Dịch: Tyty
"Sau khi thi đại học tôi sẽ đưa tiền cho bà, tương lai tôi sống hay chết, giàu hay nghèo cũng không liên quan đến các người."
Bà Kiều ngẩn ra, phản ứng đầu tiên trong lòng là Kiều Lam lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Thật chẳng lẽ giống như con trai nói, trong trường có nhiều nam sinh giàu có theo đuổi Kiều Lam? Nhiều tiền đến nỗi có thể lấy được hơn mấy triệu.
Nhưng nếu đã có bạn học như vậy, tại sao lại hoãn kỳ thi tuyển sinh đại học?
Bà Kiều không hiểu.
"Ai biết cô có gạt người hay không, sau khi thi đại học nhỡ như cô được nhận vào trường đại học ở nơi khác thì tôi biết đi đâu tìm hả?"
"Bà có thể không đồng ý, ép quá không chừng mấy ngày nữa tôi đi đấy, để cho bà cả đời cũng không tìm được."
Bà Kiều nhất thời kinh sợ.
Nếu quả thật ép quá, Kiểu Lam chạy đi thì bà ta biết đi đâu mà khóc đây?
Bà Kiều đột nhiên nghĩ tới một khả năng khác.
Căn bản là bà không tin Kiều Lam dành được học bổng của trường đại học, bà chỉ luôn nghĩ Kiều Lam bám víu vào bạn học có tiền, không chừng còn nhiều hơn cả La Niên.
So sánh như thế này, bà Kiều cảm thấy không phải không chỉ có La Niên. Có lẽ sau này Kiều Lam còn tìm được một người tốt hơn, bà sẽ chờ xem sao.
Bà hài lòng trở về nhà với quyết định của mình, buổi tối còn cố ý tìm Kiều Nguyên hỏi thăm thử, người đầu tiên theo đuổi Kiều Lam là ai.
Kiều Nguyên mặc dù không biết rõ hoàn cảnh gia đình của Hách Anh nhưng Hách Anh cũng là nhân vật nổi tiếng trong trường, mọi người truyền tai qua lại nên Kiều Nguyên cũng biết không ít.
"Dù sao dáng dấp đẹp trai như vậy cũng là nhà có tiền, con còn nghe người ta nói nhà cậu ta làm bất động sản."
Bất động sản!
Vậy so với mở tiệm bán lẩu không biết giàu hơn gấp bao nhiêu lần!
Bà Kiều nghĩ thông suốt, liền gọi điện thoại cho chị Hai Kiều, bảo chị Hai Kiều nói với La Niên, để cậu ta đừng làm phiền Kiều Lam nữa.
Chị Hai Kiều sững sờ, tại sao chỉ trong chớp mắt đã thay đổi như vậy?
"Con ba tính tình nóng nảy, lỡ ép quá nó chạy mất thì làm thế nào chứ?"
Bà Kiều nói: "Với lại mẹ cảm thấy La Niên đó cũng không tốt lắm, bố mẹ chỉ mở một tiệm cơm, em gái con ở trường lại đẹp như vậy, không chừng sau này có thể gặp được một người tốt hơn."
Chị Hai Kiều bị bà Kiều làm cho tức chết.
Bà Kiều qua loa từ chối chuyện này, giống như quay đầu lại nhìn thì người giới thiệu cho La Niên là cô ta chứ không phải là bà Kiều!
Bà Kiều nào dám nói mấy lời này với La Niên, nghĩ tới nghĩ lui, chị Hai Kiều quyết định đẩy trách nhiệm này lên người Kiều Lam.
Chị Hai Kiều làm ra vẻ như có lỗi với La Niên, tức giận mắng Kiều Lam, nói Kiều Lam thế nào cũng không đồng ý, mà bọn họ không biết đã nói bao nhiêu lần rồi, người ta vẫn chính là không chịu, còn nói nếu như ép quá người chạy mất thì bọn họ cũng tìm không ra được.
La Niên mấy ngày chờ đợi tin tốt, cuối cùng lại nghe tin này, coi như có thích Kiều Lam thế nào thì bây giờ cũng là một bụng tức giận.
Sau khi lầm ba lầm bầm mắng Kiều Lam một trận nhưng cũng không thể trôi được cục tức này, hắn liền gửi tin nhắn đến bạn cùng lớp hỏi số điện thoại Kiều Lam.
Kiều Lam đổi số điện thoại cho nên số La Niên hỏi lần trước không gọi được nữa. La Niên chỉ có thể nhờ người đi hỏi lần nữa.
Kết quả vẫn không hỏi được gì.
Số điện thoại hiện tại của Kiều Lam, trừ Đàm Mặc với bác Trần thì không có ai biết cả, La Niên vốn đã tức giận, bây giờ càng muốn bùng nổ hơn.
"Được được được, trêu chọc tôi đúng không."
La Niên cầm điện thoại di động với gương mặt đầy giận dữ, không thể không cho cô ta biết mình là muốn chọc đến là chọc!
Trường THPT trực thuộc đại học từ thứ hai đến thứ sáu không cho phép người ngoài vào, coi như La Niên có tiền cũng không vào được, nên chỉ có thể chờ đến cuối tuần tiếp tục đứng ở cổng trường đợi người.
Hắn không tin Kiều Lam có thể cả đời ở trong trường mà không bước ra ngoài.
Kiều Lam đúng thật là không đi ra.
Kể từ khi quyết định phải lấy được khoản tiền kia, Kiều Lam đã học tập với cường độ cao. Mỗi ngày trừ học cũng chỉ có học, huống chi Đàm Mặc cũng không tới trường, Kiều Lam nhất thời cảm thấy thiếu đi người nói chuyện.
La Niên ngồi chờ hai ngày ở trường cuối cùng cũng không ngồi nổi nữa, hận đến nghiến răng nghiến lợi cũng không nghĩ ra được cách nào.
Chưa kịp nghĩ ra cách thì nhà La Niên đột nhiên xảy ra chuyện.
Bình thường cục quản lý thực phẩm, dược phẩm sẽ không đột nhiên bất thình lình xuống kiếm tra thế này, sau khi kiểm tra phòng bếp thì phát hiện nguyên liệu vệ sinh không đạt tiêu chuẩn.
Mỗi năm đúng là có nhiều tiệm cơm vệ sinh không đạt tiêu chuẩn, nhưng nếu không quá nghiêm trọng thì cũng chỉ đóng phạt mấy ngàn tệ rồi mấy chục ngàn nữa là xong việc.
Cho nên ban đầu La Niên nghe thấy chuyện này cũng không để trong lòng, đến khi có quyết định phạt đưa xuống thì La Niên với bố mẹ hắn ta đều ngu người.
Tiền phạt đúng là không nhiều, nhưng mà tiệm lại bị cưỡng chế ngừng bán.
Không cho mở nữa.
Đây đối với nhà họ La mà nói chính là sấm sét giữa trời quang.
Cùng lúc đó, ở chi nhánh được điều hành bởi bố La Niên với chị Hai Kiều. Dù chị Hai Kiều chưa từng kinh doanh quán rượu, nhưng từ nhỏ đã đi theo ông bà Kiều, nhìn ông bà Kiều giở thủ đoạn với những nguyên liệu không đủ tiêu chuẩn, quán chưa mở được bao lâu liền học theo dáng vẻ của ông bà Kiều, cuối cùng là bị bắt hết.
Cục quản lý thực phẩm, dược phẩm khó khăn lắm mới tìm được bốn quán của nhà La Niên có nguyên liệu không đủ tiêu chuẩn, nhưng hầu như đều là nhà hàng của chị Hai.
Chi nhánh mới vừa mở cửa được một tháng đã bị ngừng bán, hơn nữa còn bị thu hồi giấy phép kinh doanh.
Nhưng người xui xẻo nhất là bố La Niên, người đứng tên đăng ký kinh doanh chính là ông ta.
Ban đầu bố La Niên đã có thể vất vả thoát được một kiếp, nhưng chị Hai Kiều lại giở thủ đoạn kéo luôn bố La Niên xuống địa ngục.
Trên tin tức radio đọc tên hai quán ăn trực tiếp bị niêm phong, chưa đến mấy ngày tất cả mọi người đều đã biết hai quán lẩu này vệ sinh không đủ tiêu chuẩn, sử dụng nguyên liệu hết hạn và kém chất lượng.
Quán ăn bị niêm phong, mất hết uy tín, chỉ có một kết quả là phá sản.
La Niên mỗi ngày lái xe hơi nhỏ sang trọng đã nghĩ mình lên trời cao, chưa kịp thu thập Kiều Lam, gia đình đột nhiên lâm vào khủng hoảng kinh tế, nên chẳng còn tâm tình nào đoái hoài đến Kiều Lam.
La Niên mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Bố La Niên dạo này như già đi mấy tuổi, mỗi ngày đều hỏi mẹ La Niên có phải La Niên có phải ở bên ngoài chọc đến ai rồi không?
Đột nhiên kiểm tra, trừng phạt nghiêm khắc, mấy ngày sau thì trên truyền thông phát tin tức, xâu chuỗi mọi việc lại thì thật giống như đây là dự mưu.
La Niên nghĩ tới mà cả người đổ mồ hôi lạnh, mặc dù không tin lắm nhưng vẫn không nhịn được đến tìm Kiều Lam.
Người hắn đắc tội nhiều nhất chỉ có duy nhất là Kiều Lam.
Nhưng không nghĩ ra, Kiều Lam lấy đâu ra bản lĩnh lớn như vậy?
Tình cảnh nhà La Niên đang bi thảm, chị Hai Kiều bên kia lại sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
Nói đúng ra là chị Hai Kiều kéo bố La Niên xuống nước. Nếu không phải do chị hai Kiều thì sẽ không bị thu hồi giấy phép kinh doanh.
Chị hai Kiều tự mình phá không ít quán mới mở của con rể Hai của nhà họ Kiều, khiến nhà chồng mình hao tổn hơn một triệu, chưa kể còn kết thù với nhà La Niên.
Chồng chị Hai Kiều tức giận mắng chị ta cái gì cũng chẳng biết mà cứ thích giương oai diễu võ, một chữ cũng không biết là cứ cậy anh hùng ta đây, học thói hư tật xấu nhà họ Kiều, hại hắn ta ném đi hơn một triệu...
Càng nói càng tức, cuối cùng trực tiếp động thủ.
Con trai chưa đầy hai tuổi khóc la òm trời, con rể Hai nhà họ Kiều không muốn nhìn thấy chị hai Kiều nữa, đêm đó liền ở bên ngoài cả đêm không về, nhiều ngày sau cứ liên tục như vậy.
Kiều Lam không biết đã xảy ra chuyện gì, đến khi bác Trần đến đón cô mới biết nhà La Niên xảy ra chuyện gì.
Kiều Lam nhìn gương mặt Đàm Mặc, Đàm Mặc nhàn nhạt nói: "Quán cơm La Niên vệ sinh không đạt tiêu chuẩn, tin này lúc trước đã từng nhắc đến."
"Như vậy sao."
Kiều Lam không suy nghĩ nữa, La Niên xảy ra chuyện như vậy, trong lòng cô chỉ có hai chữ, đáng đời.
Đàm Mặc thay Kiều Lam xử lý sạch sẽ hết mọi thứ, thậm chí còn sắp xếp xong người chăm sóc cho Kiều Lam, sau khi chuẩn bị hết tất cả, cậu ngồi cùng với Kiều Lam trên sofa xem phim.
Lúc phim gần sắp kết thúc, Đàm Mặc đột nhiên nói: "Tớ phải rời khỏi đây một thời gian."
Ánh mắt Kiều Lam đang xem tivi ngừng lại.
Đàm Mặc đã gần 20 ngày không đi đến trường, cô cũng linh cảm được sắp có chuyện gì đó.
Giống như lời Đàm Mặc vừa nói.
Đàm Mặc phải rời khỏi đây một thời gian. Nếu là người ngoài thì sẽ cảm thấy như cậu có việc nên rời đi mấy ngày hay mười mấy ngày, nhưng Kiều Lam cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Cô ngừng hồi lâu rồi mới nói: "Bao lâu."
"Có thể nhanh"
Đàm Mặc nói, im lặng trong chốc lát rồi lại nói: "Cũng có thể rất lâu."
Nếu như bệnh viện tốt nhất không chữa khỏi chân cậu, cậu vẫn không thể đứng lên được, thì cậu sẽ rất nhanh quay về.
Còn nếu như chân cậu có cơ hội cứu vãn thì khoảng thời gian để phục hồi chức năng sẽ không ngắn, cho nên có thể rất lâu.
Đàm Mặc nghĩ không định nói cho Kiều Lam biết mình đi chữa chân, vì ngay cả chính cậu còn không biết sắp tới mình sẽ gặp cái gì.
Là hy vọng hay tuyệt vọng.
Đây không biết có phải một trận xét xử khắc nghiệt không.
Cho nên cậu không muốn nói cho Kiều Lam biết, để có thể bớt đi một phần lo lắng, mà cũng có thể bớt đi một phần thất vọng.
Không nói với Kiều Lam, nếu như không có cách nào chữa trị. Sau một chuyến trở lại, đối với Kiều Lam mà nói chỉ là một cú sốc nho nhỏ.
Nhưng là nếu như có thể chữa trị, nếu như đứng lên được.
Tim Đàm Mặc đột nhiên đập nhanh.
Nếu như có thế đứng lên, đó chính là bất ngờ vui vẻ nhất cậu dành cho Kiều Lam.
Đàm Mặc không nói, Kiều Lam cũng không hỏi, giọng nói có chút mất mác mà ngay cả bản thân cũng không phát hiện được.
"Đi đâu?."
"Nước Mỹ."
"Khi nào thì đi?"
"Qua hết năm."
Chăm sóc cậu qua hết năm.
Kiều Lam không có nhà cũng không có người thân, cô đã xem nơi này như một ngôi nhà, Đàm Mặc không nghĩ tới ngày đó mọi người đoàn tụ, chỉ còn lại một mình Kiều Lam.
Ngày đó năm mới đến, đáng lẽ nên vui vẻ ăn tết nhưng nó lại trở nên có chút phiền muộn.
Tiếng chuông gõ năm mới, Kiều Lam dụi đôi mắt chua xót, không ngăn được cơn buồn ngủ, cuối cùng không biết lúc nào đã nhắm mắt lại ngủ.
Thân thể thiếu nữ co ro dựa trên ghế sofa, hơi thở đều đặn, nhưng vẫn không về phòng.
Cô vốn định đợi Đàm Mặc để ở cùng cậu thêm một buổi tối trước khi cậu đi.
Âm thanh tivi nhỏ dần, Đàm Mặc dùng remote tắt tiếng đi, cậu nhìn gò má cô gái đang ngủ say, ánh mắt rơi vào lông mi dài nhọn của cô, môi đỏ mọng, một hồi lâu sau mới từ từ cho cô tùy ý gối lên cánh tay phải.
Nếu như cậu có thể đứng lên, cậu liền ôm cô đi vào, nhưng bây giờ thì cậu không làm được.
Đàm Mặc hít một hơi thật sâu, tay run rẩy chuyển động xe lăn, không nhịn được đến gần.
Xe lăn di chuyển trên sàn nhà, phát ra tiếng động rất nhỏ, Đàm Mặc giống như bị hù nên hơi cứng ngắc dừng lại.
Kiều Lam không tỉnh lại, vẫn ngủ an ổn.
Đàm Mặc lẳng lặng nhìn cô, trước nay chưa từng có khoảng cách như vậy, gần đến nỗi có thể nghe hơi thở của Kiều Lam, yết hầu căng cứng nhìn dáng vẻ Kiều Lam ngủ , cậu như là dùng hết sự can đảm cả đời này chậm rãi cúi người.
Môi run rẩy chỉ cách môi Kiều Lam hai ngón tay, cuối cùng dừng lại. Một hồi lâu sau, cậu cẩn thận nắm tay Kiều Lam, cúi đầu xuống, thành kính đặt môi hôn lên ngón tay lạnh băng của cô.