Edit: Sunny
Vào ngày chủ nhật, chị cả nhà họ Kiều đến thăm bố mẹ, sau khi đã hàn huyên với mẹ Kiều được một lúc, chợt nhìn thoáng qua gian phòng của Kiều Lam, chợt thấy bây giờ căn phòng của cô gần như đã thành phòng chứa vật dụng linh tinh.
Chị cả cắn môi tới phòng bếp giúp mẹ Kiều nấu cơm, đợi đến khi cả nhà quây quần đông đủ ăn cơm mới hỏi mẹ Kiều.
"Mẹ, Lam Lam không hề liên lạc với người trong nhà hay sao?"
"Liên lạc cái gì."
Mẹ Kiều ngay lập tức cao giọng.
"Lần trước mẹ gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp của nó bảo nó gọi điện thoại về nhà, vậy mà chẳng có tức tức gì, không muốn về thì sau này đừng có về nữa, chờ đến ngày nào đó có chết đói không chịu được muốn về mẹ cũng không cho về."
Kiều Nguyên đang gặm một miếng xương sườn, ú ớ cướp lời.
"Không chết đói được đâu ạ, thi cuối kì năm lớp 10 chị ba có 5000 tệ học bổng kia mà."
Bà cụ Kiều nghe được từ mấu chốt liền gắt lên.
"Nuôi nó lớn thế này thành ra nuôi con sói vô ơn, có miếng ngon mà lại không nhớ tới người nhà."
"Đúng ạ"
Kiều Nguyên lau hai tay bóng nhẫy đồng ý hoàn toàn. Nhớ tới đại hội thể dục thể thao lần trước, chẳng qua cậu ta muốn cho Kiều Lam đi gặp một người bạn. Ai ngờ Kiều Lam lại không đi, hại cậu ta bị rất nhiều người trong lớp chê cười, lại còn phải mời một đống người ăn cơm tốn mất hai trăm tệ.
Nói đến đây Kiều Nguyên lại nhớ tới một sự kiện, cầm đũa lên hỏi mẹ Kiều.
"Mẹ, học kì này mẹ đã gặp chị ba chưa?"
"Chưa gặp."
Đã non nửa năm chưa thấy Kiều Lam nhưng thái độ của mẹ Kiều cũng không nhìn ra một chút lo lắng, dường như Kiều Lam không phải do bà sinh ra.
Ngược lại Kiều Nguyên lại có phần hưng phấn.
"Mọi người chưa gặp nhưng con đã gặp rồi, chị ấy thay đổi hoàn toàn, so với trước kia thì khác một trời một vực.
Sao lại không giống nhau được cơ chứ?
"Trở nên đẹp hơn thôi, rất xinh đẹp, suýt chút nữa thì con cũng không nhận ra được. Lúc trước bầu chọn hoa khôi của trường, người bình chọn cho chị ấy nhiều lắm. Mấy hôm trước ở trường còn có một anh chàng nhà rất có tiền tặng hoa cho chị ấy, cả trường đều biết."
Mẹ Kiều nghe đến đây rốt cuộc cũng đã có chút hứng thú.
Sau khi ăn cơm xong Kiều Nguyên cầm điện thoại của mẹ Kiều tìm kiếm trang web của trường trung học, tìm được những bức ảnh hot của Kiều Lam trong đại hội thể dục thể thao.
"Mẹ nhìn này, nhìn này suýt chút nữa thì con nhận không ra."
******
Một tuần mới đã đến, Kiều Lam và Đàm Mặc đổi chỗ ngồi, đổi đến vị trí phía trước Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc và một cậu nam sinh khác ngồi cùng bàn với nhau. Hai người cùng học chung lớp năm lớp 10, nghe nói còn là bạn bè tốt, tính cách tùy tiện giống nhau, cùng với Bạch Ngọc rất giống một đôi huynh đệ.
Hai người như hai thằng dở hơi, dùng giọng điệu khoa trương hoan nghênh "học thần" đã đến. Kiều Lam cầm lấy cánh tay cậu nhắc nhở.
"Cười một cái nào."
Cậu thiếu niên hơi sững sờ, ngũ quan tinh tế mà lạnh lùng kinh ngạc trong giây lát sau đó cũng nở một nụ cười
Hai người ngồi đằng sau chưa từng tận mắt chứng kiến Đàm Mặc lộ ra vẻ mặt nào khác, lại càng không biết đến vẻ tươi cười đẹp mắt đến như vậy. Bạch Ngọc khoa trương túm lấy Kiều Lam.
"Đẹp muốn chết!"
Đàm Mặc cho tới bây giờ chưa từng bắt gặp cử chỉ thân mật thái quá như vậy, trong nhất thời không biết nên có phản ứng gì. Kiều Lam ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng nói: "Đã nói từ lâu với cậu là lúc cậu cười nhìn rất đẹp trai, hiện giờ không lừa cậu nhé."
Đàm Mặc quay đầu lại nhìn cô, trong giây lát dưới đáy mắt ánh lên sự vui vẻ.
Có thể dáng vẻ tươi cười của Đàm Mặc với người khác không giống nhau, sẽ không ở thời điểm thấy vui vẻ mà tỏa ra nụ cười xuất phát từ nội tâm, mà là trong thời gian ngắn ngủi nhanh chóng phân tích sau đó cảm nhận giờ phút đó nên cười thì cười mà thôi.
Cho nên ngay cả với Kiều Lam, cô cũng không thể hiểu được đằng sau dáng vẻ tươi cười của Đàm Mặc ẩn giấu điều gì.
Không biết được rằng liệu Đàm Mặc hiện giờ thường xuyên liếc nhìn cô, nói chuyện nhiều hơn với cô, đều là bởi vì hai câu nói tra tấn trong lòng khiến cậu đau khổ vùng vẫy.
Mày làm sao xứng, mày sao lại dám.
Hiện giờ cậu chỉ có một mình, tay dừng rất lâu trên chiếc điện thoại di động rồi mới chậm chạp tìm kiếm ba từ "người tàn tật"
Thừa nhận mình là một kẻ tàn tật, cơ thể khiếm khuyết, tinh thần cũng què quặt nhưng tôi lại thích một người.
Sau khi nhập vào ba chữ "người tàn tật" một cách khó khăn, lại cẩn thận từng chút một nhập vào chữ "thích", sau đó bấm nút tìm kiếm. Nhưng chỉ mới nhìn thoáng qua vết thương trong tim Đàm Mặc đang chảy máu dầm dề trong nháy mắt lại bị đâm thêm một dao.
Phía dưới tựa đề lớn viết rất rõ ràng "Tôi thích một người, nhưng vì là người tàn tật nên tới giờ cũng không thể có được tình yêu của **".
Đàm Mặc đột nhiên nhắm mắt lại, ném điện thoại trên mặt bàn, tựa vào ghế xe lăn một lúc lâu, cuối cùng lại cầm điện thoại lên.
Cậu muốn tìm trong số những bình luận của mọi người một tiếng nói đi ngược lại, nhưng cậu mất một tiếng đồng hồ xem hết toàn bộ những câu trả lời vẫn không tìm được lí do phản bác lại.
Cậu đã xem rất nhiều nhưng không có lấy một người tàn tật có kết cục viên mãn với người bình thường. Dù cho những người đó ngay từ ban đầu không bị người nhà phản đối, kiên trì ở bên cạnh người bạn đời nhưng năm tháng qua đi cuối cùng cũng rơi vào bi kịch.
Giống như một cô gái đã kể rằng, cô ấy từng có một người bạn trai bị khiếm thị, cô yêu anh ta rất nhiều. Cô ấy từng vì anh ta mà cắt đứt toàn bộ quan hệ với gia đình. Cô nghĩ rằng tình yêu này nhất định sẽ mãi mãi bền lâu.
Thế nhưng về sau, cô ấy chỉ chống đỡ được có ba năm.
Quá cực khổ, cô ấy nói. Có đôi khi ở thời điểm không thể chịu đựng nổi, cô sẽ một lần tự hỏi mình tại sao lại muốn mệt mỏi như vậy, tại sao không thể cùng một người lành lặn trải qua cuộc sống bình thường.
Cô cũng đã từng là một người bình thường.
Rất nhiều người đã tỏ vẻ nghi ngờ từ lúc mới bắt đầu, không biết người tàn tật có nên yêu đương với người bình thường hay không, năm tháng đi qua, sức khỏe càng ngày càng kém đi, hàng ngàn áp lực kéo đến cùng lúc, người tàn tật có thể chống đỡ giống như người bình thường được hay không, cho nàng một tương lai tốt đẹp hay chỉ là một đáp án khiến người ta phải thất vọng.
Đàm Mặc vội vàng nôn nóng muốn tìm thấy trường hợp nào đó được hạnh phúc, muốn tìm một bình luận nào đó khiến cậu vẫn còn hi vọng với hai từ hạnh phúc. Cuối cùng cũng có người nói rằng họ đã tìm được tình yêu nhưng khi xem xong Đàm Mặc lại cảm thấy càng thêm tuyệt vọng.
Có người nói cô ấy đã từng gặp một người thanh niên rất đẹp trai tốt bụng, anh ta bị câm nhưng anh ấy rất xuất sắc. Nhiều năm sau anh ta kết hôn, vợ của anh ta là một người rất xinh đẹp nhưng cũng là cô gái cùng chung hoàn cảnh không thể nói được
Có người dùng cách đơn giản nhất nhưng tàn nhẫn nhất nói rằng, rồng không thể phối với tôm, bản thân khuyết khiếm thì hãy vì mình cũng coi như là vì người khác, tìm một người có hoàn cảnh giống mình, hạ thấp tiêu chuẩn, cần gì phải hi vọng xa vời.
Đúng vậy, bọn họ định nghĩa từ này là hi vọng xa vời.
Có những khoảng khắc như vậy, Đàm Mặc nghĩ nếu như cậu thật sự tiếp nhận vật lý trị liệu, có thể đứng dậy một lần nữa, nhưng khi tỉnh táo lại mới hiểu ra rằng tất cả đều chỉ là lừa mình dối người.
Có những người khuyết tật về thể chất nhưng lại có những người khuyết tật về tinh thần. Nhưng so với khuyết tật về thể chất thì khuyết tật về tinh thần thật sự đáng sợ hơn.
Cho dù cậu đứng lên được nhìn giống người bình thường, nhưng cậu hiểu rõ hơn ai hết một tâm hồn khuyết khiếm không chọn vẹn đáng sợ đến mức nào.
Cho dù cậu có thể đứng lên được giống như người bình thường, nhưng cậu hiểu rõ hơn bất cứ ai hết trong tâm hồn mình khuyết thiếu đáng sợ đến mức nào.
Đàm Mặc đột nhiên hiểu được ý nghĩa của câu thơ mà cậu đã từng đọc.
Tôi không thể nhìn thấy ánh mặt trời
Vì bóng tối là nơi đã sinh tôi
Nó thắp sáng một vùng đất hoang mới
Nơi hoang dã của riêng tôi được tạo ra.
Khi cuộc đời xuất hiện vị cứu tinh, cô mang đến cho cậu ánh sáng ấm áp. Bởi vì đã được trông thấy ánh mặt trời tươi đẹp, từ nay về sau không có cách nào có thể cô độc trong bóng tối. Nhưng ánh mặt trời cũng không có cách nào cứu hắn từ trong bóng tối ra, ngược lại còn khiến cho cậu muốn mà không được, tất cả trở thành hy vọng xa vời.
Buổi chiều thứ tư có hai tiết Ngữ văn. Giáo viên Ngữ văn mở một bộ phim điện ảnh kinh điển cho mọi người xem "Người kéo Edward"
Yêu cầu phải xem một cách nghiêm túc, sau khi xem xong còn phải nộp một bài viết cảm nghĩ cho cô.
Trong một lâu đài cổ, nhà khoa học đã chế tạo ra người máy Edward, trong lễ giáng sinh, nhà khoa học đang chuẩn bị quà giáng sinh cho Edward là một đôi tay của người thường, không may lại ngã xuống đất mà tử vong. Bởi vậy Edward không có đôi tay giống người bình thường mà là chiéc kéo sắc bén.
Sau đó cậu được bà Peg đưa về nhà, ở đây cậu đã có tình cảm với Kim nhưng dưới sự chỉ trích của toàn bộ thị trấn, một lần nữa Edward lại quay về lâu đài cổ.
Edward là một quái vật, tình cảm đối với Kim hoàn toàn xuất phát từ nội tâm, không phải từ danh lợi, tất cả đều là những toan tính của người khác. Cậu ta có thể vì Kim đi là đầu bếp, dùng cây kéo làm ra những món ăn cho người khác ăn, chịu đựng những lười dèm pha của hàng xóm, thậm chí vì cô mà đánh mất cả lương tri của bản thân, giấu diếm sự thật đi trộm cắp.
Kim hỏi cậu vì sao lại chấp nhận như vậy.
Edward nói "bởi vì em muốn tôi đi."
Bộ phim này là bộ phim kinh điển của thế giới, kết cục vô cùng tiếc nuối "anh cầm kéo nên không thể ôm em nhưng buông kéo xuống thì lại không thể bảo vệ em" lời thoại cảm động như vậy khiến cho nữ sinh trong lơp đều rơi nước mắt. Các cô gái ai cũng phải đau lòng vì Edward, bảo vệ người yêu lại bị hiểu nhầm, cảm giác bất lực mà chỉ có thể ra sức chạy trốn.
Ngày đó sau khi phát biểu cảm nghĩ được nộp lên, đa phần mọi người đều đồng quan điểm với nhau, phê phán tình cảm con người với con người, phê phán xã hội lạnh lùng.
Giáo viên Ngữ văn ở trên lớp lựa ra bài phân tích xuất sắc nhất chiếu lên cho mọi người xem, có người viết.
"Yêu không phải ở cùng nhau mới là kết cục tốt đẹp nhất, mặc dù biệt ly là vô cùng đau khổ bởi vì mỗi người mỗi ngả. Sau này nhớ lại, có lẽ sẽ rất hạnh phúc bởi vì anh vẫn luôn nhớ tới em, mãi mãi nhớ tới dáng vẻ thời thanh xuân xinh đẹp nhất của em."
Edward sẽ mãi mãi nhớ đến dáng vẻ xinh đẹp nhất của Kim, có thể phải rất lâu nữa Đàm Mặc mới có thể hiểu được.
Cậu không nói với những người khác, khi xem đến những thước phim nhựa cuối cùng. Edward một mình trở lại lâu đài cổ, Kim có cuộc sống riêng của mình kết hôn và sinh con. Lúc này Đàm Mặc cảm thấy nếu như cậu là Edward, có thể cậu sẽ lựa chọn đi tìm cái chết.
Tình yêu trong thế giới của cậu, cho tới giờ chỉ có hai đáp án, hoặc là 100% hoặc là bằng không.
Thầy cô cũng không yêu cầu Đàm Mặc phải nộp bài. Thế nhưng lần này Đàm Mặc thực sự đã viết cảm nghĩ sau khi xem xong phim, chỉ là không nộp cho giáo viên mà thôi. Cậu nhìn thấy các bạn học phê phán xã hội, rồi lại nhớ lại mình ghi ở đây là cảm giác của ngày sau khi xem xong, nội tâm chợt thấy cảm động và đồng cảm với Edward.
Tất cả mọi người đều nói đây là một xã hội lạnh lùng, nhưng Đàm Mặc lại viết đây là bởi vì kẻ lạc loài thì không có chỗ dung thân.
Dường như Edward có chung hoàn cảnh với cậu.
Edward có một đôi tay bằng kéo khác người, cậu thì có đôi chân không cách nào đứng dậy được, cùng với việc không thể nào lý giải nổi tình cảm trong đầu mình.
Edward cũng đã từng vì đôi tay bằng kéo này mà được hoan nghênh. Bởi vì sau khi yêu nữ chính cũng chính đôi tay này lại bị mọi người hoài nghi bài xích. Cậu bởi vì có chỉ số thông minh vượt hẳn người bình thường nên được mọi người ngưỡng mộ, nhưng nếu như bọn họ biết được cậu cũng thích một cô gái ưu tú tài giỏi. Có lẽ tất cả mọi người cũng sẽ giống như Hạng Tiểu Hàn cảm thấy quái dị lẫn buồn nôn.
Đôi tay bằng kéo của Edward chỉ là một biểu tượng, nó tượng chưng cho sự lạc loài, không hợp nhau, cậu không thể thực sự coi đó là một cái kéo, mà cái kéo đó tượng chưng cho sự tách biệt, nghèo khó, tàn tật... khiến cho người bình thường thật khó để chấp nhận.
Một ngày nào đó nhiều năm sau, cậu và Kiều Lam cũng sẽ giống như Edward trong phim, một người cô độc cả đời, môt người có cuộc sống riêng của mình.
Đàm Mặc nhắm mắt lại rất lâu không nói câu nào, cứ như vậy không biết đã qua bao lâu. Đàm Mặc đem vở bài tập xé làm đôi ném vào thùng rác, hai tay run rẩy, dùng hết sức lực đem toàn bộ tâm tình đè nén xuống.