Bóng đêm dần sâu hơn, một tầng vải đen bao phủ không trung, không khí lạnh lẽo cực kỳ.
Dung Mộc ngồi trong phòng, trong phòng mở đèn. Ánh đèn trắng như tuyết chiếu xuống, càng tô cho hắt ta vẻ thanh nhã.
Một tên thủ hạ đi đến, mở miệng: "Chủ tử, giám ngục ở Hán Dương đã xảy ra chuyện."
Trong chớp mắt kia, hơi thở của Dung Mộc lạnh lẽo cực kỳ, nhưng hắn ta không nói gì.
Thủ hạ tiếp tục nói: "Ngụy Tranh bị người khác cướp đi. Có một tên tội phạm hành tung bất định ở trong nhà tù, hắn ở ngục giam mấy ngày, cùng Ngụy Tranh rời đi."
Ánh mắt Dung Mộc trở nên âm lãnh, giám ngục ở Hán Dương quản lý nghiêm ngặt. Người nọ có thể mang theo Ngụy Tranh rời ngục giam, rất có khả năng là người của Ám Các.
Ám Các có thể yên lặng không tiếng động mà lẻn vào nơi, giết chết mục tiêu. Tất nhiên cũng có thể vào một nơi phòng bị nghiêm ngặt như nhà tù Hán Dương cứu người.
Ngụy Tranh từng là người Ám Các, y bị kẻ thù đưa vào, ở ngục giam một thời gian rồi.
Dung Mộc vẫn luôn biết, Ngụy Tranh không rời khỏi ngục giam là bởi vì y không còn tâm tư này.
Hiện giờ, người nọ có thể thuyết phục Ngụy Tranh, khiến Ngụy Tranh cam tâm tình nguyện cùng hắn vượt ngục, người nọ nhất định có xuất thân từ Ám Các.
Bất quá, Ngụy Tranh đối với Dung Mộc mà nói, không có tác dụng gì.
Dung Mộc tuy có biết kẻ thù của Ngụy Tranh. Nhưng hắn ta cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện của người khác.
Người của Ám Các muốn cứu y rời đi, vậy thì cứ đi đi.
Dung Mộc từ trước đến nay đều không dính dáng đến Ám Các, Ám Các không cản đường Dung Mộc. Hắn ta cũng không để ý chuyện này.
Thứ Dung Mộc quan tâm là chuyện khác.
Thanh âm của hắn ta có vài phần khàn khàn: "Tình huống khách sạn bên kia như thế nào?"
Thủ hạ: "Khách sạn bên kia không có chuyện gì, kẻ liên lạc* vẫn báo cáo về, tất cả đều bình thường."
*kẻ liên lạc (线人): Ở trong baidu mình tra ra phim 《kẻ chỉ điểm》 ().
Tất cả đều bình thường đó chính là không có dị động, đây là chuyện tốt nhất.
Dung Mộc chỉ để ý việc địa đạo kia có bị phát hiện hay không. Nếu chuyện địa đạo bị lộ ra, rất nhiều chuyện sẽ bị lôi ra theo, chỉ có thể một lần nữa bố trí từ đầu.
Hắn ta không cho phép xuất hiện tình huống như vậy.
Ngữ khí Dung Mộc rét lạnh: "Để người của ngục giam và người của khách sạn quan sát thật tốt."
Tuy nói chuyện Ngụy Tranh biến mất không có ảnh hưởng đến Dung Mộc. Nhưng y vẫn biến mất vô tung vô ảnh dưới mí mắt hắn ta, Dung Mộc vẫn là bị ném đi mặt mũi.
Dung Mộc lạnh băng mà nói: "Nếu như người của ngục giam lại ít thêm nữa, thuốc giải các người không cần lấy nữa."
Đây là một cái cảnh cáo.
Người thất bại trong nhiệm vụ, không tư cách sống thêm.
Không khí trong phòng tràn đầy áp lực.
Thủ hạ cúi đầu ứng thanh là, sau đó lui xuống.
* * *
Hôm nay, Lục Hoài muốn đi đến họa lang trên đường White một chuyến.
Lục Hoài có chuyện phải làm, nhưng để không bị phát hiện, hắn không muốn dùng người của mình.
Vả lại, Lục Hoài cùng Ám Các đã có quan hệ hợp tác, Giang tiên sinh đã đề nghị nhiều lần muốn giúp hắn.
Chút chuyện nhỏ này, Lục Hoài tin tưởng Giang tiên sinh sẽ làm rất tốt, cũng có lợi cho việc xúc tiến quan hệ hợp tác của họ.
Lúc trước, Lục Hoài đã cùng Giang tiên sinh nói qua, Giang tiên sinh sẽ ở hành lang vẽ tranh chờ hắn.
Lục Hoài đã ngụy trang, nhanh chóng ra khỏi phòng.
Họa lang.
Lục Hoài đi vào trong, đưa mắt nhìn qua. Nơi này không có nhiều người, cực kỳ quạnh quẽ.
Lục Hoài tùy ý nhìn vài vòng, nhận ra Ngụy Tranh cũng không ở họa lang. Nói vậy nghĩa là y ở trong nhà của Giang tiên sinh.
Tuy nói Ngụy Tranh đã rời khỏi giang hồ nhiều năm. Nhưng chỉ cần có người nhận ra y, mọi chuyện sẽ trở nên rất phiền phức.
Vẻ mặt Lục Hoài nhàn nhạt, tầm mắt bỗng lướt qua một người.
Một nam nhân ngồi ở kia, khuôn mặt xa lạ, khí chất ấm áp thanh nhã.
Lục Hoài đã biết, hắn chính là Giang tiên sinh.
Lục Hoài chậm rãi đi qua, mở miệng: "Giang tiên sinh."
Nam nhân kia nhìn lại, đứng lên, ngữ khí khiêm tốn: "Tam thiếu."
Giang tiên sinh dịch dung, ở họa lang chờ Lục Hoài đi đến. Lúc này, vừa thấy Lục Hoài, Giang tiên sinh đã mở miệng.
"Tam thiếu, chúng ta vào bên trong nói."
Lục Hoài hơi gật đầu.
Bọn họ đi vào một phòng an tĩnh.
Lục Hoài mở miệng: "Giang tiên sinh, lúc trước ta đến nhà tù Hán Dương, là dùng thân phận của một tù nhân đi vào."
"Vậy tên tù phạm kia giao cho Giang tiên sinh vậy."
Lục Hoài dùng thân phận của tên tù nhân kia, trước lúc tiến vào nhà tù, ám vệ đã khống chế được người kia. Hiện giờ, Lục Hoài đã rời khỏi ngục giam, tên tù phạm kia vẫn bị trông coi.
Giang tiên sinh: "Ta hiểu được, Tam thiếu, Ám Các sẽ giải quyết tốt hậu quả."
Loading...
Tác phong làm việc của tên kia rất kém, vốn cũng không phải thứ tốt đẹp gì. Huống chi sự tồn tại của tên tù phạm kia, chính là một tai họa ngầm.
Ám Các sẽ xử lý chuyện này một cách thích đáng.
Sau đó, Lục Hoài nhàn nhạt mở miệng: "Giang tiên sinh, lần này tới tìm ngươi là có chuyện muốn nhờ ngươi giúp."
Giang tiên sinh: "Tam thiếu có yêu cầu gì, cứ việc nói."
Không nói tới chuyện Ám Các cùng Lục Hoài đã có quan hệ hợp tác, chỉ bằng Lục Hoài đưa Ngụy Tranh từ nhà tù Hán Dương ra. Giang tiên sinh đều sẽ dốc hết sức lực trợ giúp hắn.
Lục Hoài: "Ta muốn nhờ ngươi theo dõi một người."
Giang tiên sinh hỏi: "Người nào?"
Lục Hoài trầm giọng nói: "Thượng gia đại tiểu thư, Thượng Yên."
Thượng Yên là thủ hạ của Dung Mộc, nàng ta có kỹ xảo phản truy tung. Nếu người bình thường đi theo đằng sau nàng rất dễ bị nàng phát hiện.
Bối cảnh Thượng gia hùng hậu, Dung Mộc nghĩ muốn nhờ vào thế lực của Thượng gia, làm ra một số chuyện tại Thượng Hải. Lục Hoài tất nhiên sẽ không để hắn ta như nguyện.
Lục Hoài sẽ vạch trần gương mặt thật của Thượng Yên, để cho người Thượng gia hoàn toàn thất vọng đối với Thượng Yên. Kể từ đó, Thượng Yên với Dung Mộc mà nói, sẽ không còn bất cứ tác dụng gì.
Nếu người của Lục Hoài muốn nhúng tay vào chuyện này, rất dễ khiến cho Dung Mộc chú ý. Cho nên, để cho người của Ám Các theo dõi Thượng Yên là nhất thích hợp.
Giang tiên sinh đã nghe nói tới người tên Thượng Yên. Biết nàng mới quay về Thượng Hải, trước mắt nàng ta đang có danh tiếng.
Thượng Yên rời khỏi nhà nhiều năm, lần này trở về Thượng gia, người của Thượng gia tất nhiên sẽ rất chú ý đến nàng.
Một tiểu thư nhà giàu như vậy, không hiểu nỗi Lục Hoài vì sao phải tra nàng.
Lục Hoài tất nhiên hiểu suy nghĩ của Giang tiên sinh, giọng nói trầm thấp: "Trên người nàng có bí mật ta muốn."
Thứ khác Lục Hoài cũng không muốn nói nhiều.
Giang tiên sinh cũng không hỏi, rất nhanh đã đồng ý chuyện này.
Lục Hoài làm như vậy, nhất định có đạo lý của hắn.
Huống hồ, đối với người Ám Các mà nói, theo dõi Thượng Yên là một chuyện dễ như trở bàn tay.
Hai người đã hoàn thành hợp tác, Lục Hoài nhanh chóng rời khỏi họa lang.
* * *
Một chiếc ô tô dừng lại, một nam nhân từ trên xe đi xuống.
Hắn mặc tây trang tối màu, thắt một chiếc cà vạt bằng gấm, chậm rãi đi tới cửa hàng đồ cổ trên đường Smith.
Lúc này, trong tiệm không có khách, chỉ có một nhân viên cửa hàng, dáng người cao gầy, là Mạnh Ngũ.
Mạnh Ngũ nhìn thấy có người đẩy cửa tiến vào, hắn ngẩng đầu lên, ngay sau đó cung kính mà gọi một tiếng: "Giang tiên sinh."
Giang tiên sinh đi đến trước mặt Mạnh Ngũ, dừng bước chân.
Giang tiên sinh gật đầu, ngữ khí văn nhã: "Bảo Mạnh Lục đến đây, ta tìm hắn có việc."
Sau khi nói xong, Giang tiên sinh xoay người đi vào mật thất.
Không bao lâu, Mạnh Lục đã nhanh chóng tới mật thất, phát hiện Giang tiên sinh đang chờ hắn.
Giang tiên sinh để tay sau người, đưa lưng về phía Mạnh Lục, giống như đang đắm chìm trong suy nghĩ.
"Giang tiên sinh." Mạnh Lục lên tiếng, ngữ khí cung kính khiêm tốn.
Giang tiên sinh xoay người lại, nhìn Mạnh Lục.
Hắn không lan man dài dòng, trực tiếp đi vào chủ đề: "Bây giờ người không có nhiệm vụ có bao nhiêu thành viên?"
Mạnh Lục suy tư một lát, trả lời vấn đề của Giang tiên sinh: "Bao gồm cả ta, tổng cộng có năm người."
Giang tiên sinh gật đầu: "Ngươi sắp xếp hai người trong đó, đi làm một việc, theo dõi."
Mạnh Lục cũng không nghi ngờ mệnh lệnh của Giang tiên sinh, lập tức đồng ý.
Giang tiên sinh lại tiếp tục nói: "Bên người người kia có khả năng có vài người bảo hộ, các ngươi không được để đối phương phát hiện."
Trong lòng Giang tiên sinh hiểu rõ, bên người Thượng Yên cho dù có người đã được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng nếu so với người có Ám Các thì vẫn còn sót thiếu.
Người của Ám Các đều trải qua chém giết, bọn họ đều từ xác chết mà bước ra, tính cảnh giác cùng năng lực ẩn nấp đều cực mạnh.
Người bên cạnh Thượng Yên tuyệt đối sẽ không biết có người đang theo dõi bọn họ.
Sau khi nhận nhiệm vụ, Mạnh Lục nhanh chóng an bài kế hoạch.
Mạnh Lục không có việc, nhiệm vụ lần này hắn cũng tham gia.
Người Giang tiên sinh muốn theo dõi là Thượng gia đại tiểu thư, Thượng Yên.
Thượng Yên vừa trở về Thượng Hải, hành tung bất định.
Mạnh Lục theo dõi nàng vài ngày, mới phát hiện bí mật của nàng ta.
Thượng Yên an tĩnh ở trong nhà mấy ngày. Chờ đến khi nàng ta bước ra, Mạnh Lục lập tức bám theo sau.
Đúng như lời của Giang tiên sinh, bên cạnh Thượng Yên quả thực có một ít người bảo hộ nàng ta.
Tuy rằng những người đó ẩn trong chỗ tối, nhưng vẫn bị Mạnh Lục phát hiện.
Mạnh Lục để ý thấy những tên đang bảo hộ Thượng Yên có thân thủ không tồi, đều đã chịu huấn luyện chuyên nghiệp.
Những người đó cũng chú ý hoàn cảnh chung quanh, phòng ngừa có người theo dõi bọn họ.
Bất quá, so với năng lực của Ám Các ở phía trên, dễ như trở bàn tay mà tránh đi sự chú ý của bọn họ.
Chỉ cần Ám Các không muốn làm cho bọn họ phát hiện, bọn họ liền vĩnh viễn cũng không biết có người đi theo.
Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng đỏ lửa, sắc trời cũng dần chuyển màu.
Thượng Yên bước ra khỏi Thượng Công Quán, dọc đường đi đều không dừng lại. Nàng ta trực tiếp đi tới nhà riêng.
Nhưng là, Thượng Yên vẫn rất cẩn thận, luôn cảnh giác.
Nàng ta có vẻ như không muốn để người khác nhìn thấy mình xuất hiện ở đây.
Chờ đến Thượng Yên đi vào trong nhà, sắc trời đã tối đen. Thành viên Ám Các tránh đi tai mắt của Thượng Yên, đi vào tòa nhà.
Thời gian gần đây, Thượng Yên rất không dễ chịu.
Từ khi tới Thượng Hải, khi nàng ở nhà đều phải thu liễm lại bản tính của mình.
Rất nhiều chuyện, Thượng Yên không thể làm.
Đối với những người nhà phiền phức đó, Thượng Yên vẫn phải mang mặt nạ nữ nhi ngoan, lấy lòng bọn họ, cùng bọn họ lá mặt lá trái.
Ngụy trang chính là chuyện mệt mỏi nhất.
Thượng Yên diễn kịch ở nhà lâu như vậy, cuối cùng cũng nhịn không nỗi.
Vừa lúc Thượng Yên nhớ tới một người, người nọ chọc tới nàng, có thể trở thành đối tượng để nàng phát tiết.
Lần trước nàng đến quán rượu, một tên phục vụ ở đó khiến nàng ta cảm thấy nhục nhã. Nếu không phải lúc đó có nhiều người, nàng đã sớm xuống tay.
Cái Thượng Yên gọi là nhục nhã, chỉ là người nọ tiếp đãi người khác trước nàng ta.
Người nọ không nhận ra Thượng Yên chính là Thượng gia đại tiểu thư, đối xử với nàng cũng như những người khác
Chỉ bằng chuyện này, Thượng Yên đã cho rằng bản thân phải chịu đựng việc bị chậm trễ và coi khinh.
Sau này, người nọ còn không cẩn thận làm đổ nước trà, dính lên quần áo của Thượng Yên.
Tuy rằng người nọ đã xin lỗi, nhưng Thượng Yên vẫn không hài lòng.
Khi đó, Thượng Yên vừa bị Dung Mộc cự tuyệt. Nàng ta chỉ có thể chờ đến lúc quan trọng, mới có thể nhìn thấy Dung Mộc.
Ai bảo tên kia vừa lúc chạm đầu súng, nàng ta nhất định phải trừng trị người nọ thật tốt.
Không lâu sau, người nọ đã vô thanh vô thức mà biến mất khỏi hẻm nhỏ.
Người nọ bị trói đến nhà riêng của Thượng Yên. Chỗ này cực kỳ bí mật, rất khó bị người khác phát hiện.
Thượng Yên đi vào trong, đi qua một hành lang dài, đi tois một tiểu viện sau cùng.
Bên trong sân dựng một cọc gỗ, bên trên cột trói một người.
Người nọ gục đầu xuống, hai mắt nhắm chặt như bị tẩm thuốc mê, thần trí không rõ.
Từ khi Thượng Yên đi vào tòa nhà đã đổi thành dáng vẻ khác.
Nàng không hề che dấu bản thân, mà đem cảm xúc thật sự của mình lộ ra.
Ánh mắt của Thượng Yên thâm trầm, khóe miệng treo một độ cong khiến người khác sợ hãi, giống như một con rắn độc dính ướt, nhìn thẳng vào người kia không bỏ.
Có người khom lưng, mở cửa sân ra cho Thượng Yên.
Thượng Yên đi vào, khi nhìn thấy người kia, ý cười của nàng ta lại tăng thêm.
Giây tiếp theo, nàng đột nhiên âm trầm hạ mặt, ánh mắt lạnh lẽo, khiến người ta không rét mà run.
"Người tới, đánh thức cho ta."
Thượng Yên không có hứng thú với việc tra tấn một người như chết, nàng ta thích nhất là nghe những người đó xin tha khi đang tỉnh táo.
Dù cho bọn họ có cầu tình thế nào, chờ đợi họ chỉ là hố sâu tuyệt vọng mà thôi.
Chỉ cần bước vào nơi này, thì đã không có người có thể đi ra ngoài.
Thượng Yên vừa nói xong, thủ hạ lập tức tiến lên, dùng nước đá dội người kia tỉnh lại.
Vẻ mặt bọn họ như thường, động tác trên tay vừa nhanh vừa ổn, giống như đã làm nhiều lần.
Trong mắt bọn họ chỉ có chết lặng, cũng sẽ không sinh ra ý đồng tình với người bị hại kia.
Sau khi bị dội nước đá, người nọ lập tức tỉnh lại.
Trong mùa đông rét lạnh, nhiệt độ không khí cực thấp. Từng cơn gió lạnh thổi đến, lạnh thấu tận xương.
Người nọ mở mắt, đầu tiên là mê mang vài giây, sau đó mới nhận ra tình cảnh của mình.
" Các ngươi là ai? "Giọng nói của người nọ run rẩy, hai hàm răng không ngừng va chạm, lạch cạch phát ra tiếng.
Thượng Yên cười lạnh một tiếng, đưa tay ra, từ đằng sau có người nhanh chóng đưa nàng ta một cây roi.
Trên thân roi đều là gai ngược, chỉ cần roi móc phải quần áo là có thể cắt vải đi. Càng đừng nói tới việc đánh vào người sẽ có hậu quả gì.
Thượng Yên không lập tức dùng roi, nàng ta bước tới gần người nọ.
" Ngươi thật sự không nhớ rõ ta là ai sao? "Thượng Yên hỏi một câu.
Trong lòng người nọ sợ hãi, khó khăn nói từng chữ ra khỏi cổ:" Vị tiểu thư này, ta đã đắc tội tới ngươi sao? "
Đáy mắt Thượng Yên ẩn chứa sương đen dày đặc. Nàng ta cầm lấy roi, đánh về phía người nọ.
Đòn đánh ra vừa nhanh vừa chuẩn, đánh lên mặt người nọ.
Gai ngược đâm rách mặt người nọ, trong nháy mắt máu tươi chảy ra, thấm vào quần áo.
Nhìn thấy máu chảy, Thượng Yên vậy mà cười ra thành tiếng, cực kỳ hưng phấn.
Người nọ kêu lên một tiếng thê lương thảm thiết, đau đớn khó nhịn, cuối cùng hắn cũng nhận ra Thượng Yên.
" Ngươi là người lần trước đã tới tửu lâu. "
Thượng Yên cười khẽ một tiếng. Ngay sau đó, roi trên tay một lần nữa rơi xuống, theo đó là từng tiếng kêu la thảm thiết.
Giọng nói Thượng Yên lương bạc*:" Chậm. "
*lương bạc: Thờ ơ, lạnh nhạt.
Thượng Yên không lưu tình, nhưng lại tránh đánh vào chỗ hiểm.
Thật vất vả mới có một người cho nàng phát tiết, sao có thể để hắn chết dễ dàng vậy được?
Người nọ chỉ là tai bay vạ gió. Một cử chỉ vô tâm của hắn, vậy mà chọc tới ác ma Thượng Yên.
Đang lúc Thượng Yên cảm thấy tay có chút mỏi. Vì vậy nàng ta dừng một chút, ném roi qua 1 bên.
" Để ý hắn chút, để hắn lưu lại một hơi tàn. "
Thượng Yên nhìn người đang nửa sống nửa chết một cái rồi xoay người rời khỏi tòa nhà.
Nàng ta một chút cũng không biết, tất cả chuyện này đều lọt vào mắt người khác.
* * *
Sau khi Giang tiên sinh điều tra rõ ràng, nhanh chóng đưa chuyện Thượng Yên nói cho Lục Hoài.
Chuyện này giống như lúc trước Diệp Dở đã nói, Thượng Yên luôn đưa ra vẻ ngoài tươi cười, kỳ thật tàn nhẫn ngoan độc, coi mạng người như cỏ rác.
Thượng gia đối Thượng Yên rất tốt, nhưng không có người nào biết gian nhà riêng của nàng ta.
Nếu để bọn họ thấy gương mặt thật của nàng ta, sẽ có hành động như thế nào đây?
Chuyện này, Lục Hoài muốn nói cho Diệp Sở.
Sau bếp Diệp Công Quán thiếu chút đồ. Người phụ trách đi mua hôm nay là Bạch Anh.
Bạch Anh rời khỏi Diệp Công Quán, lấy được một tin tức.
Sau khi trở về, Bạch Anh nấu một chén canh, lần này gõ cửa phòng Diệp Sở.
Tô Lan ngồi ở trong phòng, cùng Diệp Sở nói chuyện.
Khuôn mặt Bạch Anh trấn định:" Thái thái khỏe, nhị tiểu thư khỏe. "
Tô Lan nghi hoặc:" A Sở, ta nhớ lúc trước ngươi không thích uống canh. "
" Mùa đông tới, ta bảo phòng bếp làm. "Diệp Sở cười cười:" Con đã lớn rồi, có một ít thói quen cần thay đổi. "
Tô Lan cũng không hoài nghi.
Bạch Anh không lên tiếng rời đi, Diệp Sở giương mắt nhìn nàng, khẽ gật đầu.
Hai người nhìn nhau một cái, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
Diệp Sở biết, Lục Hoài đêm nay sẽ tới, hắn nhất định có chuyện quan trọng muốn nói với nàng.
Hôm nay, sau khi dùng xong cơm chiều, Diệp Sở liền trở về phòng. Nàng nói mình mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm, cũng nói người bên ngoài đừng quấy rầy nàng.
Từ buổi tối 9 giờ bắt đầu, Diệp Sở liền đang chờ đợi.
Nàng mở cửa sổ, chỉ mở ra một khe nhỏ, gió lạnh từ ngoài tiến vào. May mà trong phòng rất ấm áp, cũng không làm sự ấm áp trong phòng.
Diệp Sở nhìn bào báo hôm nay, lại lật vài trang tiểu thuyết 《Nghi Quân》, nhưng cái gì cũng xem không vào.
Từng phút từng giây trôi qua, trời càng khuya, càng chờ đợi càng khẩn trương.
Lục Hoài trước sau lại chưa tới.
Diệp Sở cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ quả quýt, nắp mở ra, mặt đồng hồ hiện ra trước mặt.
Đã là 11 giờ khuya.
Nàng vẫn tiếp tục chờ đợi.
Diệp Sở biết, nói nói sẽ đến, chắc chắn sẽ không lỡ hẹn.
Một lát sau, nàng cầm đồng hồ quả quýt, vậy mà đã tựa đầu ngủ mất.
Trong phòng ấm áp, bên ngoài là gió lạnh thấu xương.
Lúc Lục Hoài đi vào phòng Diệp Sở, nhìn thấy hình ảnh như vậy.
Tay Diệp Sở hơi buông ra, một cái đồng hồ quả quýt nằm trên quần áo của nàng. Nàng dựa vào bên cạnh, nhắm mắt lại, cực kỳ an tĩnh.
Giấc ngủ của nàng rất nông, giống như chỉ cần không cẩn thận một chút sẽ đánh thức nàng.
Hôm nay, có một số việc bị chậm trễ ở khách sạn Hòa Bình. Lục Hoài không muốn đến trễ như vậy, lại phải ở lại thêm một chút.
Lục Hoài nhìn Diệp Sở, hắn thả nhẹ bước chân, đi về phía nàng.
Lục Hoài đứng lại, hắn đứng bên người Diệp Sở.
Hắn nhìn nàng, nhịp thở của nàng khẽ phập phồng.
Lục Hoài nhẹ nhàng cúi xuống, tới gần Diệp Sở.
Diệp Sở hình như rất mệt, mới ngủ mất. Nhưng lúc nàng ngủ khuôn mặt vẫn luôn an tĩnh.
Lục Hoài muốn mở miệng gọi nàng, rồi lại không đành lòng.
Trong phòng còn có một ngọn đèn nhỏ, có thể chiếu sáng rõ khuôn mặt của Diệp Sở.
Tầm mắt của Lục Hoài đặt vào đôi mắt Diệp Sở.
Lông mi nàng rũ xuống, đer lại vệt bóng nhạt trên mặt nàng. Cặp mắt tuy nhắm lại, nhưng hắn biết rõ sự trong trẻo trong mắt nàng.
Tầm mắt Lục Hoài hạ xuống.
Phía dưới là chóp mũi tinh tế, đamg hơi hếch lên.
Bên ngoài là đêm đen, nơi này ánh sáng nhàn nhạt, khiến cho làn da Diepwj Sở càng thêm tráng nõn.
Ánh mắt Lục Hoài chậm rãi nhìn về phía môi của nàng.
Dáng môi của Diệp Sở cực kỳ đẹp, màu môi hơi nhạt, một tầng hồng nhạt uyển chuyển.
Hô hấp của Lục Hoài cứng lại, hắn cúi đầu tới.
Hắn không khỏi đến gần vài phần, cách môi nàng càng lúc càng gần
Hơi thở của họ sắt gần nhau.
Môi của hai ngươi chỉ còn cách một khoảng nhỏ mà thôi.
Môi nàng gần trong gang tấc.
Hơi thở của Lục Hoài có chút dồn dập.
Hắn đã cảm nhận được hơi thở mềm mại của Diệp Sở, phả về phía hắn.
Hơi thở của họ quấn quanh.
Lục Hoài muốn tiếp tục tới gần nàng..
Trong lúc ngủ mơ Diệp Sở hơi nhíu mày lại.
Lúc này, động tác của Lục Hoài chợt ngừng.
Hình như hắn nghĩ đến gì đấy, khuôn mặt hắn hơi cứng lại.
Lục Hoài ngồi dậy, cảm xúc trong lòng cũng bình ổn, hô hấp cũng ổn định lại.
Hắn nghiêm túc nhìn Diệp Sở, nàng vẫn chưa tỉnh lại.
Lục Hoài vươn tay, xoa gượng mặt Diệp Sở, động tác cực nhẹ.
Bên dưới ngón tay hắn là làn da mềm mại tinh tế của nàng.
Lục Hoài nhẹ nhàng mở miệng, thanh tuyến trầm thấp, chỉ để cho họ nghe được.
" Diệp Sở, chúng ta nhất định sẽ thành công."
Đến lúc đó, ta cũng không cần phải kiềm chế như vậy nữa.
Lục Hoài đứng dậy, xoay người đi về phía một cái bàn.
Chỉ là hắn không phát hiện, tay của nàng rũ xuống bên người khẩn trương vài phần.
Lục Hoài đi đến bên bàn, hắn tùy ý rút ra một trang giấy.
Hắn cầm lấy một cây bút máy, cúi xuống.
Lục Hoài viết một hàng chữ.
Tờ giấy được đặt trên bàn, Lục Hoài xoay người nhìn Diệp Sở một cái.
Nàng vẫn nhắm mắt, không có tỉnh lại.
Hắn buông bút máy.
Bất kể một tiếng đoingj nào vang lên trong đêm tối, đều phá lệ rõ ràng.
Lục Hoài không đánh thức Diệp Sở.
Hắn rời khỏi phòng Diệp Sở, cũng rời khỏi Diệp Công Quán.
Diệp Công Quán ban đêm, từ trước đến nay đều rất im lặng.
Sau khi người nọ rời đi, những âm thanh kia đều biến mất.
Lúc này, Diệp Sở bỗng nhiên mở mắt.
Nàng đôi mắt đen nhánh, nàng nhận ra trong phòng đã không còn người.
Ánh mắt nàng cũng rất rõ ràng cũng không biết là nàng đã tỉnh lại lúc nào.
Diệp Sở đứng dậy đi đến bàn bên kia, thấy trên bàn đặt một tờ giấy trắng.
Trên trang giấy viêta một hàng chữ.
Ta trước rời đi.
Chữ viết của hắn thanh tuyển rõ ràng, ở đêm khuya, mang theo một chút cảm giác lạnh lùng.
Diệp Sở khóe miệng hơi dắt lên.
Diệp Sở quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Lạnh lẽo và u tối, là đêm đông.
Bên ngoài cửa kính trong suốt, gió thổi có chút buốt xương.
Hắn đã thay nàng đóng cửa sổ.
Nhốt từng cơn gió lạnh ở bên ngoài.
Nàng chợt cười.