật sự khó chịu, nên cậu ra sức bình tĩnh nói: “Có bệnh thì phải chữa.”
Cậu nói xong liền cầm đồ bỏ đi, để lại ông Tài cân nhắc hơn nửa ngày, không nghĩ ra cậu đang nói Trịnh Tiểu Hà, hay là đang mắng mình nữa……
Phương Khoản Đông ngày hôm qua tới mang theo nửa xe trái cây, nên Chung Ý Thu bỏ thêm vào nửa túi cam, cùng với Lý Hoành Phi tới Trịnh gia trang.
Nhà Trịnh Tiểu Hà ở sau núi, bọn họ không muốn phô trương, nên không đi qua thôn, mà đi đường vòng.
Trên đường đi, Lý Hoành Phi đơn giản kể chuyện nhà Trịnh Tiểu Hà, sau khi mẹ con bé sinh con gái út ra thì bị ép đi buộc ga-rô, cho nên nhà chỉ có hai chị em gái.
Ở nông thôn, có con trai là tự tôn và niềm kêu hãnh của cả nhà, hai đứa con gái, có thể nghĩ cha mẹ con bé ít nhiều bị xem thường và cười nhạo như thế nào.
Ba con bé là nam đinh của cả nhà, cho nên không phân nhà, ở cùng với ông bà nội. Hai người già thấy giáo viên tới, đặc biệt kích động và khách khí, bận trước bận sau bưng trà đổ nước, làm Chung Ý Thu chộn rộn cả người.
Nhà chính trải chiếu dưới đất, Trịnh Tiểu Hà nằm ngay ở đó, thấy thầy tới thì ngượng ngùng ngồi dậy.
Nhà được lát xi măng, chiếu được trải thẳng lên mặt đất, Lý Hoành Phi đề nghị nói, “Trên mặt đất lạnh, trò ấy còn chưa hết bệnh nên không thể nằm ở đây được.”
Ba Trịnh Tiểu Hà là một anh nông dân thành thật, Chung Ý Thu thấy hắn đầu tiên bị hoảng sợ, nắm chặt lòng bàn tay mới khắc chế ánh mắt và biểu tình, không có làm ra hành vi không lễ phép nào.
Đơn giản là trên mặt hắn có quá nhiều nốt ruồi, rậm rạp trải dài trên cả gương mặt, đa số là mấy viên nhỏ lấm tấm, phía trên lông mày và chung quanh vùng mũi có mấy viên đặc biệt dọa người, mỗi một viên lớn như viên đậu phộng, đen tuyền dán ở trên mặt, làm người đối diện không quá thoải mái.
Bởi vì diện mạo, nên hắn tương đối tự ti, nói chuyện không dám nhìn người, vẫn luôn trốn tránh ánh mắt của người ta.
Nghe xong Lý Hoành Phi nói, hắn ngượng ngùng xoa xoa tay, hàm hậu cười nói: “Trong phòng nóng, con bé sợ nóng.”
“Vậy cũng không được, bệnh càng không thể tham lạnh, bảo con bé lên giường ngủ mới nhanh hết bệnh được.” Lý Hoành Phi chỉ vào cái giường tre dưới mái hiên nói.
“Được…… Được……” Ba Trịnh Tiểu Hà để chân trần, vội chạy ra hướng đó dọn dẹp.
Chung Ý Thu rối rắm không biết nên xưng hô như thế nào, không thể gọi anh Ruồi như người ta được, vì có vẻ không tôn trọng, nhưng lại không biết tên thật của hắn gọi là gì, nghĩ nghĩ chỉ có thể chọn một cái danh xưng lễ phép, “Ba Tiểu Hà này, tình trạng hiện giờ của Tiểu Hà là sao vậy, có đi khám ở bệnh viện chưa?”
Hắn vốn dĩ đã tự ti co rúm, Chung Ý Thu sợ hắn càng câu nệ, nên đã chọn nói tiếng địa phương, nhưng tiếng địa phương ở thành phố lại khác với ở đây, làm ba Trịnh Tiểu Hà nghe cậu nói xong vẫn có chút hoảng hốt.
“Đã tìm lão Vương rồi, uống thuốc là có thể hạ sốt, nhưng chưa được bao lâu lại phát sốt.” Hắn vội trả lời.
Lão Vương là một trong những thầy lang ở thôn, học một năm trung y chuyên nghiệp, có thể đối phó xem một ít bệnh, trước kia không ai tìm ông, Trương Tây Minh đi rồi không có bác sĩ, thôn dân phụ cận bị bệnh cảm vặt không muốn đi xa, liền bắt đầu tới tìm ông, nhân cơ hội này ông bắt đầu mở phòng khám và dụng cụ để xem bệnh luôn.
Chung Ý Thu khuyên, “Để con bé sốt đi sốt lại hoài là không tốt, nên lên bệnh viện kiểm tra xem sao, thân thể trẻ con nhỏ bé, để lâu không hay.”
Bà nội ở bên cạnh oán giận nói, “Con bé bị như vậy chắc không phải do bệnh đâu, mà là do bị thứ không sạch sẽ quấn thân rồi! Tôi nói tìm bà thầy đồng mà nó không cho!”
Bà vừa nói vừa chỉ ba Trịnh Tiểu Hà.
Người già nghĩ vậy rất bình thường, Chung Ý Thu không nghĩ tới ba con bé lại không đồng ý, trong lòng không khỏi có chút bội phục, cười cười khẽ gật đầu với hắn.
Lý Hoành Phi giảng hòa, nói: “Thím ơi, mặc kệ là chuyện thế nào, thì ông Vương đã khám rồi, mình phải khám bác sĩ trước ạ, nếu thật sự không hết thì mới đi tìm bà thầy đồng cũng không muộn ạ.”
Bà lão bĩu môi, “Bệnh viện tốn tiền a! Tôi nghe người ta nói, đi vào còn phải đăng ký, chụp hình, bác sĩ nói hai câu cũng phải ra tiền!”
Chung Ý Thu nghe buồn cười lại chua xót, người ở nông thôn toàn biến bệnh viện thành đầm rồng hang hổ, nghe hai chữ đó mà thịt đau như cắt.
Cậu kiên nhẫn giải thích nói, “Bệnh viện cần đăng ký, chụp hình là bởi vì có vài bệnh bác sĩ cần nhìn hình mới có thể đưa ra chẩn đoán chính xác, nếu không cần thì không chụp, không phải cái gì cũng phải tiêu tiền.”
Cậu nói xong, trong phòng lại an tĩnh, không có người nói tiếp. Ba Trịnh Tiểu Hà vẫn luôn ngồi xổm ở cửa nhà, còng lưng như con chim cút hận không thể chui đầu vào trong thân thể, không dám ngẩng đầu nhìn người.
Chung Ý Thu nghĩ bọn họ chắc nhất thời khó tiếp thu, hoặc là sợ tiêu tiền, nên cậu có chút nôn nóng, nhấp nhấp môi chuẩn bị đánh lâu dài.
Còn chưa mở miệng, thì ba Trịnh Tiểu Hà giành nói trước, hắn lấy hết dũng khí nói chuyện, “Dân quê bọn tôi không rõ đi bệnh viện là thế nào, bà nội lớn tuổi, tôi với mẹ nó đều không biết chữ, còn dáng vẻ của tôi…… Đến người địa phương còn ghét bỏ……”
Chung Ý Thu tê rần toàn thân, trong nháy mắt như bị thiên lôi bổ trúng, không đau không ngứa mà lại bỏng cháy cả linh hồn lẫn ý thức.
Trăm triệu lần không nghĩ tới hắn vì nguyên nhân này mà không dám đi bệnh viện, lớp người chân thành dưới đáy của xã hội, hy vọng nhận được sự tôn trọng tối thiểu là việc quá xa vời.
Hắn chỉ có thể sống trong một góc của cái thôn này, đi ra nhiều thêm một bước là gió cuốn mây tan.
Chung Ý Thu lại có chút hận, hận hắn quá thiếu tự trọng, mắt thấy con mình bị bệnh mà không có dũng khí ra gặp người ngoài, một nỗi hận rất buồn cười.
Anh chưa từng trải qua cái đau của họ, thì không có quyền cười nhạo vết thương xấu xí của họ đâu.
Cậu có chút nghẹn ngào, chậm rãi nói chuyện mới có thể khống chế được cảm xúc, “Anh, để em dẫn mọi người đi…… Giờ đi luôn.”
Chung Ý Thu tìm Lục Tử đi mượn máy kéo, kéo cả nhà ba người Trịnh Tiểu Hà lên bệnh viện trấn.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói Trịnh Tiểu Hà bị viêm phổi, muốn ở bệnh viện truyền thuốc hai ngày. Chung Ý Thu có chút khó xử, hai vợ chồng này từ lúc vào bệnh viện thì đã theo sát sau lưng cậu một tấc cũng không rời, đăng ký, nói bệnh tình, chụp hình, đóng viện phí, tất cả đều là do Chung Ý Thu xử lý, hai người bọn họ đến cả ánh mắt cũng không dám ngó nghiêng, ba Trịnh Tiểu Hà càng cảnh giác, không dám nâng đầu sợ người khác thấy mặt mình.
Để cho bọn họ nằm ở viện khẳng định là không được, nhưng Chung Ý Thu ở lại đây cũng không thích hợp, Lục Tử thấy cậu rối rắm, nên hỏi bác sĩ giúp, “Lấy thuốc về uống được không, trong thôn có chỗ truyền thuốc.”
Chung Ý Thu nghĩ chắc không được đâu, viêm phổi là bệnh rất nguy hiểm, cần ở bệnh viện để quan sát mới được, vậy mà bác sĩ lại nói là có thể.
“Không sao thật à? Dù sao cũng là viêm phổi mà.” Chung Ý Thu hỏi.
Cậu nói tiếng phổ thông, khí chất khác hoàn toàn với dân bản xứ, nên bác sĩ vô cùng khách khí với cậu, “Chú ý nhiều hơn là được, nằm viện thì sẽ bỏ tiền, cậu kêu bọn họ ở lại, họ sẽ nói cậu lừa tiền của họ nữa ấy chứ!”
Chung Ý Thu có thể lý giải, nhưng giọng điệu ghét bỏ khinh bỉ của y vẫn rất chói tai.
Cả nhà Trịnh Tiểu Hà, cả đường lên bệnh viện đã bó tay bó chân không dám nhúc nhích rồi, Chung Ý Thu suy xét tình hình thực tế rồi cuối cùng vẫn cầm mấy ngày thuốc để mang về uống.
Về đến nhà thì trời sắp tối, Chung Ý Thu xuống xe ở cổng đại đội, nhờ Lục Tử đưa bọn họ về nhà.
Ba Trịnh Tiểu Hà nhìn cậu chằm chằm, tuy vẫn còn trốn tránh ánh mắt, nhưng cuối cùng đã chịu ngẩng đầu, đôi tay nắm chặt, đôi môi tím đen không ngừng run rẩy, dáng vẻ muốn nói cái gì rồi lại nói không nên lời, thoạt nhìn vừa buồn cười lẫn đáng thương.
Chung Ý Thu xua xua tay, cười nói: “Em nhận lời cảm ơn của anh, không khách khí.”
Trời âm u như là lại muốn mưa, lũ chuồn chuồn kết bè kết đội bay tà tà, cũng không sợ người, đâm lên mặt khá đau.
“Thầy Tiểu Chung ới ——” Lý Liên Hoa kêu lên.
Chung Ý Thu cảm thấy người đặt biệt danh cho cô quả thật là một thiên tài, Liên miệng rộng quá xứng với người!
“Đi đâu vậy? Sao đi cùng với thằng Ruồi hử? Cậu là người thành phố, đừng để bị nó dọa sợ nhé!”
Chung Ý Thu không tính phản ứng, chào hỏi cho có lệ rồi đi nhanh về ký túc.
“Ai! Sao đã đi rồi! Buổi chiều anh hai Tiêu có gọi điện thoại tìm cậu đấy, tôi tìm nửa ngày cũng không thấy cậu đâu!” Lý Liên Hoa kêu lên.
Chung Ý Thu mới vừa bước qua lập tức thu hồi bước chân, vừa chạy tới Cung Tiêu Xã vừa hỏi, “Gọi hồi nào vậy? Cúp chưa? Nói cái gì?”
Lý Liên Hoa rốt cuộc cũng đạt được sự chú ý, đắc ý nói: “Tìm không thấy cậu đâu thì phải cúp máy chớ?”
Chung Ý Thu đã tới bên cạnh, nghe xong lời này thì thất vọng và hối hận lắm.
“Có điều nha ——” Lý Liên Hoa kéo dài giọng úp úp mở mở, “Cậu ta nói tối nay sẽ gọi lại.”