Bốn bề xung quanh lặng im, ánh sáng trên đường tối mờ, càng đi, không khí càng trầm xuống.
Tịnh Vân nhíu mày, quét mắt liếc người cạnh bên một cái.
Người nọ cúi đầu đi bên cạnh, Tịnh Vân vẫn không nhìn ra có gì khác thường.
Tịnh Vân quay đầu, tiếp tục bước về phía trước.
Người nọ chợt mở miệng, đánh vỡ đi không khí yên tĩnh.
"Tịnh Vân đại sư, sắp đến rồi."
Người nọ chỉ vào một phòng đăng trước: "Tất cả phạm nhân đều tập trung ở phòng bên kia, họ đang chờ ngài."
Tịnh Vân đạm nhiên mà cười: "Vất vả cho ngươi rồi."
Ngụy Tranh nhìn bộ dạng này của Tịnh Vân, đôi mắt lại tối đi vài phần, trên mặt lại không để lộ ra chút gì.
Hai người bước vào phòng phía trước.
Ngụy Tranh bước lên một bước, mở cửa, sau đó đi vào.
Y giữ cửa, đứng ở một bên, ra tư thế mời.
Tịnh Vân gật đầu với hắn, rồi bước vào trong.
Tịnh Vân vừa vào phòng đã cảm thấy có chỗ không ổn.
Trong phòng trống rỗng, hoàn toàn khác với lời của người kia nói, không có một tù nhân nào.
Bốn bề là tường, ngay cả một cái cửa sổ cũng không có, nếu muốn chạy trốn, cũng hoàn toàn không có đường.
Hắn ta đã rơi vào bẫy.
Tịnh Vân lập tức quay đầu lại, hắn ta nghe thấy tiếng khóa cửa.
Vẻ mặt cai ngục kia bình tĩnh, động tác tự nhiên.
Y nhất định đã biết căn phòng có điểm khác lạ, nhưng vẻ mặt lại rất tự nhiên.
Xem ra, tên cai ngục này không đơn giản.
Tay Tịnh Vân trước xuống chỗ dấu một con dao găm, hắn ta dùng bàn tay cầm lấy.
Tay áo to rộng, rũ xuống tự nhiên, hoàn toàn dấu đi hành động của Tịnh Vân.
Tịnh Vân không rõ thân phận của người nọ, hắn ta sẽ không ra tay lúc này.
Tịnh Vân nhìn người nọ, ngữ khí trấn định: "Hình như chúng ta đi nhầm phòng."
Ngụy Tranh ngẩng đầu, không hề che giấu, y cũng không như khi nãy, cố tình dùng giọng giả.
Giọng nói của y đã về như lúc đầu.
"Tịnh Vân, ngươi hại nhiều người quá rồi, có lẽ là không nhớ rõ."
Ngụy Tranh để lộ sát ý, lửa giận bùng cháy trong lòng, hai mắt ửng đỏ.
Tịnh Vân giật mình, ngay sau đó lại quay lại bộ dáng đạm nhiên: "Vị thí chủ này, ngươi hẳn là đã nhận sai người."
Lúc này, Tịnh Vân vẫn làm bộ như cũ, không dễ để lộ thân phận của bản thân.
Ngụy Tranh phẫn nộ, nhưng y vẫn nhớ đến nhiệm vụ đêm nay, y phải ép tự miệng Tịnh Vân thừa nhận hành vi phạm tội của hắn ta.
Ngụy Tranh cười lạnh một tiếng: "Phàn Cảnh Vân, ngươi không nhớ sao?
" Ngươi từng gϊếŧ sạch cả một nhà họ Ngụy ở Tân Châu. "
Trí nhớ của Tịnh Vân không tồi, mỗi người hắn ta tự tay kết liễu, hắn ta đều sẽ nhớ trong lòng.
Nghe thấy lời Ngụy Tranh nói, Tịnh Vân nhanh chóng nhớ ra.
Đôi mắt hắn ta lạnh xuống, vẫn không nói gì.
Tịnh Vân đã đoán ra, người này hẳn là con cá đã lọt lưới.
Có vẻ như hôm nay hắn ta phải diệt cỏ tận gốc rồi.
Giọng nói của Tịnh Vân vẫn bình tĩnh như cũ:" Thí chủ, ta e là ngươi đã nhận lầm người. "
Tịnh Vân tiến lên một bước:" Ta cũng chỉ là phương trượng của Hàn Tháp Tự mà thôi, sao lại có thể gϊếŧ người chứ? "
Giây tiếp theo, Tịnh Vân bỗng ra tay.
Dao găm bay ra từ sườn áo, Tịnh Vân lật tay cầm lấy, lập tức đâm hướng về phía Ngụy Tranh.
Hành động mau lẹ, không chút lưu tình.
Vẻ mặt Tịnh Vân hờ hững, mỗi chiêu hắn ta xuất ra đều vào để chết.
Hôm nay, hắn ta muốn người kia để mạng lại nơi này.
Tịnh Vân cho rằng người này che dấu nhiều năm như vậy, sau khi biết thân phận của hắn ta, mới nổi lên sát tâm.
Vì báo thù, người này cải trang thành cai ngục, lẻn vào ngục giam.
Người này nhất định đã biết hành tung của hắn ta, nên mới cố ý mai phục ở đây.
Bây giờ chắc hẳn người của ngục giam nhất định không nhìn thấy, hắn ta cũng không có nhiều thời gian.
Hắn ta muốn tốc chiến tốc thắng, chờ khi người của ngục giam đến, Tịnh Vân có thể tùy ý bịa một lý do, thậm chí có thể ngụy trang bản thân bị thương.
Hiện giờ, quan trọng nhất, là gϊếŧ người trước mắt này.
Tịnh Vân vừa ra tay, Ngụy Tranh đã nhận ra ngay.
Ngụy Tranh sớm đã có phòng bị, y làm thủ lĩnh của Ám Các bao nhiêu năm, thì cũng là bấy nhiêu năm làm sát thủ.
Gϊếŧ một người trong nháy mắt, với y thì chính là chuyện đơn giản nhất.
Ngụy Tranh bình tĩnh, y siết chặt tay, dùng sức đánh vào cánh tay của Tịnh Vân.
Tay của Tịnh Vân mất sức, dao găm nhanh chóng rơi ra, đậu trên mặt đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy.
Tịnh Vân kinh ngạc, nhìn qua thì người nọ chỉ nhue tùy ý ra tay, lại trong nháy mắt phá đi tiên cơ của hắn ta.
Năm đó, hắn ta được thuê để gϊếŧ Ngụy gia, chỉ là một hộ gia đình bình thường ở Tân Châu.
Hắn ta chưa từng nghe qua Ngụy gia có một người như vậy.
Ngụy Tranh không muốn dây dưa với Tịnh Vân, y nâng tay, gõ vào bả vai Tịnh Vân.
Tịnh Vân nghiêng mình sang một bên, Ngụy Tranh lập tức đá hắn ta một cái làm Tịnh Vân ngã trên đất.
Giây tiếp theo, Ngụy Tranh rút súng ra.
Tịnh Vân vừa đúng dậy, đã nhận ra đằng sau có thứ ghì vào mình.
Tịnh Vân gϊếŧ không ít người, tất nhiên biết đó là cái gì.
Họng súng lạnh lùng ngắm vào đầu hắn ta.
Tịnh Vân lập tức đứng im:" Ngươi muốn làm cái gì? "
Ngón tay Ngụy Tranh đặt trên cò súng, chỉ cần Tịnh Vân hơi có dị động, y sẽ lập tức bóp xuống.
Lửa giận của Ngụy Tranh bùng lên:" Ta ở Hàn Tháp Tự nghe thấy giọng của ngươi, đã nhận ra ngươi. "
" Ngươi giả trang thành người thường đi vào Ngụy gia, dùng độc mạn tính gϊếŧ hại cả nhà ta. "
Lần này, Tịnh Vân không phủ nhận:" Thì thế sao? "
Ngụy Tranh tiếp tục ép hỏi:" Đến cùng người kia có phải ngươi hay không? "
Tịnh Vân:" Sát thủ hạ độc năm đó chính là ta, nhưng bây giờ ta đã hoàn toàn thay đổi, dốc lòng hướng Phật. "
Ngụy Tranh tức giận mắng:" Nói bậy! "
" Ta có thể nhìn ra, những người ở Bến Thượng Hải cũng bị hạ loại độc tương tự. "Ngụy Tranh nói:" Rõ ràng người vẫn đang tiếp tục gϊếŧ người. "
Tịnh Vân nói ra một câu đầy ý vị.
" Ngươi sao mà biết, gϊếŧ người không phải là một loại giải thoát cho người đó. "
Ở Tịnh Vân trong mắt, vì nghiệp lớn, những người này theo lẽ thường thì phải chết.
" Tay người dính máu tươi, nghiệp chướng nặng nề. "
" Ngươi muốn trả thù, cứ việc gϊếŧ ta, cớ chi nói nhiều lời vô nghĩa. "
Nơi hai người đang đứng tưởng chừng như là một căn phòng bình thường.
Thật sự thì mọi động tĩnh ở bên này đã bị phòng cách vách biết cả.
Đoạn thoại của Tịnh Vân và Ngụy Tranh đã truyền vào tai của người khác.
Phòng bên cạnh có vài người, Lục Hoài, Thiệu đôn đốc cùng với thị trưởng thành phố Thượng Hải.
" Tam thiếu, ngươi nói không sai, Tịnh Vân quả thực có vấn đề. "Thị trưởng thành phố Thượng Hải.
Cả gương mặt hắn tràn đầy lửa giận, là dáng vẻ phẫn nộ ngút trời.
Gần đây, Bến Thượng Hải xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhiều người trúng độc tử vong, nhân tâm hỗn loạn.
Hắn là thị trưởng của thành phố Thượng Hải, trong khoảng thời gian này nhận áp lực rất lớn.
Không ngờ rằng, tất cả đều là do Tịnh Vân Hàn Tháp Tự gây ra.
Lục Hoài nói:" Thị trưởng, vậy là ngươi đã nghe rõ rồi, người này chính là thủ phạm của vụ án hạ độc này. "
Mọi thứ đều trong sự kiểm soát của Lục Hoài, Tịnh Vân quả nhiên bị lừa.
Sắc mặt thị trưởng nặng nề, một phương trượng Hàn Tháp Tự vì sao lại có thân thủ tốt như vậy?
Thị trưởng:" Tịnh Vân rốt cuộc là người phương nào? "
Lục Hoài đặt tầm mắt lên người Tịnh Vân:" Căn cứ theo những gì chúng ta tra được, Tịnh Vân tên thật là Phàn cảnh Vân, che giấu thân phận để đến Thượng Hải. "
" Hắn ta vốn dĩ là một người không chuyện ác nào không làm. "
Khuôn mặt thị trưởng nghiêm túc, gật gật đầu.
Một lát sau, thị trưởng mới đè ép được lửa giận:" Đa tạ Tam thiếu, nếu không thì chính ta cũng không hay biết gì. "
Thị trưởng lại nhìn về phía Thiệu đôn đốc:" Trong khoảng thời gian này, ngươi cũng vất vả. "
Thiệu đôn đốc:" Vì Bến Thượng Hải, đây là việc ta nên làm. "
Ba người rời đi phòng, mở ra cách vách cửa phòng.
Lúc này, Tịnh Vân mới phát hiện, người đứng ở cửa lại chính là Lục Hoài
Hắn ta đã nhận ra, mình đã lọt vào bẫy của Lục Tam. Vậy những gì mới diễn ra, chỉ là dẫn dụ hắn ta nói ra chân tướng.
Tịnh Vân đã hiểu, chuyện ra nông nỗi này, đã không thể nào xoay chuyển nữa.
Điều Tịnh Vân có thể làm, chỉ là giảm tổn thất đến mức thấp nhất.
Những chuyện tiếp theo do Thiệu đôn đốc phụ trách, hắn sẽ tự mình thẩm vấn Tịnh Vân.
Nhưng bất kể là dùng hình thức tra khảo nào, Tịnh Vân cũng không hề khai ra người khác.
Hắn ta ôm toàn bộ tội lỗi lên người mình, chưa từng nhắc đến tên Mạc Thanh Hàn.
Nghiệp lớn làm trọng, Tịnh Vân cảm thấy, cho dù hy sinh tính mạng của mình, cũng không tiếc.
Lục Hoài cũng đoán Tịnh Vân sẽ làm như vậy, Mạc Thanh Hàn cũng không bị lộ đuôi.
Nhưng Lục Hoài đã sớm đã xác định Dung Mộc chính là Mạc Thanh Hàn.
Hiện tại, hắn đem đã diệt trừ thủ hạ đắc lực của Mạc Thanh Hàn, hành động của Mạc Thanh Hàn tại Thượng Hải nhất định sẽ bị hạn chế.
* * *
Đêm qua trời mưa, mặt đất có chút ẩm ướt, không khí se lạnh, cực kỳ sạch sẽ.
Sắc trời đã sáng, nắng nhẹ rơi xuống, hơi lạnh cũng tan đi chút ít.
Mạc Thanh Hàn chuẩn bị đi đến Hàn Tháp Tự, tìm Tịnh Vân bàn chút chuyện. Trên đường vô cùng an tĩnh, tầm mắt Mạc Thanh Hàn dán về phía trước.
Ngay sau đó, hắn ta dừng bước.
Trước cửa Hàn Tháp Tự có rất nhiều người đứng, nhìn qua họ như khách hành hương đến cầu phúc.
Họ như bị chặn ở cửa, không thể vào.
Mạc Thanh Hàn nhíu mày, Hàn Tháp Tự là nơi thanh tịnh, dù khách hành hương có đông, mọi người cũng vô cùng trật tự, không ầm ĩ như hôm nay.
Hàn Tháp Tự không yên tĩnh như trước.
Chuyện này có điểm lạ.
Phía Tịnh Vân không truyền ra bất kỳ tin tức gì, Mạc Thanh Hàn quyết định tiến lên xem xét.
Lúc này, hắn ta là Đức Nhân đường đại phu, Bến Thượng Hải có rất nhiều người nhận ân huệ của hắn ta. Hắn ta sẽ không bị phát hiện.
Mạc Thanh Hàn không đổi sắc mặt, chậm rãi đi tới.
Càng đi phía trước, tiếng động cũng càng lớn.
Bước đến trước Hàn Tháp Tự, Mạc Thanh Hàn nâng mắt nhìn.
Cửa lớn của Hàn Tháp Tự đóng chặt, màu đen của cửa tạo cảm giác đầy áp lực.
Hôm nay trời hửng nắng, nhưng ở đây lại lạnh ngắt, lạnh lẽo lan tràn khắp nơi.
Ở cửa có người của sở cảnh sát, biểu tình đầy nghiêm túc, im lặng nhìn ra trước, không cho bất kỳ ai tiến vào.
Không khí cực kỳ nặng nề.
Mạc Thanh Hàn đờ mắt ra.
Bảo vệ nghiêm như vậy, chẳng lẽ Tịnh Vân đã xảy ra chuyện?
Lúc này, những giọng nói nhỏ vụn truyền vào tai Mạc Thanh Hàn.
Mạc Thanh Hàn im lặng nghe.
" Mỗi ngày ta đều tới Hàn Tháp Tự dâng hương, vì sao không cho ta vào? "
" Hàn Tháp Tự rốt cuộc xảy ra chuyện gì? "
"... "
Mọi người không biết đã có chuyện gì xảy ra, mặt ai cũng đầy nghi hoặc, không nhịn được mở miệng hỏi dò.
Nhưng giọng họ cũng không lớn, chỉ dám hỏi nhỏ.
Lúc này, một cảnh sát bước lên vài bước.
Âm thanh tắt lịm, khắp nơi rơi vào yên tĩnh.
Cảnh sát quét mắt nhìn xung quanh, trầm giọng nói:" Từ hôm nay trở đi, Hàn Tháp Tự bị phong tỏa. "
Không khí cực kỳ ngưng trọng, áp lực đè xuống.
" Tịnh Vân hạ độc mưu hại tính mạng người khác, chứng cứ vô cùng xác thực, hiện đã bị bắt giữ. "Cảnh sát lại mở miệng.
Giọng nói của hắn vang trong không gian yên tĩnh, vô cùng rõ ràng.
Để cảnh sát nói ra lời này, là kế sách của Lục Hoài.
Lục Hoài muốn cho Mạc Thanh Hàn biết, Tịnh Vân đã sa lưới, cánh chim của hắn ta, Lục Hoài sẽ diệt trừ từng chút một.
Đây là cảnh cáo dành cho Mạc Thanh Hàn.
Mạc Thanh Hàn rũ mắt, ánh mắt trầm xuống.
Vậy mà Tịnh Vân lại sa lưới.
Dung Mộc và Tịnh Vân đi lại rất gần, Lục Hoài có lẽ đã nghi ngờ đến hắn ta. Nhưng Đức Nhân đường không thể đóng cửa, làm vậy quá dễ nhận ra.
Trong lòng Mạc Thanh Hàn cười lạnh một tiếng,
Mà vậy thì tính sao, hắn ta cứu mạng những quyền quý kia, họ sẽ bảo đảm tính mạng cho hắn ta.
Lục Hoài sẽ không động đến hắn ta.
Mạc Thanh Hàn không để lộ ra chút gì, hắn ta vẫn có dáng vẻ vân đạm phong khinh như trước.
Đám người dần tản ra, Mạc Thanh Hàn trốn vào trong đó, cũng đi ra ngoài.
Mạc Thanh Hàn xoay người, bình tĩnh bước rời khỏi Hnaf Tháp Tự.
Trở về nhà, Mạc Thanh Hàn lập tức phái người đi điều tra, Tịnh Vân bị bắt, là do để lộ sơ hở ở đâu.
Thủ hạ báo cáo lại, Mạc Thanh Hàn mới rõ nguyên nhân.
Lúc trước Tịnh Vân giấu hắn ta gϊếŧ Ngụy gia, vấn đề xảy ra ở đó.
Lục Hoài ra tay từ điểm này, cho nên Tịnh Vân mới có thể sa lưới.
Vẻ mặt Mạc Thanh Hàn lạnh ngắt, hắn ta biết trước kia Tịnh Vân là sát thủ, nhưng hắn ta không ngờ rằng, Tịnh Vân vậy mà lại gϊếŧ hết cả nhà Ngụy Tranh.
Cục diện bây giờ vô cùng bất lợi với Mạc Thanh Hàn, hắn ta quyết định yên lặng xem biến động.
Mạc Thanh Hàn suy tư một lúc, đi về phía điện thoại, bát một dãy số.
Điện thoại nối máy, Mạc Thanh Hàn mở miệng:" Lão sư, Tịnh Vân bị bắt. "
Một giọng nói vang lên:" Tiếp tục nói. "
Mạc Thanh Hàn:" Năm đó Tịnh Vân gϊếŧ cả nhà Ngụy Tranh, Ngụy Tranh vạch trần chuyện này, Tịnh Vân mới bị lộ ra dấu vết. "
" Mà Tịnh Vân giấu ta chuyện này. "
Giọng điệu của Mạc Thanh Hàn mang theo tức giận.
Lão sư im lặng một lúc, sau đó hỏi:" Ngươi có bị phát hiện hay không? "
Mạc Thanh Hàn:" Lục Hoài có lẽ đã nghi ngờ ta, nhưng những quyền quý kia sẽ bảo vệ ta. "
Mặc dù Mạc Thanh Hàn tổn thất một quân cờ, nhưng hắn ta có thể rút lui an toàn.
Lão sư lạnh giọng:" Chuyện này tuy không liên lụy đến ngươi, nhưng ngươi cũng rất bất cẩn. "
Đi sai một nước, thua cả bàn cờ.
Mạc Thanh Hàn khàn giọng:" Về sau ta sẽ chú ý. "
Chuyện này là do hắn ta không cẩn thận.
Mạc Thanh Hàn và Tịnh Vân quen biết ở nhà tù Hán Dương, Mạc Thanh Hàn tín nhiệm Tịnh Vân. Nhưng lại không biết rõ chuyện trước kia của Tịnh Vân.
Về sau hắn ta sẽ không vấp lại sai lầm này nữa.
Mạc Thanh Hàn lại nói:" Lão sư, ta đã lấy được tín nhiệm của Diệp gia. "
Giọng của lão sư dịu đi đôi chút:" Ngươi làm rất tốt. "
Mạc Thanh Hàn bình tĩnh:" Chỉ cần chậm rãi tính kế, sẽ có thể đánh đổ được Diệp gia. "
Diệp gia là kẻ thù chung của họ, cần phải tính toán cẩn thận.
Lão sư:" Ta chờ tin tức từ ngươi. "
Mạc Thanh Hàn gác điện thoại.
* * *
Hung thủ hạ độc bị bắt, người hạ độc là phương trượng của Hàn Tháp Tự, chuyện này đã gây xôn xao cả thành phố.
Mọi người ở Bến Thượng Hải đều biết đến Hàn Tháp Tự, lại không ngờ rằng người hạ độc họ là phương trượng Tịnh Vân.
Trong khoảng thời gian ngắn, Hàn Tháp Tự bị phong tỏa, Lục Tam thiếu và thị trưởng thành phố Thượng Hải cùng nhau trấn an người nhà bị hại.
Diệp Sở nhìn thấy tin này trên báo, cảm thấy nhẹ nhõm.
Ngày ấy, sau khi Lục Hoài nói xin lỗi, hắn cũng không đến nữa, Diệp Sở cũng không nhận được tin gì từ ám vệ.
Diệp Sở thu báo lại, sắp đến Tết, nàng muốn đi một chuyến đến nhà A Việt.
Diệp Sở biết, A Việt đang là cô nhi, không có thân nhân. A Việt nhất định rất cô đơn, nếu nàng không đến, cậu chỉ có thể ăn Tết một mình.
Trước Tết một hôm, Diệp Sở chuẩn bị cho A Việt một món quà rồi ra cửa.
Trước cửa Diệp Công Quán có một chiếc ôtô màu đen đang đậu, nàng nhìn thoáng qua, là xe của Đốc Quân phủ.
Diệp Sở ngẩn ra.
Đã nhiều ngày nay, nàng vẫn ở Diệp Công Quán chờ tin tức, Lục Hoài cũng không nói cho nàng gì cả.
Nhưng hắn sớm không đến, muộn không đến, cố tình lại chọn ngày nàng ra ngoài để tới.
Diệp Sở bước nhanh về phía xe của Diệp Công Quán, ngồi xuống. Trong xe chỉ một mình nàng, tài xế vẫn chưa đến.
Lục Hoài đi về phía nàng, nhìn nàng qua lớp kính xe.
Hắn gọi:" Diệp Sở. "
Diệp Sở đóng cửa sổ, tiếng gọi của hắn bị chặn ở bên ngoài.
Lục Hoài để Cho phó quan đưa đồ vào trong Diệp công Quán, sau đó lái xe quay về Đốc Quân phủ.
Hắn nói một tiếng với tài xế của Diệp Công Quán:" Ta sẽ đưa nhị tiểu thư của các ngươi quay về. "
Tài xế rời đi, người lên xe là Lục Hoài.
Cửa xe vừa đóng lại, không gian đóng kín, chỉ còn lại Diệp Sở và Lục Hoài.
Lục Hoài nhẹ giọng nói:" Ngươi muốn đi đâu? "
Diệp Sở nói địa chỉ, Lục Hoài cười một tiếng, khởi động ô tô.
A Việt đã sớm nhận được tin Diệp Sở sẽ đến thăm cậu.
Cậu ở dưới lầu chung cư, đi qua đi lại, vô cùng vui vẻ.
Một chiếc ôtô màu đen dừng lại, Diệp Sở bước xuống.
Đôi mắt A Việt sáng lên, vội chạy tới gọi:" Tỷ tỷ. "
Diệp Sở cười:" A Việt. "
Có một người đứng sau lưng nàng.
Tầm mắt A Việt đặt trên người Lucj Hoài, đôi mắt tối đi một chút.
Sao lại là người nam nhân này, Diệp Sở đi đến đâu, hắn cũng bám theo đến đấy.
Lục Hoài lộ ra mỉm cười, nhưng trong mắt A Việt, nụ cười của hắn vô cùng nguy hiểm.
Lục Hoài mở lời, giọng nói mang theo chút áp lực:" A Việt. "
A Việt đơ ra vài giây, nói:" Tỷ phu. "
Câu chào này vô cùng miễn cưỡng..
Diệp Sở nghe A Việt nói, nhìn Lục Hoài một cái, dù là ánh mắt của nàng tối xuống, nhưng vẫn không nói gì.
Lục Hoài chú ý đến biểu cảm của nàng, ý cười nơi khóe miệng của hắn càng thêm sâu.
Vì thế, A Việt đưa Diệp Sở vào chung cư, Lục Hoài theo sát phía sau.
A Việt lấy chìa khóa ra mở cửa, nơi cậu ở tuy không lớn, nhưng lại vô cùng sạch sẽ.
A Việt có chút vội vàng:" Tỷ tỷ, vào đi ạ. "
Diệp Sở sờ sờ đầu A Việt, xoa dịu tâm trạng của cậu.
Lục Hoài liếc nhìn tay của Diệp Sở, hắn nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Chỉ là, A Việt chỉ là một một tiểu hài tử, không cần so đo với cậu.
Lục Hoài và Diệp Sở đi vào nhà của A Việt, ba người vào phòng khách.
Diệp Sở đưa lưng về phía bọn họ, sắp xếp lại đồ đưa đến.
A Việt nhẹ giọng, hỏi:" Quan hệ giữa ngươi và tỷ tỷ của ta là gì chứ? "
Vẻ mặt Lục Hoài có chút tiếc nuối:" Diệp Sở tính tình lạnh nhạt, ta vẫn chưa theo đuổi được nàng. "
Đối mặt với một đứa trẻ mười ba tuổi, Lục Hoài nghiêm túc nói chuyện.
A Việt cười cười:" Thật à? "
Lục Hoài ừ một tiếng:" Nàng rất để ý ngươi, A Việt có muốn giúp ta không? "
A Việt nghe lọt tai những lời này:" Chuyện này, ta có thể suy xét một chút. "
Đợi đến khi Diệp Sở rời khỏi chung cư, nàng không chú ý đến một số thay đổi.
Lục Hoài vad A Việt nhìn nhau một cái, hai người cùng nhau giữ bí mật.
Màn đêm buông xuống, ô tô chạy về phía Diệp Công Quán.
Diệp Sở cũng không biết, nàng đưa Lục Hoài đi gặp A Việt, ngược lại giúp Lục Hoài chinh phục A Việt.
* * *
Trên đường lái xe về Diệp Công Quán.
Qua chuyện vừa rồi, Diệp Sở cũng không trách Lục Hoài, mấy ngày nay hắn cũng không đến tìm nàng.
Lục Hoài đánh tay lái, nhìn về phía Diệp Sở:" Ta có một thắc mắc. "
Diệp Sở hỏi:" Thắc mắc chuyện gì? "
Vẻ mặt Lục Hoài thản nhiên, nhue chỉ đang thuận miệng nhắc đến:" Kiếp trước chúng ta có quan hệ gì? "
Diệp Sở căng thẳng, tay nắm chặt, tim cũng đập nhanh hơi vài phần.
Hành động của nàng rơi vào trong mắt Lục Hoài, hắn cười thầm, không lộ sắc mặt:" Làm sao vậy? "
Diệp Sở khống chế hơi thở, nàng mím môi, chậm rãi nói.
" Ngươi là người ta tín nhiệm nhất. "
" Vậy sao? "
Ánh mắt Lục Hoài sâu hơn, khóe miệng lại nâng lên ý cười.
Nghi ngờ của hắn đã được giải đáp, không hỏi gì thêm.
Diệp Sở che che giấu giấu, vậy mà lại trả lời ra như vậy, nhất định là có quỷ.
Ô tô rẽ vào góc đường, Lục Hoài nhìn thẳng phía trước, trong lòng lại đang suy nghĩ.
Tối hôm đó, hắn đã nằm cùng giường với Diệp Sở ở Diệp Công Quán, nhưng sau khi quay về Đốc Quân phủ lại không hề mơ thấy gì.
Mỗi lần có cảnh tượng tương tự sẽ mơ lại chút ký ức, nghĩ như vậy, bọn họ không hề quen biết khi ở Diệp Công Quán.
Xe dừng lại, Diệp Sở xuống xe, Lục Hoài đóng cửa xe.
Hắn muốn đưa nàng đến Đốc Quân phủ đi dạo, biết đâu ở đó có rất nhiều hồi ức thì sao?
Hắn muốn nhìn xem, hắn sẽ nhớ lại thêm bao nhiêu.
Diệp Sở bước vài bước, đi về phía Diệp Công Quán.
Lục Hoài nhanh chóng đi đến sau lưng nàng, nói:" Tổ phụ của ta từ Nam Kinh trở về, ông muốn gặp ngươi. "
Diệp Sở biết Lục Thế Hiền, đây là một cái cớ rất tốt.
" Qua mấy hôm nữa đến Đốc Quân phủ đi. "Lời nói của Lục Hoài giấu thâm ý," Đã lâu rồi ngươi không đến. "
Diệp Sở dừng bước, không có trả lời.
Lục Hoài chợt cười một tiếng:" Ta cũng không làm gì nha. "
Lưng Diệp Sở cứng đờ, đứng tại chỗ.
Nhưng ở đây là cửa Diệp Công Quán, Lục Hoài sẽ không lỗ mãng.
Hành động của hắn đầy quy củ, chỉ dán lên lỗ tai nàng.
Giọng nói của Lục Hoài trầm thấp, dường như mang theo hơi thở nóng rực, không ngừng chọc đến nàng.
" Yên tâm, ta thề sẽ không xuất hiện tình huống trên giường như thế nữa."
Lục Hoài thề rất son sắc, trong lòng lại không nghỉ như vậy, cùng lắm thì đổi một cách khác ôn nhu hơn, kết quả cũng giống nhau.
Nghe đến đó, Diệp Sở chạy chậm vào Diệp Công Quán, không dám quay đầu nhìn hắn.
Tuy thâm đông trời lạnh, nhưng mặt của Diệp Sở trở nên vô cùng nóng, vành tai trắng nõn cũng bị đỏ ửng lên.
Nhìn bóng dáng chạy trối chết của nàng, Lục Hoài cười.
Cũng không biết nàng trốn cái gì.
Lục Hoài ngồi lại trong xe, đang đêm đông giá rét, hắn vậy mà lại thấy có chút khô nóng.
Hắn đưa tay cởi hai nút áo sơmi.
Xe chậm rãi khởi động, chạy vào ban đêm.
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Tam thiếu, ngươi muốn làm gì nàng?
Lục Hoài: Đây là phu nhân của ta, ta muốn làm cái gì liền làm cái đó.
Đi đến Đốc Quân phủ các góc, đánh dấu, bắt đầu, ký, ức..
Dã Miêu: Nhớ không nhầm, xe Lục Tam thiếu chạy về nhà là của gia đình chị Diệp.