102. Cảm ơn em
Chung Ý Thu còn thật sự tưởng mình sẽ đi gặp phụ huynh, thầm cân nhắc hắn còn người nhà ở quê à, hay là đến nhà bên kia? Vậy thì lần đầu tiên mình tới nhà mà đi tay không, có phải bất lịch sự quá không?
Kết quả lại một lần nữa chứng minh rằng cậu đã suy nghĩ nhiều rồi, tới Tiêu gia trại mà không vào thôn, Tiêu Minh Dạ trực tiếp dẫn cậu tới khu sườn núi khá thấp, tuyết dày đã che hết đường đi, nên đến giữa sườn núi thì Chung Ý Thu mới phát hiện ra nơi này là khu quần mộ.
Trên mặt đất có dấu vết mới đốt tiền giấy, hẳn là mới có người tới cúng tế, Tiêu Minh Dạ dùng tay quét tuyết rơi trên bia mộ, Chung Ý Thu thấy tên được khắc là Tiêu Đức Xuyên, người lập bia là dãy tên con cháu trong nhà, hẳn là mộ của ông nội hắn.
Tiêu Minh Dạ ngồi xổm xuống đốt lửa đốt tiền giấy, Chung Ý Thu không biết làm sao, cũng không biết có nên làm cùng hắn hay không.
“Lại đây.” Tiêu Minh Dạ kêu cậu.
Chung Ý Thu ngồi xổm xuống, Tiêu Minh Dạ chia tiền giấy cho cậu đốt, hai người lẳng lặng nhìn phần lửa cháy to, Tiêu Minh Dạ kéo tay che bụi bám trên mặt cậu, nghiêm túc nói với tấm bia: “Đây là ông nội của anh, gọi người.”
“Cháu chào ông ạ, cháu tên là Chung Ý Thu, là bạn trai của Tiêu Minh Dạ.”
Tiêu Minh Dạ giật mình nhìn cậu, kêu cậu gọi người, chỉ là muốn cho cậu gọi ông nội thôi, không ngờ Chung Ý Thu to gan trịnh trọng đến thế. Tuy nhiên lại cảm động vô cùng, trên thế giới này người dám nói như vậy khả năng cũng chỉ có Chung Ý Thu thôi, với quan hệ của họ, để người ngoài biết thì chắc sẽ bị bắt bỏ tù mất.
Tuy là nói với thân nhân đã qua đời, nhưng sự thẳng thắn của Chung Ý Thu vẫn đặc biệt đáng quý.
“Đáng tiếc ông nội không thể cho em tiền mừng tuổi.” Tiêu Minh Dạ chọc.
Chung Ý Thu cười, cúi người rất lâu trước bia mộ, nghĩ thầm may mắn là không nhận được tiền mừng tuổi, nếu gặp phụ hyunh thật, thì chắc người nhà của họ đã đuổi cả hai ra khỏi nhà mất.
Sau mộ của ông nội là mộ của cha hắn, không có lập bia nên bị tuyết che lấp, thoạt nhìn chỉ là một đống đất không lớn. Tiêu Minh Dạ cười duỗi tay khoa tay múa chân một chút, ý là gọi người đi, Chung Ý Thu có thể nhẹ nhàng gọi ông nội, chứ không mở miệng gọi cha được, do dự vài phút thì lại khom lưng, nói: “Cháu chào chú ạ, cháu tên là Chung Ý Thu, là bạn trai của Tiêu Minh Dạ.”
Đốt tiền giấy xong rồi thì Tiêu Minh Dạ châm ngòi hai quả pháo, cúng tế vậy là xong, hai người lại đi bộ hơn hai giờ về nhà.
“Sao không thấy mộ của bà nội đâu hết vậy?” Chung Ý Thu nghi hoặc hỏi.
“Hợp mồ với ông nội rồi, nông thôn để hai vợ chồng hợp táng sau khi chết.”
Chung Ý Thu không hiểu, “Nếu trong đó có một người đi trước, thì vẫn luôn không mai táng, mà chờ một người khác à?”
Tiêu Minh Dạ nói: “Không phải, bà nội anh mất trước ông khoảng bảy tám năm, sau khi ông nội mất thì đào mộ bà lên rồi đặt hai quan tài ở cạnh nhau.”
Chung Ý Thu: “…… Đào…… Mở hả?”
Tiêu Minh Dạ muốn nắm tay cậu, nhưng hiện tại là thời gian người trong thôn đi viếng mộ, sợ người ta nhìn thấy, nên ôm chầm lấy bả vai của cậu như anh em thân thiết, cười nói: “Sợ à?”
“Không có, chỉ là không tưởng tượng nổi.”
Hai người xuống núi, nếu không đi đường thôn, thì phải đi từ đường nhỏ cạnh đồng ruộng để ra đường lớn. Khi quẹo vào thì gặp một thanh niên một tay đút vào túi quần, một tay cầm đồ cúng bái, rụt cổ đi trong cơn gió lạnh, hai bên nhìn nhau một cái rồi tránh đường đi, bọn Chung Ý Thu đi một khoảng khá xa rồi phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân dồn dập, có người không dám tin tưởng hô, “Là Tiểu Dạ sao? Tiêu Minh Dạ?”
Chung Ý Thu mẫn cảm với tên Tiêu Minh Dạ hơn cả tên của mình, lập tức quay đầu lại nhìn, người vừa nãy bước nhanh đuổi theo lại đây, cách năm sáu mét thì đứng lại do dự không dám tiến lên.
Tiêu Minh Dạ quay mặt lại, lạnh lùng nhìn người đó, như là hoàn toàn không quen biết hay không nghĩ ra đó là ai.
“Tôi là Hai Lôi đây —— Tiêu Minh Lôi, nhớ không? Cha tôi là bác cả của cậu đấy.” Người nọ tiến lên một bước.
Tiêu Minh Dạ gật gật đầu, nói: “Nhớ rõ.”
“Sao cậu về mà không vào nhà?” Tiêu Minh Lôi tiến thêm một bước, trên mặt hiện ra xa lạ rõ ràng rồi lại xấu hổ muốn thân thiết, cười ha ha ngẩng đầu nhìn Tiêu Minh Dạ, “Khác biệt nhiều quá làm tôi không nhận ra, sao mà cao vậy hả?!”
Tiêu Minh Dạ vẫn nhàn nhạt, “Đã lâu không gặp.”
“Giống cha cậu thật đấy, trong nhà có ảnh cũ của chú, vừa nhìn cậu là thấy quen mắt ngay!”
.….
Chung Ý Thu bị không khí xấu hổ này làm cho phát điên, người ta thì nỗ lực biểu hiện nhiệt tình, còn Tiêu Minh Dạ thì lạnh lùng chặn lại hết, làm như quả cầu nóng rơi xuống hồ băng lạnh giá, lập tức tắt lửa ngay. Cậu đoán Tiêu Minh Dạ không muốn liên lạc với người trong thôn, dù sao cũng đã mười mấy năm không gặp, trừ bỏ huyết mạch trong thân thể, thì có tình cảm gì đâu.
“Bọn tôi đi trước.” Tiêu Minh Dạ rốt cuộc mở miệng, nói đi là đi.
Tiêu Minh Lôi khẩn trương, đánh bạo kéo tay hắn, “Cậu lâu lắm mới trở lại mà, trưa nay tới nhà bọn tôi ăn bữa cơm đoàn viên đi.”
Tiêu Minh Dạ lui ra phía sau nửa bước, kéo Chung Ý Thu đi về trước, đi vài bước rồi mới quay đầu lại nói: “Không cần.”
“Sao, không vui à?” Tiêu Minh Dạ hỏi, Chung Ý Thu lẳng lặng bước nhanh về phía trước, phồng mang trợn má không nói lời nào.
“Có chút.”
“Vì sao?” Tiêu Minh Dạ không rõ là chuyện gì, nghĩ nãy giờ mình có trêu chọc em ấy đâu.
Chung Ý Thu ngượng ngùng nói, bởi vì cậu cảm thấy mình trẻ con quá. Cậu thích tên Tiêu Minh Dạ lắm, ban đầu bị hắn hấp dẫn, thứ nhất là vì đôi chân dài và diện mạo ưa nhìn của hắn, rất nổi bật trong đám đông, thứ hai chính là vì tên của hắn.
Tuy sau này Tiêu Minh Dạ có giải thích rằng, Minh là tên gia tộc, Dạ là vì hắn sinh ra vào ban đêm. Một cái tên hoàn toàn bình thường, không phù hợp với dáng vẻ cao ngạo của hắn, nhưng Chung Ý Thu vẫn đắm chìm trong suy nghĩ yêu thích của mình.
Hôm nay tới Tiêu gia trại rồi mới biết nó hoàn toàn đánh vỡ tưởng tượng của mình, thêm một Tiêu Minh Lôi nữa đó! Có phải sẽ có Tiêu Minh Phong, Tiêu Minh Vũ, hay Tiêu Minh Điện nữa không?
Về đến nhà đã là giữa trưa, hai người phối hợp dán câu đối, cuối cùng dư ra một tờ chữ Phúc, Chung Ý Thu trộm dán ở đầu giường của bọn họ.
Tới bữa trưa, chú Nghĩa bày đồ cúng, đêm giao thừa ở đây sẽ chưng mười cái bánh bao cỡ lớn làm đồ cúng, bàn cúng đặt ở giữa phòng, ngày thường bọn họ đều xem phòng của chú Nghĩa là phòng khách, thế nên để chú làm chủ.
Chung Ý Thu nghĩ nghĩ vẫn là nhân lúc Cung Tiêu Xã chưa đóng cửa thì gọi về nhà một cú, nhà cậu không có đường dây điện thoại, phải gọi tới số của cửa hàng tiện lợi trước, rồi nhờ người ta đi gọi mẹ mình tới, đợi thêm năm phút sau lại gọi qua.
“Thu Nhi.” Giọng mẹ nghẹn ngào như là vừa khóc xong. Từ nhỏ thân thể của Chung Ý Thu đã không tốt, bà chăm sóc cậu như chăm bảo bối, cái gì cũng không cho cậu làm, lớn đến chừng này mà cậu chưa bao giờ ăn Tết ở bên ngoài lần nào cả, nhà người khác đoàn viên mà con trai bà lại không thể về nhà, chỉ cần nhớ tới là chua xót rơi lệ ngay.
“Mẹ, mẹ đừng lo cho con, con ở đây tốt lắm, bọn con đang chuẩn bị cơm tất niên nè!” Chung Ý Thu tận lực ép tâm tình kích động xuống.
“Con thì biết làm gì hửm? Cả mì sợi còn nấu không xong!” Mẹ oán trách nói.
Chung Ý Thu cười rộ lên, lần này là thiệt tình không phục, “Mẹ, mẹ khinh thường con quá rồi đó, giờ con biết nấu mì rồi, còn biết làm thức ăn nữa!”
“Con biết làm á? Con biết làm gì?”
“Con không nấu, nhưng mà Tiêu Minh Dạ biết, anh ấy nấu cơm rất ngon.”
Mẹ nghi ngờ hỏi: “Tiêu Minh Dạ là ai? Là người bạn kia à?”
Chung Ý Thu tự trách mình quá đắc ý vênh váo, nhưng lại không khống chế được tâm lý muốn khoe khoang, “Là bạn thân của con, lợi hại lắm, nấu cơm rất ngon, còn từng đi lính nữa!”
“Vậy sao! Vậy thì tốt rồi!”
Chung Ý Thu khi còn nhỏ từng nghe mẹ kể chuyện tình yêu của bà, hồi còn trẻ bà từng gặp một người tham gia quân ngũ, diện mạo anh tuấn, tính cách dịu dàng, hơn nữa hai người đều coi trọng đối phương, nhưng sau khi người đó về quê thì không liên lạc nữa, rồi sau đó ba cậu lại điên cuồng theo đuổi, nên cuối cùng tiếc nuối bỏ lỡ.
Tuy là kể chuyện ngày xưa cho con mình nghe, nhưng mẹ có ấn tượng rất tốt với binh lính, vừa nghe con trai nói bạn nó từng tham gia quân ngũ, thì an tâm ngay, cảm thấy người đó rất đáng tin cậy.
“Vậy con phải đối xử tốt với người ta nghe chưa.” Mẹ cậu nghiêm túc dặn dò nói.
“Dạ……” Chung Ý Thu vui vẻ mà chột dạ đáp ứng.
“Ừ, cúp đi, tiền điện thoại mắc lắm, con nhớ giữ gìn sức khỏe.”
“Chúc mẹ và ba năm mới vui vẻ, khỏe mạnh bình an.” Chung Ý Thu có chút luyến tiếc, nói xong thì nhanh chóng cúp máy.
Chú Nghĩa vào thôn ăn cơm, buổi tối trong viện chỉ còn hai người bọn họ. Chung Ý Thu hưng phấn cả người mà không biết làm cách nào để phát tiết, chạy đến phòng bếp ôm Tiêu Minh Dạ rồi hôn một cái, xoa tay hầm hè nói: “Có cần em làm gì không? Hay là anh dạy em nấu đồ ăn đi.”
Tiêu Minh Dạ bận rộn cả hai tay, chen chân vào giữa hai chân cậu, nhẹ nhàng kéo cậu tới trước mặt, tiến lên ngậm lấy đôi môi đáp trả một nụ hôn nồng cháy.
“Em muốn học gì?” Tiêu Minh Dạ dường như không có việc gì hỏi.
Chung Ý Thu: “……”
“Học món ăn gì?” Tiêu Minh Dạ thấy cậu không nói lời nào, lại hỏi một lần.
“Học một món chính đi,” Chung Ý Thu suy xét nói, “Là món gì có thể làm người ta kinh ngạc đó, sau này sẽ thành món tủ của em luôn!”
“Vậy dạy em nấu mì sợi ha.”
Chung Ý Thu: “Em nói đứng đắn đó! Nếu không thì làm cá đi, em thấy món cá đơn giản.”
“Ừ, vậy em đi giết cá trước.” Tiêu Minh Dạ chỉ chỉ thùng nước ven tường.
Chung Ý Thu: “…… Nếu không thì em đi xào trứng gà ha?”
Tiêu Minh Dạ từ hơn ba giờ chiều đã bắt đầu chuẩn bị, đến sau năm giờ mới làm xong, Chung Ý Thu còn ở bên cạnh thúc giục mãi, sợ một hồi chậm bỏ lỡ tiệc tối Tết Âm Lịch. Tuy chỉ có hai người mà làm tới tám món đồ ăn, có gà, vịt, cá, thịt bò, thịt dê, làm thêm mấy món ăn khai vị, sợ ăn không hết nên số lượng cũng không nhiều. Chung Ý Thu lấy ra chai rượu ngọt vừa mua hôm trước, Tiêu Minh Dạ không muốn, ngại cái này dành cho đàn bà, một hai phải uống rượu trắng, Chung Ý Thu tức giận thấy hắn không nhìn, mở chai rượu ngọt ra làm một hơi hết nửa bình.
Tiêu Minh Dạ đổ một ly rượu trắng rồi bưng lên, nghiêm túc nói, “Nâng ly cảm ơn thầy Tiểu Chung đã tới đây.”
Chung Ý Thu nói: “Cảm ơn vì cái gì?”
“Cảm ơn em đã làm anh biết cuộc sống vẫn còn rất tốt!”
Chung Ý Thu đột nhiên nhớ tới, “Lần trước em hỏi anh có phải do vui không, anh nói không phải, còn nói trở về sẽ trả lời, mà anh còn chưa nói đó!”
“Là hạnh phúc.” Tiêu Minh Dạ như là thẹn thùng, xoay đầu không dám nhìn Chung Ý Thu, ngồi xuống bắt đầu dùng bữa.
Động tác và biểu tình che giấu của hắn quá rõ ràng làm Chung Ý Thu cười ha ha.