Dung Mộc biết, mỗi mùng một và mười lăm hằng tháng, Diệp lão phu nhân đều sẽ đến Hàn Tháp Tự.
Nhưng hắn ta từ chỗ Tịnh Vân đại sư nghe được một hòa thượng nói.
Hôm nay, Diệp lão phu nhân tới đây cùng cháu gái của bà.
Dung Mộc biết rõ, người kia nhất định là Diệp Sở.
Vì thế, hắn ta đi đến giữa đại điện, chờ Diệp Sở xuất hiện.
Diệp Sở đứng ở đó, bên cạnh nàng không có người nào.
Dường như là cơ hội của Dung Mộc.
Dung Mộc đi đến trước mặt Diệp Sở, nhưng hắn ta vẫn luôn duy trì khoảng cách thích hợp với nàng, rất lễ phép.
Ngữ khí Dung Mộc ấm áp: "Ngươi là người hôm ấy.."
Dung Mộc ra vẻ làm một người không biết chuyện, giống như hắn ta chỉ nhớ rõ Diệp Sở là người hôm đó cứu giúp A Việt, lại không hề biết thân phận của Diệp Sở.
Diệp Sở cũng không vì bề ngoài ấm áp của Dung Mộc, mà thả lỏng cảnh giác.
Nàng vẫn tập trung lực chú ý như cũ, lúc hành xử với Dung Mộc, nàng vẫn mang theo vạn phần cẩn thận.
Diệp Sở gật đầu với Dung Mộc, gọi một tiếng: "Dung đại phu."
Dung Mộc nở nụ cười, nét cười cực kỳ thanh nhã: "Hôm ấy vội vàng rời đi, còn chưa biết được tên của tiểu thư."
Diệp Sở hiểu rõ, nếu Dung Mộc là Mạc Thanh Hàn, hắn ta chắc chắn đã điều tra qua nàng, biết thân phận của nàng.
Giọng nói của Diệp Sở thanh lãnh: "Diệp Sở."
Dung Mộc hỏi một câu: "Diệp nhị tiểu thư?"
Diệp Sở ra vẻ nghi hoặc: "Ngươi biết ta?"
Giọng nói Dung Mộc lạnh nhạt yên tĩnh, hướng Diệp Sở nở nụ cười: "Ta từng nghe người khác nói tới."
Diệp Sở là danh viện thiên kim ở Thượng Hải, danh khí không nhỏ.
Dung Mộc từng nghe qua tên Diệp Sở, cũng không kỳ quái.
Diệp Sở vẫn bất động thanh sắc mà quan sát Dung Mộc, muốn nhìn ra chút manh mối gì đó.
Nhưng Dung Mộc có vẻ ngụy trang rất tốt, bất luận hắn ta nói cái gì, khuôn mặt luôn bình tĩnh thanh nhã.
Diệp Sở qua nét mặt của Dung Mộc, căn bản nhìn không ra vấn đề.
Diệp Sở không nói chuyện lại ngay, hai người mặt đối mặt, không nói gì.
Dung Mộc cười cười, đưa ra một đề nghị với Diệp Sở: "Diệp nhị tiểu thư, cùng đi vào trong miếu một chút đi."
Dung Mộc xoay bước rời đi, bước chán của hắn không nhanh không chậm, rất điềm tĩnh.
Như đang chờ nàng đi tới.
Diệp Sở nhìn bóng lưng của Dung Mộc, hơi híp mắt lại, nàng vẫn đứng tại chỗ thêm vài giây.
Sau khi suy nghĩ thêm một chút, Diệp Sở đi theo đi lên.
Trước mắt bao người, Dung Mộc cũng sẽ không làm gì nàng. Huống chi, bây giờ có cơ hội tốt như vậy, nàng nhất định phải điều tra một phen.
Dung Mộc đi tới một con đường nhỏ.
Con đường này dẫn tới vườn mai phía sau, dọc theo hai bên đường đều có người, bọn họ tới là để ngắm mai.
Dung Mộc nhìn Diệp Sở đi theo sau, bước chân của hắn hơi chậm lại, bắt đầu cùng Diệp Sở tán gẫu.
Hai người vừa đi, vừa nói.
Ngữ khí Dung Mộc ôn hòa: "Diệp nhị tiểu thư tới nơi làm gì?"
Đương nhiên Dung Mộc biết Diệp Sở cùng tổ mẫu đi đến, nhưng hắn vẫn cố ý hỏi một câu.
Diệp Sở trả lời: "Cùng tổ mẫu tới dâng hương."
Kỳ thật nàng muốn tới nơi này nhìn xem, Hàn Tháp Tự đang ẩn dấu chuyện gì.
Sắc mặt Diệp Sở như thường, giống như nghiêm cẩn trả lời vấn đề của Dung Mộc.
Dung Mộc cười cười, hắn ta cũng không biết Diệp Sở sẽ có ý đồ khác.
Ở trong mắt hắn ta, chẳng qua Diệp Sở là một nữ sinh trường trung học Tín Lễ. Đồng thời, nàng cũng là một công cụ mà hắn ta có thể lợi dụng.
Dung Mộc cười cười: "Diệp nhị tiểu thư đúng là rất hiếu thuận."
Dung Mộc đã hỏi như vậy, Diệp Sở cũng hỏi Dung Mộc một câu: "Dung đại phu thì sao? Vì sao ngươi lại đến Hàn Tháp Tự?"
Trong lòng Diệp Sở sinh nghi, nhưng không hiện lên trên mặt, vẻ mặt bình tĩnh cực kỳ.
Diệp Sở không cho rằng Dung Mộc sẽ thật sự trả lời, nhưng nàng vẫn muốn nói chuyện thêm đôi câu với hắn, lấy được vài manh mối hữu dụng.
Loading...
Nghe câu hỏi của Diệp Sở, giọng điệu của Dung Mộc vẫn như thường: "Chẳng qua là tới nghe phương trượng giảng kinh mà thôi."
Dung Mộc không nói dối, Diệp Sở chỉ cần tùy ý tìm hiểu một chút, nàng cũng chỉ biết hắn ta thường đến Hàn Tháp Tự, nghe người ta giảng kinh.
Lúc này, hai người đột nhiên cùng dừng bước.
Vừa khéo đi đến bên cạnh rừng mai, bọn họ đứng lại bên cạnh một cây mai.
Bỗng một trận gió nổi lên, nơi này trồng nhiều mai, mùi hương rất đậm, nó cứ quẩn quanh chóp mũi mãi không tan.
Tiếng tụng kinh gõ mõ nơi đại điện bỗng chốc trở nên xa xôi, gần như đã tiêu tan hết vào trong gió.
Khắp nơi xung quanh là người tới ngắm mai, nhưng chỗ Diệp Sở và Dung Mộc rất an tĩnh
Diệp Sở đánh vỡ yên tĩnh lúc này: "A? Dung đại phu cùng phương trượng là bằng hữu sao?"
Dung Mộc quay đầu, chậm rãi nhìn Diệp Sở.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Tầm mắt Diệp Sở thẳng tắp rơi vào trong mắt Dung Mộc, giống như đang muốn nhìn tới bí mật của hắn ta.
Dung Mộc nhìn ánh mắt của Diệp Sở, hắn ta chỉ cảm thấy Diệp Sở nặng tâm tư, lại không biết rõ nàng đang nghĩ gì.
Nhất cử nhất động của Dung Mộc đều rất tự nhiên.
Tuy rằng Diệp Sở đã nói ra sự thật, nhưng Dung Mộc vẫn rất trấn tĩnh.
Hắn cười cười, không trực tiếp trả lời vấn đề của Diệp Sở: "Mỗi người đều có thể là bằng hữu, chỉ là xem lựa chọn của mỗi người thôi."
Diệp Sở đột nhiên mỉm cười: "Dung đại phu, ngươi nói đúng."
Diệp Sở không muốn tiếp tục đứng một mình cùng Dung Mộc trong hoàn cảnh như vậy.
Ngay từ đầu nàng đã đề phòng hắn ta, thần kinh căng chặt, không dám có điều lơi lỏng.
Hiện tại, Diệp Sở đã xác nhận xong một chuyện, Dung Mộc có quen biết phương trượng, cũng thường xuyên đến Hàn Tháp Tự. Hắn ta rất có khả năng là Mạc Thanh Hàn.
Bởi vậy, nàng bỗng cảm thấy khẩn trương.
Diệp Sở dừng một chút, nói một câu: "Thời gian không còn sớm, tổ mẫu ta muốn tìm ta."
Diệp Sở muốn rời đi, Dung Mộc tất nhiên sẽ không ngăn lại.
Sau khi cùng Dung Mộc cáo biệt, Diệp Sở lập tức rời khỏi sân này, quay về trong đại điện.
Diệp Sở ra khỏi sân sau, Dung Mộc vẫn luôn nhìn về phía nàng rời đi, hắn ta đứng im tại chỗ, không có ý rời đi.
Lúc này, khí chất lạnh nhạt trên người Dung Mộc biến mất, trong nháy mắt giống thay đổi thành một người khác.
Đáy mắt hắn ta cũng không sạch sẽ bình thản như trước, thay vào đó là một mảng tối tăm mịt mờ
Ánh mắt Dung Mộc dần trở nên u tối, không biết hắn ta suy nghĩ cái gì.
* * *
Thư phòng Đốc Quân phủ.
Cuộn phim trong mini camera được rửa ra, trên bàn đặt một trang giấy trắng.
Đó là hồ sơ của Mạc Thanh Hàn.
Giấy trắng mực đen viết rõ ràng.
Trước khi Mạc Thanh Hàn tiến vào ngục giam, hắn ta không hề có bất kỳ tội trạng gì được ghi lại, bối cảnh cực kỳ sạch sẽ.
Mạc Thanh Hàn bị đưa vào trong ngục trông coi một cách nghiêm ngặt là vì giết hết toàn bộ người trong quán rượu, thủ đoạn tàn nhẫn mười phần.
Nhưng là, không rõ nguyên nhân giết người của hắn ta.
Lục Hoài trầm mặc xem hết hồ sơ, ánh mắt hắn hơi trầm xuống. Lúc trước Diệp Sở nói cho hắn, Dung Mộc có quan hệ với phương trượng của Hàn Tháp Tự.
Hiện tại xem ra, Mạc Thanh Hàn cùng Dung Mộc đang ngày càng trùng khớp lên nhau.
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Lục Hoài thu hồi suy nghĩ, trầm giọng nói: "Tiến vào."
Người nọ đẩy cửa vào, thân thể người nọ cao ngất, chậm rãi đi đến trước mặt Lục Hoài, dừng bước chân.
Người nọ cung kính gọi một tiếng: "Tam thiếu."
Là người đã biết mất mấy tháng, Chu phó quan.
Thanh tuyết Lục Hoài thản nhiên: "Vất vả."
Chu phó quan: "Đây là việc thuộc bổn phận của ta."
Bởi vì điều tra Mạc Thanh Hàn là một chuyện cực kỳ trọng yếu, Lục Hoài thầm nghĩ đem việc này giao cho một người đáng giá để tín nhiệm.
Trong mấy tháng nay, Chu phó quan rời khỏi Thượng Hải, giấu kín hành tung, cùng ám vệ các nơi lấy được manh mối.
Tuyên bố với bên ngoài, Chu phó quan cáo bệnh về nhà, muốn nghỉ ngơi một đoạn thời gian.
Lúc Chu phó quan ở tỉnh Hồ Bắc tra xét, phát hiện chuyện nhà tù Hán Dương.
Khi ở Hán Dương, Lục Hoài cùng Diệp Sở đến gian hắc điếm gần nhà tù. Lý do Chu phó quan không ra mặt là không muốn để người khác nhận ra chuyện dị thường.
"Ngươi về nhà nghỉ ngơi thêm một thời gian đi." Lục Hoài hiểu Chu phó quan đã vất vả rồi.
Chu phó quan do dự vài giây, nhìn thấy biểu tình của Lục Hoài kiên định, cũng không cự tuyệt.
Mấy vấn đề trong nhà tù Hán Dương đã giải quyết, đến chuyện kết thúc cũng rất thành công. Sứ mệnh của Chu phó quan kết thúc, sau chuyện này sẽ về Đốc Quân phủ.
Chờ Chu phó quan rời đi, Lục Hoài cầm lấy điện thoại, bát một dãy số.
Đây là một cái tư nhân đường dây riêng, thuộc loại Giang tiên sinh.
Hành tung của Giang tiên luôn bất định, hắn ta đã nói qua với Lục Hoài, có thể nhận điện thoại hay không cũng phải xem vận khí.
Sau vài tiếng vang, đầu bên kia có người nhận điện thoại
Lục Hoài cười: "Giang tiên sinh."
Thái độ của Giang tiên sinh khá ôn hòa: "Tam thiếu, có việc gì sao?"
Lục Hoài đi thẳng vào vấn đề: "Ta chuẩn bị một phần đại lễ, muốn cùng Giang tiên sinh gặp mặt."
Giang tiên sinh hơi dừng chút: "Phải không?"
Giang tiên sinh không chạm đến được tâm tư của Lục Hoài, tất nhiên sẽ nổi lên lòng nghi ngờ. Lần trước Lục Hoài sắp xếp một cái bẫy. Nhưng hiện tại, hắn rõ ràng đã đồng ý hợp tác rồi..
Không biết đang chợ hắn ta, là cái gì đây..
Lục Hoài thản nhiên mở miệng: "Giang tiên sinh không cần nghĩ nhiều, ta chỉ là giúp ngươi tìm được một người thôi."
Lục Hoài biết rõ Giang tiên sinh đa nghi, bọn họ bây giờ có quan hệ hợp tác, hắn liền sẽ không giấu diếm.
Đôi mắt Giang tiên sinh nhíu lại: "Ai?"
Thanh âm Lục Hoài bình tĩnh cực kỳ: "Ngụy Tranh."
Giọng nói của Giang tiên sinh trước nay đều giữ vững trầm ổn đột nhiên xuất hiện một vết nứt: "Ngụy Tranh?"
Giang tiên sinh tìm Ngụy Tranh đã thật lâu, nhưng luôn không tìm được tung tích. Không nghĩ tới, Lục Tam thiếu vậy mà có thể tìm ra được tung tích của Ngụy Tranh.
Lục Hoài nói: "Giang tiên sinh tìm một chỗ, chúng ta gặp mặt."
Giang tiên sinh đã biết Lục Hoài cũng không địch ý: "Trên đường White có một phòng tranh, nơi đó có người của ta."
Bởi vì thành ý của Lục Hoài, Giang tiên sinh đã nói một cứ điểm của Ám Các ra cho Lục Hoài.
Họa lang* trên đường White là do Ám Các mở, không nhận đơn hàng, chẳng qua là nhận các nhân sĩ trong Ám Các mà thôi.
*怀特 (Húaitè): Hành lang vẽ tranh.
Lục Hoài: "Chiều nay?"
Giang tiên sinh: "Ừm."
Hai người đã cùng đặt ra một hiệp nghị, nhanh chóng cắt điện thoại. Chuẩn bị cho buổi gặp mặt buổi chiều.
Bởi vì thân phận của Ngụy Tranh khá đặc thù. Sau khi hắn về Thượng Hải, được Lục Hoài sắp xếp ở trong một chỗ của tư nhân.
Tòa nhà này là mới được thuê, nhân viên cũng là gương mặt mới, tránh cho có người thông qua sản nghiệp của Lục gia trên danh nghĩa, tìm hiểu nguồn gốc truy ra hắn.
Lục Hoài lái xe tới khách sạn Hòa Bình, cải trang dịch dung xong mới rời đi.
Khách sạn Hòa Bình ngư long hỗn tạp, có không ít người là nhân thủ của các bang phái ở Bến Thượng Hải, Lục Hoài xen lẫn trong đám người, nhanh chóng rời đi.
Lục Hoài đi tới chỗ ở của Ngụy Tranh. Bọn họ đến phòng tranh trên đường White.
Của của phòng tranh vắng lạnh, trước cửa treo một tấm biển, viết tạm dừng buôn bán.
Hai người đẩy cửa ra, đi đến tiến vào.
Sau khi Ám Các trải qua rung chuyển kia, Ngụy Tranh ở ẩn, không có tin tức. Không ai có thể tìm được y, mọi người cho rằng y đã gặp phải bất trắc.
Ám các đã đổi một nhóm người, Giang tiên sinh không nghĩ để cho người khác biết việc này, đã nhanh chóng đuổi những người ở đây đi.
Chỉ để lại Mạnh Bát.
Mạnh Bát đóng vai chủ phòng tranh, hắn không nói nhiều, cũng không thắc mắc chuyện của Giang tiên sinh.
Hai người mặc trường bào tiến vào phòng tranh. Trong đó có một người đội mũ viền rộng, người còn lại bộ mặt bình thường, khí chất lạnh lùng.
Giang tiên sinh nhìn thoáng qua: "Mạnh Bát, ngươi đi trông tiệm đi."
Mạnh Bát ngầm hiểu, biết Giang tiên sinh có chuyện quan trọng muốn thương lượng. Hắn ta lên tiếng trả lời, sau đó lập tức bước nhanh tới cửa, cửa trực tiếp bị khóa.
Mạnh Bát ở lại phòng tranh, xem cửa, xác nhận tình hình bên ngoài.
Giang tiên sinh đưa hai người vào mật thất, lưng hắn mặc dù thẳng, nhưng bàn tay nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch.
Giang tiên sinh dừng bước chân, hắn xoay người nhìn tới nam tử có khuôn mặt bình thường: "Tam thiếu."
Mới vừa rồi lúc Lục Hoài tiến vào phòng tranh, Giang tiên sinh đã biết hắn đã dịch dung.
Khi Giang tiên sinh xuất hiện trước mặt người khác, luôn giấu hình dáng. Nhưng Lục Hoài ở trong này, Giang tiên sinh cũng không có giấu diếm cái gì.
Lần trước, Giang tiên sinh gặp Lục Hoài, cũng dùng khuôn mặt này. Dù sao, không có người nào biết hắn che dấu thân phận thật.
Lục Hoài nhìn tới nam nhân đứng bên cạnh, y mặc áo khoác màu xám dài, mũ che khuất nửa gương mặt.
Y cầm mũ, để lộ ra một gương mặt lạnh nhạt.
Giang tiên sinh đảo qua khuôn mặt kia.
Ngũ quan của y cũng không có bao nhiêu thay đổi, nhưng khí chất lại trở nên trong sạch, giống như người cõi tiên, không vượt Hồng Trần.
Đúng là Ngụy Tranh.
Giang tiên sinh chậm rãi mở miệng: "Ngụy các chủ, đã lâu không gặp."
Lúc trước đã có chuẩn bị tâm lý, hắn không hiện ra nét mặt, ngữ khí bình tĩnh.
Giọng điệu của Ngụy Tranh bình thản: "Đã lâu không gặp."
Tầm mắt Lục Hoài lướt qua mặt hai người, biểu tình của bọn họ trấn định. Rõ ràng đã lau không gặp, lại ẩn trong đó có một bầu không khí áp lực.
Giống như bọn họ đang cùng ôm lấy một bí mật.
Chính là, không biết bí mật kia đến cùng là cái gì.
Giang tiên sinh nhìn Lục Hoài: "Tam thiếu, ngươi tìm thấy Ngụy các chủ ở nơi nào?"
Lục Hoài không nghĩ ngợi: "Nhà tù Hán Dương."
Giang tiên sinh ngẩn ra, nhanh chóng bình phục tâm tình: "Đa tạ Tam thiếu."
Lục Hoài: "Không cần khách khí, chúng ta đã cùng hợp tác, ta tất nhiên sẽ giúp đỡ Ám Các."
Giang tiên sinh luôn muốn tìm được Ngụy các chủ, Lục Hoài thay hắn hoàn thành tâm nguyện này, hai người đã lập nên sự tín nhiệm sâu hơn.
Thái độ của Giang tiên sinh thành khẩn vạn phần: "Nếu Tam thiếu có gì cần, Ám Các sẽ cố sức tương trợ."
Hắn luôn là người sòng phẳng, Ám Các tuyệt đối sẽ không phản bội Tam thiếu.
Mục đích của Lục Hoài đã đạt được, hắn sẽ không ở lâu.
"Giang tiên sinh cùng Ngụy các chủ cứ ôn chuyện đi, ta đi trước một bước."
Đợi Lục Hoài rời đi, Ngụy Tranh cùng Giang tiên sinh ở lại trong mật thất.
Y mới mở miệng kêu tên Giang tiên sinh: "Giang Tuân."
Giang tiên sinh: "Sư phụ."
Ngụy Tranh coi trọng Giang tiên sinh, một tay tài bồi hắn đi lên. Giang tiên sinh chính là Hạ Tuân, bí mật này chỉ có hai người biết được.
Ngụy Tranh: "Ngươi đã về Hạ gia? Trong nhà có tốt không?"
Giang tiên sinh gật đầu: "Người Hạ gia đều đối đãi với ta vô cùng tốt, giống lúc trước như vậy."
Ngụy Tranh thở dài nhẹ nhõm, y hiểu Giang Tuân không dễ dàng. Trở về Thượng Hải tất nhiên là tốt, nhưng người Hạ gia cái gì cũng không biết, Giang Tuân khó tránh khỏi muốn giấu diếm.
Giang tiên sinh: "Ngươi làm sao có thể đi vào nhà tù Hán Dương?"
Ngụy Tranh năm đó cửa nát nhà tan, không có ý nghĩ muốn tiếp tục sống, lại bị người khác hãm hại, tống vào nhà tù.
Y chưa bao giờ nghĩ muốn rời đi, cho rằng ngày sau sẽ tự kết liễu cuộc đời này trong nhà tù. Trong năm nay lại được Lục Hoài thuyết phục, rời khỏi nhà giam.
Ngụy Tranh không tìm được kẻ thù, chỉ nhớ rõ giọng nói của hắn ta.
Y đã ở ngục giam đợi vài năm, bây giờ trở về Thượng Hải, coi như làm một cuộc đời mới.
Ánh mắt Ngụy Tranh trầm xuống, y đã trở lại, nhất định phải tìm ra người nọ.
* * *
Diệp Công Quán.
Diệp Sở tiếp đến một cuộc điện thoại.
Hiểu Hà nói: "Nhị tiểu thư, có người tìm có ngươi."
"Là Thượng gia đại tiểu thư."
Diệp Sở run sợ một chút, nàng không biết Thượng Yên gọi điện thoại cho nàng vào lúc này là dụng ý gì. Nhưng Diệp Sở vẫn nhận lên điện thoại, đồng nàng hư dĩ vi xà*.
*hư dĩ vi xà (虚以为蛇): Đề cập đến chuyện đối phó giả tạo với người khác, hư tình giả ý, qua loa đại khái. (Theo baidu)
Diệp Sở thử thăm dò hỏi: "Thượng Yên?"
Ngữ khí Thượng Yên thân thiết: "Diệp Sở, là ta."
Giọng của Diệp Sở nhu hòa: "Tìm ta có chuyện gì sao?"
Thượng Yên: "Sau yến hội lần trước, chúng ta chưa có tán gẫu xong đâu. Mấy ngày trước ngươi còn đi Bắc Bình."
Diệp Sở nở nụ cười: "Nói cũng đúng, đã nói qua phải liên lạc nhiều một chút."
Hai người các nàng ngữ khí thân mật, dường như quan hệ vô cùng tốt, quen biết đã lâu. Chẳng qua, cả hai bên đều hiểu rõ, bản thân mình diễn trò thôi.
Thượng Yên: "Diệp Sở, nếu như ngày nghỉ không có việc gì, không bằng quán Nam Quốc ăn một bữa đi."
Quán Nam Quốc là sản nghiệp của Thượng gia, ở Bến Thượng Hải danh khí rất lớn.
Một đời trước, Diệp Sở đã cùng xảy ra tranh chấp với Thượng Yên tại chỗ này.
Sắc mặt Diệp Sở hơi trầm xuống, lại cười đáp ứng: "Được."
Diệp Sở gác điện thoại, lập tức trở về phòng, gọi cho Đốc Quân Phủ một cuộc điện thoại.
Lục Hoài nhân điện thoại.
Diệp Sở đưa chuyện vừa rồi một năm một mười nói cho hắn.
Lục Hoài cười lạnh một tiếng: "Nàng hỏi thăm rất cẩn thận."
Diệp Sở: "Thế nào?"
Lục Hoài: "Ngày ấy, ta cũng sẽ tới quán Nam Quốc, cùng cảnh sát cảnh trưởng gặp mặt."
Ánh mắt Diệp Sở nhíu lại: "Hay là nàng ta muốn thử chúng ta?"
Lục Hoài suy nghĩ một chút: "Cũng không hẳn. Lúc trước Thượng Yên tin nàng vài phần, nói không chừng nàng ta muốn biết chuyện lúc nàng rời Thượng Hải."
Mục đích của Thượng Yên vốn là tiếp cận Diệp Sở. Trong yến hội Thượng gia, nàng ta đã hiểu rõ Diệp Sở cùng Lục Hoài quan hệ, chỉ là có chút hoài nghi.
Thượng Yên biết được tin Lục Hoài sẽ đến quán Nam Quốc, lập tức định ngày.
Tất nhiên Diệp Sở phải ứng phó Thượng Yên, coi nàng ta như điểm đầu tiên, tìm hiểu ngọn ngành tìm ra Mạc Thanh Hàn.
Lần gặp mặt này, sẽ là lúc so tài đấu trí của hai người.
* * *
Tối hôm đó, Diệp Sở mặc bộ đồ thật đơn giản, phủ bên ngoài một cái áo bành tô chống lạnh.
Trong mùa đông, nhiệt độ không khí ở Bến Thượng Hải rất thấp.
Xe của Diệp Công Quán đứng ở cửa quán Nam Quốc, Diệp Sở xuống xe.
Tuy rằng thời tiết rét lạnh, nhưng khách mới ở quán Nam quốc chiếm phần đông. Những ngưởi ở đây tới tới lui lui, cực kyd náo nhiệt.
Diệp Sở đi vào đại sảnh, đột nhiên cảm thấy ấm.
Nàng chỉ lưu lại đó một giây, sau đó lập tức bước đi, chuẩn bị bước tới ghế lô mà Thượng Yên định sẵn.
Lúc này, có một người đi lướt qua trước mặt Diệp Sở, bước chân của hắn rất nhanh, dường như đang rất sốt ruột.
Diệp Sở cước bộ hơi dừng lại.
Nếu là nàng không nhìn lầm, người kia là Hạ Tuân.
Dựa theo bối cảnh của Hạ Tuân, hắn xuất hiện ở quán Nam Quốc cũng không có gì lạ. Nhưng mới rồi dù thần sắc hắn vẫn như thường, mà thân thể hắn lại căng thẳng.
Diệp Sở nhìn đi qua, Hạ Tuân bước nhanh trên hành lang, không biết hắn đi làm chuyện gì.
Diệp Sở cảm thấy có chút cổ quái, trước nay tính tình Hạ Tuân hướng đến là tản mạn lười biếng, hôm nay lại như thế nào đây.
Nàng đi theo, gọi hắn hai tiếng.
Muốn xem xem trên người hắn xảy ra chuyện gì.
Giọng nói Diệp Sở mang theo nghi vấn: "Hạ giáo đổng?"
Đầu Hạ Tuân vô cùng đau, mắt thấy muốn đi đến cuối hành lang, rời khỏi nơi này.
Chung quanh là tiếng người đầy huyên náo, hắn lại không hợp với nơi này.
Diệp Sở ở bên kia gọi một tiếng, thân thể Hạ Tuân cứng đờ.
Hắn vẫn muốn rời đi, nhưng này nói thanh tuyến cực kỳ quen tai, hắn không tự giác mà dừng bước chân.
Hạ Tuân đứng ngay góc rẽ, hắn đã nhận ra Diệp Sở đang nhìn chăm chú.
Hạ Tuân bỗng quay đầu nhìn Diệp Sở một cái, tầm mắt hắn thẳng tắp rơi vào mắt nàng.
Chỉ một cái liếc mắt.
Ánh mắt Hạ Tuân trầm tĩnh, khí chất ôn hòa.
Không giống lúc trước.