Dịch: Xiaoxin
"Bạn cùng phòng như thế nào."
Đây là điều Kiều Lam quan tâm nhất, ai bảo Đàm Mặc bình thường không hay trò chuyện, giao lưu cùng người khác.
Đàm Mặc nghĩ ngợi rồi chọn một câu bình.
"Rất tốt, còn em."
"Em vẫn chưa gặp họ. " Kiều Lam nói: "Em là người đầu tiên đến, sau khi chúng ta đi mua đồ xong, lúc đó chắc họ cũng đến đủ."
Đàm Mặc "ừ" một tiếng, qua một lúc lâu như vậy mà mới phản ứng chẳng khác gì lúc đầu.
"Chúng ta muốn mua gì vậy?"
Kiều Lam: "..."
Đây là lúc Đàm Mặc chẳng có xíu xiu thông minh nào cả. Vừa ngốc vừa vô dụng.
Lúc trước nói cùng Kiều Lam đi mua đồ, nói xong rồi thì lại bất đồng ý kiến, giống như bản thân cái gì cũng biết. Nhưng thật ra chẳng biết gì cả, Kiều Lam nói gì thì cậu cũng gật đầu.
Kiều Lam bị chọc cười.
"Mua nhiều đồ lắm nha, anh đấy, ngay cả áo khoác cũng không buồn mang theo."
Cô đã từng là học sinh nội trú, cho nên khi lên đại học cũng đã có kinh nghiệm ở ký túc xá. Vì thế mà Kiều Lam đều biết hết mọi thứ cần phải làm.
"Trước tiên chúng ta làm một tấm thẻ nạp tiền điện thoại, gọi liên tỉnh sẽ lợi hơn, hình như còn có thẻ căn tin nữa đó. Những đồ dùng sinh hoạt sau này cần có như: khăn, bàn chải đánh răng,... Mua mấy thứ này rồi thì qua trung tâm thương mai mua quần áo."
"Được."
Đàm Mặc ngoan ngoãn trả lời.
Trong trường học có một cái siêu thị có bán đủ hết mọi vật dụng. Nhưng bởi vì mới vừa khai giảng, người bên trong đông như kiến. Kiều Lam và Đàm Mặc mua đồ phải xếp hàng dài mấy mét, hai người vừa chờ đến lượt vừa nói chuyện.
Dù sao ta đây cũng đang rảnh rỗi, giúp nhà người một tí cũng không sao. Kiều Lam dứt khoát nói vài điều cần chú ý cho tân sinh viên cho Đàm Mặc biết để tránh khỏi bị lừa.
Kiều Lam nhớ lần đầu tiên đi học đại học, tối hôm đầu nhập học, có vài đàn chị đến ký túc xá kéo một đám tân sinh viên ngơ ngác bảo rằng mới năm nhất thì nhanh nhanh đăng ký học sớm mấy thứ gì đó. Thực ra đó là môn không dùng được cho ngành học sau này.
Nhưng lúc đó bọn cô không biết, mấy người đàn chị ấy nhiệt tình nói sau này sẽ cần dùng tới. Bây giờ muốn tìm việc phải đã phải có chứng chỉ tiếng Anh cấp 4. Thấy mấy chị ân cần chu đáo như thế, phần lớn tân sinh viên đều ngoan ngoãn bỏ tiền ra.
Sau này cho tới khi gặp được hướng dãn viên chính thức, họ đã nhắc nhở các cô đừng bao giờ tin vào lời nói của những đàn anh đàn chị đến ký túc xá "bán hàng". Đó là một hành vi lừa đảo để học một thứ vô dụng. Lúc đó một đám tân sinh viên mới biết bản thân đã bị lừa tiền.
Nhớ đến bản thân hồi đó bị trúng chiêu, huống hồ chi Đàm Mặc ngây thơ như thế này, lại còn tiêu tiền như nước. Kiều Lam cảm thấy bản thân phải nói chuyện này với Đàm Mặc.
Kiều Lam nhớ được đến đâu là dặn dò đến đó. Đàm Mặc lắng nghe rất nghiêm túc, mãi cho đến khi nghe hết toàn bộ câu chuyện, đôi đồng tử màu nâu nhạt mới thâm trầm nhìn chằm chằm Kiều Lam.
"Sao em biết được nhiều chuyện vậy?"
"Hả."
Kiều Lam sửng sốt, nói sao đây. Cô chưa chuẩn bị để nói ra tất cả mọi chuyện, cho dù người này là Đàm Mặc.
"Vừa nãy em đi báo danh thì nghe thấy."
Tùy tiện tìm đại một cái cớ. Không ngờ lại giống với suy đoán của Đàm Mặc.
Đàm Mặc căn bản không đoán được lai lịch thực sự của Kiều Lam. Cậu cũng chỉ là cảm thấy Kiều Lam biết nhiều chuyện như vậy có hơi không bình thường, nhớ đến mấy chị gái nhiệt tình quá mức một hai phải đưa cậu đến ký túc xá.
Người khác phái luôn luôn thu hút người khác, nhất là người có ngoại hình nổi bật.
HÌnh như Kiều Lam cũng thế.
Có phải cũng có vài nam sinh giống như học trưởng nhiệt tình quá mức kia nhất định phải đưa Kiều Lam về ký túc xá, hơn nữa còn trên đường đi còn nói chuyện trên trời dưới đất với cả Kiều Lam.
Mặc dù Đàm Mặc từ chối các chị gái dẫn đường, nhưng từ trong miện bạn cùng phòng với cậu – Tạ Hoàng Ý, Đàm Mặc cũng biết được Tạ Hoằng Ý cũng được các chị gái đưa đến ký túc xá, hơn nữa còn trao đổi số Wechat của nhau.
Vậy còn Kiều Lam thì sao?
Đương nhiên Kiều Lam sẽ không chủ động thêm số Wechat của người khác, nhưng nếu như học trưởng đưa cô ấy về muốn thêm vào thì sao? Nếu đã đưa cô ấy về thì điều đó đồng nghĩa với việc cảm thấy hứng thú với Kiều Lam. Đã thích thì tất nhiên sẽ không thể không xin Wechat cô ấy được, mà Kiều Lam lại là người dễ gần hòa nhã, bình thường sẽ không từ chối...
Đôi mắt Đàm Mặc dần dần rét lạnh, lại nghe Kiều Lam nói tiếp.
"Tỷ lệ nam nữ trong chuyên ngành của em là 3-7. Lúc đi báo danh gần như là các học tỷ, người lúc nãy đưa em về là một chị gái."
Kiều Lam thấy hơi chột dạ, cho nên giải thích rõ với cậu.
Đàm Mặc sửng sốt, lạnh lẽo trong đôi mắt tan chảy.
"Học tỷ?"
"Đúng vậy."
Kiều Lam gật đầu, sau đó mới hiểu được ý của Đàm Mặc, trong mắt tràn đầy ý cười, nắm lấy cánh tay Đàm Mặc, nhón chân cười xấu xa bên tai Đàm Mặc.
"Ghen nha."
Đàm Mặc: "..."
"Ghen mà còn lòng va lòng vòng, xém nữa là nhìn ra."
Kiều Lam quở trách: "Em còn chưa hỏi anh đâu đấy."
"Hỏi gì cơ."
"Ai đưa anh về ký túc xá?"
"Không có ai."
Tính tình của Đàm Mặc dịu đi.
"Anh tự đi về."
Ý cười trong mắt Kiề Lam càng đậm.
"Cảm nhận phương hướng không tệ nha."
"Cũng được."
Đàm Mặc siết chặt tay Kiều Lam.
"Đến chúng ta rồi, đi thanh toán."
"Ừ."
Kiều Lam đi theo sau Đàm Mặc, chờ khi thanh toán xong thì rời khỏi siêu thị. Mấy em gái xếp hàng sau hai người lúc này mới xì xầm bàn tán.
"Trời ơi, trị giá nhan sắc của đôi tình nhân phía trước thật cao."
"Hơn nữa còn ngọt ngào quá trời, có đúng không."
"Có,"
"Hâm mộ."
Người người hâm mộ không chỉ những cái này, đồ dùng mua cũng chia làm hai. Bởi vì sợ trung tâm thương mại đóng cửa, cho nên tạm thời để đồ ở ký túc xá Đàm Mặc. Vì thế Kiều Lam cũng tiện theo Đàm Mặc đến ký túc xá một chuyến, chào hỏi đơn giản với ba chàng ở cùng ký túc xá với cậu ấy.
"Bạn gái tớ, Kiều Lam."
Lần trước cậu giới thiệu Kiều Lam với người khác là lúc Kiều Lam theo cậu đến phòng tập kickboxing. Đó là lần đầu tiên.
Đàm Mặc giới thiệu Kiều Lam là bạn gái mình với người khác. Câu trần thuật đơn giản thế đó, thế mà mỗi lần Đàm Mặc nói ra, tim vẫn đập mạnh. Hạnh phúc cùng thỏa mãn như trực chờ trào ra khỏi lòng ngực cậu.
Vẫn như lần đó.
Kiều Lam cười với với ba chàng cùng ký túc xá Đàm Mặc, Tạ Hoằng Ý nhất thời có chút lấp bấp, nói tên mình cũng khó khăn.
Giá trị nhan sắc thật mạnh mẽ.
Mặc dù Đàm Mặc cũng rất đẹp trai, nhưng dù sao cũng là đàn ông, cậu là một thằng đực rựa thì làm sao mà hứng thú với cậu ta. Lão tử là trai thẳng!
Tạ Hoằng Ý vừa nãy đứng ở lầu hai nhìn xuống dưới đã có thể nhìn thấy em gái dáng đẹp, mà dáng cũng đẹp nốt. Cho đến khi Kiều La đứng trước mặt, Tạ Hoằng Ý bỗng đã hiểu được câu nói "đẹp không góc chết" khi chụp ảnh rồi.
Chụp từ trên xuống dưới, người 1m8 có thể nhận sai thành 1m5.
Lại nhìn đến cô bạn gái của Đàm Mặc, Tạ Hoằng Ý vừa nãy còn nói Đàm Mặc có bạn gái sớm như vậy thật là uổng phí, bỏ lỡ biết bao nhiêu em gái xinh đẹp.
Nhưng, nhưng nói thật, Tạ Hoằng Ý lớn đến chừng này, gặp qua biết bao cô gái xinh đẹp. Hôm nay cũng gặp mấy học tỷ xinh cực kỳ, nhưng vẫn không đẹp bằng người này.
Mặc dù trai thẳng thường nhìn không ra các cô gái có trang điểm hay không, nhưng Tạ Hoằng Nghị vẫn có thể cảm nhận được gương mặt này hoàn toàn là mặt mộc nha .
Càng không nói đến đôi chân xinh đẹp kia.
Tạ Hoằng Ý nhịn không được chửi thề.
Có bạn gái xinh đẹp như thế, bỏ qua bao nhiêu em gái cũng xứng đáng!
Hơn nữa bạn gái sao mà dịu dàng thế? Tính tình sao tốt thế? Đối xử với Đàm Mặc tốt làm sao? Mấy giây đồng hồ ngắn ngủi, Tạ Hoằng Ý cảm thấy ê răng khi nhìn Kiều Lam và Đàm Mặc thế này.
Ngọt quá đi.
Theo bình thường mà nói, các nữ sinh xinh đẹp không phải nên lạnh lùng, tùy hứng một chút sao? Tạ Hoằng Ý nhớ đến hồi cấp 3, trong trường có cô hoa khôi nọ, nghe nói cô ấy yêu đương với một bạn nam, quả thực chẳng khác gì hầu hạ tổ tông.
Mà cô ấy còn không đẹp bằng Kiều Lam.
Cứ như vậy hâm mộ hai người họ quay về rồi rời đi, Tạ Hoằng ý thả người lên giường, buồn bã nói: "Tôi cũng muốn có bạn gái."
Muốn có bạn gái đẹp như thế.
Trong mắt Khổng Sa buồn bã, đột nhiên độc miệng bảo: "Kiếp sau đi."
Tạ Hoằng Ý: "..."
Mặc dù lão tử không đẹp bằng Đàm Mặc, nhưng tốt xấu gì cũng là anh em, cậu đừng có tổn thương lão tử thế chứ?
Tạ Hoằng ý càng buồn, nằm sấp trên giường chẳng buồn để ý Khổng Sa.
Kiều Lam ở bên kia đang giúp Đàm Mặc chọn quần áo.
Mặc dù cô đã nhiều lần dạo quanh trung tâm thương mại cùng Đàm Mặc, nhưng Kiều Lam vẫn chưa cảm thấy thích ứng được.
Đàm Măc, cái con người không có khái niệm tiền bạc này.
Kiều Lam không biết Đàm Mặc có bao nhiêu tiền, cô chỉ nhớ đại khái trong tiểu thuyết có nhắc đến mẹ Đàm Mặc để lại tài sản đủ nuôi cậu cả đời. Đàm Mặc trong tiểu thuyết đáng thương chẳng sống được mấy năm, thế là tất cả tài sản đều nhượng lại cho Trần Diệu Dương vì Tống Dao.
Vừa nghĩ đến đã thấy tức giận.
Xen lẫn sự khó chịu.
Bởi vì Tống Dao.
Mặc dù Tống Dao là người con gái rất tốt, nhưng nghĩ đến trong sách Đàm Mặc vì cô ấy mà bệnh tình trở nặng, để rồi cuối cùng tự kết liễu đời mình. Chẳng những thế, Đàm Mặc còn từng thích cô ấy.
Kiều Lam lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ vớ vẩn vứt hết ra ngoài.
Đừng nghĩ nữa.
Bây giờ Đàm Mặc đã là của cô.
Cô tiếp tục nghiêm túc giúp Đàm Mặc chọn quần áo.
Nên chọn giúp cậu ấy. Bởi vì nếu mà không chọn, thì Đàm Mặc thấy cái nào là mua cái đấy. Nhân viên cửa hàng đề cử bộ nào mà Đàm Mặc cảm thấy cũng được là chẳng thèm thử, trực tiếp đi thanh toán.
Tuy là vóc dáng bây giờ của Đàm Mặc cao như cái sào đồ biết đi, mặc cái gì cũng đẹp nhưng tiền thì không thể để phung phí thế được.
Bởi vì không cho Đàm Mặc mua hết cái này đến cái kia, Kiều Lam chỉ có thể nhặt nhạnh lỗi quần áo cậu chọn. Nhất là những bộ đắt tiền, không thích hợp mặc thường ngày.
Cái này màu không đẹp, cái kia chất lượng không tốt. Hãng này cô không biết sao mà vừa thấy đã ghét, hãng kia nghe bảo không được. Nghĩ được lý do nào là Kiều Lam dùng lý do đó, mặt mày chị gái bán hàng đứng bên cạnh xanh lè lè.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Kiều Lam cảm thấy mình đã bị giết chết n lần.
Kiều Lam hoàn toàn tin tưởng sau khi bọn họ bước ra, nhân viên bán hàng thể nào cũng sẽ bàn tán. Nói bạn trai đẹp như thế mà lại tìm cô bạn gái khó hầu hạ thế không biết. Tiền của người ta xài mà ba la ba la chọn chẳng xong.
Nhưng nói thì nói thế, sau khi đi dạo cũng mua được rất nhiều đồ.
Kiều Lam vứt hết hộp đi. Một là để dễ xách, hai là để nhẹ bớt.
Đàm Mặc hôm nay mua một đống đồ, tiền tiêu sáu con số trở lên. Đối với sinh viên đại học thì đây là một con số bình thường. Đàm Mặc vốn dĩ không dễ sống chung, Kiều Lam lo lắng sẽ có kẻ đố kị mà sinh ra tâm tư xấu với cậu. Đàm Mặc ưu tú, đẹp tra như thế mà không giấu đi thì toi. Thế nên phải giấu cái giàu của cậu lại.
Ra ngoài lúc bình minh, đến tối mới trở về. Kiều Lam xách đồ theo Đàm Mặc đến ký túc xá cậu trước, sau đó Đàm Mặc lại đưa Kiều Lam về nhà.
Tạ Hoằng Ý không hiểu.
"Em đưa tôi về rồi, tôi lại đưa em về nhà. Có gì vui sao?"
"Không vui."Khổng Sa nói: "Cho nên lão tử đừng nghĩ đến chuyện tìm bạn gái."