Edit: Lan Huyên
Kiều Lam biết hiện tại Đàm Mặc rất dựa dẫm vào cô, nhưng khi nghe lời bác Trần nói thì cảm thấy có chút quái quái, Kiều Lam quyết định không nghĩ nhiều về nó nữa.
Bác Trần thẳng thắn thừa nhận là có ý muốn giúp cô, nhưng ông cũng cần sự giúp đỡ của Kiều Lam. Kiều Lam cảm thấy, bản thân đã bị thuyết phục rồi.
Kiều Lam vừa đi lên lầu thu dọn đồ đạc, vừa than thở nghỉ ngợi. Cô được bao ăn bao ở, có đồ ăn ngon, có phòng ở tiện nghi, sao có thể không đi.
Ai, bản thân mình thật là quá thực dụng rồi.
Đồ vật của Kiều Lam không nhiều lắm, thu dọn một chút quần áo và sách vở liền nhanh chóng đi xuống dưới. Chờ tới lúc lên xe thì tùy tiện tám chuyện với bác Trần.
Có vài lời khi bác Trần ở cùng Đàm Mặc sẽ không nói ra, nhưng hiện tại Đàm Mặc không có mặt, bác Trần bá chẳng có gì phải kiêng kị hỏi tình trạng thật sự của gia đình Kiều Lam.
Bác Trần hỏi cô, cô không về nhà liệu cha mẹ có sốt ruột hay không, Kiều Lam cũng không cần thiết phải dối gạt điều gì, đứng góc độ của người xem kể về một đống người cực phẩm ở nhà họ Kiều cùng một đống việc cực phẩm, Kiều Lam cảm thấy tính cách của cô đã rất tốt rồi.
Bác Trần thông qua kính chiếu hậu nhìn biểu cảm thản nhiên của cô gái, thầm nghĩ đứa nhỏ này trưởng thành hơn nhiều so với những thiếu nữ cùng lứa.
Đàm Mặc bởi vì bị bệnh nên rất khó giao tiếp với bạn bè cùng lứa tuổi. Lúc trước bác Trần nghĩ, nếu có một ngày Đàm Mặc có quan hệ tốt với một ai đó, thì người bạn kia hẳn sẽ lớn hơn Đàm Mặc một chút hoặc là bạn cùng lứa tuổi, cũng sẽ trưởng thành hơn những người bằng tuổi khác. Bởi vì người như vậy mới có nhiều kiên nhẫn để có thể bao dung tính tình Đàm Mặc, không hề cảm thấy phiền hà khi gạt bỏ sự lạnh nhạt của Đàm Mặc, từ đó mà chậm rãi hiểu rõ cậu.
Bác Trần nhìn Đàm Mặc từ nhỏ đến lớn, mấy năm đầu lạnh nhạt xa cách rồi chầm chậm thay đổi cho đến hiện tại, không ai có thể biết được sự vui mừng trong lòng bác Trần. Tuy rằng gương mặt Đàm Mặc vẫn vô cảm, nhưng cậu cũng chậm rãi hiểu được sự chủ động, hiểu được quan tâm người khác là như thế nào. Tâm trạng Đàm Mặc cũng phong phú hơn, biết tức giận, biết thất vọng, thậm chí còn biết ủy khuất, ông đều cảm nhận được từng chút từng chút một.
Trong mắt thiếu niên vĩnh viễn chỉ có thế giới trắng và đen, một lần nữa chậm rãi có nhiều thêm màu sắc mới. Tuy rằng chậm, nhưng ông vô cùng vui mừng với tốc độ này.
Bác Trần biết Đàm Mặc có thể gặp được một người như vậy rất khó khăn, cho nên ông mới vắt óc nghĩ cách giữ chặt mọi cơ hội có thể làm Đàm Mặc và Kiều Lam thân thiết với nhau, càng gần nhau hơn. Ví dụ như phen nói chuyện của hôm nay, ví dụ như ông cố ý đánh tiếng với trưởng khối, hy vọng có thể phân Kiều Lam và Đàm Mặc vào cùng một lớp.
May mà đứa nhỏ Kiều Lam này thành tích học tập vô cùng tốt, nếu không hơi khó làm.
Đàm Mặc thật ra không có thích mấy đối với kỳ nghỉ hè sắp đến. Tuy rằng hiện tại cậu đã có số điện thoại của Kiều Lam, có thể liên hệ với cô, nhưng cô ấy cũng đã nói có thời gian sẽ tới tìm cậu. Còn muốn mời cậu ra ngoài ăn gì đó.
Nhưng Kiều Lam không có nói thời gian cụ thể, dù có nói thời gian, cũng chỉ có một hai lần.
Nghỉ hè dài như vậy, kỳ nghỉ phải gần hai tháng thì một lần hai lần thật sự là ít đến đáng thương.
Tại sao nghỉ hè không ở trường, sao không giống kỳ nghỉ đông, cho nghỉ hè nghỉ ngắn thôi.
Một lần nữa Đàm Mặc lấy một quyển sách ra khỏi kệ. Lúc này mới loại bỏ mọi ý nghĩ lung tung ra khỏi đầu, trong nháy mắt chỉ còn lại những chữ viết trong sách mà bạn cùng lứa không thể hiểu được.
Chờ đến khi Đàm Mạc nhập tâm vào cái gì đó thì rất khó có loại động tĩnh nào quấy rầy đến cậu. Sau khi cậu chuyên tâm đọc xong nội dung chính cậu muốn biết xong thì cảm thấy hơi khát nước. Lúc này mới mở cửa phòng ra, chuẩn bị xuống phòng bếp uống miếng nước.
Sau đó cậu nhìn thấy một người ở trong nhà, làm cậu ngây ngốc hơn nữa ngày trời.
Kiều Lam ngồi trên sô pha trước bàn trà, trong tay cũng cầm một quyển sách, chính là quyển Lịch Sử Thế Giới mà Đàm Mặc đưa cho Kiều Lam. Lúc cô vừa vào cửa thì không nghe thấy động tĩnh bên trong phòng Đàm Mặc, bác Trần mới nói cho cô biết là Đàm Mặc đang xem sách cho nên Kiều Lam không đi vào làm phiền cậu.
Kiều Lam cười cười nhìn Đàm Mặc đang ngây ngốc, chỉ chỉ cam ngọt trên bàn đã cắt xong.
"Cậu xem xong rồi à? Nghỉ ngơi chốc lát rồi ăn một chút gì không?"
Đàm Mặc chưa kịp phản ứng lại, cho đến khi bác Trần từ phòng mình đi ra, giải thích đơn giản với Đàm Mặc một chút. Đàm Mặc nghe xong quay đầu nói với Kiều Lam.
"Không cần chăm sóc tớ."
"Hử?"
Kiều Lam ngẩng đầu.
"Lúc dì Trần không có ở đây, cậu ở đây đã là tốt rồi."
Cô ở lại đây là tốt rồi, không cần phải chăm sóc cậu, cũng không cần làm cái gì. Đàm Mặc cảm thấy Kiều Lam có thể tới đã là rất tốt và vô cùng tốt.
Bác Trần nhìn bộ dáng thành thành thật thật của Đàm Mặc, vui vẻ hơn nửa ngày. Ông đã đoán ra được dỗ dành Kiều Lam về nhà tuyệt đối là chuyện tốt mà.
Từ lúc bắt đầu, vẻ mặt Đàm Mặc không vui, đến đột nhiên ngây ngốc, rồi cả người bất giác vui vẻ, nhưng theo đó còn có sự khẩn trương không áp chế được. Tuy rằng mặt cậu vẫn vô cảm, nhưng Kiều Lam lại thấy rằng Đàm Mặc đang khẩn trương, còn làm hành động vẽ vòng lên mâm giống ngày thường nữa.
Cơm chiều của Đàm Mặc là do chuyên gia dinh dưỡng phụ trách, cứ đúng giờ là giao đến. Bình thường đều do dì Trần dựa theo bảng dinh dưỡng của chuyên gia đưa rồi làm cơm, nhưng bây giờ dì Trần không ở đây nên đổi thành các chuyên gia giao luôn thức ăn đã chế biến đến cho cậu.
Mặc dù trước kia Kiều Lam từng làm việc ở rất nhiều nơi, kinh nghiệm sống rất phong phú, nhưng bởi vì từ nhỏ không có một gia đình hoàn chỉnh, nên cô không rành mấy về chuyện bếp núc cho lắm. Chỉ có đồ ngọt và cà phê còn tàm tạm, hai món đó là cô học được khi đi làm thêm ở tiệm cà phê trong một thời gian dài. Khoảng thời gian học đại học, cô làm thêm ở quán cà phê gần trường học. Mặc dù cửa tiệm không lớn nhưng nó có nét đặc sắc riêng. Bà chủ nơi đó là đàn chị của Kiều Lam, lúc rảnh rỗi chị ấy thường dạy cô làm bánh ngọt.
Kiều Lam xuống phòng bếp dạo một vòng, cô đoán dì Trần chắc hẳn là một người cực kỳ thích nghiên cứu công thức các món ăn cho nên trong phòng bếp có đủ các loại dụng cụ bếp, còn nguyên liệu tươi trong tủ lạnh thì mỗi ngày đều sẽ có người giao lại.
Nhìn nhìn, Kiều Lam nảy sinh một ý nghĩ.
Đàm Mặc rất thích đồ ngọt, đây là đều mà cô phát hiện ra sau hai tháng ngồi chùng với cậu.
Thiếu niên bề ngoài thì lạnh như băng, nhưng thật ra là một người mê đồ ngọt. Độ tương phản có lẽ rất lớn, nhưng mà rất đáng yêu nha.
Kiều Lam cầm di động, dựa vào ký ức tìm tòi các món bánh ngọt đã từng làm. Cuối cùng cũng tìm được mấy món bánh ngọt không tệ. Bởi vì lâu rồi cô không làm bánh, nên các bước làm bánh đa phần cô đã quên hết rồi. Tìm xong thì lưu lại.
Chờ có cơ hội sẽ thử một lần.
Không ngờ tới cơ hội đến nhanh như vậy.
Quê dì Trần cách đây không xa, đi xe chắc khoảng 3 tiếng. Lúc trước bác Trần nói trong nhà dì Trần có chút việc, nhưng không nói cụ thể là việc gì. Kết quả qua mấy ngày, bác Trần nói với Kiều Lam rằng ông cũng cần đi một chuyến, nay đi mai về, phiền Kiều Lam chăm sóc Đàm Mặc một ngày.
Kiều Lam ở nhà Đàm Mặc vài ngày nên đã quan sát cuộc sống hằng ngày cậu, thì thấy Đàm Mặc rất tự lập trong sinh hoạt thường ngày.
Ngoại trừ việc cậu không thể lấy sách được trên giá sách thì những chuyện Đàm Mặc có thể làm thì gần như cậu ấy đều tự hoàn thành cả, tắm rửa, ngủ, thay quần áo, v.v... Nhưng bác Trần vẫn dặn dò Kiều Lam, những thứ không được ăn hoặc không được ăn nhiều, rồi ví như trước khi ngủ phải kiểm tra cửa phòng ngủ của Đàm Mặc vì cậu ấy không chịu được gió đêm và lúc ngủ không thể có ánh đèn.
Kiều Lam cầm cuốn sổ nhỏ cẩn thận ghi chú lại. Đàm Mặc ngồi trong phòng nhìn thấy bác Trần đang nói chuyện cùng Kiều Lam, cậu lại bắt đầu khẩn trương dùng bút vẽ vòng vòng lên sách.
Mặc dù cậu đã ngồi cùng bàn với Kiều Lam gần nửa năm, nhưng mà Kiều Lam ở nhà của cậu vẫn khiến Đàm Mặc căng thẳng. Bởi vì dạo gần đây Kiều Lam vẫn luôn ở đây nên Đàm Mặc không còn căng thẳng như lúc đầu nữa, nhưng mà hiện tại bác Trần phải rời khỏi, nói cách khác chỉ còn hai người họ, Đàm Mặc lại bắt đầu khẩn trương.
Bác Trần nói xong thì cười cười, thật ra ông cũng cần lo lắng, Đàm Mặc không phải trẻ con mà người lớn không thể rời mắt được. Trước kia ông Đàm cũng thường xuyên để Đàm Mặc sống một mình, ông muốn mượn cơ hội này nói cho Kiều Lam biết một vài chuyện.
Chờ qua giữa trưa bác Trần nghỉ ngơi một lát, liền mở cửa rời đi. Vào buổi chiều, Kiều Lam nhìn thoáng qua căn phòng yên lặng của Đàm Mặc vẫn chưa có động tĩnh gì. Cô lấy cuốn sổ ghi chú ra tìm kiếm mục thức ăn Đàm Mặc không thể ăn, cô suy nghĩ một chút rồi đứng dậy đi vào phòng bếp.
Căn phòng không lớn, rộng khoảng 145m2 nhưng lại rất yên tĩnh. Đàm Mặc ngồi trong phòng có thể nghe thấy tiếng Kiều Lam kéo tủ lạnh ra, có thể đoán được cô ấy đang tìm gì đó.
Đàm Mặc nhìn chằm chằm cuốn sách trước mắt một lúc rồi điều khiển xe lăn từ trong phòng đi ra ngoài.
Chậm rãi đi vào phòng bếp, Đàm Mặc thấy Kiều Lam mặc tạp dề dì Trần hay mặc thường ngày, cầm di động tìm gì đó. Kiều Lam vừa xoay đầu, thì nhìn thấy Đàm Mặc.
"Tớ làm ồn tới cậu ư?"
Kiều Lam buông di động trong tay xuống.
"Tớ còn tưởng tiếng động đã nhỏ đi rồi."
"Không có".
Đàm Mặc nhìn chằm chằm cái tạp dề Kiều Lam mặc trên người. Mỗi ngày dì Trần đều mặc, Đàm Mặc trước nay chưa từng chú ý tới, nhưng hiện tại Kiều Lam mặc lên người khiến Đàm Mặc có chút không rời mắt được. Trong lòng lại nảy lên chút cảm xúc giống lúc trước, một loại cảm giác thân mật không thể diễn tả bằng lời.
"Cậu ở"
Đàm Mặc rốt cuộc cũng dời tầm mắt lên các đồ vật khác.
"Nấu cơm sao?"
"Tớ không biết nấu cơm"
Kiều Lam cười cười.
"Tớ chỉ muốn thử làm bánh ngọt thôi. Đàm Mặc, cậu có thích bánh pudding hay không, tớ làm pudding cũng không tệ lắm."
Đàm Mặc đẩy xe lăn tiến vào, tầm mắt dừng tại nguyên liệu nấu ăn trên bàn, thấp giọng nói: "Thích."
Thích là tốt, hứng thú của Kiều Lam dâng cao.
Một ít loại bánh ngọt yêu cầu độ khó cao cô gần như quên sạch, nên không dám bêu xấu, chỉ có thể làm một ít loại bánh đơn giản. Lúc trước cô giúp đàn chị làm bánh pudding trứng gà, mấy người khách tới tiệm cà phê rất thích.
Đun sôi nước nóng rồi thêm đường, nhẹ nhàng đảo đều làm nước đường. Sau đó cô cho thêm trứng và sữa tươi vào nước đường rồi khuấy đều lên.
Đàm Mặc ngồi trên xe lăn nghiêm túc nhìn Kiều Lam xử lý nguyên liệu nấu ăn, nhìn cô ấy đổ một ly đường trắng vào nước sôi, sau đó vẫn luôn nấu, trong bếp dần dần tràn ra vị ngọt caramel.
Kiều Lam thấy Đàm Mặc có hứng thú, vì thế lấy khuôn bày ra bàn, cô cẩn thẩn múc caramel đổ ra từng khuôn hình rồi đổ thêm hỗn hợp trứng sữa đường ban nãy vào khuôn. Cô đặt tất cả chúng vào khay nướng, chế thêm chút nước rồi cho vào lò nướng.
"Chờ mười lăm phút là được, trong thời gian chờ đợi tụi mình nhào vài thanh bánh mochi dừa xoài đi."
Đây là một loại bánh gạo nếp, mềm mềm, ngọt ngọt, dinh dính. Kiều Lam thật sự rất thích món này.
Đàm Mặc nhìn những ngón tay thon dài của cô ấy, động tác thuần thục trộn bột gạo nếp và nước thành cục bột. Đàm Mặc di chuyển tầm mắt từ ngón tay Kiều Lam cho đến khi dừng trên gương mặt cô ấy.
Bạn cùng bàn của cậu thật tài giỏi.
Rõ ràng tuổi không khác cậu, nhưng mà lợi hại như thế.
Đầu ngón tay Kiều Lam dính bột nếp, không cẩn thận quẹt qua mặt. Đàm Mặc nhìn chằm chằm bột nếp màu trắng trên mặt Kiều Lam, đột nhiên cậu muốn vươn tay lau sạch nó.
Kiều Lam làm xong mấy phần bánh ngọt nhỏ, lại bỏ thêm một phần hoa quả tươi lên, tất cả đều chọn loại trái cậy Đàm Mặc thích.
Đàm Mặc rất thích bánh mochi dừa xoài, nhưng Kiều Lam không dám để Đàm Mặc ăn quá nhiều. Vì đây là gạo nếp, ăn nhiều sẽ khiến dạ dày khó chịu.
Sau bữa cơm chiều bác Trần gọi điện thoại tới, hỏi hai người vẫn ổn chứ. Kiều Lam nói với bác Trần là Đàm Mặc đã đi tắm, lúc này bác Trần mới yên tâm. Sau khi cúp điện thoại thì Đàm Mặc cũng tắm rửa xong, cậu thiếu niên đã thay một bộ đồ khác rồi đẩy xe lăn đi ra. Không biết là bởi vì thiếu niên mới tắm xong hay do Kiều Lam bị ảo giác, mà cô cảm thấy sắc mặt Đàm Mặc trắng hơn ngày thường một ít.
Kiều Lam có chút không yên tâm, vội hỏi Đàm Mặc có nơi nào không thoải mái hay không. Cô lại nhớ tới mấy món vừa ăn buổi chiều.
"Dạ dày bị đau sao?"
"Không phải"
Đàm Mặc không có gội đầu, nên tóc vẫn còn mềm mại, nhìn bề ngoài cậu ấy thật ngoan ngoãn .
"Không có chỗ nào không thoải mái."
Kiều Lam cau mày nhìn Đàm Mặc, khẽ nhướn lên.
Đàm Mặc có thói quen khi nói chuyện thường nhìn mắt đối phương, nhưng hiện tại không hề nhìn cô. Ngay lúc này, Kiều Lam nhớ tới lần trước chuyện Đàm Mặc lừa cô không thi môn Ngữ văn là bởi vì cơ thể không thoải mái.
Trong lòng Kiều Lam cảm thấy hơi lo lắng, nhưng Đàm Mặc nói không có việc gì, vẫn như bình thường chúc Kiều Lam ngủ ngon, rồi xoay người trở về phòng mình.
Kiều Lam nhìn dáng người gầy yếu của thiếu niên một hồi lâu mới về phòng của mình.
Nghĩ như thế nào đều vẫn có chút không yên lòng, vì thế Kiều Lam đi mở cửa phòng ra, sau đó nằm trên giường tiếp tục xem quyển sách về hội chứng Asperger lần trước tải xuống.
Ban ngày ngủ đủ nên buổi tối không thấy buồn ngủ. Thời gian chầm chậm trôi qua tới 12g, Kiều Lam đột nhiên nghe thấy trong phòng Đàm Mặc có thứ gì đó rơi xuống đất.
Kiều Lam từ trên giường đứng phắc dậy.
Nhưng tiếng vang qua đi, lại khôi phục sự yên lặng vốn có, giống như có gì đó không cẩn thận rơi xuống.