Dịch: An Linh
Uống nước, đối với một đứa trẻ từng không biết phân rõ thiện ác như Đàm Mặc mà nói, trò đùa dai thường xuyên giống như là cơn ác mộng vậy, đối với Đàm Mặc đã từng trải qua tai nạn xe hơi, sau khi hai chân bị tàn phế, cậu càng cảm thấy tủi nhục khi phải sống không bằng chết.
Khi còn bé, những người bạn nhỏ cùng lớp thường sẽ tỏ ra thiện ý gọi cậu cùng nhau đi học, sau đó lén lút bỏ vào cốc nước một số thứ khiến da đầu người ta tê dại, hoặc là mù tạt, hoặc một nắm đất, hoặc là một con sâu, hoặc còn có thể là một thứ gì đó kinh tởm hơn.
Cậu từng bị sặc mù tạt ho đến mức không thể dừng được gần như là ngạt thở.
Kể từ đó về sau, cậu cũng không đem cốc đến trường nữa, ở trường cũng không bao giờ uống nước dù chỉ một ngụm, đồ ăn thì chỉ nếm qua một lần.
Sau đó nữa thì hai chân bị liệt, cũng không thể đứng dậy được, cậu lại càng không dám uống nhiều hơn một ngụm nước. Bởi vì uống nước thì phải đi nhà vệ sinh, đi vệ sinh, đối với tất cả mọi người đây chỉ là một hành động thường ngày nhất, nhưng đối với Đàm Mặc mà nói đây là sự giày vò khiến cậu khó chịu đựng nổi.
Vậy nên nữ sinh đó, tại sao cô ấy chủ động nói chuyện với cậu, chủ động muốn lấy nước giúp cậu là vì điều gì?
Cậu không nghĩ được nhiều như thế, trong đầu nhất thời choáng váng, chỉ có thể nhớ tới tiếng cười khoa trương của đám bạn học đã từng không kiêng nể gì mà chế giễu cậu.
"Đàm Mặc, cùng đi vệ sinh đi."
"Đàm Mặc, người khuyết tật các cậu làm sao đi vệ sinh? Có phải cần người khác giúp đỡ không? Giúp thế nào?"
"Đàm Mặc, uống nước không, tốt cho thận đấy!"
Cuối cùng giọng nói của cô gái lúc nãy dần dần chồng lên nhau.
"Đàm Mặc, cậu muốn uống nước không, tớ tiện thể giúp cậu lấy nước."
Từ trước đến nay, Đàm Mặc chưa bao giờ kỳ vọng vào bất cứ cái gì, một giây trước nữ sinh đó còn chào buổi chiều với bạn, thì một giây sau cô ấy lại nói ra những lời nói tương tự.
Cậu không thất vọng, hoặc là cậu bị cô lập vì căn bệnh, hệ cảm xúc không tương đồng với người khác, không thể phân rõ tột cùng của cảm giác thất vọng này là như thế nào, đối với người đã từng thấy nhục nhã, phẫn nộ như cậu thì chúng không có bất kỳ sự khác biệt nào.
Cô cũng không khác gì những người đã từng chế giễu cậu.
Không, vẫn là không giống nhau, lúc trước ít nhất là cô sẽ tỏ ra thiện ý mà tiếp cận cậu.
Hơn nữa cũng rất kiên nhẫn tiếp cận nhiều lần.
Cậu cũng sẽ không mong chờ bất kỳ một câu chào buổi sáng hay buổi chiều nào.
Cậu muốn cách những người này càng xa càng tốt.
Từ sau ngày đó, Kiều Lam phát hiện thái độ của Đàm Mặc đối với cô ngày càng lạnh nhạt.
Đương nhiên Đàm Mặc luôn lạnh lùng với cô, nhưng Kiều Lam vẫn có thể tìm thấy một chút khác biệt trên khuôn mặt vô cảm luôn không đổi kia.
Có lần cô từng chào buổi chiều với cậu, Đàm Mặc tuy rằng không phản ứng với cô, nhưng cậu sẽ dừng xe lăn lại, dùng ánh mắt mà theo như lời những học sinh khác nói kia nhìn chằm chằm vào cô, sau đó cúi đầu chậm rãi lướt qua người cô.
Nhưng mà hiện tại, Kiều Lam chủ động chào hỏi một tiếng, Đàm Mặc vậy mà cũng không thèm dừng xe lăn lại.
Đàm Mặc giống như bị ngăn cách, không nghe thấy tiếng Kiều Lam, cự tuyệt rõ đến mức những học sinh khác cũng nhìn thấy.
"Cmn Kiều Lam cũng hài thật, cậu ta vậy mà chủ động chào hỏi với Đàm Mặc, kết quả là bị người ta phớt lờ."
"Không có ai muốn quan tâm cậu ta chứ sao, chỉ có thể bắt chuyện với thằng ngốc thôi."
Cả đám cười lớn, sau đó xoay đầu nhìn qua chỗ ngồi hàng cuối lớp của Đàm Mặc, cậu đang cúi đầu xem gì đó.
Chi chít toàn là chữ tiếng anh, dù thành tích anh văn của Tống Dao cao nhất cũng chưa chắc có thể đọc hiểu hết.
Đây là một cuốn tiểu thuyết rất nổi tiếng tựa là "Đồi Gió Hú".
Cậu nghĩ không ra vì lí do gì mà lại cầm quyển sách này lên lần nữa, có lẽ là vì sự "ác ý" ẩn giấu sau vỏ bọc thiện chí của Kiều Lam khiến cậu chợt nhớ đến nhân vật chính trong cuốn sách, đằng sau sự dịu dàng là một Healthcliff ngấm ngầm chịu đựng nỗi hận thù.
Kỳ thực hai người không có nhiều sự liên quan với nhau, nhưng cậu không sao nói rõ được mối liên hệ giữa cả hai.
Cậu cúi đầu xem sách, đúng lúc nhìn thấy một câu.
"Linh hồn tiến vào phần mộ, em có còn nguyện ý sống tiếp không?"
Sau khi mẹ mất, hai chân thì bị liệt, mỗi ngày cậu đều tự hỏi bản thân mình còn mong muốn sống tiếp không.
"Chỉ có sự cô độc thuộc về bản thân tôi"
Câu này nói rất đúng, cậu cái gì cũng không có, tình cảm gia đình, tình bạn, sức khỏe, nhận thức về cảm xúc, còn có tôn nghiêm, cậu hoàn toàn đều không có, từ đầu đến cuối, cậu chỉ có sự cô độc lẻ loi thuộc về mình.
Miền Bắc vào tháng 11 dần dần xua tan cái nóng, những giọt sương sớm ngưng đọng trên bãi cỏ dần bốc hơi, cùng với bầu trời có gió thu mát mẻ "hòa quyện vào nhau".
Nhưng đối với học sinh mà nói tựa hồ cũng không có gì khác biệt lắm. Nhưng cũng có một số lại vui vẻ vì cái nóng ngột ngạt rốt cuộc cũng qua đi, thời tiết không nóng, không lạnh như thế này là thích nhất.
Tiết thể dục của năm nhất còn chưa bị các giáo viên khác chiếm dụng, vẫn thuộc về học sinh. Tiết thể dục buổi chiều, sau tiết học cuối của buổi sáng, Lý Phàm bắt đầu la hét mấy câu nói buổi chiều nhớ đem theo bóng.
"Buổi chiều lớp hai cũng có tiết thể dục, vừa hay đấu một trận."
Lời này là nói với Trần Diệu Dương, Trần Diệu Dương cũng không từ chối, cậu ta từ trước giờ luôn là hotboy của trường, không những học hành xuất sắc mà trên sân bóng cũng là tâm điểm của mọi người.
Mấy nam sinh vai kề vai đi ra, vài nữ sinh cũng thu dọn đồ đạc bao gồm bạn cùng bàn với Kiều Lam, kết thành nhóm cùng đi về.
Kiều Lam vẫn ngồi nguyên tại chỗ như trước, đang cầm bút viết xoạt xoạt gì đó.
"Làm màu"
Một cô gái tóc ngắn cười mỉa mai.
"Aiz đừng nói vậy, Kiều Lam dạo này thật sự chăm chỉ, nghe nói sáng nào cũng đến rất sớm, thật đó."
"Thật cái rắm, cố ý ở ngoài đợi Trần Diệu Dương thôi, vả lại với cái đầu óc kia của cậu ta cho dù có là học thật cũng vô dụng."
"Người ta là tự mình biết mình, cậu nói cậu ấy như thế không đúng chút nào đâu."
"Ây da đây cũng không phải là không có cách nào sao, kiểu như cậu ta vừa nghèo lại vừa xấu, học thì kém, nghèo với xấu thì thôi đi, chỉ có thể khắc phục trên phương diện học hành thôi."
Mọi người cười lớn, nói xong lại chuyển đề tài.
"Các cậu nói xem Trần Diệu Dương rốt cuộc là thích kiểu con gái như thế nào?"
"Chính là kiểu như Tống Dao vậy."
"Tớ hình như nhớ lúc trước Trần Diệu Dương nói cậu ấy thích người thông minh, thành tích Tống Dao rất tốt, Trần Diệu Dương sao có thể không thích được, lại nói dáng dấp xinh đẹp như vậy, trong nhà lại có điều kiện."
"Tớ cảm thấy không phải đâu, Tống Dao rõ ràng thích Trần Diệu Dương, nhưng cậu ấy cũng không thừa nhận, hẳn là không thích rồi..."
"Quản nhiều như vậy, tiết thể dục buổi chiều cùng đi xem Trần Diệu Dương đánh bóng, hình như lớp hai buổi chiều cũng có tiết, còn có thể nhìn thấy Hách Anh nữa, các cậu buổi chiều muốn đi mua nước..."
Ý tứ đằng sau việc mua nước, mọi người cùng cười, đến đây thì tự hiểu.
Đợi đến lúc học sinh trong lớp về gần hết, Kiều Lam lúc này mới ra khỏi phòng.
Đọc sách nhiều một chút, sắp tới kì thi giữa kì rồi mà cô không quá tự tin với môn vật lí, dẫu sao trước đây cô cũng là sinh viên mỹ thuật, kiến thức vật lí cái gì cũng sớm quên hết rồi, mà vật lí quan trọng là dựa vào lí giải, hoàn toàn chỉ nhờ vào tự học thì hơi khó.
Xoay xoay cổ, quay đầu lại nhìn thoáng qua, Đàm Mặc cũng đã về rồi.
Kiều Lam tựa vào ghế, thở một hơi thật dài.
Cách lần trước đã mấy ngày, Kiều Lam rốt cuộc cũng hiểu rõ được mình nói sai cái gì.
Ngày hôm đó tổng cộng cũng chỉ nói có ba câu, hai câu nói trước đó Đàm Mặc cũng không phản ứng, chỉ sau khi hỏi cậu ấy muốn uống nước không, Đàm Mặc có chút gì đó không đúng.
Hai từ uống nước này, rốt cuộc là động chạm Đàm Mặc chỗ nào.
Thông tin trên lớp hôm qua, Kiều Lam cũng đã nhìn thấy trên mạng, cô tra thông tin về hội chứng Asperger. Đối với căn bệnh này cuối cùng cũng hiểu được đại khái.
Trong số đó, khiến Kiều Lam tra ra được chút manh mối, đối với những người mắc bệnh Asperger đặc biệt là trẻ em, rất dễ bị bắt nạt vì không hòa hợp được với những đứa trẻ khác, theo thống kê có 90% trẻ em mắc hội chứng này đều bị bạn đồng lứa ức hiếp lúc nhỏ.
Vậy thì dễ dẫn đến một kết quả, chứng vọng tưởng của người bị hại.
Bởi vì bị bắt nạt quá nhiều có thể biến chứng thành kết quả như vậy, kì thực cũng là chuyện bình thường.
Chỉ cần lời nói mang chủ ý, đều sẽ kích thích thần kinh Đàm Mặc đối với hai từ uống nước rất mẫn cảm, e là do có người dùng việc uống nước này làm tổn thương cậu ấy.
Kiều Lam cảm thấy áy náy.
Cô cũng không cố ý, nhưng làm Đàm Mặc bị tổn thương là sự thật.
Trừ lần đó ra, Kiều Lam sau mấy ngày quan sát Đàm Mặc phát hiện cậu ấy trước giờ chưa từng đem cốc đến trường, cũng chưa bao giờ rời khỏi chỗ, cho dù là đi vệ sinh.
Kiều Lam bất giác nhận ra, đi vệ sinh đối với Đàm Mặc mà nói là việc chẳng hề dễ, không những không dễ dàng e rằng còn bị đám bạn học cười nhạo.
Kiều Lam càng cảm thấy có lỗi hơn.
Đi trong khuôn viên trường, Kiều Lam nghĩ, thật sự muốn tiếp cận được Đàm Mặc, muốn Đàm Mặc đừng bài xích cô thì nhất định càng phải cẩn thận hơn. Lúc đi ngang qua siêu thị nhỏ trong trường, Kiều Lam ghé vào vốn dĩ là muốn nạp tiền lại mua thêm một cây kẹo mút.
Cô đi rất vội, cũng không nhìn thấy trong siêu thị đúng lúc có mấy bạn học đang mua nước.
Mấy nữ sinh xoay đầu liền nhìn thấy Kiều Lam đang mua kẹo, vội chào hỏi với nữ sinh đi cùng, mắt nhìn thấy Kiều Lam rời đi rồi, vài người mới lên tiếng nói chuyện.
"Tớ biết cuối cùng cậu ấy không chịu được đâu!"
Kiều Lam trước kia mỗi ngày đều mua kẹo mút lấy lòng nam sinh, lúc trước rõ ràng là cố nhịn không muốn mua cho nên mấy ngày sau bị tách ra thì lại lật đật đi mua. Không phải lại muốn đi nịnh bợ mấy người Trần Diệu Dương à, còn có thể là chuyện gì.
Vài người hăng hái hẳn lên, mua nước xong liền chạy đến lớp học. Trong phòng học, Trần Diệu Dương đang cùng mấy người khác đang nói chuyện, Tần Dương lấy quả bóng rổ mang đến cho Trần Diệu Dương luôn miệng nói quả bóng này tốt.
Mấy nữ sinh chen tới quét mắt nhìn Trần Diệu Dương rồi mới quay qua nói với Tần Dương.
"Cậu đoán xem bọn mình vừa mới nhìn thấy gì."
"Cái gì."
Tần Dương cũng không hứng thú, lực chú ý hoàn toàn đặt vào quả bóng rổ.
"Bọn mình đi siêu thị mua đồ gặp Kiều Lam"
Quả nhiên thấy Tần Dương xoay đầu qua.
"Kiều Lam mua kẹo mút đấy."
Tần Dương đem quả bóng rổ đập đập xuống đất, cũng không kiềm được cười lên
"Cậu ta cmn rốt cuộc không nhịn được mà, tôi sớm biết cậu ta là người như vậy"
Nói xong lại cười hai tiếng ngồi trên quả bóng liếc mắt nhìn Trần Diệu Dương.
"Lại nói, còn có Trần Diệu Dương ở đây."
Trần Diệu Dương liền mắng cậu ta một tiếng rồi đá quả bóng trượt lăn ra ngoài.
"Không biết nói thì ngậm miệng."
Mọi người cười ầm lên, nhất là Tần Dương cười đặc biệt to.