Edit: Sunny
Đàm Mặc nói nếu không thích thì ném nó đi.
Người ngoài nói câu này có lẽ đúng là đang uy hiếp nhưng đối với cậu thì không phải, cậu chỉ nghĩ đơn giản như vậy.
Cố tình mang đến cho cô, nếu cô không thích vậy thì ném nó đi.
Kiều Lam nhìn cậu thiếu niên trước mắt bất động, đột nhiên có phần bất lực.
Không phải là cô không thích, chỉ là không thể nhận.
Chính vì hiểu được ý tốt của Đàm Mặc cho nên cô mới từ chối, nhưng đối với Đàm Mặc, cậu không thể hiểu được dụng ý phía sau của lời khước từ. Từ chối chính là không thích, là xa lạ, là chứng minh cho mối quan hệ chẳng tốt đẹp chút nào.
Kiều Lam nhìn cậu thiếu niên mang vẻ cố chấp trên mặt, im lặng thở dài, đem chiếc hộp mở ra.
Cháo dinh dưỡng được chuyên gia phối hợp các thành phần với nhau, hương vị món ăn do người luôn chăm sóc Đàm Mặc, dì Trần thực hiện. Mặc dù mọi người trong lớp đã ăn điểm tâm trước khi vào giờ tự học từ sớm, nhưng khi chiếc hộp được mở ra mùi thơm vẫn bay đến làm cho những bạn học ngồi phía sau Đàm Mặc và Kiều Lam, khiến các bạn phải tò mò nhìn về phía này.
Đàm Mặc nhìn thấy Kiều Lam rốt cục cũng mở chiếc hộp ra, vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt cậu dần dần biến mất.
"Có ngon không?" Đàm Mặc hỏi Kiều Lam.
Kiều Lam lại ăn thêm một miếng nữa, thành thật trả lời.
"Rất ngon."
Tâm trạng Đàm Mặc rất vui vẻ, dường như cơn tức giận trong chớp mắt đều đã bị ném ra khỏi đầu.
Kiều Lam ăn xong đem hộp cơm nhỏ rửa sạch sẽ, rồi đem vào lớp sắp xếp gọn gàng. Sau khi cảm ơn Đàm Mặc, cô suy nghĩ một lúc thì thấy mình vẫn nên nói với Đàm Mặc.
"Sáng nào tớ cũng ăn sáng rồi nên cậu không cần mang bữa sáng cho tớ đâu."
Đàm Mặc nhìn chằm chằm vào mặt dây chuyền nhỏ đang lắc lư ở giữa cổ của cô, có vẻ rất nghe lời "Ừ" một tiếng.
Lúc này Kiều Lam mới cảm thấy yên tâm, kết quả ngày thứ hai. Tuy rằng rõ ràng hôm qua Đàm Mặc đã nhận lời không mang theo bữa sáng, mà lại đem tới một chiếc hộp thủy tinh đựng hoa quả tươi được xếp rất gọn gàng, còn có thêm một bình sữa bò còn ấm.
Kiều Lam:...
Ngày thứ ba lại là một phần ăn sáng, hiện giờ không phải là cháo hải sản mà đổi lại thành cháo thịt nạc còn có thêm một hộp sữa bò.
"Thực sự là tớ đã ăn rồi"
Kiều Lam nói một cách chân thành, nói xong còn bổ sung thêm một câu.
"Còn ăn rất nhiều nữa."
Đàm Mặc suy nghĩ
"Vậy sáng mai ăn ít đi một chút."
Những thứ mà cậu mang tới đều là thực phẩm giàu chất đạm so với của Kiều Lam thì ngon hơn rất nhiều.
Ăn bữa sáng ít đi một chút là có thể ăn bữa ăn cậu mang đến nhiều hơn. Kiều Lam ăn những thứ kia chẳng có chút dinh dưỡng nào cả. Bác Trần nói nền tảng của Kiều Lam rất tốt chỉ là tình trạng thiếu dinh dưỡng rất nghiêm trọng.
Kiều Lam khuyên như thế nào cũng đều vô dụng, cũng không nghĩ ra nổi biện pháp nào để đối phó.
Một lần từ chối không thành, rốt cục những lần sau chẳng có cách nào từ chối cả.
Cứ như vậy, Kiều Lam bắt đầu quen dần với việc được bao ăn hằng ngày, khó mà có thể giải thích được. Còn Đàm Mặc thậm chí còn tìm thấy niềm vui trong việc cho ăn, về sau lại càng lún sâu thêm.
Ví dụ như, ngoài bữa ăn bổ dưỡng hàng ngày, trong cốc sẽ có thêm một vài lát chanh tươi, trong ngăn bàn sẽ có thêm hai quả cam xinh xắn, một hộp cà chua được xếp khéo léo hoặc là quả óc chó đã được tách vỏ, thậm chí có cả những sản phẩm dinh dưỡng nhãn mác bằng tiếng Anh mà cô chưa bao giờ trông thấy.
Đàm Mặc làm chuyện này không thấy mệt chút nào.
Bởi vì thức ăn mỗi ngày đều phong phú đa dạng nên cậu từ từ phát hiện ra sở thích của Lam Kiều, thích ăn cái gì, không thích cái gì, chuyện này đối với cậu mà nói đều rất thú vị.
Thế nhưng có những thứ Kiều Lam vẫn kiên quyết không nhận, ví dụ như thực phẩm dinh dưỡng cậu cố tình nhờ người ở nước ngoài mua về. Làm thế nào Kiều Lam cũng không chịu nhận nhưng bác Trần đã bầy cho cậu một cách.
Kiều Lam xuống tầng rót một bình nước trở về, trên bàn ngoại trừ bữa sáng bền lòng vững dạ bên ngoài kia còn có thểm một hộp bình nước dinh dưỡng được cắm sẵn ống hút
Kiều Lam...
Đưa nguyên cho Kiều Lam thì cô không chịu nhận. Mỗi ngày bác Trần đều đặt vào đó một chiếc ống hút để cậu đưa nó cho cô. Mặc dù Đàm Mặc không rõ chuyện đó có gì là khác biệt nhưng sự thật đã chứng minh biện pháp của bác Trần đúng là đã có tác dụng.
Một thời gian dài, không kể đến hai bạn học ngồi phía sau Kiều Lam, ngay cả Bùi Ninh và cả Tần Dương ngồi cách xa một đoạn vẫn luôn nhìn sang phía Kiều Lam, không tránh khỏi đã phát hiện ra điều gì đó.
"Trước kia Đàm Mặc có bao giờ để ý tới Kiều Lam đâu, bây giờ đối xử với cậu ấy có vẻ không tệ nhỉ."
"Phải nói là quá tốt đấy chứ, chuyện này còn phải nói."
Đàm Mặc vô tình nghe được câu chuyện của mọi người, nghe được những lời thốt ra từ trong miệng người khác nói rằng mình quan tâm tới cô ấy, so với việc tự bản thân đối xử tốt với cô còn thú vị hơn rất nhiều.
Kiều Lam từ lúc mới bắt đầu kiên quyết phản kháng nhưng dần về sau phản kháng đã không còn hiệu nghiệm, dần dần cũng không còn cảm giác với việc này.
Bên ngoài nhiệt độ không khí đã hạ xuống âm vài độ từ lâu. Đi ra ngoài lấy nước ấm khiến mọi người rét đến run lẩy bẩy, tiết tự học đã bắt đầu. Kiều Lam mang bình giữ nhiệt đi lấy nước xong bèn quay trở lại lớp học, không biết là cô lấy nước quá nhanh hay là do Đàm Mặc đến sớm. Cậu ta vừa vào đến lớp, cặp sách vẫn còn chưa kịp đặt xuống.
Sau khi Kiều Lam trở về chỗ ngồi, cô nhìn thấy Đàm Mặc lấy ra chiếc hộp quen thuộc, đầu ngón tay tái nhợt cầm lấy chiếc ống hút. Bên ngoài rất lạnh, từ trước tới giờ cậu không đeo găng tay, mặc dù không cảm giác được lạnh giá nhưng kì thực ngón tay cậu sớm đã đông cứng lại rồi.
Kiều Lam đặt bình nước ấm xuống nói một tiếng "Tớ đến rồi", nói xong liền đưa tay với lấy chiếc hộp từ tay Đàm Mặc lại không cẩn thận đụng phải ngón tay của cậu.
Vừa đi ra ngoài một lúc, tay của Kiều Lam cũng không còn ấm lắm nhưng khi vô tình đụng phải ngón tay của Đàm Mặc, cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ đầu ngón tay cậu không khác gì một khối băng.
Động tác trên tay Kiều Lam dừng lại, ánh mắt rơi vào những ngón tay lạnh cóng của Đàm Mặc, im lặng một lúc cô đem chiếc khăn quàng trên cổ kéo xuống. Ngay khi Đàm Mặc chưa kịp phản ứng cô đã nắm lấy cánh tay cậu, dùng khăn quàng cổ quấn quanh đôi tay ấy bao bọc lại.
"Sao không đeo găng tay? Cóng như khối băng rồi."
Đàm Mặc bị Kiều Lam giữ chặt tay cho đến khi buông ra, toàn bộ quá trình đều không kịp phản ứng.
Khăn quàng cổ màu trắng lông xù mềm mại, vẫn còn lưu lại nhiệt độ trên cổ của cô, vẫn còn rất ấm. Đôi tay của Đàm Mặc đã mất đi tri giác ở trong chiếc khăn cũng từ từ động đậy. Nhích từng chút một, không còn cứng ngắc như trước nữa.
Cậu ngây người di chuyển từng ngón tay, một lúc lâu sau mới bất giác phản ứng lại, nhiệt độ trên tay là xuất phát từ nơi nào. Cậu đột nhiên nhìn về phía cổ của Kiều Lam, cơ thể đang thả lỏng bất chợt lại cứng ngắc.
Ngay cả vành tai, cũng không hiểu vì sao giống như lúc ở bệnh viện khi bác sĩ nhẹ nhàng chích vào vành tai khiến nó không tự chủ mà nóng lên.
"Không lạnh à?"
Cô gái cười khanh khách hỏi cậu, Đàm Mặc gật đầu một cách máy móc.
"Không lạnh."
Thật ra cậu không có cảm giác lạnh lắm.
"Mặc dù cậu không quá mẫn cảm với nhiệt độ, nhưng nên mặc quần áo dày hơn một chút..."
Kiều Lam vẫn đang nói, Đàm Mặc không nhịn được nhìn sang phía cô, khăn quàng cổ đã đưa lại cho Kiều Lam, nhưng trên tay vẫn phảng phất lưu lại hơi ấm.
Cho đến khi vào giờ học, ngay cả giáo viên môn Toán đứng trên bục giảng cũng nhận thấy được.
Bảng đen ở trên này chứ không phải ở trên mặt Kiều Lam. Có vẻ như Đàm Mặc hằng ngày tới lớp không phải để nghe giảng cũng chẳng buồn nhìn lên bảng. Nhưng như vậy sẽ khiến cho người khác cảm thấy khó chịu, có đúng hay không?
Gọi tên nhắc nhở, khiến cho tất cả sự chú ý của mọi người đều đổ dồn hết lên người Đàm Mặc. Ánh mắt của cậu thu lại, trong nháy mắt lại biến thành cậu thiếu niên với khuôn mặt lạnh lùng không chút biểu cảm.
Cậu thiếu niên ngồi trên xe lăn, khi bị gọi đến tên không cần phải đứng lên như những học sinh khác. Ánh mắt cậu lạnh lùng nhìn giáo viên môn Toán, dù là thế nhưng cũng không thấy mình đã làm sai điều gì, thậm chí còn cảm thấy giáo viên môn toán có vẻ đáng ghét vì đã quấy rầy đến cậu ta.
Giáo viên toán tức giận gõ một tiếng lên bảng.
"Bài này giải như thế nào hả?"
Các bạn học trong lớp đa phần đều mang vẻ mặt ngây ngốc, không hiểu vì sao đột nhiên Đàm Mặc lại bị gọi tên, lại còn bắt cậu trả lời câu hỏi, có điều bài này quả thực rất khó, là đề bài đặc biệt mà giáo viên Toán viết trên bảng.
Khuôn mặt Đàm Mặc lạnh lùng cầm bút lên, ghi ghi chép chép trên vở, nửa phút sau cậu lên tiếng.
Cậu nói rất nhanh nhưng từng chữ một, nhấn giọng rõ ràng. Kiều Lam vừa nhìn thấy đề bài này, ban đầu cô thấy cần phải dùng đến rất nhiều bước giải mới có thể làm xong, kết quả Đàm Mặc chỉ cần nói vài câu, xen vào đó một vài công thức không thuộc kiến thức của cấp 3 đã tìm ra được đáp án.
Giáo viên Toán đứng trên bục giảng cau mày, sau khi nghe xong bèn gia nhập cùng với Đàm Mặc nghiên cứu thảo luận.
Chí ít thì Kiều Lam cũng đã học đến năm hai đại học thì có thể theo kịp, còn những người khác coi như chẳng hiểu gì. Hầu hết đám bạn học trong lớp mặt đều ngơ ngác nhìn Đàm Mặc và giáo viên Toán, cảm giác như thần tiên đang đối thoại với nhau phàm nhân chúng tôi nghe không hiểu.
Trước đó tất cả mọi người chỉ bị thành tích đáng kinh ngạc của Đàm Mặc trong kì thi làm cho choáng váng. Nhưng lần này đây là lần đầu tiên Đàm Mặc thể hiện mình không giống người bình thường trước mặt tất cả mọi người. Cho đến khi Đàm Mặc đã trả lời xong rất nhiều bạn học nhìn Đàm Mặc với ánh mắt sùng bái.
Kiều Lam nhìn Đàm Mặc như vậy không hiểu sao khuôn mặt mình có chút nóng lên
Đàm Mặc vừa quay đầu nhìn, thấy Kiều Lam cũng đang nhìn cậu, dường như nghĩ tới điều gì ánh mắt vội vã rời đi.
Cứ như vậy kì thi cuối học kì đã tới, lần thi này là do giáo viên của trường tự ra đề vậy nên sẽ không hóc hiểm biến thái như lần trước nữa. Điều này khiến cho các bạn học đều thở phào nhẹ nhõm .
Trước đó mấy ngày, trong lớp thậm chí ngay cả những lớp khác đều bàn tán xôn xao về việc lần này Đàm Mặc sẽ có bao nhiêu môn thi được điểm tối đa, sẽ cách biệt bao nhiêu điểm với vị trí thứ 2.
Ngoài việc đó ra, còn có người bàn tán với nhau xem lần này Kiều Lam và Trần Diệu Dương ai có thành tích cao hơn.
Kiều Lam cũng có thể đoán được suy nghĩ của mọi người nhưng so với kì thi tháng lần trước thì lần này Kiều Lam vẫn rất tự tin.
Không phải vì lí do nào khác mà bởi vì suốt một tháng nay Đàm Mặc tận tình kèm cặp môn Vật lý cho cô.
Trước khi Kiều Lam xuyên vào trong sách, lúc cô học lớp 10 cũng không thực sự yêu thích môn Toán, thành tích môn Toán cũng chỉ ở mức trung bình. Năm lớp 11 sau khi được phân ban giáo viên môn toán được thay đổi, thầy giáo mới đến chẳng những giảng bài rất hay lại vô cùng hài hước cũng chính từ đó mà Kiều Lam đã thích học môn toán.
Một người giáo viên giỏi có thể thay đổi hoàn toàn một học sinh.
Từ lúc đó Kiều Lam bắt đầu thấy thích môn Toán, bởi vì thích nên thời gian dành cho môn Toán cũng nhiều hơn, cũng dần dần tìm thấy niềm vui trong môn học. Về sau thành tích môn Toán của cô luôn dẫn đầu.
Trước kia là môn Toán, bây giờ có lẽ là đến môn Vật lý.
Trước đó, Kiều Lam học Lý cũng không tiếp thu được là bao, sau hai mươi ngày Đàm Mặc dạy cô làm bài tập thì Kiều Lam cũng dần dần thông suốt nhiều điều.
Kiều Lam không khỏi cảm thán, hóa ra với môn Vật lý cũng không phải là cô hoàn toàn không có thiên phú, mà là chưa tìm được phương pháp học mà thôi.
Trước kia tới kì thi lo lắng nhất là môn Vật lý, hiện giờ gần tới ngày thi, Kiều Lam ngược lại có chút chờ mong, muốn xem thành quả gần đây được đến mức nào.
Ở THPT, kì thi của các khối được tổ chức so le nhau, khối 10 thi đầu tiên sau đó là khối 11 và cuối cùng là khối 12. Nghe nói sau khi khối 12 thi xong còn phải học thêm một khoảng gian nữa đến tận hai mươi tháng chạp.
Ngày thi đầu tiên của khối 10 diễn ra vào một ngày tuyết rơi, cho nên không cần chạy thể dục buổi sáng. Học sinh đến trường với khoảng thời gian chênh lệch khác nhau, Kiều Lam gặp bác Trần và Đàm Mặc ở trước cổng trường. Kiều Lam thấy Đàm Mặc vẫn như trước mặc trên người bộ quần áo mỏng manh, lại thấy cậu không đeo găng tay. Cô chạy tới chào hỏi với bác Trần sau đó nói với Đàm Mặc.
"Tớ đẩy cậu vào nhé."
Thời tiết vốn rất lạnh, bây giờ lại còn có tuyết rơi, Đàm Mặc tự mình đẩy xe lăn, những ngón tay kia bị lạnh đến mức nào cơ chứ.
Lần trước Kiều Lam nói với cậu nên đeo thêm găng tay nhưng vẫn không thấy Đàm Mặc đeo vào.
Đàm Mặc nhìn Kiều Lam, không từ chối lời đề nghị của cô. Bác Trần cười tủm tỉm nhìn theo Đàm Mặc và Kiều Lam dần đi xa, vừa xoay người thì nghe thấy tiếng di động vang lên, ông vội vàng nghe điện thoại.
Kiều Lam đẩy Đàm Mặc đi về phía lớp học, đi ngang qua đám bạn học không tránh khỏi những đôi mắt hiếu kì. Kiều Lam thầm nghĩ thi xong là tới kì nghỉ đông, vì thế cô hỏi Đàm Mặc chuẩn bị làm gì trong kì nghỉ. Đàm Mặc suy nghĩ một lúc lâu.
"Ở nhà đọc sách."
Mùa đông đi ra ngoài thật phiền phức, mà bản thân Đàm Mặc cũng không thích ra ngoài, cậu thích nhất là được một mình ngồi trong phòng đọc sách cả ngày. Người ngoài thấy sinh hoạt như vậy thật là nhàm chán nhưng đối với cậu mà nói thì vui vẻ vô cùng.
Gần đây, cậu tìm được một quyển sách khá hay. Là một bộ Lịch sử thế giới tổng quát, là bản tiếng Anh thuần túy.
Bộ sách này cũng không tệ, mặc dù Đàm Mặc không đồng tình với một vài quan điểm trong đó nhưng sự phấn khích với bộ sách này cũng không hề bị ảnh hưởng. Đột nhiên Đàm Mặc nghĩ đến việc muốn Kiều Lam cùng xem bộ sách này, cậu nghĩ hẳn là cô cũng sẽ thích nó, nhờ vậy mà bọn họ sẽ có thêm tiếng nói chung.
Thế nhưng bộ sách này chỉ có phiên bản tiếng Anh, chờ sau khi về nhà có thể tìm bản dịch, đến lúc thi xong thì nhân tiện lúc tới ăn cơm ở nhà hàng Tây mang cho Kiều Lam.
Không ngờ, Đàm Mặc chưa kịp mua bản dịch của bộ sách mà ngay cả môn cuối cùng vẫn chưa thi xong thì bác Trần đã đến trường tìm cậu, nói cho cậu biết rằng sức khỏe của ông ngoại đang có vấn đề cho nên cậu phải lập tức bay sang Mỹ.
Lúc trước Đàm Mặc theo mẹ tới Mỹ, thứ nhất là do trình độ kĩ thuật chữa bệnh tân tiến hơn, thứ hai là bởi vì ông bà ngoại đang ở bên Mỹ. Quan hệ giữa mẹ và ông bà rất thân thiết, hầu như cứ vào cuối tuần mẹ đều sẽ mang cậu đến thăm ông bà ngoại và ở lại đó một ngày.
Hai ông bà đau lòng cho con gái phải li hôn khi còn trẻ tuổi, nhưng thái độ của họ đối với Đàm Mặc lại bình thường. Bởi vì bố của Đàm Mặc đã phản bội con gái của họ, cũng bởi vì Đàm Mặc làm liên lụy đến con gái họ.
Cho nên đối với Đàm Mặc, ông bà ngoại cũng không thân thiết bằng bác trai, bác gái Trần.
Nhưng cho dù là như thế nào, Đàm Mặc cũng không từ chối.
Đối với cậu, ông bà ngoại không phải là người gần gũi nhất với cậu, nhưng khi mẹ còn sống, mong muốn của bà là sau này khi cậu trưởng thành phải hiếu kính với ông bà.
Ngay cả môn thi Ngữ