Giang tiên sinh gật đầu, cực kỳ ôn hòa, Mạnh Ngũ đi theo sau vào mật thất.
Cửa hàng cồ cổ đóng chặt cửa, đèn tắt. Mọi nơi chìm vào trong bóng đêm.
Ám Các, tự nhiên làm việc trong bóng đêm u tối.
Làm sát thủ, quan trọng nhất là phải biết dấu tung tích của mình.
Giang tiên sinh là sát thủ đệ nhất Trung Hoa Dân Quốc. Trước giờ, chưa có một người nào thấy mặt hắn, càng không có người biết thân phận thật của hắn.
Ám Các người chỉ biết được hắn họ Giang, còn lại thì không rõ.
Nhưng bọn họ cũng không hỏi đến. Bởi vì bọn họ hoàn toàn tín phục Giang tiên sinh.
Từ trước đến nay, kỷ luật của Ám Các rất nghiêm ngặt, không lấy mạng đổi mạng. Giết người làm việc, lấy nhiệm vụ làm đầu, sát thủ cũng không quan trọng, đã chết là đã chết.
Mấy năm trước, Giang tiên sinh tiếp nhận Ám Các đã sửa lại quy củ.
Không giết người tốt, không nhận đơn tử của người ở Thượng Hải.
Khi huấn luyện, mỗi người đều có danh hiệu, nhưng không có tên.
Một số người không nhớ được tên trước kia của mình, Giang tiên sinh đặt cho bọn họ một cái tên mới.
Trật tự của Ám Các lúc này mới thành lập, thanh danh tổ chức cũng rất tốt, trên giang hồ cũng ít người phản cảm.
Mạnh Ngũ cực kỳ tôn kính Giang tiên sinh, hắn trong lòng hiểu rõ.
Là Giang tiên sinh cho Ám Các một tương lai mới.
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-
Mới vừa rồi khi bước ra cửa, Nghiêm Mạn Mạn bị một ít việc vướng chân, lùi lại thời gian xuất phát.
Nghiêm Mạn Mạn vừa đến yến hội, liền nhìn lướt qua mọi người ở đây.
Quả nhiên, Diệp Sở tới trước nàng một bước.
Nghiêm Mạn Mạn là cùng mẫu thân của nàng đi đến, nàng tự nhiên sẽ cùng mẫu thân nói một tiếng.
“Mẫu thân, bằng hữu của ta đã tới rồi, ta muốn đi tìm nàng.” Nghiêm Mạn Mạn lôi kéo tay mẫu thân, mỉm cười.
Nghiêm thái thái nhìn theo hướng Nghiêm Mạn Mạn chỉ tay, phát hiện là Diệp Sở đang đứng ở đó.
Nghiêm thái thái biết, Nghiêm Mạn Mạn cùng Diệp Sở rất thân thiết, hai người có thể trò chuyện.
Diệp Sở có tính khí tốt, làm việc nghiêm túc, lầm cho người khác yêu thích không thôi. Cùng Diệp Sở lui tới, vừa lúc có thể quản quản tính tình vô pháp vô thiên của nữ nhi nhà nàng.
Nghiêm thái thái cười cười: “Ngươi mau đi đi, đợi lát nữa ta có vài người muốn giới thiệu cho ngươi, ngươi nhớ rõ phải quay lại.”
Nghiêm Mạn Mạn lập tức đồng ý, triều Diệp Sở bước nhanh đi qua.
Diệp Sở chú ý tới động tĩnh bên kia, liếc mắt nhìn. Vừa lúc thấy Nghiêm Mạn Mạn, ngay sau đó nhoẻn miệng cười.
“A Sở.” Nghiêm Mạn Mạn tới gần Diệp Sở: “Ta có việc trì hoãn một ít thời gian, làm ngươi phải đợi rồi.”
Diệp Sở lắc lắc đầu: “Không có việc gì, ta cũng vừa đến không lâu.”
Phó Điềm Điềm cũng không thích những yến hội như vậy. Có thể không tham gia, nàng liền sẽ không tới.
Tuy rằng thiếu đối tượng cãi vã là Phó Điềm Điềm, có chút trống rỗng. Nhưng là Nghiêm Mạn Mạn càng thích cùng Diệp Sở nói chuyện hơn.
Nghiêm Mạn Mạn tươi cười không bao lâu, giây tiếp theo, nàng hạ mi xuống.
“A Sở, ta thật hâm mộ ngươi.”
Nghiêm Mạn Mạn không đầu không đuôi mà nói một câu khiến Diệp Sở ngẩn người: “Hâm mộ ta?”
Nghiêm Mạn Mạn giải thích: “Qua một lúc nữa mẫu thân ta sẽ dẫn ta đi gặp bằng hữu của nàng, nàng nói con trai của họ đều rất xuất sắc.”
“Nàng đơn giản muốn cho ta cùng bọn họ bồi dưỡng tình cảm.”
Nghiêm Mạn Mạn thở dài: “Nàng không yên tâm gả ta cho người khác. Mẫu thân cảm thấy nên gả ta cho một người nàng hiểu rõ tường tận, như vậy nàngsẽ không bận tâm quá nhiều về ta.”
Diệp Sở biết tính tình của Nghiêm Mạn Mạn, nàng tự do đã quen, tất nhiên sẽ vô thức chống cự việc này.
Diệp Sở vỗ vỗ vai Nghiêm Mạn Mạn: “Ngươi đừng vội, mẫu thân ngươi chỉ là quan tâm ngươi. Nếu ngươi không muốn, nàng đương nhiên cũng sẽ không cưỡng bách ngươi.”
Loading...
Nghiêm Mạn Mạn chỉ gật gật đầu: “Cha mẹ chưa bao giờ hỏi đến những việc này, thật tốt.”
Diệp Sở không lên tiếng, nàng không thể nói với Nghiêm Mạn Mạn, nàng buổi tối trộm đi ra ngoài cùng Lục Hoài đi xem luận võ chợ đen. Chuyện này thiếu chút nữa đã bị mẫu thân phát hiện.
“Diệp nhị tiểu thư, Nghiêm tiểu thư.”
Dương Hoài Lễ thấy Diệp Sở cùng Nghiêm Mạn Mạn, bước chân cứng lại, đi tới.
Lúc trước, Nghiêm Mạn Mạn đối với Dương Hoài Lễ còn lại một ít tâm tư thiếu nữ, nhưng là trong lúc đó đã xảy ra không ít chuyện. Tâm tư của Nghiêm Mạn Mạn đã sớm biến mất không còn.
Lúc này, Nghiêm Mạn Mạn đối mặt với Dương Hoài Lễ, đã có thể đối xử với hắn như bằng hữu bình thường.
Các nàng hướng Dương Hoài Lễ gật gật đầu.
Lúc Dương Hoài Lễ nhìn đến Nghiêm Mạn Mạn, trong lòng có chút áy náy. Hắn vẫn luôn biết Nghiêm Mạn Mạn thích hắn.
Nhưng hắn cũng không vui, mà là đem phần cảm tình này coi cảm giác này như một trò đùa. Thậm chí lúc ở cùng bằng hữu nói đến, còn oán giận Nghiêm Mạn Mạn theo đuổi hắn.
Lúc hắn phát hiện mình bị Diệp Gia Nhu đùa bỡn, mới hiểu được cảm giác tình cảm bị giẫm đạp rốt cuộc có bao nhiêu thống khổ.
“Nghiêm tiểu thư, chuyện lúc trước, ta thực xin lỗi.” Dương Hoài Lễ trịnh trọng nói, ngữ khí chân thành.
Nghiêm Mạn Mạn hiểu rất rõ, Dương Hoài Lễ nói đến chuyện gì.
Nàng hướng Dương Hoài Lễ gật gật đầu: “Đây đều là chuyện quá khứ, Dương công tử không cần để ở trong lòng.”
Nghiêm Mạn Mạn thực sự không coi trọng chuyện này, chỉ là không nghĩ tới Dương Hoài Lễ sẽ xin lỗi mình.
Lúc này, Diệp Sở vỗ nhẹ lưng Nghiêm Mạn Mạn: “Mẫu thân ngươi hình như có việc tìm ngươi.”
Nghiêm Mạn Mạn nhìn qua, phát hiện mẫu thân nhìn về phía bên này, ra hiệu cho nàng đi qua đó.
Mẫu thân đứng bên cạnh mấy phụ nhân, đều là mấy bằng hữu tốt hay qua lại với nàng.
Nghiêm Mạn Mạn tuy không tình nguyện, nhưng vẫn cùng Diệp Sở nói lời tạm biệt.
Hiện tại, chỉ còn lại Diệp Sở cùng Dương Hoài Lễ đứng ở chỗ này.
“Diệp nhị tiểu thư.” Dương Hoài Lễ mở miệng: “Ta cũng muốn hướng ngươi nói lời xin lỗi.”
Diệp Sở hơi nheo đôi mắt lại, không lên tiếng.
Dương Hoài Lễ nhắc tới là chuyện ở bách hóa Vĩnh An, hắn bị Diệp Gia Nhu châm ngòi, cố ý khiêu khích Diệp Sở. Chẳng qua Diệp Sở căn bản là không chịu ủy khuất, người mất mặt là Dương Hoài Lễ.
“Ta dễ tin lời người khác nói, hiểu lầm Diệp nhị tiểu thư, nói chuyện lỗ mãng với ngươi. Bây giờ ngẫm lại, ta rơi xuống tình trạng này, cũng là gieo gió gặt bão, chẳng thể trách người.”
Lúc nói ra lời này, Dương Hoài Lễ nhìn Diệp Sở bất đắc dĩ mà cười cười, giống như đang ở tự giễu.
Hắn lại khôi phục bộ dáng trước kia, khiêm khiêm quân tử, biết tiến biết lùi.
Dương Hoài Lễ cảm khái nói: “Ta khi đó, tựa như bị ma quỷ ám ảnh, nơi nơi chốn chốn nghĩ tới Diệp Gia Nhu. Không bao giờ nghi ngờ nàng.”
“Hiện tại nghĩ lại, thật sự buồn cười. Ít nhiều nhờ có Diệp nhị tiểu thư, ta mới có thể thấy rõ gương mặt thật của nàng.”
Dương Hoài Lễ là nhân vật nam phụ trong tiểu thuyết, nhất định phải cùng Diệp Gia Nhu dây dưa ở bên nhau.
Mặc kệ phát sinh chuyện gì, Dương Hoài Lễ đều sẽ yêu Diệp Gia Nhu.
Đời trước, Dương Hoài Lễ trung thành tuyệt đối với Diệp Gia Nhu, thời thời khắc khắc đi theo bên người nàng ta, bảo hộ nàng ta.
Cho tới phút cuối cùng, Dương Hoài Lễ ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn. Sau khi Diệp Gia Nhu cùng Mạc Thanh Hàn ở bên nhau, hắn vẫn luôn ở phía sau Diệp Gia Nhu bảo hộ nàng.
Nhưng hiện tại, Diệp Sở quấy nhiễu chút ít với bọn họ, vẫn là có chút tác dụng.
Sau này, Diệp Sở phát hiện, tâm tư Dương Hoài Lễ đối với Diệp Gia Nhu phai nhạt không ít.
Thanh âm Diệp Sở thanh lãnh: “Dương công tử, mọi chuyện đã qua. Ngươi hẳn nên buông xuống.”
Dương Hoài Lễ khẽ cười một tiếng: “Đúng thật, ta có thể hỏi ngươi một vấn đề cuối cùng không?”
Hắn dừng một chút, mở miệng hỏi: “Hiện tại Diệp Gia Nhu vẫn còn ở Bắc Bình sao?”
Diệp Sở nhíu mày, không trả lời ngay.
Dương Hoài Lễ lại muốn làm cái gì?
Thấy Diệp Sở hiểu lầm, Dương Hoài Lễ vội vàng giải thích: “Ta không có ý gì khác, chỉ là muốn biết tình hình gần đây thôi.”
Dương Hoài Lễ nói rất nhẹ nhàng, trong mắt hắn đã không có tình yêu. Nhìn qua chỉ là giống như dò hỏi một bằng hữu bình thường.
Dù sao Diệp Sở cũng sẽ không đem sự thật nói cho hắn, chỉ nói lý do để đối phí người ngoài.
“Nàng còn đang ở Bắc Bình. Diệp gia đưa nàng qua đó là bởi vì nàng có tâm tư không nên có. Cho nên để nàng đi Bắc Bình học bù, không cần đem thời gian lãng phí trong mấy chuyện vô nghĩ.”
Diệp Sở không muốn cùng hắn nói chuyện nhiều, tùy tiện tìm cớ rời đi.
“Ta muốn đi tìm bằng hữu, chỉ sợ không thể cùng ngươi hàn huyên.”
Dương Hoài Lễ hiểu ý Diệp Sở, hắn vốn là tới xin lỗi, không phải tới làm khó dễ Diệp Sở.
Dương Hoài Lễ lễ phép cười một tiếng: “Là ta làm chậm trễ Diệp nhị tiểu thư, ngươi đi tìm bằng hữu đi. Ta cũng có một số việc phải làm.”
Diệp Sở hướng Dương Hoài Lễ gật đầu, nhấc chân rời đi.
Dương Hoài Lễ cúi đầu, nhìn ly rượu trên tau.
Hắn phát hiện, khi hắn nghe tin tức của Diệp Gia Nhu, trong lòng đã chút nào không thèm để ý.
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-
Một nơi khác, phòng yến hội Thượng Công Quán.
Hạ thái thái trở về đại sảnh, muốn tìm Hạ Tuân, nhưng như thế nào cũng không nhìn thấy thân ảnh của hắn.
Có người cùng nàng nói qua, Hạ công tử đã rời đi rồi.
Hạ thái thái từ trước đến nay biết tính tình của Hạ Tuân. Hắn thường xuyên rời nhà, không biết hắn đi đâu, làm gì.
Bọn họ đau lòng Hạ Tuân, cũng không hỏi nhiều. Sau khi hắn trở về Thượng Hải, càng quý trọng người Hạ gia. Hắn có lòng, hạ thái thái sao lại để ý chuyện bên lề.
.......................
Một góc yến hội.
Thượng phu nhân dẫn theo Thượng Yên, cùng mẫu thân Nghiêm Mạn Mạn nói chuyện.
Trong trường hợp này, Nghiêm Mạn Mạn là người ngoan ngoãn. Trong lòng nàng tuy cảm thấy nhàm chán, nhưng vẫn dùng thần thái nghiêm túc mà nghe.
Trong yến hội, Thượng gia đưa Thượng gia đại tiểu thư Thượng Yên một lần nữa giới thiệu cho nhân vật phong vân của Bến Thượng Hải.
Thượng gia đại tiểu thư rời khỏi Thượng Hải 5 năm. Người Thượng gia vẫn luôn không giải thích bất kỳ chuyện gì.
Dựa theo lời nói của Thượng gia, Thượng Yên đi bên ngoài rèn luyện. Hiện nay trở về, hiểu chuyện hơn rất nhiều, tâm tính cũng càng thêm trầm ổn.
Dù sao cũng là nữ nhi của Thượng gia, bọn họ rộng lượng mà tha thứ cho Thượng Yên.
Thượng Yên không có quên lời dặn của Mạc Thanh Hàn. Hắn muốn nàng trở về Thượng Hải, tới gần những danh viện tiểu thư.
Mạc Thanh Hàn cho Thượng Yên hai nhân vật, nữ nhi Cảnh Sát Thự Trưởng Nghiêm Mạn Mạn, người có cả hai bối cảnh thương chính Diệp nhị tiểu thư Diệp Sở.
Thượng Yên ghen tị, mặc dù hai người kia chỉ là quân cờ của Mạc Thanh Hàn, nhưng nàng vẫn có chút ghen tuông.
Nàng điều tra qua, Nghiêm Mạn Mạn không có vấn đề gì, chí có chút cao ngạo ngang ngạng.
Nhưng là Diệp Sở, Thượng Yên biết nàng có một muội muội.
Diệp tam tiểu thư cùng Diệp Sở từ trước đến nay không đấu đá nhau. Nhưng thời gian trước, Diệp tam tiểu thư thế nhưng bị đưa đi Bắc Bình.
Thượng Yên cảm thấy việc này không đơn giản như vậy. Nàng cho rằng là Diệp Sở làm, đủ để chứng minh người này tâm tư thâm trầm, không thể thâm giao.
Cho nên, mục tiêu đêm nay của Thượng Yên, là Diệp Sở.
“Mẫu thân, người nọ là ai?” Thượng Yên chỉ chỉ Diệp Sở, nàng đứng ở nơi đó, cùng Diệp thái thái Tô Lan nói chuyện.
Thượng phu nhân nhìn Thượng Yên một cái, nàng cùng Nghiêm gia có quan hệ không cạn, mới đem Nghiêm Mạn Mạn giới thiệu cho Thượng Yên trước.
Nếu Thượng Yên muốn quen biết với Diệp nhị tiểu thư, Thượng phu nhân cũng sẽ thỏa mãn nàng.
Thượng phu nhân mang theo Thượng Yên đi qua, thái độ hòa khí: “Diệp thái thái.”
Tô Lan nhìn hai người lộ ý cười: “Thượng phu nhân.”
“Đây là tiểu nữ Thượng Yên.”
“Xin chào, ta là Thượng Yên.”
Chờ đến khi Thượng phu nhân nói chuyện, Thượng Yên vươn tay để trước mặ Diệp Sở, trên mặt nàng mang theo tươi cười, nhìn qua bình thản lại thân cận.
Diệp Sở biết, phía dưới lớp da kia, là tâm địa đen tối ác đọc nhất.
Trong lòng Diệp Sở tuy nghĩ như vậy, nhưng trên mặt không biểu hiện gì.
“Xin chào, ta là Diệp Sở.”
Diệp Sở nhẹ nắm nhẹ tay Thượng Yên, cười cười.
Hai nữ hài nhìn qua rất thân thiết, các thái thái cũng vui khi thấy được việc này. Các nàng cũng nói đến chuyện của mình.
Cho nên, Thượng Yên có cơ hội cùng Diệp Sở đơn độc ở chung.
Thượng Yên: “Ta nghe mẫu thân nói, Diệp nhị tiểu thư còn đang đi học.”
Thái độ Thượng Yên thân cận, hỏi chuyện Diệp Sở, nhìn như rất muốn cùng nàng trở thành bằng hữu.
Diệp Sở: “Ta học ở Trung Học Tín Lễ, gần đây trong trường đang tổ chức diễn kịch.”
Diệp Sở khách khí lại có lễ, nàng đáp lại vô cùng đơn giản, lại không cho Thượng Yên biết quá nhiều.
Thượng Yên rời Bến Thượng Hải lâu như vậy, lần này muốn kết thêm vài bằng hữu trong yến hội, làm tốt việc lót đường cho ngày sau.
Nếu là Thượng Yên lựa chọn nàng, Diệp Sở cũng không ngại trở thành “Bằng hữu” của nàng.
Diệp Sở và Thượng Yên, hai người đều có tâm tư. Các nàng đều ôm ý niệm tiếp cận đối phương, tự nhiên trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Ít nhất ở trong mắt người ngoài, thái độ của các nàng đều rất tốt.
Thượng Yên thuận miệng nhắc tới: “Diệp nhị tiểu thư hình như có một muội muội, như thế nào hôm nay không có tới nơi này?”
Thượng Yên giống như lơ đãng mà nói ra những lời này. Bộ dáng của nàng nhìn qua không biết tình chút nào, kỳ thật là muốn thử Diệp Sở.
Diệp Sở ở trong lòng cười lạnh một tiếng, nàng nhìn ra tâm tư của Thượng Yên.
Ngay sau đó, Diệp Sở thở dài một hơi.
“Diệp nhị tiểu thư, ta có phải ta nói sai hay không?” Thượng Yên mang theo ý xin lỗi: “Ta không nên nói, xin lỗi.”
“Không có việc gì, Thượng Yên.”
Diệp Sở đạm nhiên cười, ngược lại kêu tên Thượng Yên, nghe qua có vài phần giao tình.
Các nàng muốn nói chuyện, tùy ý tìm ra một đề tài, liền có thể nói một vài câu.
Thượng Yên cười đến ôn hòa: “Diệp Sở, không biết sao, ta cảm thấy ngươi rất hợp với ta.”
“Nếu ngươi không để ý chuyện vừa rồi, về sau có thể tới Thượng Công Quán tìm ta.”
Diệp Sở gật đầu: “Nhất định.”
Lời của Diệp Sở dấu thâm ý, nàng đã thành công đến gần Thượng Yên, những chuyện còn lại liền đơn giản nhiều.
Mục đích của Thượng Yên đã đạt được, lực chú ý tự nhiên liền không để trên người Diệp Sở, nàng chuẩn bị rời đi.
Lúc này, tầm mắt Thượng Yên dừng ở cửa, có một thân ảnh cao lớn vào phòng yến hội. Khuôn mặt hắn lạnh lùng, hình dáng rõ ràng, môi mảng lạnh bạc, cực kỳ anh tuấn.
Ánh mắt của nàng thay đổi một chút, thực mau liền nhận ra người kia.
Lục Hoài.
5 năm trước, Thượng Yên rời nhà trốn đi là bởi vì phản nghịch. Nhưng còn có một nguyên nhân khác, là Lục Hoài cự tuyệt nàng.
5 năm bên ngoài, Thượng Yên vậy mà gặp được người quan trong nhất trong sinh mệnh nàng. Mạc Thanh Hàn hiểu nàng nhất, biết bản tính nàng lại không thèm để ý, trong lòng nàng liền chỉ có hắn.
Nhưng là, dựa theo tính cách của Thượng Yên, nàng tất nhiên là muốn Lục Hoài ở trước mắt tìm về mặt mũi.
Lục Hoài từ trước đến nay không thích loại trường hợp này, nhưng hắn lại tới.
Thượng Yên nhìn thấy hắn, trong lòng nổi lên một ý niệm.
Nếu Thượng Yên một mình đi qua, khí thế sẽ yếu đi rất nhiều, phải có thêm một người nữa mới tốt.
Thượng Yên nhìn qua Diệp Sở, bỗng nhiên ôm vòng lấy tay nàng.
Thượng Yên cười: “Diệp Sở, ta giới thiệu ngươi với một người đi.”
Diệp Sở sửng sốt vài giây, bị Thượng Yên lôi kéo, đi về phía Lục Hoài. Nàng rất nhanh đã nhìn ra, Thượng Yên đang lợi dụng nàng.
Thượng Yên đã 5 năm không gặp Lục Hoài, bây giờ ra một chiêu như vậy, chỉ là mang theo Diệp Sở làm làm nền.
Diệp Sở suy tư một chút, đã có biện phát ứng phó.
Các nàng đi ngang qua phòng yến hội, đi tới Lục Hoài bên cạnh.
Thanh âmThượng Yên nhu hòa: “Tam thiếu, đã lâu không gặp.”
Nghe được thanh âm, Lục Hoài xoay người lại.
Ngữ khí hắn lãnh lãnh đạm đạm: “Thượng tiểu thư.”
Thượng Yên trong lòng cười lạnh một tiếng. Mấy năm không gặp, Lục Hoài vẫn có tính tình lạnh nhạt như vậy.
Thân mình Thượng Yên hơi dựa vào Diệp Sở, thoạt nhìn các nàng thực thân cận.
Thượng Yên: “Đây là bằng hữu mới của ta, Diệp Sở.”
Sau đoa, Thượng Yên lại giới thiệu Diệp Sở cho Lục Hoài.
“Đây là Lục gia Tam thiếu, ta từ trước……”
Thượng Yên dừng một chút, chậm rãi nói ra hai chữ.
“Bằng hữu.”
Ngữ khí Thượng Yên có chút kỳ quái, ái muội không rõ. Như đang cố tình ở trước mặt Diệp Sở khoe khoang.
Nghe đến đó, trong mắt Diệp Sở hiện lên một tia chán ghét không dễ phát hiện.
Ánh mắt Lục Hoài xẹt qua Diệp Sở, chỉ dừng lại chưa tới một giây.
Tầm mắt hai người tương giao, trong khoảng thời gian ngắn đã hiểu ý đối phương.
Thượng Yên người bên cạch Mạc Thanh Hàn. Bọn họ lúc đầu muốn ở trước mặt nàng làm bộ không quen, nhưng nàng lại một hai phải giới thiệu cho đối phương.
Hiện tại xem ra, kế hoạch có biến.
Góc này chỉ có ba người họ. Nói cái gì, người khác sẽ không biết.
Nếu Thượng Yên không có ý thức thực hiện động thái như vậy, Lục Hoài cùng Diệp Sở liền có một kế hoạch khác.
Chi bằng bọn họ lợi dụng nàng, diễn một tuồng kịch.
Thông qua miệng của Thượng Yên, làm Mạc Thanh Hàn biết Lục Hoài cùng Diệp Sở không có quan hệ.
Như vậy, vừa lúc phân tán lực chú ý của Mạc Thanh Hàn
Hai người bắt đầu màn kịch.
Ngữ khí Diệp Sở lạnh lùng: “Thượng tiểu thư không cần giới thiệu, ta nhận thức hắn.”
Diệp Sở nhăn mày, phảng phất có chút tức giận.
“Lục tam thiếu, ta đã gặp hắn nhiều lần, mỗi làn gặp hắn đều không có chuyện tốt.”
Sấc mặt Lục Hoài trầm xuống: “Ta thường xuyên ngẫu nhiên gặp được Diệp nhị tiểu thư.”
“Ngươi biết rõ ta đối với ngươi không có hứng thú, cần gì phải dây dưa?”
Lục Hoài nói không nhiều lắm, giống như Diệp Sở lúc trước cố tình tìm hắn Diệp Sở đối với hắn yêu mà không được, hắn rất chán ghét.
“Dây dưa?” Diệp Sở nhướng mày.
“Thượng tiểu thư, ngươi tới thay ta phân xử.”
“Là ta dây dưa Tam thiếu, hay là hắn hiểu sai ý ta?”
Thượng Yên ngơ ngẩn, hai người kia, là chuyện có chuyện gì?
-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-_-
Tác giả có lời muốn nói: Vợ chồng diễn viên họ Lục online.