Sau khi thương lượng với Lục Hoài, Diệp Sở mua vé tàu lửa đến Bắc Bình.
Hai người chia nhau làm việc, chỉ mong mọi chuyện đều sẽ thuận lợi.
Trời mờ sáng, khắp nơi phủ lên một màn sương mỏng, phả lên mặt hơi thở hơi se lạnh.
Một chiếc ô tô màu đen rời khỏi Hạ Công Quán, đi theo đường đến ga tàu.
Ô tô dừng lại, một nam nhân bước xuống.
Là Hạ Tuân.
Hạ Tuân khoan thai bước, thong thả ung dung đi vào sân ga. Sau đó, đó đứng lại.
Hôm nay, hắn muốn đi đến Bắc Bình là xem xem việc làm ăn như thế nào.
Hạ Tuân lơ đãng nhìn xung quanh, người trên sân ga cũng không nhiều. Có lẽ là do sắc trời còn sớm, mọi người chưa đến, tiếng động cũng rất ít.
Bên ngoài rất lạnh, lạnh đến tận xương, ga tàu cũng như đang chìm trong sự im lặng ảm đạm này.
Những tiếng bước chân chậm rãi vang lên, sân ga dần có nhiều người đến.
Sau khi Diệp Sở dịch dung, cũng đã ngồi lên xe chuẩn bị rời khỏi Xiệp Công Quán.
Diệp Sở ngồi trên xe của Đốc Quân phủ, là Lục Hoài phái người đến để đưa Diệp Sở ra nhà ga.
Tô Lan rất yên tâm, cho nên không bảo người làm của Diệp Công Quán đi theo.
Diệp Sở mang theo hành lý, chậm rãi đi vì phía sân ga.
Nàng nhìn xung quanh rồi đặt tầm mắt vào một chỗ.
Nàng vừa liếc mắt đã nhìn thấy Hạ Tuân.
Thân hình Hạ Tuân cao lớn, khí chất lười biếng tùy ý, ở rất nổi bật trong đám đông.
Ánh mắt của Diệp Sở như có như không mà lướt qua Hạ Tuân, vì để không bị phát hiện, nàng nhanh chóng rời tầm mắt.
Diệp Sở cách Hạ Tuân không gần lắm, giữa họ cách rất nhiều người.
Nhưng Hạ Tuân lại rất nhạy bén, dù Diệp Sở chỉ là vô tình nhìn hắn thêm mấy lần, hắn vẫn nhận ra có người đang chú ý đến hắn.
Trong cơ thể của Hạ Tuân tồn tại hai nhân cách, tuy hai người thường không làm phiền nhau, nhưng có đôi khi Hạ Tuân sẽ mang theo chút thói quen của Giang Tuân.
Giang Tuân là sát thủ của Ám Các, thứ hắn giỏi nhất là che giấu hành tung, nếu có người theo giỏi hắn thì sẽ bị hắn phát hiện ngay lập tức.
Bởi vậy, Hạ Tuân rất mẫn cảm với chuyện này. Hắn xác định vừa rồi có người đang theo giỏi mình.
Vẻ mặt Hạ Tuân vẫn không hề có chút để ý, nhưng đáy mắt hắn lại có chút lạnh lẽo.
Hắn quay đầu, nhìn khắp xung quanh.
Trước mắt toàn là những gương mặt xa lạ, bên tai là tiếng nói chuyện ồn ào, mọi thứ nhìn qua rất bình thường.
Ánh mắt Hạ Tuân như có như không mà nhìn một người, khuôn mặt người đó rất bình thường, đang nhìn thẳng phía trước.
Giống với mọi người, người đó đang chờ xe lửa đến.
Hạ Tuân thu tầm mắt lại, bên môi cong lên một nụ cười sâu xa.
Hắn im lặng nhìn ra đằng trước.
Tiếng còi hơi vang lên, đọng trong bầu không khí lạnh lẽo, trở nên càng dài hơn.
Sương mù mờ dần, xe lửa chạy trên đường ray đen nháy, càng ngày càng rõ ràng, chậm rãi dừng ở sân ga.
Cửa xe mở, mọi người ùa lên xe.
Xe lửa ầm ầm chuyển bánh, mang theo cả mảng ồn ào náo nhiệt, sân ga lại quay về một mảng yên lặng.
Diệp Sở dẫn theo hành lý, đi lên xe lửa.
Vì để chuyến đi an toàn, Lục Hoài cho Diệp Sở một thân phận giả.
Họ Lục.
Ám vệ đi theo Diệp Sở, cả đường đi sẽ bảo đảm Diệp Sở an toàn.
Diệp Sở đi qua từng toa xe, lướt qua những hành khác đó, rồi dừng chân lại.
Đi vào toa xe, bố trí bên trong rất gọn gàng sạch sẽ, Diệp Sở cất hành lý vào.
Diệp Sở chuẩn bị phân chút chuyện cho ám vệ, nàng mở cửa, đang muốn ra ngoài.
Nhận ra một người đang đứng ở cửa.
Diệp Sở nhìn qua.
Người kia nhàn nhã đứng đó, thân hình cao lớn, khí chất lười biếng.
Ban nãy hắn cúi đầu, khi nghe tiếng mở cửa, đã nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn.
Ánh nắng nhạt nhẽo chiếu xuống, chiếu sáng khuôn mặt người họ, càng khiến ngũ quan hắn trở nên rõ ràng.
Hạ Tuân.
Diệp Sở sửng sốt, sau đó nàng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Hiện tại nàng đã dịch dung, cũng dùng tên giả, Hạ Tuân không thể nào mà nhận ra nàng được.
Hạ Tuân đứng dậy, về phía trước vài bước, đứng trước mặt Diệp Sở.
Rầm mắt hắn đặt trên người Diệp Sở, đôi môi mỏng hơi cong lên: "Vị tiểu thư này, vừa rồi ta đã chú ý đến ngươi rất lâu."
Nghe như đang cố ý tiếp cận Diệp Sở.
Diệp Sở ngẩng đầu, ánh mắt nhạt nhẽo: "Tiên sinh, có việc gì sao?"
Một nữ tử thấy một nam nhân xa lạ lại gần mình, thái độ lạnh nhạt như vậy, thật sự rất bình thường.
Giang Tuân và Diệp Sở là bằng hữu, khi Diệp Sở ở chung với Giang Tuân, trạng thái đó rất nhẹ nhàng.
Tuy trước mặt nàng là Hạ Tuân, nhưng lần này Diệp Sở đi tới Bắc Bình, là để theo dõi Giang Tuân, nàng không muốn để hắn nhận ra nàng.
Hạ Tuân nhướng mày: "Nếu ta nói là có việc, ngươi có thể trả lời ta một câu hỏi không?"
Nàng theo hắn lên xe lửa, còn dịch dung khuôn mặt, xem ra chuyện nàng cần làm liên quan đến hắn.
Nếu không phải Hạ Tuân nhạy bén với những chuyện này, có khả năng là hắn sẽ không nhận ra thân phận của nàng.
Diệp Sở không trả lời, lối đi nhỏ trở nên rất yên tĩnh.
Ánh nắng hạ xuống, tầm nhìn trong toa xe rất rõ ràng. Những nơi không bị ánh nắng chiếu xuống, có chút tối mờ.
Nửa khuôn mặt Diệp Sở ngập trong nắng, dáng vẻ bình tĩnh, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng.
Ánh nắng mùa đông nhỏ bé lại yếu ớt, bụi bay lả tả. Cái bóng của Diệp Sở kéo dài trên đất.
Diệp Sở không nói lời nào, Hạ Tuân cũng không để ý.
Hắn nhìn Diệp Sở một cái, lại bước lên vài bước, dẫm lên cái bóng.
Hạ Tuân mở miệng: "Ta họ Hạ."
Diệp Sở: "Chào Hạ tiên sinh."
Hạ Tuân rất có ẩn ý mà hỏi một câu: "Tiểu thư đến Bắc Bình sao? Để làm gì vậy?"
Vẻ mặt hắn nhà nhã, nghe nhue chỉ là thuận miệng hỏi.
"Đây là chuyện riêng của ta." Diệp Sở ngẩng đầu: "Hạ tiên sinh, chúng ta chỉ mới vừa quen biết, không tiện để nói với ngươi."
Diệp Sở không rõ là Hạ Tuân có biết thân phận của nàng hay không, nàng đề cao cảnh giác, mỗi câu nói đều không để lộ dấu vết.
Hạ Tuân cười.
Nàng lại trả lời như vậy. Mỗi lần gặp phải vấn đề nàng không muốn trả lời, nàng sẽ dùng câu nói có lệ này.
Khi nàng gặp hắn, hình như luôn luôn phòng bị.
Lúc này, Hạ Tuân chợt hỏi một câu: "Ngươi đến Bắc Bình gặp người thân hả? Ví dụ như như tỷ muội."
Trong lời nói của hắn dấu ẩn ý.
Hạ Tuân hiểu được, nàng có cái muội muội ở Bắc Bình. Diệp gia đối ngoại xưng nàng muội muội ở Bắc Bình niệm thư.
Hay là nàng là đi Bắc Bình xem muội muội?
Diệp Sở ngẩn ra.
Hạ Tuân nói câu này, chẳng lẽ là hắn đã đoán được gì sao?
Hạ Tuân lại không chút để ý: "Hay là ngươi tới tìm bằng hữu, bằng hữu trong trường."
Bằng hữu của nàng Nghiêm Mạn Mạn cũng ở Bắc Bình, quan hệ giữa các nàng rất tốt. Nói không chừng, nàng đến Bắc Bình để gặp Nghiêm Mạn Mạn.
Đôi mắt Diệp Sở căng thẳng.
Bây giờ Hạ Tuân là đang thử nàng, hắn đang nghi ngờ thân phận của nàng.
Nhưng trên mặt Diệp Sở vẫn bình tĩnh, nàng lắc đầu: "Không thể nói ra."
Bất kể là Hạ Tuân thử thế nào, nàng cũng không tiết lộ nửa chữ.
Hạ Tuân đứng một bên tự mình nói chuyện, lại hỏi Diệp Sở thêm mấy vấn đề nữa.
Thái độ của Diệp Sở vẫn luôn rất lãnh đạm, né tránh không dấu vết.
Hạ Tuân thấy phản ứng của Diệp Sở, hắn vẫn không đổi sắc mặt.
Giống như hắn không hề để ý đến suy nghĩ của Diệp Sở, lại như hắn đã biết hết tất cả mọi chuyện.
Ánh sáng mờ dần, vẻ mặt của Hạ Tuân cũng không còn nhìn rõ được, khiến người khác không nhận ra cảm xúc của hắn.
Lúc này, Hạ Tuân nhìn Diệp Sở: "Đã nói chuyện lâu như vậy rồi, vẫn chưa biết tiểu thư họ gì."
Khóe miệng Hạ Tuân xuất hiện một ý cười, có chút phóng túng.
Không biết nàng sẽ nói tên thật, hay là không trả lời đây.
Diệp Sở liếc Hạ Tuân một cái, nhàn nhạt mà nói: "Họ Lục."
Giọng nói rất nhỏ, ở trong không gian, nhưng lại rất rõ ràng.
Hạ Tuân hơi sửng sốt, ngay sau đó cười: "Ah? Lục tiểu thư."
Bây giờ bất kỳ ai ở Bến Thượng Hải đều biết quan hệ của nàng và Lục Hoài.
Lục Hoài đã nổ súng trong Dương Công Quán để bảo vệ nàng, ở câu lạc bộ Đại Thượng Hải thì mời nàng khiêu vũ, rất nhiều trang báo đều đăng tin Lục Tam thiếu đang theo đuổi nàng..
Từng chi tiết cộng lại, đều có thể thấy quan hệ giữa nàng và Lục Hoài không cạn.
Lần này đi Bắc Bình, nàng còn dùng họ của Lục Hoài. Nói vậy, nàng và Lục Hoài..
Ánh mắt Hạ Tuân trở nên nặng nề, hắn chợt nói một câu: "Ngươi dịch dung không tốt chút nào."
Lọt vào tai Diệp Sở một cách rõ ràng, Diệp Sở cảm thấy căng thẳng.
Nàng nâng tay, theo bản năng mặt mình.
Bỗng nhiên Diệp Sở nghĩ tới gì đó, nàng lập tức buông tay.
Nhưng là, đã muộn rồi.
Thoáng nhìn động tác của Diệp Sở, Hạ Tuân cười: "Vừa rồi gạt ngươi thôi."
Quả nhiên là thử ra được, ngay từ đầu hắn đã đoán ra nàng.
Tuy Diệp Sở đã ngụy trang, nhưng Hạ Tuân biết, đằng sau gương mặt bình thường kia, là Diệp Sở.
Đôi mắt Diệp Sở nhíu lại.
Hạ Tuân đã thử nhiều lần, quả nhiên hắn đoán được thân phận của mình.
Hạ Tuân thu ý cười: "Lục Sở, nếu là có việc gì, thì đến toa trước tìm ta."
Nếu nàng đã nói mình họ Lục, vậy hắn sẽ gọi theo vậy.
Tuy không biết vì sao Diệp Sở phải theo dõi hắn, nhưng hắn là giáo đổng của Tín Lễ Trung Học, về tình về lý vẫn nên quan tâm Diệp Sở.
Diệp Sở: "Được, hạ tiên sinh."
Đợi Hạ Tuân rời đi, Diệp Sở nói chuyện với ám vệ, rồi quay về toa xe.
Diệp Sở trầm tư, Hạ Tuân đã biết nàng là ai, nhưng Hạ Tuân không có ác ý, nàng không cần quá lo lắng.
Xe lửa cứ chạy thẳng về trước, những dãy núi lặng im và hồ nước xanh trong cứ lùi về sau, tất cả trông như cứ xa dần.
Thời gian lặng im, chậm rãi trôi đi.
Một lát sau, xe lửa dừng lại.
Lúc này, bên trong xe vang lên tiếng thông báo.
"Đã đến trạm Tân Châu, mời mọi người xuống xe."
"Xe lửa gặp sự cố, phải dừng ở trạm này để sửa chữa."
"Các hành khách cần phải xuống chuyến này, cũng có thể chọn mua vé xe khác."
"..."
Sai khi Diệp Sở nghe vậy, sửng sốt một lúc.
Nàng nhanh chóng thu thập hành lý rồi rời khỏi toa xe.
Cửa xe mở ra, không khí trong lành lạnh lẽo ập đến, dư quang của Diệp Sở nhìn thấy một người.
Diệp Sở giật mình.
Người trước mắt khí thanh nhã, đáy mắt bình tĩnh mà thong dong, những đốm sáng chiếu lên mặt hắn, tất cả như đều yên tĩnh lại.
Lúc này, hắn không phải Hạ Tuân, là Giang Tuân.
Diệp Sở dò hỏi: "Giang?"
Hắn mang khuôn mặt Hạ, gật đầu: "Là ta."
Diệp Sở nghe thấy giọng nói của Giang Tuân, trong lòng nàng thả lỏng.
Vừa rồi Diệp Sở đã nói chuyện với Hạ Tuân, nàng lo là Giang Tuân không biết, lại nói một câu.
Diệp Sở: "Bây giờ ta họ Lục."
Giang Tuân ừ một tiếng: "Ta biết."
Tầm mắt Giang Tuân đặt trên khuôn mặt nàng một chút, nhanh chóng quay đầu: "Chúng ta đi thôi."
Diệp Sở cầm rương hành lý, đi theo Giang Tuân, rời khỏi đường đi. Sau khi xuống xe lửa, hai người hòa vào đám đông.
Những ám vệ đã biết mặt Hạ Tuân, bọn họ đi theo phía sau, biến mất trong đám người.
Khắp nơi đều là tiếng nói nhỏ vụn mà ầm ĩ, ai cũng vì xe lửa bị hư mà bị bắt xuống xe. Chuyến xe này bị hủy, bọn họ chỉ có thể ở lại ga tàu.
Ga tàu nhốn nháo, người đến người đi, ồn ào cực kỳ. Giang Tuân thỉnh thoảng nhìn Diệp Sở, bảo đảm nàng không có chuyện gì.
Bọn họ thấy một chỗ trống, tạm thời đứng lại, Diệp Sở đặt hành lý xuống.
Diệp Sở nhue đã nhận ra gì đó, đưa mắt nhìn qua.
Ga tàu có một tấm biển treo, ghi hai chữ.
Tân Châu.
Diệp Sở ngẩn ra, Tân Châu này, nàng đã từng đến.
Tân Châu là quê của Tần Kiêu, lần trước trong chuyện luận vỡ chợ đen, huynh đệ của Tần Kiêu bị bệnh nặng, nàng đi đây, thay hắn chuẩn bị mọi thứ.
Bên cạnh vang lên giọng nói của Giang tiên sinh, Diệp Sở thu hồi suy nghĩ.
Giang Tuân: "Nếu chúng ta muốn đi Bắc Bình, bây giờ cần mua vé khác."
Trạm cuối của chuyến tàu vừa rồi là đến Bắc Bình. Bây giờ lại xảy ra chuyện này, mọi người đều phải ở lại đây.
Diệp Sở gật đầu, họ đi đến quầy vé, nếu cô không đoán sai, trước quầy đã xếp hàng rất dài.
Hai người bắt đầu xếp hàng, trên mặt lại không hề lo lắng. Giống như dù có xảy ra chuyện gì, bọn họ đều có biện pháp giải quyết.
Người bán vé đưa mắt nhìn: "Đi đến đâu?"
Giọng nói Giang Tuân rất ôn hòa: "Tân Châu đến Bắc Bình."
"Vé lúc nào?"
"Cái gần nhất đi."
"Tiên sinh, vé gần nhất là hổi trưa lúc 12 giờ."
"Hai vé giường nằm toa đơn."
"Xin lỗi, tiên sinh, vé giường nằm đã bán hết rồi."
Giang Tuân quay đầu nhìn Diệp Sở, như đang hỏi ý của nàng. Diệp Sở gật đầu, tỏ vẻ mình không để ý.
Giang Tuân quay đầu nhìn người bán vé: "Vậy vé ghế ngồi đi."
Thời gian rất gấp, đợi ở nhà ga Tân Châu một lúc, họ vẫn chưa dùng cơm trưa, đã lên xe lửa.
Ám vệ cũng nhanh chóng lên xe, phân táo vào các toa của đoàn tàu, đảm bảo lần hành động lần này vạn vô thất nhất*.
*vạn vô thất nhất: Không sơ hở; phải hết sức cẩn thận, chắc chắn; tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn.
Diệp Sở ngồi xuống, đặt lại hành lý. Giang Tuân đối diện nàng, dư quang của hăbs chú ý xung quanh, trong lòng đã hiểu.
Hắn rất nhạy bén, biết xung quanh đây có người
Giang Tuân hỏi: "Người của hắn cũng tới?"
Diệp Sở tất nhiên là hiểu hắn trong miệng Giang Tuân là ai, chỉ có thể là Lục Hoài.
Diệp Sở thanh tuyến nhẹ nhàng, ừ một tiếng.
Nàng chuyển đề tài: "Hạ Tuân, bay giờ ta muốn đến toa ăn, cần ta mang gì cho ngươi không?"
Bây giờ họ không ở Thượng Hải, nhưng nàng cũng không thể để lộ thân phận của Giang Tuân.
Giang Tuân cũng không để ý chuyện này, chỉ bảo Diệp Sở tùy tiện mang theo gì đó là được.
Diệp Sở một mình đi đến toa ăn, Giang Tuân biết có ám vệ đi theo nàng. Hắn nhìn theo bóng lưng nàng, cho đến khi biến mất mới thu hồi tầm mắt.
Trong toa ăn có rất nhiều người, Diệp Sở mua một phần cho Giang Tuân trước, để cho ám vệ đưa về cho hắn trước.
Nàng bưng một phần bò bít tết, tìm chỗ ngồi.
Diệp Sở nhìn khắp nơi, nàng đi xuyên qua đám người, đi về phía một cái bàn trống.
Cùng lúc đó, có một nam nhân đi đến, thân hình hắn ta cao lớn, khí chất lại âm lãnh. Dù là ánh mặt trời ở ngoài cửa sổ, khí chất quanh người hắn ta vẫn lạnh lẽo như vậy.
Hình như lòng cảnh giác của hắn ta rất cao, vừa vào toa xe, đã làm như vô ý mà nhìn xung quanh.
Trùng hợp Diệp Sở vừa ngồi xuống, tầm mắt của hắn ta như có như không mà nhìn nàng.
Ở trong toa ăn, hắn ta không tìm thấy bất kỳ nguy hiểm nào.
Cho đến khi nam nhân đó gọi món xong, trong toa đã không còn chỗ trống.
Hắn ta nhìn lướt qua, chỉ còn một cái bàn là còn chỗ, có một nữ tử ngồi đó.
Bóng dáng nàng có chút quen thuộc.
Nam nhân suy nghĩ thêm một chút, đi về phía nàng.
Hắn ta ngồi xuống trước mặt Diệp Sở, mắt nhìn lướt qua nàng.
Khuôn mặt nữ tử này rất xa lạ, hắn cũng không quen. Hắn ta thu lại sự cảnh giác vừa rồi, cúi đầu ngồi xuống.
Khi nam nhân kia ngồi xuống, Diệp Sở cảm thấy có bóng người phủ xuống.
Diệp Sở theo bản năng đưa mắt nhìn, trong lòng nàng nhanh chóng căng thẳng lên.
Nam nhân ngồi đối diện nàng, đôi mắt hắn ta rất sâu và đen, ngũ quang lạnh lẽo, khuôn mặt đạm mạc.
Hắn ta không hề ngụy trang, như đã chắc chắn, sẽ không có ai nhận ra hắn ta.
Nhưng mà ngũ quan đó, dù hắn ta hóa thành tro, Diệp Sở vẫn nhận ra.
Mạc Thanh Hàn.
Những ký ức thống khổ như thủy triều đánh đến.
Hắn ta hại chết Diệp gia, lấy hết sản nghiệp của Diệp gia, làm nàng cửa nát nhà tan, trôi dạt khắp nơi..
Diệp Sở như nhớ đến Thượng Hải năm đó. Mùa đông lạnh đến thấu xương, nàng như cảm nhận được tất cả, gió lạnh, mọi thứ cứ như cơn gió rời khỏi nàng từng chút một.
Nàng sống không bằng chết, như lâm vào địa ngục.
Là do kẻ trước mắt này tạo thành.
Hận ý dâng lên từ đáy lòng, Diệp Sở nắm chặt dao nĩa trong tay.
Nếu không phải Diệp Sở vẫn còn một chút ý chí, nàng cũng không biết mình sẽ làm gì tiếp theo.
Nhưng Diệp Sở hiểu rõ, trăm lần ngàn lần nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ.
Nàng chỉ có thể cúi đầu, cố nén sắc mặt.
Nhanh chóng bình nổ cảm xúc.
Hình như Mạc Thanh Hàn đã nhận ra tầm mắt Diệp Sở, đưa mắt nhìn lại đây.
Ánh mắt hắn ta nhìn về phía gương mặt Diệp Sở, sắc mặt nàng bình tĩnh, không có gì khả nghi.
Bây giờ Diệp Sở đã ngụy trang. Bởi vậy, Mạc Thanh Hàn cũng sẽ không nhận ra nàng.
Mạc Thanh Hàn đa nghi, hắn ta chợt mở miệng.
"Vị tiểu thư này."
Tuy giọng nói của hắn ta rất ôn hòa, nhưng lại âm u như đêm tối vậy.
Tầm mắt Mạc Thanh Hàn chậm rãi dừng trên tay Diệp Sở.
Tay nàng trung cầm một cây đao tử, cứ cầm vậy, lại không dùng.
Hắn ta chợt cười: "Ngươi không dùng bữa sao?"
Ánh nắng đi vào cửa sổ theo hình xiên, chiếu vào bàn ăn.
Nghe thấy giọng nói của Mạc Thanh Hàn, Diệp Sở cực kỳ trấn định, nàng không thể để lộ ra cảm xúc của mình.
Ngoài cửa sổ, tất cả cảnh sắc đều lướt qua rất nhanh.
Diệp Sở nhắm mắt lại, cố gắng khác chế.
Chỉ trong vài giây, những bóng tối trước kia, đều bị nàng dồn ép xuống.
Diệp Sở ngẩng đầu, đáy mắt nàng rất bình thản.
Kiếp này, đây là lần đầu nàng đối diện với gương mặt của Mạc Thanh Hàn.
Nàng nhìn lướt qua đôi mắt kia, cảm xúc trong đó Diệp Sở không nhìn rõ được.
Mạc Thanh Hàn ngồi ở đó, nhìn nàng.
Ánh mắt u ám nhìn mặt Diệp Sở, nàng rất bình tĩnh.
Khắp nơi đều ầm ĩ như vậy, mà chỗ này lại cực kỳ im lặng, như không khí bị đông lại.
Trong ánh nắng hơi nhạt, sự ồn ào như đang lắng đọng lại.
Tầm mắt hắn ta nhìn thẳng vào mắt nàng.
Như là số mệnh không thể né tránh.