Là bài hát mới nhất của nàng đang được máy phát ra.
Nàng đi vào, dạo qua một vòng, nhận ra bên trong cửa hàng có rất nhiều đĩa nhạc của nàng.
Một lát sau, nàng rời đi khỏi cửa hàng.
Nàng chậm rãi đi, đứng trước một người.
Người nọ thoáng nhìn qua nàng, đi tới trước mặt nàng, hỏi: "Ngươi có phải là một đại minh tinh.."
Nàng phủ nhận: "Không phải."
Nàng đưa tay, đè thấp vành nón xuống, tiếp tục đi về phía trước.
Khi đi qua vũ trường, bước chân nàng hơi dừng lại. Đó là nơi đầu tiên nàng đến đó hát.
Nàng cất bước đi vào.
Màn đêm buông xuống, ánh đèn trong vũ trường vẫn sáng rực, người đến mua vui qua qua lại lại.
Nàng đi vào bên trong, vào đến hành lang rồi nhìn lên.
Ở đó có treo một bức hình.
Người trên ảnh chụp không phải là nàng.
Nữ nhân trong ảnh là một gương mặt xa lạ, chắc là ca sĩ ăn khách nhất vũ trường.
Ảnh chụp của nàng đã bị gỡ xuống từ lâu.
Nàng cũng không để ý. Mọi vật cứ kéo nhau đến rồi đi, vốn luôn là như vậy.
Sự nghiệp diễn xuất của cô là bắt đầu từ vũ trường này.
Nàng nghĩ, rồi tiếp tục đi về phía trước. Xuyên qua hành lang dài, đi đến sân khấu.
Bây giờ đang có một ca nữ đứng hát trên sân khấu.
Nàng lẳng lặng mà nhìn đến đó, suy nghĩ nặng nề.
Một khắc kia, nàng lại như thấy được bản thân.
Năm đó, lần đầu tiên nàng bước lên sân khấu hát, mỗi cử chỉ đều rất ngây thơ.
Nàng mặc bộ bộ sườn xám trắng, cầm microphone, đứng trên sân khấu, trong lòng rất khẩn trương.
Dưới sân khấu rất nhiều người nghe, nàng lấy lại bình tĩnh, bắt đầu hát.
* * *
Nàng bước ra từ suy nghĩ của mình. Hiện giờ, nàng đã trở thành ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất Bến Thượng Hải.
Nhưng những ký ức đã khắc sâu vào sinh mệnh của nàng, vĩnh viễn không phai màu.
Nàng nhìn vào vũ thính, giống như đang đối mặt với quá khứ của mình.
Để đi đến ngày hôm nay, nàng vẫn sẽ luôn không quên ý định ban đầu, vĩnh viễn không từ bỏ.
Thời gian thấm thoát rồi qua, niềm tin của nàng sẽ không bị cô phụ.
Đinh Nguyệt Toàn nhìn sân khấu, nàng của năm ấy, ngây ngô nhưng lại rất kiên định.
Nàng của bây giờ và nàng của quá khứ.
Hai người nhìn nhau cười..
Lúc này, đạo diễn hô một tiếng: "Cắt."
Những camera đang đưa ống kính về phía Đinh Nguyệt Toàn, Đinh Nguyệt Toàn đứng dưới sân khấu, rất lâu sau cũng chưa lấy lại được cảm xúc.
Phim điện ảnh đã quay xong, những thứ vừa rồi chủ là một cảnh quay.
Khi Đinh Nguyệt Toàn quay cảnh này, nàng nhớ đến lần đầu tiên nàng ca hát ở Đại Đô Hội.
Từng khung cảnh cứ thế lướt qua trước mắt Đinh Nguyệt Toàn.
Bây giờ nghĩ lại, những ký ức đó cứ như đã từ lâu lắm rồi.
Ánh mắt của nàng hơi mất thần, kẹt trong những suy nghĩ
Khi Đinh Nguyệt Toàn đóng phim, Tần Kiêu vẫn luôn đứng ở bên cạnh xem. Hắn nhìn thấy Đinh Nguyệt Toàn cứ ngây ra, đã nhanh chóng bước đến.
Tần Kiêu mở miệng: "Đã quay xong rồi."
Lúc này Đinh Nguyệt Toàn hồi thần, nhìn Tần Kiêu.
Trần tiên sinh là nhà làm phim điện ảnh, hắn bước tới, quét mắt nhìn hết mọi người ở đây, nói: "Cuối cùng thì bộ phim này cũng quay xong, điện ảnh đóng máy!"
Tất cả mọi người ở đây đều hoan hô.
Bọn họ quyết định đi tới tiệm cơm Tân Thành để tổ chức tiệc đóng máy. Tiệm cơm Tân Thành cách đó cũng khá gần, chỉ đi một lúc là đến.
Trần tiên sinh đã hỏi Thẩm Cửu, hỏi hắn có thể đến tiệc đóng máy không.
Rất nhiều cảnh được quay ở Đại Đô Hội, Đại Đô Hội đã giúp họ họ quay phim thuận tiên hơn rất nhiều.
Trần tiên sinh đã nghĩ, mời Thẩm Cửu tới tiệc đóng máy, biểu đạt một chút lòng biết ơn.
Tào An lại trả lời "Cửu gia có việc, không thể tới bữa tiệc được."
Trần tiên sinh đành phải bỏ cuộc.
Đã đến giờ, đoàn người kéo nhau đến tiệm cơm Tân Thành.
Tần Kiêu là bằng hữu của Đinh Nguyệt Toàn, tất nhiên cũng được Trần tiên sinh mời tới tiệc đóng máy.
Trong lúc quay phim, Tần Kiêu vẫn luôn ở bên cạnh Đinh Nguyệt Toàn.
Tất cả nhân viên ở đây đều cố đoán quan hệ giữa Tần Kiêu và Đinh Nguyệt.
Trong lòng bọn họ cũng mơ hồ biết đáp án, nhưng mà không ai nói ra trước mặt.
Mọi người chậm rãi ngồi xuống, Tần Kiêu ngồi ở bên cạnh Đinh Nguyệt Toàn.
Trần tiên sinh nói đầu tiên: "Cảm ơn mọi người đã cùng nhau đoàn kết những ngày qua, bộ điện ảnh này nhất định sẽ thành công."
Mọi người sôi nổi nâng ly, không khí rất tốt.
Sau đó, Trần tiên sinh nhìn Đinh Nguyệt Toàn, mở miệng: "Dạ Lai Hương, ngươi diễn rất tốt, bọn ta đều bị kỹ thuật diễn làm cho cảm động."
Hắn nâng chén, kính rượu Đinh Nguyệt Toàn.
Ánh mắt Đinh Nguyệt Toàn hơi cứng lại.
Nàng không biết uống rượu.
Đinh Nguyệt Toàn nhìn ly rượu, có chút chần chừ.
Tần Kiêu thoáng nhìn sắc mặt Đinh Nguyệt Toàn, thấy nàng khó xử.
Hắn cầm lấy ly rượu, mở miệng: "Đinh tiểu thư không uống rượu, ly này cứ để ta uống thay."
Sau đó, hắn từ xa nghiêng cốc với Trần tiên sinh.
Thái độ rất kiên quyết.
Đinh Nguyệt Toàn ngẩn ra, nhìn Tần Kiêu.
Tần Kiêu nâng ly, ngẩng đầu uống cạn.
Chất rượu tối màu cứ thế chảy vào yết hầu của hắn.
Ly trống không, Tần Kiêu đặt ly lên bàn.
Trần tiên sinh nhìn Tần Kiêu một cái, có chút khó hiểu nhưng lại không nói gì.
Cảnh tượng này rơi vào mắt rất nhiều người.
Bọn họ hai mặt nhìn nhau, trong lòng như đã hiểu ra gì đó, cũng không tìm Đinh Nguyệt Toàn kính rượu nữa.
Đinh Nguyệt Toàn rũ mắt, không nói gì, không nhìn rõ cảm xúc của nàng.
Lúc này, từ ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, nhân viên phục vụ đi vào.
Hắn đặt một đĩa lên bàn: "Đây là món phượng nuốt vây cá*."
Bấm để xem
Đóng lại
Nhân viên phục vụ đang muốn rời đi, Trần tiên sinh gọi hắn lại, có chút nghi hoặc: "Chúng ta không gọi món này."
Nhân viên phục vụ cười: "Đây là thiếu đông gia* của bọn ta gọi."
*thiếu đông gia: Cậu chủ.
Thiếu đông gia đã nói qua, nếu Dạ Lai Hương đến đây, cần phải đưa món ăn ngon nhất đến.
Trần tiên sinh thấy thiếu đông gia khách khí như vậy, có thể là hắn đang thích một minh tinh trong công ty điện ảnh đi.
Qua vài phút sau, lại có thêm đồ ăn đến.
Lần này là canh sữa gân giò*.
Bấm để xem
Đóng lại
Lúc sau, rất nhiều món ăn được đưa tới, đều là những món ăn đắt đỏ.
Tần Kiêu cùng Đinh Nguyệt Toàn liếc nhau, bọn họ thấy có chút không đúng.
Thiếu đông gia của tiệm cơm Tân Thành phải làm vậy?
Tần Kiêu hơi nhíu mày, hắn đề cao cảnh giác.
Sau khi tiệc tàn, mọi người rời khỏi tiệm cơm Tân Thành.
Người trong đoàn đi ở phía trước, Tần Kiêu cùng Đinh Nguyệt Toàn đi ở phía sau.
Hai người an tĩnh mà đi.
Lúc này, một nam nhân xuất hiện, đánh vỡ khung cảnh an tĩnh này.
Đoạn Đạc là thiếu đông gia của tiệm cơm Tân Thành, hắn đã ngưỡng mộ Đinh Nguyệt Toàn từ lâu, biết hôm nay Đinh Nguyệt Toàn sẽ đến đây ăn cơm, đã muốn đến đây gặp nàng.
Trong tay Đoạn Đạc cầm một bó hoa, hắn nhìn Đinh Nguyệt Toàn: "Dạ Lai Hương, chúc mừng phim của ngươi đóng máy."
Đinh Nguyệt Toàn đưa mắt nhìn, nam tử trước mắt có khuôn mặt anh tuấn, trong tay còn cầm hoa.
Đinh Nguyệt Toàn không biết người này, hỏi: "Ngươi là?"
Đoạn Đạc: "Ta họ Đoạn, tiệm cơm Tân Thành là sản nghiệp của nhà ta."
Biết thân phận của người này, lại thấy hành động của hắn, Đinh Nguyệt Toàn đã hiểu phần nào.
Đinh Nguyệt Toàn: "Đoạn công tử, xin chào."
Đoạn Đạc sợ Đinh Nguyệt Toàn từ chối nhận hoa, liền nói: "Bó hoa này tặng cho ngươi, chúc phim của ngươi sẽ thành công."
Hắn cũng không nói ra tâm tư của mình, lấy phim điện ảnh làm lý do.
Đoạn Đạc đã nói như vậy, Đinh Nguyệt Toàn từ chối lại không tốt lắm
Nàng nhận hoa: "Cảm ơn."
Đoạn đạc nhìn Tần Kiêu một cái, hắn nhíu mày. Nam nhân này là ai?
Hắn vốn định đưa Dạ Lai Hương về nhà, nhưng bây giờ, có lẽ là không được.
Chỉ là hắn nhanh chóng điều tiết lại cảm xúc: "Dạ Lai Hương, sắc trời đã tối, ta đi trước đây."
Đinh Nguyệt Toàn gật đầu.
Đoạn Đạc xoay người rời đi.
Màn đêm càng lúc càng tối, không khí cũng lạnh hơn.
Vừa rồi chỉ là một khúc nhạc đệm nhỏ, Đinh Nguyệt Toàn cũng không để trong lòng.
Tần Kiêu chuẩn bị đưa Đinh Nguyệt Toàn về nhà, hai người lên xe.
Tần Kiêu luôn trầm lặng, trong lòng Đinh Nguyệt Toàn có tâm sự, họ đều không ai nói gì.
Bên trong xe cực kỳ yên tĩnh.
Đinh Nguyệt Toàn nghiêng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Mây đen mờ ảo, bao trùm lên không trung nặng nề. Ánh trăng trốn sau mây, không thấy rõ hình dáng.
Ô tô chạy trên con đường yên tĩnh, đi ngang qua Đại Đô Hội ồn ào náo nhiệt, lướt qua những câu lạc bộ sôi động.. Cảnh vật từng chút một lướt qua.
Ban đêm ở Bến Thượng Hải lạnh đến thấu xương, những nơi ngập trong vàng son vẫn náo nhiệt như thường.
Lúc này, mây đen dần tan đi, ánh trăng trong trẻo lại lạnh nhạt chiếu xuống soi sáng cả con đường.
Đinh Nguyệt Toàn đưa mắt, chuẩn bị mở miệng.
Nàng không nhìn Tần Kiêu, nhẹ giọng nói: "Tần Kiêu, ngươi thấy ta diễn thế nào?"
Giọng nói Đinh Nguyệt Toàn nhàn nhạt, nghe qua có chút thiếu tự tin.
Một lát sau, Tần Kiêu nói: "Ta không hiểu mấy thứ đó lắm."
Đinh Nguyệt Toàn có chút thất vọng, nàng vẫn luôn muốn biết phản ứng của Tần Kiêu, chỉ là đến hôm nay mới nói ra.
Lúc này, Tần Kiêu chợt quay đầu, nhìn Đinh Nguyệt Toàn một cái.
Ngữ khí của Tần Kiêu cực kỳ nghiêm túc: "Nhưng ngươi diễn rất chân thật, giống như đó là cuộc sống của ngươi vậy."
Giọng nói của hắn lọt vào trong tai của Đinh Nguyệt Toàn, rất rõ ràng.
Đinh Nguyệt Toàn không nói gì, nàng lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ở khóe miệng có một độ cong nho nhỏ.
Cửa sổ xe đóng chặt, gió lạnh cứ gào thét ở bên ngoài, ánh mắt của Đinh Nguyệt Toàn không biết đã đặt vào nơi nào.
Ở ven đường có một quán hoành thánh, khói trắng bay lên. Một đôi phu thê đứng ở đó, đang thu dọn đồ.
Bọn họ vừa làm việc, vừa cười nói.
Buổi đêm mùa đông rất lạnh, nhưng trong lòng Đinh Nguyệt Toàn lại rất ấm áp.
Đã tới nhà của Đinh Nguyệt Toàn, xe ngừng lại.
Cửa xe mở ra, Đinh Nguyệt Toàn xuống xe, đi về trước.
Tần Kiêu đang muốn lái xe đi, tầm mắt của hắn lơ đãng nhìn sang ghế phụ.
Nơi đó có một chiếc hoa tai.
Hoa tai nhỏ rất tinh xảo, trắng không tì vết.
Tần Kiêu biết, hao tai này là của Đinh Nguyệt Toàn.
Hôm nay Đinh Nguyệt Toàn đã đeo đôi này.
Suy nghĩ một lúc, Tần Kiêu đưa tay lấy hoa tai.
Hắn xuống xe, đi về phía Đinh Nguyệt Toàn.
Đêm càng lúc càng tối, trên trời cũng đen như mực, ánh sáng ở đâu cũng tối mờ.
Đinh Nguyệt Toàn vẫn bước đi, chỉ là bước đi của nàng rất chậm, như là đang đợi một ai đó
Khi sắp bước đến cửa, nàng nghe thấy giọng nói trầm ổn của Tần Kiêu truyền ra từ phía sau
"Đinh tiểu thư."
Đinh Nguyệt Toàn dừng chân, khóe miệng hiện lên một ý cười rất nhỏ.
Hoa tai đó, là nàng cố ý để nó trong xe.
Nàng chờ Tần Kiêu tới tìm mình.
Đinh Nguyệt Toàn xoay người, nhìn Tần Kiêu, thu lại nét mặt.
Đêm yên tĩnh, ánh trăng sáng rơi xuống, càng khiến cho vẻ mặt của Đinh Nguyệt Toàn thêm nhu hòa.
Tần Kiêu mở miệng: "Đinh tiểu thư, hoa tai của ngươi rơi trong xe của tôi."
Hắn bước lên vài bước, đưa tay để lộ ra hoa tai nhỏ trong lòng bàn tay.
Đinh Nguyệt Toàn đi về phía Tần Kiêu.
Khi đến trước mặt Tần Kiêu, nàng dừng bước.
Đinh Nguyệt Toàn cúi đầu, đưa tay cầm hoa tai.
Đầu ngón tay của nàng rất lạnh, như là lơ đãng, chạm vào lòng bàn tay ấm áp của Tần Kiêu.
Tần Kiêu ngẩn ra.
Tay của Đinh Nguyệt Toàn rời đi rất nhanh, nhưng cảm giác lạnh lẽo ấy vẫn còn ở lại.
Rất nhỏ, nhưng khó có thể bỏ qua.
Tần Kiêu buông tay, rũ bên người.
Đinh Nguyệt Toàn không rời bước, nàng vẫn đứng đó.
Sau đó, Đinh Nguyệt Toàn nâng tay, đưa lên vành tai, đeo hoa tai lên.
Động tác của Đinh Nguyệt Toàn rất nhẹ nhàng chậm rãi.
Ngón tay của nàng trắng ngần thon dài, hoa tai trân châu ở trên tay nàng như mất đi ánh sáng.
Ánh trăng nhu hòa chiếu xuống, cảnh này đập vào mắt Tần Kiêu càng thêm rõ ràng.
Mặt đất màu đen, bóng hai người nằm trên nền đất, rất nhạt, nhưng rất sinh động.
Gió lạnh thổi đến, nhưng hai người lại như không nhận ra.
Đinh Nguyệt Toàn buông tay, trên tai của nàng là hoa tai trân châu.
Trân châu trắng như tuyết, lại làm khuôn mặt nàng thêm thanh khiết.
Tần Kiêu ngơ ngẩn nhìn.
Đinh Nguyệt Toàn nhìn Tần Kiêu chăm chú, nàng chợt nói: "Tần Kiêu, ngươi có nghĩ chúng ta là bằng hữu không?"
Tần Kiêu thu lại suy nghĩ, gật đầu: "Đúng vậy."
Đinh Nguyệt Toàn nhẹ giọng nói: "Vậy ngươi đừng gọi ta là Đinh tiểu thư nữa, gọi ta là Nguyệt Toàn đi."
Giọng nói của nàng rất nhỏ, rất yếu ớt, đặt trong màn đêm yên tĩnh.
Tần Kiêu sửng sốt vài giây.
Tầm mắt Tần Kiêu lướt qua gương mặt của Đinh Nguyệt Toàn, xung quanh là đêm đêm lạnh lẽo, mà nàng lại cực kỳ bình tĩnh.
Tần Kiêu gật đầu: "Được."
Đinh Nguyệt Toàn xoay người, đi vào trong nhà.
Nhìn theo Đinh Nguyệt Toàn vào kia tòa nhà kia, qua vài phút, Tần Kiêu mới rời đi.
Xe chậm rãi khởi động, hòa vào bóng đêm yên tĩnh.
Đinh Nguyệt Toàn đứng trên lầu, nàng vẫn cúi đầu nhìn xuống dưới.
Nhìn xe của Tần Kiêu rời đi, Đinh Nguyệt Toàn cười.
* * *
Đức Nhân đường, Dung đại phu đã rời đi, Mạc Thanh Hàn biến mất khỏi Thượng Hải.
Trong khoảng thời gian ngắn, Bến Thượng Hải rất bình yên không xảy ra chuyện gì.
Thân phận của Mạc Thanh Hàn đã lộ ra.
Mà chuyện này là Lục Hoài đưa cho Mạc Thanh Hàn một lời nhắc nhở, thân phận của hắn đã bị bại lộ.
Lục Hoài biết, sau khi Mạc Thanh Hàn quay về Hán Dương, chắc chắn đã biết chuyện xảy ra ở trong khách sạn và nhà tù.
Dựa theo suy đoán của Lục Hoài, Mạc Thanh Hàn sẽ xử lý những chuyện xảy ra tiếp đó, sau đó hắn ta sẽ tạm lắng xuống một thời gian. Tạm thời hắn ta sẽ không trở lại Thượng Hải.
Trước khi hắn ta quay về, vừa lúc có thể xử lý hai người Thượng Yên và Tịnh Vân.
Coi như là một lời cảnh cáo khác dành cho Mạc Thanh Hàn.
Chuyện ở Dương Công Quán, Lục Hoài sẽ không dễ dàng bỏ qua, hắn tất nhiên phải trả lại thật đầy đủ.
Trong lòng Lục Hoài đã có kế hoạch, hắn thu hồi tầm mắt.
Trên bàn có một thiệp mời, là do Hạ gia đưa đến.
Hạ gia vừa mở một câu lạc bộ mới, tên là câu lạc bộ Đại Thượng Hải.
Ông chủ là Hạ gia đại công tử, Hạ Tuân.
Ngày khai trương, sẽ có một buổi tiệc diễn ra ở Đại Thượng Hải, sẽ mời những nhân vật quyền quý ở Bến Thượng Hải, danh viện thiên kim.
Từ trước đến nay, Lục Hoài sẽ không tham gia mấy buổi tiệc kiểu này, nhưng lần này hắn lại đổi ý.
Nếu Lục Hoài đã quyết định để cho tất cả mọi người đều biết hắn đang theo đuổi Diệp Sở, vậy thì những chuyện sau này hắn phải cao điệu một chút.
Lục Hoài nói với Bạch Anh ở Diệp Công Quán nhắn cho Diệp Sở, hắn hy vọng có thể gặp nàng ở câu lạc bộ Đại Thượng Hải.
* * *
Đêm khai trương.
Trời đã tối xuống, ở cửa câu lạc bộ Đại Thượng Hải kể đến người đi.
Nghe nói Hạ đại công tử không chỉ có thiên phú về kinh doanh, hắn còn rất thích việc giải trí nên Hạ gia đã mở một câu lạc bộ.
Buổi tiệc được tổ chức lần này, nhân vật có tiếng đến tụ tập, Đại Thượng Hải đã tốn rất nhiều tâm tư, nhất định muốn tên tuổi của câu lạc bộ được người người biết đến.
Ô tô màu đen chậm rãi dừng trước câu lạc bộ, Diệp Sở từ trên xe bước xuống.
Lúc mới nhận được thư mời, Diệp Sở cũng không muốn tham dự. Qua ngày hôm sau, Tô Lan không hiểu vì sao nàng lại đổi ý.
Diệp Sở chỉ nói, lão bản câu lạc bộ là giáo đổng ở trường, những thiên kim có quen biết cũng đến.
Tô Lan không hiểu rằng, Diệp Sở tới câu lạc bộ chỉ là do Lục Hoài thôi.
Diệp Sở chạm rải đi vào câu lạc bộ Đại Thượng Hải.
Đêm nay, nàng mặc bộ âu phục, bên ngoài khoác thêm một cái áo khoác dày, cũng không sợ lạnh.
Sau khi vào đại sảnh, Diệp Sở tinh tế đánh giá.
Hạ Tuân đi du học từ nước ngoài về, phẩm vị rất tốt, bên trong trang trí theo phong cách của Pháp. Trên sàn nhảy không ít người, ở quầy bar cũng có rất nhiều loại rượu.
Nếu mệt mỏi, ở bên cạnh có một dãy bàn, có thể ngồi xuống đó nghỉ ngơi.
Diệp Sở cởi áo khoác, tìm một chỗ ngồi xuống.
Lão bản của Đại Thượng Hải là Hạ Tuân, mà Hạ Tuân thật ra là thủ lĩnh của Ám Các, Giang Tuân.
Đêm nay gặp Lục Hoài, nàng sẽ nói cho Lục Hoài biết về chuyện này.
* * *
Khi Lục Hoài bước vào Đại Thượng Hải, Diệp Sở đã ngồi được một lúc.
Lúc trước, có mấy người hỏi Diệp Sở có muốn khiêu vũ hay không, đều bị Diệp Sở từ chối.
Diệp Sở yên tĩnh ngồi một chỗ, rượu cũng không uống, chỉ ngồi uống nước trái cây và tiếp tục chờ.
Lục Hoài lái xe tới, xe đậu ở phía bên kia đường, hắn đi vào cửa chính của Đại Thượng Hải.
Khi Lục Hoài bước vào, lại trùng hợp gặp Hạ Tuân.
Hạ Tuân có chút kinh ngạc, hắn biết tình tình Lục Tam thiếu. Tấm thiệp mời kia chỉ là khách khí dò hỏi, không nghĩ rằng, lại thật sự có thể mời người đến.
Hạ Tuân tùy ý cười: "Tam thiếu, sao hôm nay ngài lại đến Đại Thượng Hải?"
Nguyên nhân của Lục Hoài vậy mà lại rất cụ thể: "Bạn gái của ta đến rồi."
Hạ Tuân ngẩn ra, từ khi nào mà Lục Tam thiếu lại có bạn gái.
Kỳ lạ là, giây tiếp theo thì toàn bộ vẻ tự hỏi của Hạ Tuân biến mất.
Hạ Tuân không hỏi, như đã tìm thấy câu trả lời.
Thật ra, bởi vì Giang Tuân biết quan hệ giữa Lục Hoài và Diệp Sở, cho nên trong tiềm thức Hạ Tuân cũng có chút hiểu ra chuyện này.
Lục Hoài đi vào đại sảnh, tiếng nhạc ở trong rất nhẹ nhàng, trên gương mặt của mọi người đều mang theo vẻ tươi cười, hắn bắt đầu tìm.
Rất nhanh sau, tầm mắt của hắn nhìn thẳng vào một người.
Một mình Diệp Sở ngồi trong góc, chỉ có một chút ánh sáng, tia sáng đó rơi trên khuôn mặt nàng.
Lục Hoài đi qua đám người, lập tức đi về phía nàng.
Như cảm thấy có một cái bóng che lại, Diệp Sở ngẩng đầu lên.
Giọng nói của Lục Hoài trầm trầm: "Đã đợi lâu rồi phải không?"
Diệp Sở lắc đầu: "Không lâu."
Lục Hoài hơi cúi người, đối diện với đôi mắt của Diệp Sở, hắn vươn tay, làm một tư thế mời.
Lục Hoài chợt nói: "Diệp nhị tiểu thư, có thể khiêu vũ một điệu không."
Diệp Sở ngẩn ra một chút.
Nàng nhìn bốn phía, rất nhiều người đã nhìn qua đây.
Kiếp trước, nàng cũng có khiêu vũ, nhưng đã lâu chưa nhảy, có chút không quen. Câu lạc bộ có người nhiều, nàng sợ làm mất mặt mũi của Lục Hoài.
Diệp Sở nhẹ giọng: "Rất lâu rồi ta chưa khiêu vũ."
Khóe miệng Lục Hoài hiện lên ý cười: "Ta cũng chưa từng nhảy qua với nữ bao giờ."
(Thế là anh đã nhảy với đờn ông: V)
Diệp Sở vẫn còn do dự: "Nếu ta.."
Còn chưa nói xong, tay Lục Hoài đã cầm tay nàng.
Diệp Sở chỉ cảm thấy trên tay nóng lên, nàng bị hắn kéo đi, tay lại chậm rãi đặt trong tay hắn.
Thân bất do kỷ.
Lục Hoài cười khẽ một tiếng: "Sao phải do dự, nàng đã trả lời."
Diệp Sở cúi đầu nhìn, tay nàng bị Lục Hoài nắm chặt. Động tác của hắn không mạnh, nhưng cũng không có hội để nàng từ chối.
Mặt nàng bỗng đỏ lên.
Lục Hoài đưa theo Diệp Sở đi tới sàn nhảy.
Lúc đầu mọi người đều ồn ào, bây giờ lại tĩnh lặng xuống.
Những người đó đều rất ngạc nhiên, trong vô thức đã tránh đường cho hai người.
Lục Hoài nắm tay Diệp Sở, đi qua đám người rồi bước đến sàn nhảy.
Lục Hoài khoác bộ tây trang màu đen, Diệp Sở mặc bộ váy tây dương. Hai người nhìn rất xứng đôi, khiến người khác nhìn đến.
Tầm mắt của bọn họ hướng tới, Tam thiếu vậy mà lại thân mật với một nữ nhân.
Bọn họ chưa thấy trường hợp nào như vậy, đây chính là lần đầu tiên.
Ánh sáng soi rõ trên đỉnh đầu, chiếu sáng gương mặt của Diệp Sở. Gương mặt của nàng rất tinh xảo, khí chất trong trẻo lạnh lùng.
Những người đó nhận đó là Diệp nhị tiểu thư.
Nếu như nhớ không sai, lần trước Diệp nhị tiểu thư là người đã cùng nổ súng với Tam thiếu.
Không biết giữa hai người có quan hệ gì đây?
Nhìn vào trung tâm sàn nhảy, Lục Hoài dùng một tay nắm tay Diệp Sở, cảm giác mềm mại tinh tế đoa bị hắn giữ chặt.
Một tay khác của hắn chậm rãi hạ xuống bên hông nàng.
Hắn dùng tày vòng qua eo nàng, chỉ là đầu ngón tay chỉ hơi chạm vào, rất có lễ.
Dù vậy, váy của Diệp Sở khá mỏng, nàng vẫn cảm nhận được sự ấm áp từ đầu ngón tay của hắn.
Diệp Sở đưa mắt nhìn Lục Hoài, nhìn vào đáy mắt hắn, gương mặt nàng nóng lên, có chút khẩn trương.
Lục Hoài biết nàng rất để ý đến ánh mắt của người khác: "Đừng khẩn trương."
Diệp Sở gật đầu.
Tiếng nhạc du dương, bước nhảy thong thả. Ở trong mắt người ngoài, thân thể của hai người họ dựa vào nhau rất gần.
Bước nhảy rất đơn giản, tạm thời Diệp Sở cũng không gây ra lỗi gì. Trong lòng của nàng thả lỏng, chú ý đến Lục Hoài ở trước mắt, cũng không thèm nghĩ đến chuyện khác.
Hai người vừa khiêu vũ, vừa nói chuyện, chỉ có bọn hới biết.
Lục Hoài thuận miệng nhắc tới: "Nàng đã từng sống qua một đời rồi."
Diệp Sở híp mắt, không biết hắn đang muốn nói đến cái gì.
Lục Hoài lại nói: "Đời trước, nàng đã từng khiêu vũ với ai chưa?"
Diệp Sở do dự một lúc, không có trả lời.
Tất nhiên nàng đã khiêu vũ cùng, thì chỉ có một người ở trước mặt.
Lục Hoài đã đoán được, nếu nàng do dự, đáp án là một câu khẳng định.
Hắn lại hỏi: "Ta có biết người đó không?"
Diệp Sở suy tư vài giây: "Có biết."
Nàng đang định nói với Lục Hoài: "Hắn.."
Ngươi chính là người đó.
Diệp Sở còn chưa nói xong, không nghĩ rằng bàn tay bên hông lại siết chặt một cái.
Lục Hoài động tác rất nhỏ, không dễ để phát hiện ra, động tác bỗng nhiên xảy ra, trong lòng Diệp Sở lại căng thẳng.
Người khác không thấy Lục Hoài rất khác thường, thấy cơ thể của Diệp Sở hơi nghiêng vào ngực hắn.
Diệp Sở hơi ngẩn ra, nhận ra bàn tay kia đang nắm chặt eo nàng.
Hô hấp của hai người sát lại gần, hơi thở giao nhau.
Hắn nhìn vào mắt nàng, giống như muốn nhìn rõ cảm xúc bên trong.
Lục Hoài đã nói.
"Trong trường hợp này, không nên nhắc đến nam nhân khác."
Tay hắn men theo đường cong trên eo nàng, kéo chặt vào.
Ôm chặt eo cô.
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Tự ghen với bản thân, là không được.