Giang Tuân trầm mặc vài giây, lên tiếng: "Ngươi đến đi."
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng cười rất nhỏ, Lục Hoài đạt được mục đích của mình.
Giang Tuân gác điện thoại, khuôn mặt bình tĩnh.
Giang Tuân biết, đây là cái bẫy do Lục Hoài thiết kế.
Còn vấn đề sao hắn lại tới cửa hàng đồ cổ, chuyện này có lẽ là có liên quan đến chuyện Anh Túc chạy trốn khỏi hiện trường..
Sau khi Lục Hoài dò hỏi lão bản cửa hàng bán hoa xong, hắn đã bắt đầu suy nghĩ.
Hắn cùng Diệp Sở vừa rời khỏi nhà hàng, người đi theo họ đã biến mất vô tung vô ảnh.
Lục Hoài trầm tư, người đó có thể ở đâu được chứ?
Người nọ nhờ Giang Tuân giúp mình quan tâm Diệp Sở, nghĩa là quan hệ giữa người nọ và Giang Tuân không ngắn.
Người nọ thấy hành động thân mật giữa hắn và Diệp Sở, đã trực tiếp nổ súng, cảnh cáo hắn. Có thể thể thấy người nọ rất để ý Diệp Sở, cùng với Diệp gia.
Sau khi hắn rời khỏi đó, cũng không bỏ được, hắn rất có khả năng đã đi tìm Giang Tuân hỏi cho rõ.
Bắc Bình có một cửa hàng đồ cổ, đó là cứ điểm của Ám Các.
Có lẽ người đó đang ở nơi kia.
Ánh mắt Lục Hoài khẽ động, vẫn không biết người kia là địch hay là bạn, chỉ biết ràng trước mặt người nọ không có ác ý với Diệp Sở.
Nhưng, Lục Hoài vẫn phải đề cao cảnh giác.
Lục Hoài đứng lên, tự mình dẫn người tới cửa hàng đồ cổ kia.
Gian đồ cổ ở Bắc Bình khá gần đây.
Trên ngã tư đường thưa thớt người, bọn họ có lẽ đang rất vội. Gió lạnh lướt qua mũi, từng cơn buốt ập đến.
Người của Lục Hoài đã tới rồi, họ ngụy trang thành người đi đường, yên lặng không chút tiếng động mà tới, quan sát động tĩnh của cửa hàng đồ cổ.
Vì tránh cho tình tình thêm rối loạn, họ không có trực tiếp ập vào, mà im lặng chờ một bên, đợi Lục Hoài ra lệnh.
Nếu xảy ra chuyện gì, họ sẽ nhanh chóng báo lại cho Lục Hoài.
Lúc này, một thủ hạ đi sang cạnh Lục Hoài, thấp giọng nói: "Có người từ trong bước ra ngoài, cửa của gian đồ cổ đóng chặt, chúng tôi không nhìn rõ tình hình bên trong."
Ánh mắt Lục Hoài trĩu nặng.
Nếu Ám Các có đơn hàng, nhất định sẽ không đóng cửa, chưa nói đến màn cũng kéo chặt lại như vậy, giống như đang che giấu gì đó.
Xem ra, rất có khả năng người nọ đang ở cửa hàng đồ cổ, mà không chừng Giang Tuân cũng ở bên trong.
Lục Hoài trầm giọng nói: "Vây quanh cửa hàng đồ cổ."
Người nọ hẳn là chưa rời khỏi đây.
Thủ hạ vâng một tiếng, truyền đạt lại lời của Lục Hoài.
Lục Hoài xoay người, đi tới quán trà đối diện.
Hắn phải gọi điện cho Giang Tuân, thử xem Giang Tuân phản ứng thế nào.
Điện thoại vừa được nhận, từ bên kia truyền đến giọng của Giang Tuân.
Giang Tuân thật sự nhận điện thoại, hắn thật sự ở trong cửa hàng đồ cổ.
Lục Hoài hỏi Giang Tuân, mình có thể đến cửa hàng đồ cổ tìm hắn không.
Nhận được câu trả lời của Giang Tuân, trong lòng Lục Hoài đã có cách.
Một nơi khác, Giang Tuân đã đưa ra một câu trả lời, hắn đồng ý gặp mặt Lục Hoài.
Sau đó, Giang Tuân gác điện thoại.
Lục Hoài đã nghi ngờ đến mình, nếu không đồng ý, Lục Hoài nhất định sẽ tiếp tục điều tra.
Anh Túc lập tức hỏi: "Lục Tam nói cái gì?"
Giang Tuân: "Hắn muốn tới cửa hàng đồ cổ tìm ta."
Anh Túc hơi nhíu mày: "Có lẽ người của hắn đã bao vây nơi này rồi."
Nếu Lục Hoài đã nói vậy, nhất định là đã làm xong công tác chuẩn bị.
Giang Tuân nhanh chân bước về phía cửa sổ, xuyên qua khe hở của rèm cửa, một tia sáng rất nhỏ rơi xuống
Giang Tuân nhìn ra bên ngoài.
Trên đường phố vẫn náo nhiệt như cũ, người qua người lại nhìn rất bình thường, nhưng dù họ có che dấu tốt cách mấy, thì vẫn bị Giang Tuân phát hiện.
Những người đó là thủ hạ của Lục Hoài, họ đã bao vây chỗ này
Giang Tuân xoay người, nhìn Anh Túc.
Vẻ mặt hắn rất nghiêm túc: "Anh Túc, ngươi nói không sai."
Lục Hoài không muốn rút dây động rừng, nên sau khi bao vây chỗ này, mới gọi điện thoại cho hắn.
Giọng nói Anh Túc vẫn rất bình tĩnh: "Đới Thâm nói qua, mỗi cửa hàng đồ cổ đều có mật đạo."
Giang Tuân: "Ngươi đi theo ta."
Bọn họ đang muốn đi tới mật đạo, ngay lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.
Từng tiếng nặng nề vang lên, không khí trong tiệm càng thêm căng thẳng.
Đã không kịp rồi, Lục Hoài đã tới cửa.
Giang Tuân đưa chìa khóa cho Anh Túc, nói nhanh một câu: "Đây là chìa khóa mật thất, địa đạo ở phía sau kệ sách."
Anh Túc nhíu mày: "Còn ngươi?"
Giang Tuân bình tĩnh: "Ta thay người giữ chân Lục Hoài."
Người Lục Hoài muốn tìm là Anh Túc, nhưng thân phận của Anh Túc tuyệt đối không thể bị lộ.
Anh Túc nắm chặt chìa khóa, nhanh chóng đi tới kệ sách.
Giang Tuân vẫn chưa mở cửa, Lục Hoài đã tự mình mở. Lúc hắn vào, hắn cũng không mang theo một thủ hạ nào.
Khi mở cửa, Lục Hoài không hề đổi sắc mà nhìn quét mắt khắp nơi này.
Trong tiệm trống không, cực kỳ im lặng. Chỉ có mỗi Giang Tuân, không có bóng dáng của người khác.
Giang Tuân ngồi một chỗ uống trà, ánh mắt bình thản, nhịp thở nhẹ nhàng.
Ánh mắt Lục Hoài hơi trầm xuống, đi tới chỗ Giang Tuân.
Giang Tuân giương mắt: "Lục Hoài, ngươi tới rồi?"
Cứ như hắn không hề biết mục đích của Lục Hoài.
Lục Hoài chậm rãi ngồi xuống, nhìn Giang Tuân: "Đã nói với ngươi rồi, sao ta có thể không tới."
Giang Tuân: "May mà ngươi tới sớm, ta cũng không phải chờ quá lâu."
Nhìn từ ngoài vào, cuộc trò chuyện rất bình thường.
Lục Hoài vẫn luôn quan sát vẻ mặt của Giang Tuân: "Vì sao cửa hàng đồ cổ lại kéo rèm lại?"
Ngụ ý là, trong tiệm cũng không có vị khác nào không mời mà đến, Giang Tuân là đang có chuyện che giấu.
Vẻ mặt Giang Tuân rất thong dong: "Sắp xếp lại mấy món đồ cổ mới đến thôi, cũng không muốn để người khác biết."
Trong lời này có ẩn ý, chuyện mà hắn làm, không thể nói cho Lục Hoài.
Lục Hoài không cần hỏi tiếp nữa.
Giọng nói Lục Hoài đè thấp, mang theo chút cảm giác sâu xa: "Thành viên Ám Các canh chừng nơi này đâu?"
Lúc người nọ nói chuyện với Giang Tuân, Giang Tuân cũng để cho thành viên của Ám Các ra ngoài, có vẻ như thân phận của người nọ được giấu rất kỹ.
Sắc mặt Giang Tuân vẫn như thường: "Có việc, tạm thời rời đi."
Hai người nói qua nói lại, múi dao lại giấu bên trong.
Không khí rơi vào khoảng nặng nề, còn có chút áp lực.
Lúc này, Mạnh Thập gõ cửa bước vào, phá vỡ bầu không khí như đông cứng này.
Giang Tuân nhìn Mạnh Thập: "Ngươi đã trở lại?"
Mạnh Thập: "Vâng, tiên sinh."
Vừa rồi khi Giang tiên sinh cùng kia nữ nhân có chuyện muốn nói, Mạnh Thập đã rời đi.
Mạnh Thập thấp giọng nói: "Cảm ơn tiên sinh giúp ta trông cửa hàng."
Mạnh Thập nhìn thấy Lục Hoài ngồi một bên.
Thần sắc Lục Hoài lạnh lùng, hắn ngồi một chỗ không nói gì, nhưng bên trong lại có chút áp lực.
Trong lòng Mạnh Thập thấy căng thẳng, đề cao cảnh giác.
Giang Tuân thoáng nhìn Mạnh vẻ mặt của Mạnh Thập, thanh âm ôn hòa: "Người một nhà, không cần trách móc."
Lục Hoài hiểu được, người của cửa hàng vừa nãy đã đi ra ngoài, miệng của Giang Tuân rất kín, có nghĩa là hắn sẽ không để lộ ra chút gì.
Tiếp tục thăm dò Giang Tuân cũng không có kết quả.
Lục Hoài cười một tiếng, đứng dậy rời đi.
Nơi khác, Anh Túc vào địa đạo.
Địa đạo vừa dài vừa lặng thinh, những tiếng động cũng rất nhỏ.
Ở trong nơi im lặng như vậy, Anh Túc chỉ nghe thấy nhịp thở khe khẽ của mình, nàng ấy cũng dần bình tĩnh lại.
Anh Túc trầm ngâm, Lục Hoài vậy mà lẳng lặng phái một nhóm người vây quanh cửa hàng đồ cổ, mà Giang tiên sinh và nàng vậy mà không hề biết tình hình bên ngoài.
Suýt nữa nàng ấy đã bại lộ thân phận, tâm tư Lục Hoài đúng là quá sâu.
Ánh mắt Anh Túc lạnh vài phần.
Chẳng qua, Lục Hoài làm như vậy, cũng có thể nói lên rằng.
Hắn cực kỳ coi trọng Diệp Sở.
Anh Túc trốn ở phía sau, Lục Hoài và Diệp Sở không biết thân phận của nàng ấy. Mặc dù bây giờ nàng ấy vẫn chưa làm gì, nhưng dựa vào tính cách của Lục Hoài, nhát định hắn sẽ nghĩ nhiều một chút.
Hắn muốn biết nàng ấy rốt cuộc là ai, sợ nàng ấy sẽ khiến Diệp Sở bị thương.
Chỉ bấy nhiêu, vẻ mặt Anh Túc hơi buông ra một ít.
Tuy vẫn giận hành động của Lục Hoài, nhưng bước chân của Anh Túc vẫn rất vững vàng.
Một lát sau, trước mắt mơ mồ có ánh sáng, từng bước rõ dần.
Anh Túc bước nhanh hơn nữa, còn đường trở nên ngày càng sáng hơn.
Ra khỏi mật đạo, không khí lạnh mát đánh đến, tầm nhìn cũng ngày càng rõ ràng hơn.
Điểm cuối mật đạo không có người, yên tĩnh cực kỳ, noa thông đến một quán ăn
Anh Túc đứng lại.
Quán ăn này là của Ám Các.
Anh Túc rời khỏi đây, quay đầu lại nhìn.
Cửa hàng đồ cổ cũng ở phía xa xa.
Không một ai có thể phát hiện chuyện này.
Anh Túc lập tức rời đi, thuận lợi thoát khỏi sự truy đuổi của Lục Hoài.
* * *
Sau khi rời khỏi cửa hàng đồ cổ, Giang Tuân khởi động ô tô, lái xe ra khỏi đường lớn của con phố này
Ô tô màu đen chạy xuyên qua đường phố phồn hoa của Bắc Bình, lang thang không đích đến.
Anh Túc và Lục Hoài đều là bằng hữu của hắn, giữa họ không nên xa cách như vậy.
Anh Túc không phải là người của Ám Các, Lục Hoài muốn tra tung tích của nàng ấy, nói ra thì thật sự rất khó khăn.
Sau này, Giang Tuân nhất định swx xử lý chuyện này thật tốt.
Ánh mặt trời cũng dần đi xuống, trời bắt đầu tối.
Xe ô tô dừng lại ở một giao lộ vắng vẻ, trên con phố này không có nhiều người, không nhận ra có điều gì khác lạ.
Giang Tuân cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn thả tay lái ra.
Hắn dựa vào ghế điều khiển, mí mắt nặng trĩu.
Sau khi nhắm mắt lại, Giang Tuân lại nhue đi vào bóng đen thật sâu.
Hắn nhanh chóng đi về phía trước, hắn cứ lần mò mà đi.
Giang Tuân đi tới phía cuối, hắn cũng đã giấu mình vào sâu bên trong.
Trời ngày đông, vẫn luôn tối rất nhanh, hoàng hôn cứ nhẹ nhàng lui xuống.
Khi đôi mắt mở to, Giang Tuân rời đi, Hạ Tuân tỉnh lại.
Hạ Tuân còn chưa thể nào hoàn toàn tỉnh táo lại, hắn mở mắt, vừa hay lại nhìn về bên gương chiếu hậu.
Hắn nhìn thấy gì đó, ngẩn ra.
Bên trong gương là một gương mặt.
Đó là gương mặt sau khi đã được dịch dung, đã ngụy trang, nhìn rất bình đạm.
Đầu óc Hạ Tuân dần tỉnh táo lại, hắn nhíu mày.
Hắn đạp chân ga, tăng tốc, chạy về phía trước.
Đây là một con phố yên lặng, người khác chỉ nghĩ rằng, chiếc xe này dường một lát rồi lại đi.
Bọn họ sẽ không nghĩ ra rằng, người lái xe lại đổi một thân phận khác.
Hạ Tuân đi tới một khách sạn ở Bắc Bình, dùng thân phận giả để thuê một phòng.
Giang Tuân coa rất nhiều cách dịch dung, cũng có rất nhiều thân phận. Hắn có thể tùy tiện dùng một cái, không có chút nhược điểm nào.
Hạ Tuân vào phòng, vặn vòi nước, nước ấm chảy ra.
Hạ Tuân rửa lớp dịch dung trên mặt, rửa sạch mặt.
Gương mặt vốn có lộ ra.
Hắn là đại thiếu gia Hạ gia, cũng là thiếu đông gia của cửa hàng thực phẩm miền Nam.
Trước kia cũng đã xảy ra chuyện như vậy, mỗi khi Hạ Tuân tỉnh lại, thấy vẻ dịch dung mới, đã có thể hiểu Giang Tuân lại có chuyện phải làm.
Có một số việc, Giang Tuân sẽ để hắn biết, nhưng cũng có vài chuyện, Giang Tuân lại giấu rất tốt.
Bất kể là Hạ Tuân cố gắng nhớ lại như thế nào, đều không thể nhớ nổi
Hạ Tuân cũng không biết, thứ Giang Tuân thay hắn giấu đi, là những ký ức đầy máu và sự ám ảnh.
Dù vậy, Hạ Tuân vẫn sẽ thay hắn kết thúc mọi thứ.
Như chuyện ngoài ý muốn hôm nay. Giang Tuân nếu muốn rời đi, hắn sẽ dừng xe ở một nơi yên tĩnh.
Mà khi Giang Tuân không có ở đây, Hạ Tuân sẽ tỉnh lại.
Giữa hai người, cần có một người giữ tỉnh táo.
Hạ Tuân đội mũ lên, đảm bảo rằng khuôn mặt không lộ ra. Sau khi hắn trả phòng, đậu xe ở một nơi không ai tới.
Hạ Tuân đi đến một nơi khác, đổi thành xe của Hạ gia.
Sắc trời đã tối, Hạ Tuân lái xe, quay về Hạ gia.
Người ở Hạ trạch đợi rất lâu, thấy xe của hắn, gọi một tiếng: "Đại thiếu gia đã trở lại."
Hạ Tuân xuống xe, khí chất lười biếng.
Hắn nhàn nhạt ừ một tiếng, giọng nói lười nhác.
Nhanh chóng vào nhà.
* * *
Sau khi Lục Hoài rời khỏi cửa hàng đồ cổ, đã nhanh chóng về khách sạn.
Hắn biết chuyện ở Ám Các không thể bị lộ, cho nên hôm nay hắn làm việc rất cẩn thận.
Hắn đã nói với thủ hạ, giả vờ thành người qua đường, không cần phô trương.
Bởi vậy, chuyện xảy ra ở một khu phố của Bắc Bình, ngoại trừ Lục Hoài và Giang Tuân, người khác không biết.
Diệp Sở đang ở khách sạn chờ hắn về, Lục Hoài đã đặt chỗ ở khách sạn Lục Quốc.
Lục Hoài về phòng, Diệp Sở liền hỏi: "Thế nào?"
Lục Hoài lắc đầu: "Người nọ đã chạy."
Diệp Sở híp đôi mắt: "Cho nên hắn thật sự ở trong tiệm đồ cổ?"
Lục Hoài khẳng định: "Giang Tuân cố ý thay hắn che giấu, chúng ta không thể đụng đến."
Diệp Sở đã hiểu, Giang Tuân là bằng hữu của họ, nếu hắn không muốn nói, bọn họ không thể ép.
Diệp Sở nói: "Người ủy thác bây giờ không có ác ý, không cần để ý hắn."
Lần này tới đến Bắc Bình, có nhiều thời gian, không cần rút dây động rừng.
Ý này với ý của Lục Hoài không mưu mà hợp, lúc này hắn cũng không muốn nhắc đến người khác.
Lục Hoài nhìn Diệp Sở, nàng đang nghĩ đến chuyện của hôm nay, ánh mắt rất nghiêm túc.
Ánh mắt hắn dừng trên gương mặt nàng, làn da trắng nõn, nhìn tinh tế và ôn nhuận.
Lục Hoài chợt nói: "Diệp Sở, đêm nay chúng ta đến khách sạn Lục Quốc ăn cơm đi."
Diệp Sở ngẩn ra: "Đã có nhiều chuyện xảy ra như vậy, người nọ chắc chắn sẽ không xuất hiện."
Hôm nay bọn họ đã dẫn dụ người ủy thác một lần, hắn chắc chắn sẽ cẩn thận, không tiếp tục theo dõi nữa.
Giọng nói Lục Hoài rất bình tĩnh: "Ta biết."
Dừng một chút, hắn lại tiếp: "Chỉ là ta muốn cùng nàng ăn một bữa cơm mà thôi."
Diệp Sở hơi bất ngờ, nhìn vào mắt hắn.
Nàng nhớ đến khung cảnh hôm nay, hơi thở của nàng và hắn sát lại gần trong gang tấc. Vốn là không khí ái muội lúc đầu, lại bị một phát súng của người nọ phá vỡ.
Bây giờ hai người lại gặp nhau, trái lại tự giác không nhắc lại chuyện đó.
Sắc trời ngày càng tối, trong phòng rất yên tĩnh, Lục Hoài nhìn Diệp Sở rát chăm chú.
Đôi mắt Lục Hoài vừa an tĩnh mà sâu hun hút, Diệp Sở không nhìn rõ cảm xúc của hắn.
Diệp Sở hỏi: "Vì sao lại đến khách sạn Lục Quốc?"
Nàng rất nhạy cảm với chỗ này. Kiếp trước, hai người đã từng ở đó. Sau khi trọng sinh, họ lại bị người khác bắt gặp tại trận ngay chỗ đó..
Không khí lại chìm xuống, ở đây chỉ có hai người họ, trong lòng Diệp Sở càng thêm loạn.
Hắn muốn làm gì?
Lục Hoài kéo khóe môi, nói cho nàng: "Chúng ta tuy đã thân quen.."
"Nhưng hình như ta chưa bao giờ thật sự hiểu ngươi."
Diệp Sở mím môi, không tránh ánh mắt của Lục Hoài.
Đôi mắt Lục Hoài đen nhánh, ánh mắt nặng nề.
Hắn nói, giọng điệu trầm thấp, ngữ khí lại rất ôn nhu.
"Nàng thích cái gì, không thích cái gì."
"Quá khứ của nàng thế nào, tương lai muốn làm gì."
"Mấy chuyện này, ta không hề biết đáp án."
Hắn nói từng câu từng chữ, tim Diệp Sở lại trật nửa nhịp.
Lục Hoài nhìn thẳng vào mắt nàng.
"Cho nên hôm nay.."
"Là buổi hẹn hò của chúng ta."
Không liên quan đến người khác, không liên quan đến thù hận.
Chỉ là một lần phong hoa tuyết nguyệt* đơn giản.
*Trước đây, câu thành ngữ này dùng để nói đến những cảnh vật được miêu tả trong thơ ca cổ điển, bởi thiên nhiên tươi đẹp, hữu tình là một trong những đề tài, nguồn cảm hứng bất diệt của các văn nghệ sĩ, sau còn dùng để chỉ văn thơ có câu từ rườm rà, nhưng nội dung thì nghèo nàn, trống rỗng. Ngoài ra, nó còn dùng để chỉ tình yêu trai gái, hoặc cuộc sống hoang dâm vô độ, ăn chơi đàng điếm.
"Diệp Sở, ta chỉ muốn hiểu nàng hơn."
Lục Hoài đưa ra lời mời với nàng
Rất là chính thức.
Lại cực kỳ trân trọng.
"Nàng có muốn cùng ta ăn bữa tối không?"
* * *
Tác giả có lời muốn nói: Con người Tam thiếu, khi thì lưu manh, khi thì thân sĩ.. vừa nguy hiểm lại vừa ôn nhu.