Dịch: An Linh
Kiều Lam nhìn La Niên nghênh ngang rời đi, trong mắt đầy u ám.
Diễn xuất lần này của La Niên và nhà họ Kiều, người trước thì cưỡng ép người sau thì lười gạt, bất kể là ai cũng làm người khác ghê tởm.
Cô vô thức xoa xoa cánh tay mà La Niên vừa bắt lấy, thật đau, chắc chắn là bị túm đến đỏ.
Nhìn thấy Đàm Mặc đột nhiên xuất hiện ở đây, ngoại trừ kinh ngạc Kiều Lam còn có chút lo lắng, quay lại định hỏi cậu sao tự dưng lại đến, cúi xuống mới nhìn thấy sắc mặt Đàm Mặc cực kỳ khó coi.
Thật không dễ dàng gì Đàm Mặc mới kiểm soát được mình dời mắt lên người Kiều Lam, thấy cô đang che lại cánh tay, hành động đi trước suy nghĩ, lúc kịp phản ứng lại đã bắt lấy cổ tay Kiều Lam.
"Hắn ta là ai?"
Kiều Lam cúi đầu nhìn bàn tay Đàm Mặc gắt gao dùng sức đang cố ấn chặt cổ tay mình, nhưng cô không rút tay mình ra.
"Là con rể mà bố mẹ tớ tìm."
Bạch Ngọc cũng bị dọa cho hết hồn, vốn dĩ đang vui vẻ muốn tìm Kiều Lam về nhà chơi, không ngờ lại đụng phải chuyện này.
Cô thực sự không nghĩ ra, đầu năm nay lại còn có người dám công khai cướp người trước cổng trường học. Bình thường Kiều Lam cũng không đề cập đến hoàn cảnh gia đình, Bạch Ngọc từ trong đôi câu vài lời cũng có thể đoán được quan hệ giữa Kiều Lam và người nhà không gần gũi, nhưng làm sao cũng không nghĩ ra được lại đến mức này.
Cái tên La Niên vừa nãy nói rất rõ ràng, hắn ta nói bố mẹ và chị của Kiều Lam xin hắn mang Kiều Lam về, đây rõ ràng là bố mẹ Kiều Lam bán con gái để lấy sính lễ, cũng chính vì vậy nên cái tên La Niên mới dám ngang ngược như thế.
Không cần mặt mũi nữa à, có còn chút nhân tính nào không vậy?
Lẽ nào sinh con gái cốt chỉ để lớn lên đổi lấy tiền xài?
Hôm nay chắc Kiều Lam không thể đến nhà cô chơi, Đàm Mặc và Kiều Lam hẳn là có chuyện muốn nói, hơn nữa tên La Niên kia vừa mới đi khỏi, Bạch Ngọc cũng không dám tùy tiện dẫn Kiều Lam đi lung tung, biết đâu cái tên La Niên này lại ở chỗ nào nhảy ra không chừng.
Vừa mới nghĩ đến La Niên, trong lòng Bạch Ngọc sau một hồi vẫn còn sợ, nhưng ngoại trừ sợ hãi vẫn là lo lắng nhiều hơn.
Lúc La Niên vừa bỏ đi còn nói Kiều Lam chờ đấy.
Kiều Lam chỉ là một học sinh, một đám người nhà nóng lòng muốn bán cậu ấy cho người khác, tên La Niên kia vừa nhìn là biết vừa có tiền vừa có thế, ai có thể giúp cậu ấy đây?
Không biết vì sao, cô vô thức quay lại nhìn Đàm Mặc bên kia.
Thật ra người thích Kiều Lam rất nhiều, trong đó cũng không thiếu người giống như Hách Anh vừa có tiền vừa có gia thế có thể giúp cậu ấy, nhưng phản ứng đầu tiên của Bạch Ngọc vẫn nghĩ đến Đàm Mặc.
Cho dù Đàm Mặc không đứng lên được, so với Hách Anh cũng quá ốm yếu nhưng Đàm Mặc lại càng khiến người khác yên tâm hơn là Hách Anh.
Bây giờ Đàm Mặc đã đến, Bạch Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm, cũng không lôi kéo Kiều Lam nhất định phải đến nhà mình, giao Kiều Lam cho Đàm Mặc rồi xoay người rời đi.
Được nửa đường, Bạch Ngọc rốt cuộc hiểu được tại sao cô nghĩ Đàm Mặc khiến người khác yên tâm, vì cô cảm thấy tình cảm Đàm Mặc dành cho Kiều Lam sâu sắc hơn nhiều so với Hách Anh.
Mặc dù Hách Anh đã từng nói thẳng mình thích Kiều Lam, còn Đàm Mặc thì chưa từng nói như vậy.
Nhưng cô cảm nhận được.
Cho đến khi Bạch Ngọc đã đi xa, lúc này Đàm Mặc mới nhìn thấy tay mình đang nắm lấy cổ tay Kiều Lam, sững sờ một lúc mới buông lỏng tay.
Dưới cơn giận còn có chút không biết làm sao, chỉ có thể hỏi cô.
"Có đau không?"
"Tớ không sao, không đau."
Kiều Lam xoa xoa cổ tay, không muốn để người khác vây xem, xoay người theo bác Trần lên xe.
Sau khi lên xe, Kiều Lam mới kể với bác Trần và Đàm Mặc những chuyện đã xảy ra hôm nay.
Tuần trước lúc Đàm Mặc đến đón Kiều Lam có gặp người chị kia của cô, Kiều Lam kể với họ chuyện của chị gái, lúc ấy bác Trần chẳng qua là cảm thấy chị gái Kiều Lam không biết xấu hổ lại đi làm người thứ ba, nhưng chưa từng nghĩ đến có thể làm đến nước này.
Nhớ kỹ lại, Kiều Lam từng nói chị gái yên ổn làm người thứ ba, nhưng người trong nhà không cho rằng là hổ thẹn mà còn lấy đó làm tự hào, giờ họ nếm được lợi ích rồi lại muốn kéo Kiều Lam xuống nước.
Đàm Mặc ngầm giấu trong tối, tay trái cậu vẫn đang bóp chặt chiếc thẻ ngân hàng, ngón tay dùng lực quá mức, chiếc thẻ run rẩy như thể một giây sau sẽ bị bẻ đôi vậy.
Nếu hôm nay cậu và bác Trần đến chậm một chút thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Nếu như cậu hạ quyết tâm từ biệt Kiều Lam, bay thẳng đến Mĩ thì sẽ phát sinh chuyện gì.
Đợi mấy tuần lễ hoặc mấy tháng sau đến lúc cậu nhịn không được muốn nhìn Kiều Lam bây giờ như thế nào, có lẽ cô đã bị đám người nhà ghê tởm đến cùng cực kia kéo xuống vũng bùn rồi.
Có lẽ bị ép thôi học, có thể sẽ bị nhốt ở nhà, ép buộc cô cùng người được gọi là con rể kia...
Một âm thanh giòn giã vang lên, Kiều Lam kinh ngạc xoay đầu lại.
"Tiếng gì vậy?"
Chiếc thẻ ngân hàng trong tay bị gãy làm hai.
Đàm Mặc dùng hết sức lực của mình áp chế cảm xúc.
"Không biết, có thể là âm thanh bên ngoài xe."
Kiều Lam "Oh" một tiếng mới quay lại hỏi cậu.
"Đàm Mặc, sao đột nhiên cậu đến trường vậy, có việc tìm tớ à?"
Có việc.
Cậu định tìm Kiều Lam nói tạm biệt.
Sắp phải đi nên cậu vẫn muốn gặp mặt một lần, sau đó tự mình nói một tiếng tạm biệt.
Nhưng mà bây giờ, đi, đi đâu, đi làm sao được?
Cậu đi rồi, Kiều Lam làm sao đây, cậu đi rồi liệu có ai bảo vệ cô, giúp đỡ cô?
Có lẽ Kiều Lam tỏ ra quá lạc quan, cô mỉm cười dường như không có chút buồn phiền, không bao giờ than phiền, giống như không có chuyện gì có thể làm khó cô cho nên mới khiến cho Đàm Mặc có một loại hiểu sai, hiểu sai rằng Kiều Lam thật ra sống rất tốt.
Nhưng thực tế, cô sống không tốt chút nào.
Gia đình như vậy, người nhà như vậy, làm sao có thể tốt đây, cô liều mạng chạy về phía trước nhưng phía sau có thật nhiều người muốn kéo cô lại.
Đàm Mặc buông lỏng tay, chiếc thẻ ngân hàng bị bẻ gập thành hai nửa rơi xuống khe hở chiếc xe, vốn định nói lời xa cách nhưng tạm thời gác lại, Đàm Mặc nói: "Tớ gọi cho cậu không được."
Kiều Lam lấy điện thoại ra nói: "Không biết La Niên lấy được số điện thoại tớ từ chỗ nào, ngày nào cũng gọi rồi nhắn tin, tớ thực sự hết cách nên rút sim ra rồi."
Ánh mắt Đàm Mặc hung hăng dằn xuống.
"Đi làm sim mới trước."
Bác Trần quay đầu xe, rẽ vào một văn phòng kinh doanh di động gần đó.
Làm sim mới xong thì quay về nhà Đàm Mặc, tất cả mọi người đều có chút yên lặng, ngay cả lúc ăn cơm Kiều Lam cũng hơi mất tập trung.
Bây giờ cô phải suy xét lại mọi việc.
Cô vốn là muốn gom góp đủ tiền, ít nhất có thể yên ổn học hết mấy năm phổ thông, nhưng người nhà họ Kiều so với tưởng tượng cô rõ ràng không có giới hạn, bọn họ lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cô, giống như sắp đem cô đi bán.
Trốn tránh cũng không có tác dụng, trừ khi trong một năm rưỡi còn lại cô không bước ra khỏi trường một bước nào, mà cho dù như vậy Kiều Lam cũng không thấy thật sự khả thi.
Tên La Niên này, hôm nay dám trực tiếp bắt người trước cổng trường học, không chắc ngày mai sẽ làm ra chuyện gì.
Nhưng không né tránh thì có thể làm gì? Chạy về cãi nhau một trận với người nhà họ Kiều, hay cắt đứt quan hệ với bọn họ?
Cắt đứt kiểu gì, tên của cô vẫn còn trên sổ hộ khẩu nhà họ Kiều, họ biết cô có thể trả tiền lại thì làm sao có thể đồng ý cắt đứt quan hệ. Vả lại Kiều Lam không dám nghĩ, nếu như mình trở về một chuyến liệu có thể trở ra nữa hay không.
Báo cảnh sát? Cô là con gái nhà họ Kiều, cảnh sát sẽ không nhúng tay.
Kiều Lam hít một hơi thật sâu, buồn bực nhắm mắt lại.
Cô thực sự hận không thể mình là trẻ mồ côi.
Trong căn phòng cách vách, bác Trần cẩn thận gõ cửa phòng Đàm Mặc, đi vào đóng cửa lại.
Đàm Mặc không thích bố mình, năm đó lúc cậu còn chưa nhớ được mọi chuyện ông Đàm đã ngoại tình với thư ký của mình. Sau khi mẹ ly hôn với bố thì mang theo cậu đi Mỹ. Đàm Mặc không có tình cảm với bố mình, nhưng vì tình cảm quá mức ít ỏi nên không sinh được thù hận gì.
Ban đầu ông Đàm có thể thuận lợi tiến vào viện kiểm sát là vì mẹ Đàm Mặc, cho dù bây giờ ông đã là phó công tố viên thường trực của viện kiểm sát và là một cán bộ cấp tỉnh, thì ông cũng không phủ nhận nếu không có sự giúp đỡ của mẹ Đàm ngay từ đầu thì cũng không có ông ngày hôm nay. Khi ông Đàm ngoại tình với thư ký của mình, mẹ Đàm cũng không suy nghĩ liền ly hôn ngay lập tức, ông thực sự cảm thấy áy náy đối với vợ trước và con trai. Đặc biệt sau khi mẹ Đàm Mặc qua đời cho nên lúc này mới nhất định đón Đàm Mặc về.
Nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi, ông Đàm muốn cố gắng hết sức đền bù cho Đàm Mặc một vài chỗ, nhưng khối tài sản mà mẹ Đàm Mặc qua đời để lại cho Đàm Mặc quá mức kinh người, ông Đàm coi như là muốn đền bù cũng không biết xuống tay từ đâu.
Hôm nay nhận được điện thoại của bác Trần, được báo là Đàm Mặc sắp đi Mĩ, ông Đàm ngoài kinh ngạc ra cũng không che giấu được sự thất vọng, cố hết sức khuyên nhủ cũng không có kết quả gì.
Nhưng không nghĩ đến tối, Đàm Mặc lại tự mình gọi tới.
Có một số việc tiêu tiền có thể xử lí được, cũng có một số việc vẫn phải cần đến chút quyền lực.
Đàm Mặc gọi điện thoại cho ông Đàm.
Tình huống của La Niên tiêu tiền có thể tra ra rõ ràng, cái này không cần phí sức.
Hoàn cảnh gia đình thực sự của La Niên đáng thương hơn nhiều so với vẻ ngoài phách lối của hắn. Chưa đầy hai tiếng, Đàm Mặc đã lấy được tất cả thông tin của La Niên và bố mẹ hắn ta, thậm chí biết được tất cả tài sản của bố mẹ La Niên.
Nhìn La Niên ương ngạnh bất trị nhưng bố lại kinh doanh một nhà hàng lẩu, quy mô không nhỏ. Bố La Niên cùng chồng chị Hai Kiều Lam có đầu tư chung một chi nhánh nhà hàng khác cho nên gần đây vẫn luôn hợp tác.
Lúc bố mẹ La Niên tuổi tác đã lớn mới có được một cậu con trai, nuông chiều quá mức nên La Niên mới có tính không sợ trời không sợ đất.
Bố Đàm có chút kinh ngạc Đàm Mặc lại có thể chủ động tìm ông, hơn nữa còn rất chính xác muốn nhằm vào những gì. Đàm Mặc không nói thẳng, chỉ bảo ông nhắc một chút với Cục quản lý thực phẩm và dược phẩm để ý nhà hàng lẩu nào đó trên đường XX.
Đàm Mặc không nói rõ, ông Đàm cũng có thể hiểu được ý cậu, muốn tìm chút rắc rối cho nhà hàng kinh doanh ăn uống quả thực rất đơn giản, bây giờ nhiều nhà hàng được gắn nhãn nguyên liệu sạch, thực chất nguyên liệu sạch thật sự không có nhiều như vậy, không ít nguyên vật liệu và gia vị bên trong bị trộn lẫn quá thời hạn sử dụng.
Nhiều lần cục quản lí thực phẩm và dược phẩm đến kiểm tra, các nhà hàng sớm nghe ngóng được tin tức cũng có thể chuẩn bị trước. Nếu kiểm tra bất ngờ và kiểm tra nghiêm ngặt toàn bộ như vậy thì một lượng lớn nhà hàng đều phải đóng cửa.
Đối với ông Đàm đó chẳng qua chỉ là một câu nói, huống chi cũng không dễ Đàm Mặc mới mở miệng ông Đàm, tất nhiên không có lí do để từ chối.
Sau khi cúp điện thoại, bác Trần nhìn hướng ra ngoài , thấp giọng nói với Đàm Mặc.
"Vậy chuyện xuất ngoại..."
Đàm Mặc nói rõ muốn giúp Kiều Lam đến cùng vậy nên sắp tới chắc chắn sẽ không xuất ngoại, hơn nữa không chừng sau này bởi vì không yên tâm về Kiều Lam mà có lẽ sẽ không rời đi nữa.
Nhưng không nghĩ đến Đàm Mặc lại nói: "Chờ xử lý mọi việc bên này xong."
"Vẫn muốn đi?"
Bác Trần ngạc nhiên.
"Đi bệnh viện phẫu thuật đặc biệt New York."
Đàm Mặc rũ mắt, đó là bệnh viện chỉnh hình tốt nhất thế giới.
Sau hôm nay Đàm Mặc mới phát hiện, mình cũng không phải là vô dụng đối với Kiều Lam, cậu vẫn có thể bảo vệ cô.
Kiều Lam cần cậu.
Bác sĩ nói có 98% cậu sẽ vĩnh viễn ngồi trên xe lăn nhưng trừ bỏ 98% này vẫn còn 2% hy vọng có thể đứng lên.
Trong lòng một khi có người muốn bảo vệ, tựa như hết thảy đều không đáng sợ như vậy.
Cho dù chỉ có 2%, nhưng cậu sẵn lòng vì 2% này dùng hết sức có thể liều mạng một lần.