Lục Hoài và Diệp Sở liếc mắt nhìn nhau.
Cách một nhóm người, hai người cứ đứng ở phía xa mà nhìn nhau, khi xác định đối phương đã an toàn mới an tâm.
Bọn họ nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Vừa rồi khi tiếng súng vang lên, Lục Hoài đã nhanh chóng quét mắt về phía Diệp Sở. Ngay trong khoảnh khắc đó, hắn rút súng ra.
Thương pháp của Lục Hoài rất chuẩn, viên đạn kia cũng không sượt qua người khác.
Trong sảnh yến hội của Dương Công Quán, trên mặt của khách khứa đều mang theo nỗi sợ hãi, nơi này hoàn toàn rối tung lên.
Khắp nơi đều vang lên tiếng nghị luận.
Trong lúc khẩn trương, mặc dù là những người ngày thường luôn trấn định, cũng đã sớm mất đi bình tĩnh.
Mục tiêu ám sát của người kia có thật là Diệp thái thái không?
Mỗi người ở đây, đều có khả năng là mục tiêu ám sát.
* * *
Đứng giữa những tiếng bàn luận, Diệp Sở lại cực kỳ trấn định, đi tới bên Tô Lan.
Nàng đưa tay đỡ Tô Lan lên, trong mắt đầy sự quan tâm: "Mẫu thân không có việc gì chứ?"
Tô Lan cau mày: "A Sở, ngươi.."
Tô Lan biết rõ, chưa có một ai dạy A Sở dùng súng, nàng rốt cuộc là học được từ đâu? Vì sao lại có thể phản ứng nhanh như vậy, thương pháp lại có thể chuẩn như vậy?
Ngữ khí của Diệp Sở thực bình tĩnh: "Xin lỗi, về nhà ta sẽ giải thích rõ chuyện này."
Lúc đó quá khẩn cấp, không kịp để Diệp Sở suy nghĩ nhiều. Nàng biết người nọ muốn ám sát Tô Lan, nếu không giải quyết hắn ta, tính mạng Tô Lan có thể gặp nguy hiểm.
Tô Lan nhìn Diệp Sở, chợt cảm thấy nàng không còn giống lúc trước.
Tô Lan nhìn Diệp Sở lớn lên, vẫn luôn nghĩ nàng chỉ là một tiểu hài tử.
Mà bây giờ, Diệp Sở vẫn là nữ nhi ngoan của Tô Lan, nhưng nàng đã có thể tự bảo vệ mình, thậm chí còn có thể bảo vệ cả người thân.
Không biết tại sao, Tô Lan cảm thấy Diệp Sở như vậy rất tốt, độc lập lại kiên cường.
Trong lòng Tô Lan dần bình tĩnh lại.
Lúc này, Diệp Sở đã nhận ra một tầm mắt đang nhìn nàng, nàng lườm mắt qua.
Thượng Yên đang đứng ở đó, cũng không che dấu tốt cảm xúc của mình, vẻ mặt của nàng ta cực kỳ phức tạp, khiếp sợ, phẫn nộ còn có cả lãnh ý..
Ánh mắt sắc lạnh của Diệp Sở đảo qua gương mặt Thượng Yên, trong mắt không hề có nhiệt ý.
Vừa rồi xảy ra chuyện như vậy, nàng cũng không cần che dấu trước mặt Thượng Yên nữa.
Cẩn thận mà nghĩ lại, Diệp Sở nhận ra khi sát thủ kia giơ súng lên, động tác đó cực kỳ quỷ dị, giống như cố tình để nàng nhìn thấy.
Diệp Sở đã đoán được hướng đi tiếp theo của tình huống này.
Vì sao đêm nay lại có sát thủ đến ám sát Tô Lan?
Nơi này đều là nhân vật nổi tiếng và quyền quý ở Bến Thượng Hải, hắn ta cố tình nhìn chằm chằm vào Tô Lan, hơn nữa hành động của hắn ta còn cố tình để cho Sở nhìn thấy.
Nói trắng ra là ép nàng phải ra tay.
Nếu không phải chính nàng đã đẩy Tô Lan ra kịp thời, có khi bà đã chết dưới họng súng.
Suy nghĩ đến đây, sắc mặt Diệp Sở trầm xuống.
Có người thiết kế ra cục diện này, là muốn thử. Dưới góc nhìn của nàng, người nọ muốn biết Lục Hoài có quan hệ với mình sâu như thế nào.
Mà người đứng sau lưng chuyện này, nhất định là Mạc Thanh Hàn.
Sau khi trấn an cảm xúc của Tô Lan, Diệp Sở nói: "Mẫu thân, ta đi qua đó nói với Tam thiếu mấy câu."
Tô Lan gật đầu, từ trước bà đã biết Lục Hoài cùng Diệp Sở có lui tới, bà không muốn nhúng tay vào giữa bọn họ. Huống chi tối nay Lục Hoài còn ra tay giúp đỡ.
Diệp Sở nhìn Lục Hoài, hắn đang cùng cục trưởng cục tài chính Dương Trung nói chuyện. Cuộc đối thoại của họ vừa hay đã kết thúc, hắn nhìn qua bên này.
Khi đối diện nhau, những âm vang ồn ào bên ngoài tựa như hoàn toàn bị ngăn cách.
Cách một nhóm người, nhưng tâm ý của bọn họ lại tương thông.
Loading...
Diệp Sở đi tới chỗ Lục Hoài, nàng bước chân có chút nhanh, đã tới bên cạnh hắn.
Hai người đều hiểu, bây giờ bọn họ cần phối hợp, trong lời nói cũng không thể để lộ ra điều gì
Diệp Sở đứng trước mặt Lục Hoài: "Cảm ơn Tam thiếu."
Thanh tuyến Lục Hoài nhàn nhạt: "Thương pháp của Diệp nhị tiểu thư không tồi."
Diệp Sở giải thích cho người khác nghe: "Ta học bắn súng chưa lây, là vì người nọ đứng gần, ta mới không có bắn lệch."
Rất nhiều người tụ họp ở yến hội của Dương Công Quán, chuyện Diệp Sở biết dùng súng nhất định sẽ lan ra khắp nơi. Vừa rồi nàng còn dùng súng bắn chết một người.
Cần phải có một lời nói hợp lý.
Diệp Sở tiếp tục bổ sung: "Đây là lần đầu ta bắn súng vào người khác, nghĩ đến bây giờ vẫn còn sợ."
"Diệp nhị tiểu thư, ngươi cũng không làm sai." Lục Hoài nói: "Nếu ngươi không nổ súng, có thể cũng không thể đứng ở chỗ này."
Hai người hợp lain ăn ý mười phần, kẻ xướng người họa, diễn tốt vai diễn này.
Dù cho người khác có tò mò, nghe xong những lời này, cũng cảm thấy hành động của Diệp Sở chính xác.
Những người đó cũng biết thời thế cũng đang loạn, Diệp Sở học bắn súng là để bảo vệ chính mình. Lúc nãy nàng còn bảo vệ mẫu thân của mình, mới bắn một phát súng kia.
Có gì sai chứ?
Diệp Sở: "Nói chuyện với Tam thiếu, ta đã hiểu ra rất nhiều."
Lục Hoài "ừ" một tiếng, cũng không nói nhiều.
Bọn họ đứng đây nói chuyện, quang minh chính đại, thẳng thắn.
Trước kia, khi giáp mặt với Thượng Yên, hai người che giấu quan hệ, ra vẻ đối địch. Nàng ta cũng đã nhìn thấy chuyện này, cũng đã biết trước kia hai người đã làm trò với nàng ta.
Bây giờ đây, Thượng Yên đứng không xa mà nhìn tới, Diệp Sở và Lục Hoài cũng muốn cho nàng ta biết, nàng ta đã bị lừa.
Dù sao người tên Thượng Yên, cũng sẽ không thể dừng chân ở Bến Thượng Hải bao lâu nữa.
Bọn họ sẽ mau chóng giải quyết nàng, không để cho nàng ta mượn thế lực của Thượng gia mà gây chuyện nữa.
Diệp Sở quay về bên cạnh Tô Lan, cảm xúc của Tô Lan đã sớm khôi phục. Sau khi chuyện sinh tử từ bên cạnh rời đi, Tô Lan càng thêm bình tĩnh.
Dương thái thái dẫn theo con trai Dương Hoài Lễ, đi về phía các nàng.
Trong cuộc tụ hội của cục trưởng cục tài chính, có người muốn mưu sát Diệp thái thái, rõ ràng là cực kỳ điên cuồng.
Khu Công Quán trị an luôn tốt, vậy mà lại có người trà trộn vào, thật châm chọc.
Dương thái thái là đến bồi tội với họ, bà có ý muốn trấn an hai người Diệp Sở, cũng hy vọng hai người không nên để ý thêm nữa.
Sắc mặt Dương Trung cực kỳ khó coi, ông đã phái người đi điều tra việc này.
Tên sát thủ này là ai đã đặt vào đây?
Thân phận thật sự của người này là như thế nào?
Vì sao công tác bảo an đêm nay lại làm không tốt như vậy?
Vốn là buổi tụ hội cũng sắp tàn, không nghĩ tới tất cả lại tan rã trong không vui.
* * *
Sau khi yến hội kết thúc, Thượng Yên ngồi lên xe của Thượng Công Quán
Đêm rất tối, lại rất yên tĩnh.
Tài xế nhanh chóng nổ máy, bắt đầu chạy về phía Diệp Công Quán.
Lúc này Thượng Yên đã không thể nén sự tức giận, may mắn là ngồi đằng sau xe cũng chỉ có mình Thượng Yên, nếu có thêm người khác thì đã sớm phát hiện gương mặt khác thường của nàng ta.
Thượng Yên dựa vào ghế sau xe, nắm chặt nắm tay, móng tay được chăm sóc tinh xảo cứ thế mà khảm sâu vào da thịt, đau đớn khó nhịn.
Chẳng qua, cảm xúc Thượng Yên đang rất loạn khiến nàng ta không thèm để tâm.
Suýt nữa Thượng Yên đã mất khống chế, nhưng nàng ta vẫn cố giữ lại một tia lý trí.
Nàng ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh đêm của Bến Thượng Hải đang dần lướt qua, sự tàn nhẫn cũng hiện ra trong mắt.
Nàng vậy mà bị Diệp Sở cùng Lục Hoài qua mặt.
Nếu không phải tối nay có người nổ súng, Thượng Yên chắc vẫn đang bị họ qua mặt mà không hay biết gì, nàng ta cho rằng Diệp Sở không có quan hệ gì với Lục Hoài.
Cứ cho là trong mắt người ngoài, Lục Hoài chỉ là đang thuận tay giúp Diệp Sở, nhưng Thượng Yên lại hiểu rõ ý tứ đằng sau đó.
Nếu Lục Hoài không luôn chú ý tình hình của Diệp Sở, sao lại có thể nhanh chóng phát hiện ra người kia có hành động khác thường.
Lúc trước hai người còn làm ra vẻ chán ghét nhau, coi người kia như kẻ thù.
Theo tình huống hiện tại, Lục Hoài không chỉ là không ghét Diệp Sở, quan hệ giữa họ không đơn giản chỉ là bằng hữu như vẻ ngoài.
Diệp Sở và Lục Hoài nhất định đã cùng nhau bàn bạc qua, ở trước mặt nàng ta làm ra một vở kịch như vậy.
Năm năm trước, Thượng Yên rời khỏi Thượng Hải, lúc ấy nàng ta có ý đối với Lục Hoài.
Lục Hoài không muốn để nàng ta biết chuyện của Diệp Sở, nhất định là sợ nàng ta xuống tay với Diệp Sở.
Vì để bảo đảm sự an toàn của Diệp Sở, Lục Hoài thậm chí còn che dấu với những người khác ở Bến Thượng Hải.
Thượng Yên chưa từng thấy qua một Lục Hoài như vậy.
Xe rất nhanh đã tới Thượng Công Quán Thượng Yên lập tức xuống xe.
Mở cửa xe kia trong nháy mắt, nàng một lần nữa khôi phục phía trước bộ dáng, ý cười doanh doanh, thân thiết thật sự.
Thượng Yên nhanh chóng bước bước vào phòng, sau khi cửa phòng khép lại, sắc mặt nàng ta lập tức trầm xuống.
Thượng Yên chờ đến khi nha hoàn trong nhà đã đi ra, bên ngoài cửa chỉ còn lại người Mạc Thành Hàn phái đến cho nàng ta.
Nàng ta nhất thời tức giận mất khôn, lấy đồ vật trong phòng mà ném hết.
Thượng Yên nhẫn nhịn đã lâu, không nghĩ rằng tối nay còn có thể xảy ra chuyện như vậy.
Trong cơn tức giận, ấm trà đã cứa đứt tay nàng ta, nhưng nàng ta lại như không hề phát hiện ra.
Trong phòng truyền ra những thanh âm nặng nề, cách một lớp cửa cũng có thể nghe thấy rõ ràng.
Đổng tĩnh bên trong lớn như vậy, may mắn người bên ngoài đều là người của Mạc Thanh Hàn, bằng không Thượng gia sẽ nhận ra bản tính của Thượng Yên.
Mạc Thanh Hàn đã xếp không ít người vào bên cạnh Thượng Yên, bây giờ họ nhìn thấy bộ dạng điên cuồng của Thượng Yên, nhưng một chút cũng không thấy lạ gì.
Sắc mặt mỗi người đều như thường, căn bản cũng không để ý đến người bên trong đang làm gì, giống như đã tập mãi thành quen.
Thượng Yên phát tiết một hồi sau, cuối cùng đã hơi lấy lại tỉnh táo.
Lúc này, đồ vật trong phòng cũng đã bị ném nát, tan xác trên đất.
Thượng Yên đứng trong một đám hỗn loạn, trên bàn tay còn dính máu, máu tươi không ngừng chảy cứ theo đầu ngón tay của nàng ta.
Cơn giận Thượng Yên vẫn chưa tiêu hết. Lúc này, nàng đột nhiên nhớ đến một chuyện.
Tin này nhất định nàng phải báo cho Mạc Thanh Hàn, Mạc Thanh Hàn cho rằng Diệp Sở không có quan hệ gì với Lục Hoài.
Chuyện đêm nay hắn ta một chút cũng không biết.
Thượng Yên quyết định nhanh chóng ra cửa, tìm Mạc Thanh Hàn, nàng ta muốn đem chuyện này nói cho hắn ra.
* * *
Bóng đêm sâu hút, gió lạnh rít qua, trong ban đêm lạnh băng như vậy không khỏi hiến cho người ta cảm thấy áp lực.
Thượng Yên đã ngụy trang, nhanh chóng bước vào một căn phòng.
Căn phòng này là nơi ở của Dung Mộc tại Thượng Hải, cực kỳ bí mật. Bên trong phòng là ánh sáng rất nhu hòa, Dung Mộc ngồi ở kia, vẻ mặt đạm nhiên.
Dung Mộc biết người tới là Thượng Yên, hắn ta cũng không hề ngửa mặt lên.
Giữa hai hàng mày của Thượng Yên mang theo tức giận, nàng trực tiếp mở miệng: "Chúng ta đều bị lừa!"
"Lục Hoài chán ghét Diệp Sở, Diệp Sở đối với Lục Hoài là cầu mà không được, tất cả đều là lừa đảo!"
Diệp Sở với Lục Hoài căn bản không phải là quan hệ bình thường, bọn họ che giấu quá sâu, lừa được đôi mắt của nàng ta.
Dung Mộc ngẩng đầu, ánh mắt trầm xuống: "Nói thế nào?"
Hắn vẫn luôn hoài nghi thái độ Lục Hoài đối với Diệp Sở, hiện giờ xem ra, là hắn nghĩ sai rồi.
Thượng Yên: "Đêm nay ở Dương Công Quán, suýt nữa đã xảy ra án mạng. Lục Hoài thế mà lại vì Diệp Sở nổ súng."
Ánh mắt Dung Mộc khẽ nhúc nhích: "Lục Hoài động thủ?"
Tính tình Lục Hoài lạnh nhạt, người ngoài chỉ biết hắn không gần nữ sắc. Dung Mộc không biết rằng, Lục Hoài vậy mà lại có thể ra tay vì một nữ nhân.
Thượng Yên lại nói: "Lục Hoài cùng Diệp Sở đồng thời nổ súng, bắn chết cái kia sát thủ."
Nàng ta còn thêm một câu: "Lục Hoài quan tâm Diệp Sở như vậy, quan hệ giữa họ tuyệt đối không bình thường."
Dung Mộc trầm tư, Lục Hoài làm ra vẻ chán ghét Diệp Sở, rất có khả năng là vì bảo hộ Diệp Sở.
Thân phận của Lục Hoài đặc thù, thường xuyên gặp nguy hiểm. Diệp Sở là người trong lòng của hắn, hắn làm như vậy để Diệp Sở không bị thương tổn.
Nghĩ vậy, quan hệ giữa Lục Hoài cùng Diệp Sở, nói không chừng còn sâu hơn hắn ta nghĩ.
Thượng Yên nhìn Dung Mộc, hỏi: "Có muốn ta ra tay với Diệp Sở không?"
Diệp Sở lừa nàng ta như vậy, nàng ta nuốt không trôi cục tức này, nhất định phải tính sổ với Diệp Sở.
Dung Mộc lạnh lùng: "Ai cho phép ngươi động đến Diệp Sở?"
Diệp Sở là người Diệp gia, Mạc Thanh Hàn chuẩn bị lâu như vậy, hắn ta muốn tiếp cận Diệp gia, sao có thể để Thượng Yên phá hư.
Diệp Sở là một cái quân cờ cực kỳ quan trọng.
Nàng còn giá trị lợi dụng, đương nhiên không thể chết được. Nếu không, tất cả những gì hắn ta bố trí từ đầu sẽ đi tong.
Thượng Yên có chút tức giận: "Vì cái gì?"
Diệp Sở chỉ là một người không quan trọng, Dung Mộc vì sao phải che chở nàng.
Dung Mộc không nhìn Thượng Yên, hắn ta chợt nói một câu: "Chuyện này do ta an bài."
Hắn ta an bài người ở trước mắt mọi người động thủ với Tô Lan. Hắn ta làm như vậy, chính là vì muốn ép Diệp Sở nổ súng.
Tô Lan là người thân của Diệp Sở, nếu Tô Lan gặp nguy hiểm, Diệp Sở tuyệt đối sẽ bảo vệ Tô Lan.
Mà Lục Hoài cũng tham gia yến hội của Dương gia, nếu Lục Hoài và Diệp Sở không đối địch, hắn ta thấy màn này, nhất định sẽ có có hành động.
Bất kể Lục Hoài làm thế nào, Dung Mộc đều sẽ biết một chút.
Đó chính là thái độ hắn đối với Diệp Sở.
Hiện giờ, quả nhiên Dung Mộc đã lấy được kết quả mà hắn ta muốn.
Như vậy hắn ta mới có thể quyết định bước tiếp theo nên đi thế nào.
Sau khi Thượng Yên nghe chuyện này, mày nhăn lại: "Vì sao ngươi không nói cho ta chuyện này?"
Dung Mộc lạnh lùng nhìn Thượng Yên: "Nếu ngươi đã biết, phản ứng của ngươi sẽ đâu chân thật?"
"Lục Hoài rất nhạy bén, biểu cảm của ngươi chỉ cần có có chú không đúng, sẽ để lộ kế hoạch của hắn."
Chuyện này cực kỳ quan trọng, hắn ta không cho phép có nửa điểm sai lầm.
Thượng Yên thử thăm dò hỏi một câu: "Ngươi không sợ ta sẽ xảy ra chuyện sao?"
Nhiều người nhiều mắt, sát thủ kia có thể sẽ ngộ thương người khác.
Vừa dứt lời, trong lòng Thượng Yên căng thẳng.
Đột nhiên, một khẩu súng lạnh băng nhắm đến nàng ta.
Lạnh lẽo vạn phần.
Thượng Yên không ngờ Dung Mộc sẽ đối xử với nàng ta như vậy, trong lòng hoảng loạn cực kỳ.
Biểu tình Dung Mộc sơ đạm, nhưng đáy mắt hắn ta âm hàn tận xương.
Thanh âm Dung Mộc mang theo vài phần khàn khàn: "Ta cứu mạng ngươi, bồi dưỡng để ngươi có ngày hôm nay. Bất kể ta ra quyết định gì, cubgx không đến lượt ngươi cho ý kiến."
Hắn ta không đổi sắc mà mở miệng: "Ngươi cần làm chỉ có một chuyện, đó là nghe lệnh của ta."
"Những chuyện khác, ngươi không thể không thể nói nhiều nửa câu."
Trong lòng Thượng Yên chấn động.
Nếu ở bên ngoài nàng ta không gặp Mạc Thanh Hàn, nàng ta sớm đã chết. Hiện tại nàng ta trở lại Thượng gia, là vì Mạc Thanh Hàn làm việc, vốn là điều hiển nhiên.
Nàng động tâm với Mạc Thanh Hàn, đã là yêu cầu xa vời..
Nhưng Thượng Yên quên mất một chuyện.
Nàng ta đối với Mạc Thanh Hàn, cái gì cũng không phải. Từ đầu đến cuối, đều là nàng ta tự mình đa tình.
Thượng Yên rũ xuống mắt: "Chủ tử, là ta sai."
Thượng Yên không dám tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ, lúc này Dung Mộc mới thu lại súng.
Thượng Yên rời đi, ánh mắt Dung Mộc đặt ở trong phòng, khiến người khác không rõ cảm xúc hắn của hắn.
Một lát sau, Dung Mộc lấy một tờ giấy ra.
Trên giấy trắng có vài chữ.
Dung Mộc sớm đã nhớ kỹ nội dung.
Diệp Sở, con gái Diệp Quân Chiêu cùng Tô Lan.
Nàng là Diệp gia nhị tiểu thư, có một tỷ tỷ đã mất tích mấy năm, đã tuyên bố tử vong..
Dung Mộc đã điều tra qua Diệp Sở.
Trên phần tư liệu này, nàng không biết dùng súng, không biết võ thuật, chỉ là một nữ học sinh.
Mà Diệp Sở hoàn toàn khác phần tư liệu này, thay đổi mọi nhận thức của Dung Mộc về nàng.
Dung Mộc hờ hững cầm bật lửa, nhẹ nhàng mà ấn một cái.
Lửa cháy lên, ánh lửa ập lên trang giấy, chậm rãi lan ra.
Giấy trắng thật nhanh đã cháy đen, sau đó hóa thành tro tàn.
Trong không khí tràn ngập hơi thở nguy hiểm.
Căn phòng yên tĩnh, biểu cảm của Dung Mộc sâu cạn không rõ.
Diệp Sở, rốt cuộc là người thế nào?
* * *
Sau buổi hội tụ, Diệp Sở và Tô Lan ngồi trên xe. Tài xế chậm rãi khởi động ô tô, xe đi vào đêm khuya yên tĩnh.
Dọc theo đường đi, Tô Lan cực kỳ im lặng, không hề hỏi bất cứ chuyện gì.
Tô Lan càng không đề cập tới, Diệp Sở càng thêm khẩn trương.
Diệp Sở không hiểu, dưới sự im lặng của bà liệu có phải là bải tố hay không.
Đêm đen như mực, ô tô vững vàng chạy, lại như bị màn đêm nuốt chửng.
Lướt qua chốn vàng son, ngẫu nhiên đi qua phố lớn náo nhiệt.
Ban đêm ở Bến Thượng Hải khiến người ta trầm mê, nhưng trong lòng Diệp Sở lại loạn.
Xe dần tới gần Diệp Công Quán.
Ở trên con đường tới Diệp Công Quán, có một chiếc ô tô màu đen đậu ở đó. Dưới đèn đường mờ nhạt, chiếc ô tô kia, đặc biệt im lặng, như đang đợi cái gì.
Diệp Sở nhận ra, là xe của Đốc Quân phủ.
Trong lòng nàng thả lỏng.
Từ sự lo lắng lạnh lẽo, vậy mà lại tràn ra sự ấm áp.
Diệp Sở biết, Lục Hoài đang chờ nàng.
Qua đêm nay, bọn họ không phải giấu hành tung của mình nữa.
Ngược lại có thể quang minh chính đại gặp nhau.
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Lan: Ai có thể nói cho ta nghe đã xảy ra chuyện gì?
Lục Hoài: Nhạc mẫu, xin đừng chất vấn phu nhân của ta, chất vấn ta là được.