125. Tẩy não
Hiệu trưởng Trịnh hôm nay không tới trường học, mọi người hiểu rõ trong lòng mà không nói ra. Diêm Thục Hoa thích tám chuyện nhất, các giáo viên cố kỵ chú Nghĩa, không ai dám nói chuyện, còn cô thì lại giống không nói lời nào thì sẽ nghẹn chết, quấn lấy người này, kéo người kia nói một hai câu, cuối cùng lấy cô làm trung tâm hình thành một cái vòng tròn nhỏ hẹp, làm mặt quỷ nói nhỏ không để yên.
Chung Ý Thu phiền lòng, Diêm Thục Hoa thích Lý Hoành Phi, mà cậu vẫn luôn cho rằng cô gái này khéo léo, nhiệt tình, là người thích hợp để sống cùng. Trước kia cậu hay khuyến khích Lý Hoành Phi tiếp nhận cô, hiện tại thấy sắc mặt hưng phấn, vui vẻ ra mặt của cô, làm cậu sinh ra một chút chán ghét.
Làm giáo viên, vậy mà không hề để ý tới nguyên nhân ẩn chứa, không thương cảm với hoàn cảnh của học sinh và cái khó của hiệu trưởng Trịnh, mà ngược lại còn hưng phấn bàn chuyện xấu của người ta, thật sự rất đáng buồn!
Chú Nghĩa đi ra ngoài đánh chuông vào học, mấy người kia vẫn túm tụm nhỏ giọng nói thầm, Chung Ý Thu mạnh mẽ đập quyển 《 Từ điển Tân Hoa 》 xuống bàn.
Ầm —— văn phòng nháy mắt yên lặng.
Dưới ánh nhìn chằm chằm kinh ngạc từ mọi người, cậu ngượng ngùng đứng lên, cầm lấy quyển từ điển một lần nữa đặt nó vào chỗ, làm bộ câu nệ nói: “Không để thẳng……”
Sau đó lấy sách giáo khoa, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra cửa.
Giữa trưa, lúc chú Nghĩa đang nấu cơm, thì Lâm Ngọc Phương đột nhiên tới, cô như là vừa đi đâu một khoảng xa, mặt đỏ bừng, đầu đầy mồ hôi, vào phòng bếp tìm ly múc nước lu uống.
Chung Ý Thu đang nhóm lửa, dặn dò, “Còn chưa tới mùa hè, cô đừng uống nước lã.”
Lâm Ngọc Phương rót một ly trước, rồi mới xoa miệng nói, “Anh không hiểu gì hết à! Trời nóng quá, nóng hơn ngày hè nữa!”
Chú Nghĩa hỏi cô, “Cháu đi đâu?”
“Cháu đi bộ từ trấn về đây, xe đạp hỏng giữa đường!”
Chú Nghĩa: “Sao không mượn một chiếc? Đi bộ xa lắm!”
Lâm Ngọc Phương quen thuộc nơi này như là nhà mình, múc nước rửa mặt nói: “Đi nửa đường thì hư, ném nó ở nhà bạn cháu, mà nhà bạn chỉ có một chiếc xe đạp đã ra cửa, nên chỉ có thể đi bộ.”
Nhìn là biết cô chưa ăn cơm, chú Nghĩa bỏ thêm nửa chén gạo vào trong nồi nấu, thuận miệng hỏi, “Vậy chiều nay sao cháu về?”
Lâm Ngọc Phương cười, đôi mắt đen lúng liếng dạo một vòng, mang theo chút nghịch ngợm nói: “Tiêu Minh Dạ đâu? Xem ra chỉ có thể nhờ anh ấy chở cháu về thôi!”
Chung Ý Thu: “…… Anh ấy đi làm rồi, chắc tới khuya mới về……”
“Không sao! Tôi chờ được!” Mặt Lâm Ngọc Phương mang theo giọt nước, nhấp miệng cười nói.
Chung Ý Thu: “……”
Lâm Ngọc Phương tới tìm thư ký để mua đất, có vài người quen làm quan hệ rồi, đất Cung Tiêu Xã cùng với trường học thuộc về đại đội, khẳng định là không muốn bán cho người ngoài, nhưng nhà Lâm Ngọc Phương có nhân mạch, hơn nữa ra giá cũng thích hợp, trong đội muốn kiếm thêm tiền, nên đã ra quyết định.
Chú Nghĩa khen tự đáy lòng nói, “Chúc mừng, cháu lợi hại quá!”
Lâm Ngọc Phương được khen thì đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Cháu không biết gì đâu, toàn do cha cháu liên hệ thôi, ông cũng muốn tìm một nơi để dưỡng lão, huống hồ nơi này gần với huyện thành nữa.”
Chung Ý Thu trăm mối cảm xúc ngổn ngang, cô gái này có kiến thức có chủ kiến, mà không kiêu ngạo cũng không tự phụ, dịu dàng mà cứng cỏi. Cậu không khỏi thầm cảm thán mình may mắn xuống tay sớm với Tiêu Minh Dạ, bằng không quen biết lâu, phỏng chừng sẽ có rất ít người đàn ông nào mà không thích Lâm Ngọc Phương cả.
Lâm Ngọc Phương đột nhiên nhớ tới, hỏi: “Mới vừa đi ngang qua Cung Tiêu Xã, chị Liên Hoa giữ chặt cháu kể chuyện hiệu trưởng Trịnh đánh nhau với Chu Xuân Mỹ, chuyện là thế nào vậy ạ?”
Chu Xuân Mỹ là vợ của Trịnh Tề Quân, mẹ của Trịnh Lệ Lệ. Chú Nghĩa tức khắc lạnh mặt, nhỏ giọng mắng Lý Liên Hoa không biết giữ mồm, đơn giản kể chuyện tối hôm qua cho cô nghe.
Lâm Ngọc Phương cứng họng, trên mặt có rất nhiều nghi hoặc, không thể tin được nên xác nhận nói, “Thật sự không sai, xác thật là Chu Xuân Mỹ ạ? Chị ấy thật sự tuột…… Quần?”
Chú Nghĩa gật đầu, than nhỏ nói, “Cháu cũng không tin đúng không? Mọi người bàng hoàng luôn mà, mấy bà trong thôn làm được, chứ cô ấy thì không, vậy mà cô ấy dám làm đó!”
Chung Ý Thu và Vương Văn Tuấn không phải là người trong thôn, ngày thường không tiếp xúc với nhóm phụ nữ, không quen Chu Xuân Mỹ nên không rõ ý tứ trong lời nói, hỏi, “Vì sao cô ấy không làm được?”
Chú Nghĩa giải thích nguyên do: Chu Xuân Mỹ đi học tới tận khi tốt nghiệp trung học, ở mười mấy năm trước còn tính là người có văn hóa, cô lớn lên xinh đẹp, biết trang điểm, từ diện mạo đến cách ăn mặc của Trịnh Lệ Lệ là có thể nhìn ra. Ở Trịnh gia trang, Trịnh Tiểu Bình cũng chưa thời thượng bằng cô, mấy cô mấy bà trước khi mua quần áo thường hay hẹn cô đi cùng, bởi vì cô có mắt nhìn đồ.
Hồi trẻ cha cô học tới cấp ba, tương đối nghiêm khắc dạy dỗ con cái, cho nên tuy cô có tính cách sảng khoái, nhưng không ham chơi, đua đòi, gặp người gương mặt tự mang ba phần tươi cười, chồng và con gây chuyện thì sẽ giảng đạo lý, chứ chưa từng mắng chửi, bầu không khí trong gia đình hài hòa lại ấm áp. Ngày thường không làm việc cũng không đến chỗ tụ tập nói lung tung, ở nhà đọc sách, dệt khăn lông, trồng hoa…… Trong nhà quét tước sạch sẽ giống trong thành phố. Mọi người khi nói giỡn thường nói Chu Xuân Mỹ như tiên nữ giáng trần, cánh đàn ông ai cũng hâm mộ Trịnh Tề Quân, còn bọn nhỏ thì hâm mộ Trịnh Lệ Lệ!
Cho nên, một người phụ nữ có gia giáo và tính cách mềm mỏng thế này mà lại đi cởi quần ở trước mặt hiệu trưởng Trịnh. Làm trò rẻ tiền quá đi! Nếu là phụ nữ lớn tuổi, thì có thể tiếp thu, nhưng Chu Xuân Mỹ mới hơn 30 tuổi, vẫn tính là cô vợ trẻ…… Này không chỉ là chuyện bàn tán nhảm nhí trong thôn nữa, mà còn xứng đáng liệt vào giai thoại của thôn luôn!
Chung Ý Thu: “……”
Vương Văn Tuấn: “……”
Lâm Ngọc Phương mấy tháng bán hàng ở đây, đã tương đối thân quen với nhóm mấy cô mấy bà. Cô biết Chu Xuân Mỹ, cũng hiểu biết tính cách của cô ấy, cho nên nghe xong lời đồn đại từ Lý Liên Hoa xong, hoàn toàn không thể tin được.
Vương Văn Tuấn thần bí nói, “Có khi nào cô ấy trúng tà rồi không? Thôn của bọn tôi hồi trước có một người phụ nữ lên núi hái nấm hít phải khí độc, về nhà phát điên luôn, cởi quần áo chạy loạn khắp nơi!”
Chú Nghĩa liếc y một cái, giáo huấn, “Đừng nói bừa!”
Trong lòng Chung Ý Thu đè ép một cục đá lớn, trầm trọng nói, “Chỉ sợ thứ cô ta hít vào không chỉ là khí độc thôi!”
Chú Nghĩa và Vương Văn Tuấn nghe xong thì kinh ngạc, lập tức nhận ra có ý gì, Lâm Ngọc Phương không rõ ràng lắm, nghi hoặc hỏi bọn họ.
Vương Văn Tuấn giải thích chuyện đạo giáo trong thôn, Chu Xuân Mỹ tuy vẫn chưa thay đổi tính cách, mà khi bị hiệu trưởng Trịnh phản đối “Tín ngưỡng” của mình, đã biểu hiện kiên quyết đập nồi dìm thuyền, có thể nói cái cô “Tin” có bao nhiêu là thật!
Lâm Ngọc Phương khó có thể tin, “Sao vậy được? Năm ngoái lúc bọn tôi nói chuyện phiếm, chị ấy còn mắng chị dâu nhà mình không đầu óc nữa mà, như đứa ngốc bị dụ ấy! Chị ấy chưa từng nói xấu sau lưng ai bao giờ, càng sẽ không mắng chửi người, cho nên tôi nhớ rất rõ.”
Chú Nghĩa nghiêm túc hẳn ra, nỗ lực ép xuống kinh hoàng trong mắt, nói, “Có thể thấy được bọn họ tẩy não có bao nhiêu lợi hại, chỉ trong vòng mấy tháng mà đã thu phục được một người rồi!”
Chung Ý Thu cũng sợ hãi, thử thăm dò nói: “Chúng ta báo án đi?”
“Báo thế nào?” Chú Nghĩa bất đắc dĩ buông tay, nghĩ nghĩ quyết định nói, “Để chú đi tìm Bảo Xương tâm sự xem sao, làm rõ bọn họ rốt cuộc có tình huống gì rồi mình bàn tiếp.”
Chung Ý Thu mấy ngày nay vẫn luôn khó chịu trong người, không biết bị gì nữa, bởi vì không có bệnh trạng rõ ràng, mà đại đội hiện tại cũng không có bác sĩ, làm cậu cũng quên khuấy nó luôn.
Tiêu Minh Dạ mỗi ngày đi sớm về trễ, hai người chỉ được gặp nhau vào buổi tối thôi, nên hắn cũng không chú ý tới thân thể khác thường của Chung Ý Thu, Chung Ý Thu càng sẽ không chủ động nói cho hắn biết.
Sau khi xảy ra chuyện với Chu Xuân Mỹ, hiệu trưởng Trịnh không tới trường hai ngày, Trịnh Tiểu Bình nói ông không hề ra khỏi cửa một bước, suốt ngày giấu mình ở trong nhà……
Chung Ý Thu không thể tin được, hiệu trưởng Trịnh là một người đàn ông bị vũ nhục, mà còn xấu hổ tránh ở trong nhà không dám gặp người, còn người “Ra tay” Chu Xuân Mỹ lại thờ ơ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cả cậu lẫn Lý Hoành Phi còn muốn đi thăm gia đình một lần nữa, hai người cũng sợ Chu Xuân Mỹ, nhưng chuyện của Trịnh Lệ Lệ mà cứ kéo dài, thì với bạn học và phụ huynh tham gia hội giáo đó, sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, chỉ sợ sẽ càng ngày càng ác liệt hơn thôi.
Hiệu trưởng Trịnh sợ nhất là tên lỗ mãng có gan bằng trời Chung Ý Thu, biết là cậu sẽ không chùn bước, nên nhờ Trịnh Tiểu Bình nhắn lại rằng, ngàn vạn lần không thể hành động thiếu suy nghĩ, chờ ông về trường học rồi bàn bạc kỹ hơn.
Hiệu trưởng Trịnh đoán không sai, Chung Ý Thu quả nhiên lại gây chuyện, mà không phải vì Trịnh Lệ Lệ.
Thứ bảy tuần trước khi thư viện mở ra, Chung Ý Thu làm theo ước định đưa 《 Thiên Long Bát Bộ 》cho hai học sinh lớp 6 mượn, vì để không ảnh hưởng học tập, sáng sớm thứ hai sẽ thu về chờ thứ bảy lại cho mượn. Vốn chẳng có chuyện gì xảy ra, người bạn nhỏ đầu trọc mượn sách có tên là Diêm Hải Đông, học tập thành tích rất tốt, đặc biệt là viết văn rất hay, mấy ngày hôm trước Vương Văn Tuấn ra đề bài 《 Nguyện vọng của tôi 》, cậu bé viết nguyện vọng của mình là trở thành một đại hiệp giang hồ, trừ gian giệt ác, giúp đỡ chính nghĩa……
Rõ ràng là nó bị ảnh hưởng bởi tiểu thuyết võ hiệp, nhưng đứa nhỏ này có thiên phú sáng tác, cách dùng từ đặt câu tinh tế chuẩn xác, thành ngữ trong sách cũng giải thích rõ ràng, chuẩn xác. Càng khó chính là nó có thể phát tán tư duy, hoàn toàn dung nhập bản thân vào trong nhân vật, viết nên câu chuyện đầy sức tưởng tượng.
Vương Văn Tuấn rất vui, y cổ vũ học sinh có thể học cách dùng từ trong sách, nghệ thuật đều bắt đầu từ học lại người khác, đến cảnh giới nhất định mới có thể phá kén, dần dần hình thành quan điểm và phong cách cho bản thân. Cho nên y đọc bài viết của Diêm Hải Đông trước mặt học sinh, còn mạnh mẽ khen ngợi thằng bé nữa.
Đây là một chuyện tốt, nhưng Viên Vinh Cử là chủ nhiệm lớp 6, sau khi gã biết thì nổi trận lôi đình, gây chuyện với Vương Văn Tuấn ở trong văn phòng, đòi đi tìm hiệu trưởng Trịnh để đòi công lý! Gã nói Vương Văn Tuấn đã dạy sai, bởi vì Diêm Hải Đông đi thi tốt nghiệp mà viết bài văn thế này thì sẽ không giành được điểm cao!
Chung Ý Thu lúc ấy không ở văn phòng, khi cậu vào thì hai người đã cãi nhau đến mức mặt đỏ tai hồng, Viên Vinh Cử cao hơn Vương Văn Tuấn một cái đầu lại chắc nịch, ỷ vào ưu thế thân thể mà dùng sức đẩy Vương Văn Tuấn, hơn nữa khi đẩy bả vai còn cố ý hướng tay lên trên, muốn ngụy trang thành vô tình tát mặt Vương Văn Tuấn! Vương Văn Tuấn né đầu vài lần mà vẫn bị tát vài cái, trong cơn giận dữ, duỗi tay muốn đánh trả mà vẫn luôn bị gã áp chế.
“Dừng tay!” Chung Ý Thu vội tiến lên kéo Vương Văn Tuấn ra, tới trước một bước giằng co với Viên Vinh Cử.
Viên Vinh Cử vốn đã có thù oán với cậu, không thể tưởng được cậu còn dám tự mình đưa người tới cửa, quan trọng hơn là Tiêu Minh Dạ không ở…… Nên là lúc báo thù!
Rầm.
Viên Vinh Cử vĩnh viễn cũng không thể quên được cú đá của Tiêu Minh Dạ lúc ấy, mà Chung Ý Thu trước mắt lại hất cằm sắc bén nhìn gã chăm chú, Viên Vinh Cử ghét nhất là cái nhìn này, cao cao tại thượng như là đang khinh bỉ gã vậy. Vừa lúc có người để xả giận, gã hung tợn nâng chân lên nhắm vào vị trí giữa bụng của Chung Ý Thu, đá một cái.
Chung Ý Thu cho rằng gã sẽ đẩy mình như đẩy Vương Văn Tuấn, không đề phòng cú đá chân, nhanh chóng kéo Vương Văn Tuấn né đi mà không kịp, chân đá vào ổ bụng bên trái rồi lại bị động tác né tránh mà chệch xuống dưới.
Bởi vì lánh một chút cho nên không ai bị quá nặng, chân Viên Vinh Cử đá ra thì bị mất trụ, nhất thời lảo đảo hai bước đứng không vững.
Bụng Chung Ý Thu co rút bị đau mà không dám thả lỏng cảnh giác, gắt gao nhìn chằm chằm Viên Vinh Cử vẫn chưa thẳng lưng.
Ai ngờ phía sau Vương Văn Tuấn đột nhiên nhảy ra, hét lớn một tiếng, “Đậu má, đệt mẹ mày!” Nhấc cái ghế dựa ném vào lưng Viên Vinh Cử!
Chung Ý Thu: “!”