Nhật Ký Nuôi Dưỡng Nam Phụ

Chương 102: Phát hiện



Dịch: Xiaoxin



Đàm Mặc cuối cùng cũng đồng ý với giáo viên chủ nhiệm.


Vì Kiều Lam nói cô có thể cùng cậu viết bản thảo diễn thuyết.


Không chiếm dụng thời gian cậu và Kiều Lam ở bên nhau khiến Đàm Mặc không quá bài xích với chuyện này. Hơn nữa, Kiều Lam còn giúp cậu sửa bài diễn thuyết.


Chờ sau khi bản thảo được duyệt, Đàm Mặc muốn bắt đầu vào việc chuẩn bị đọc diễn văn. Mặc dù cậu gần như có thể học thuộc bài diễn thuyết, nhưng giọng đọc nhạt nhẽo, không chút gợn sóng. Hơn nữa mặt mày còn vô cảm.


Đàm Mặc là kiểu người một là không làm, hai là làm hết sức. Nhờ Kiều Lam đánh dấu những chỗ như cần tạm dừng hay là ngữ khí cần phải nhấn mạnh. Rồi lát nữa tìm thêm nhiều video diễn thuyết cho cậu xem.


Đợi đến khi Kiều Lam kiểm tra, cô hoàn toàn bị sốc.


Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, Đàm Mặc từ cử chỉ cứng nhắc như robot ngày hôm qua đã trở nên cực kì tự nhiên.


Vô cùng tốt.


Đàm Mặc trăm phần trăm tín nhiệm vào Kiều Lam, Kiều Lam nói tốt thì là tốt thật. Đàm Mặc buông máy tính bảng trong tay rồi đi vào nhà vệ sinh. Sau đó, Kiều Lam thuận tay cầm lấy máy tính bảng, vửa mở lên xem thì thấy một đoạn video vẫn còn chưa tắt.


Là một bài diễn thuyết xuất sắc do Đàm Mặc tìm kiếm trên mạng.


Kiều Lam thản nhiên nhìn lướt qua, nhưng xem càng nhiều, đôi mắt Kiều Lam từ từ mở to ra.


Quá giống.


Thậm chí không thể nói là giống, mà là y như đúc.


Giọng điệu Đàm Mặc vừa nói lúc này, biểu cảm gương mặt, thậm chí là ngôn ngữ cơ thể, những động tác tay nhỏ đều giống y như đúc người trong video.


Kiều Lam sửng sốt một lúc lâu, rồi đột nhiên tắt video, đem máy tính bảng trở về chỗ cũ.


Đợi đến khi Đàm Mặc đi ra, Kiều Lam giả vờ như chưa từng phát hiện, tùy tiện tán dốc hai câu với cậu.


"Hay là chúng mình làm lại lần nữa, em muốn xem lại."


Đàm Mặc không nghi ngờ.


Kiều Lam nhìn nụ cười, cái nhíu mày thậm chí là cử chỉ tay của Đàm Mặc trước mắt, sau khi đợi Đàm Mặc trở về ký túc xá. Kiều Lam chạy như bay về ký túc xá, cô mở cuốn sách vẫn mang theo bên người, lật lật vài trang đã tìm thấy nội dung mà mình cần.


"Vài thiếu niên mắc hội chứng Asperger có thể áp dụng những điều mình học được từ các vở kịch vào đời sống sinh hoạt hằng ngày, bọn họ quan sát ai đó thành công, thuận buồm xuôi gió trong cuộc sống mà bắt chước theo hành vi,cử chỉ, lời nói của người đó."


"Trở thành một cao thủ bắt chước đương nhiên cũng có chỗ lợi. Có thể linh hoạt bắt chước thầy giáo hay một diễn viên nào đó trên truyền hình, để khiến bản thân được mọi người hoan nghênh. Nhưng khi người mắc hội chứng Asperger vận dụng khả năng bắt chước, khả năng giao tiếp bên ngoài xã hội nâng cao, tất cả mọi thứ từ giả thành thật."


Người khác sẽ không tin rằng trong xã hội này bọn họ thực sự sẽ gặp được sự thấu hiểu và đồng cảm trong những khó khăn, họ đang sống trong một thế giới mà họ cho rằng đó chỉ là bề nổi nhất, dùng cái gọi là "từng trải" để đi nhận định thế giới này.


Kiều Lam đóng sách lại, ngồi ngẩn người trên giường.


Tâm trạng có chút phức tạp.


Nếu như không phải hôm nay vô tình phát hiện, Kiều Lam hoàn toàn không biết Đàm Mặc ấy vậy mà lại có thiên phú bắt chước đến như vậy. Nhưng cũng có thể cậu đã sớm luyện tập, mà những gì thể hiện bây giờ là kết quả rèn luyện của cậu ấy.


Đàm Mặc chưa từng nói, Kiều Lam cũng không biết. Nếu như không phải là hôm nay tình cờ xem được đoạn video đó, Kiều Lam vẫn không phát hiện ra được gì cả.


Kiều Lam không biết như vậy là tốt hay không tốt.


Kiều Lam đọc thêm vài lần, trong sách có rất nhiều "ví dụ thành công". Nhưng cho dù là thành công, thực ra là thành công trong mắt mọi người.


Sự nghiệp thành công, có vợ có con có bạn. Không khác gì người bình thường, trở thành người chiến thắng khiến nhiều người hâm mộ.


Nhưng đằng sau đó thì sao.


Thực ra bọn họ vẫn không hiểu được tất cả.


Không hiểu tình yêu, không hiểu tình bạn, thậm chí là tình thân. Bọn họ quen dùng kinh nghiệm trong sách, ti vi hoặc là trong sinh hoạt. Khi người vợ tức giận, bọn họ sẽ không nghĩ đến nguyên nhân vì sao, mà chọn cách đơn giản nhất – mua đồ tặng quà, Kiều Lam nhìn ví dụ trong sách, người vợ tuyệt vọng hỏi chồng mình rốt cục có yêu cô ấy không, nhưng người chồng mắc hội chứng Asperger hỏi lại cô ấy một cách lạnh nhạt.


"Không phải đã mua đồ cho em rồi sao?"


Bọn họ không hiểu thế nào là yêu, bọn họ chỉ biết người khác thể hiện ra "phương thức của tình yêu."


Như vậy rất đáng sợ.


Đây không phải là điều mà Kiều Lam muốn nhìn thấy.


Nhưng thay đổi suy nghĩ, bắt chước lại có thể khiến bọn họ giống với người bình thường, khiến người khác thích họ, chấp nhận bọn họ, giúp họ hòa nhập vào xã hội. Cho dù là giả, nhưng trở về vòng tay của họ lại là thật.


Điều nay rất thu hút người khác.


Cho nên Kiều Lam không biết như vậy là tốt hay xấu.


Cô nghĩ đến người khác cũng thích Đàm Mặc, nhưng không nghĩ đến một ngày nào đó, cuộc sống Đàm Mặc biến thành một vở kịch mãi mãi. Thậm chí, thậm chí còn diễn kịch với cô, mà cô không thể phân biệt đâu là thật tâm, đâu là thói quen.


Bây giờ phải làm sao đây?


Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không tìm ra cách, dứt khoát gửi video qua cho Đàm Mặc.


Bên kia qua một lúc lâu mới nhận được, sau khi nhận thì trước mắt loáng lên, sau đó đột nhiên một mảng trắng xóa.


Kiều Lam: "......Điện thoại có vấn đề?"


"Không có."


Đàm Mặc dùng tay lau camera điện thoại, hình ảnh sắc nét trở lại, không biết trong ống kính là gì nhưng cô vẫn không thấy mặt Đàm Mặc đâu cả. Kiều Lam dí sát lại màn hình hồi lâu, bỗng nhiên mặt mày đỏ rần rần.


Đàm Mặc đang tắm.


Điện thoại là bạn cùng phòng đưa cho, trong phòng tắm đầy sương, trong nháy mắt camera điện thoại bốc lên một tầng sương trắng xóa.


Đàm Mặc lau ống kính sạch sẽ rồi để điện thoại ở trên bệ rửa mặt, bệ rửa mặt không cao. Thế là ống kính vô tình hướng đến vùng eo Đàm Mặc.


Kiều Lam nhìn chằm chằm bắp thịt cường tráng của Đàm Mặc ngẩn ngơ mấy giây, ngay lập tức cảm thấy di động nóng đến bỏng tay.


Đàm Mặc trong camera lúc ẩn lúc hiện, Kiều Lam sợ không cẩn thận chụp phải mấy bức ảnh người lớn, ví dụ nhưng chỗ phía dưới. Thế là cô vội chuyển tầm mắt, đợi sau khi choáng váng qua đi, cô lại không nhịn được lén liếc mắt qua. Lúc này Đàm Mặc đã mặc áo choàng tắm, từ nhà tắm đầy sương trắng đi ra.


Bắp thịt cường tráng đã bị che mất, Kiều Lam xấu ra phát hiện bản thân có hơi thất vọng.


Đàm Mặc lúc này mới phát hiện Kiều Lam hôm nay hình như hơi im lặng. Bình thường gọi điện thọai là Kiều Lam phụ trách việc nói, cậu phụ trách việc nghe. Nhưng hôm nay điện thoại đã kết nối được một lúc lâu mà Kiều Lam vẫn chưa nói được câu nào.


Liếc mắt đến màn hình điện thoại, thấy được gương mặt trắng nõn của cô bạn gái xinh đẹp nhà mình đã nhiễm sắc đỏ.


Đàm Mặc sửng sốt, lúc này mới nghĩ đến gì đó, đầu cúi cúi xuống nhìn.


Kiều Lam khẳng định là cô không có nhìn đến chỗ không nên không nhìn. Bởi vì lúc video chat được kết nối cậu đã tắm sắp xong rồi, toàn thân cũng chẳng lõa lồ, hơn nữa vị trí điện thoại vừa nãy không hướng xuống đến chỗ thấp kia.


Bình thường cô hay đùa giỡn cậu, nhưng thật ra da mặt mình cũng mỏng không khác gì tờ giấy.


Đàm Mặc nghĩ đến điều gì đó, tim bỗng đập nhanh hơn, cậu đè thấp giọng nói: "Hôm nay là ngày 9 tháng 9."


"Ngày 9 tháng 9."


Đôi mắt Kiều Lam mơ hồ ngoan ngoãn trả lời.


"Tháng sau ngày này là ngày gì."


Ngày 9 tháng 9?


Kiều Lam sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại.


"Sinh nhật anh."


"Mười tám tuổi."


"A."


"Ngày này tháng sau, anh thành niên rồi."


Kiều Lam: ...cho, cho nên? Thành niên muốn làm gì, đó là ý nghĩa cô nghĩ sao?


Nhưng Đàm Mặc có đánh chết cũng không nói, không chút xấu hổ chuyển sang chuyện khác, hỏi cô bây giờ đang làm gì.


Kiều Lam lúc này mới nhớ đến chuyện mình vừa phiền muộn.


Nhưng lại không biết mở lời thế nào.


Bất kể Đàm Mặc đối với người khác ra sao, nhưng với cô là thật. Vài giây trước, Đàm Mặc chân thật lại có chút mơ hồ biểu đạt ý muốn dục vọng bản thân. Mặc dù là thẹn thùng, xấu hổ nhưng đó không phải là giả.


Có lẽ chuyện này có cách giải quyết.


Có lẽ Đàm Mặc khác với những người mắc hội chứng Asperger, trong sách nói đa số người mắc hội chứng Asperger sẽ không thích ai, nhưng Đàm Mặc lại thích cô.


Có lẽ Đàm Mặc có thể biến mình thành người bình thường thông qua cách học tập từ người khác. Đồng thời, vẫn có thể duy trì được trái tim của mình, vẫn có thể duy trì sự chân thật trước mặt cô. Hơn nữa, cô hiện giờ đã bắt đầu học tâm lý học, cô sẽ phán đoán lời nào của Đàm Mặc là thật, lời nào của Đàm Mặc là giả. Chỉ cần bản thân không bị lừa, tất cả mọi thứ đều có cơ hội cứu vãn, chẳng phải sao?


Kiều Lam thầm thở dài, nhìn Đàm Mặc trong màn hình, nhỏ giọng nói: "Đang đọc sách, thuận tiện nhớ đến anh."


"Thuận tiện?"


"Đọc sách là phải chuyên tâm không sao lãng. Em đã dùng hơn phân nửa thời gian nhớ đên anh, mãn nguyện."


Đàm Mặc nhìn cô gái nở nụ cười trên môi, cười rồi.


Được rồi.


Thực ra vừa nãy lúc cậu vừa tắm xong, cũng thuận tiện... nhớ đến Kiều Lam.


Nhưng cậu không nói ra.


Đợi sau khi cúp điện thoại, Kiều Lam tìm trên mạng rất nhiều sách liên quan đến hội chứng Asperger. Sau đó tìm tựa đề để đặt mua, cô phải hiểu thêm hội chứng này mới được.


Hai ngày sau, đại hội tân sinh viên tổ chức, Đàm Mặc là người đại diện phát ngôn cho tân sinh viên.


Lời nói tự nhiên và hài hước, gương mặt tinh xảo không góc chết, giọng nói trong trẻo. Điều này thật vinh dự, Kiều Lam nhìn bạn trai đẹp trai ngời ngời trên màn hình lớn, tự hào không gì sánh bằng.


Nhưng khi tự hào qua đi, Kiều Lam mới phát hiện có chỗ không đúng.


Đàm Mặc lần này xem như là đứng trước tất cả tân sinh viên. Lần trước biết tạm thời không nói, lần này không biết cũng là biết hết tần tật rồi.


Ngày thứ hai sau khi Đàm Mặc phát biểu, ở trong ký túc xá, La Mạn vừa giậm chân vừa chơi điện thoại, lải nhải với Kiều Lam và mấy người bạn hôm nay mình lại vì học trưởng Quý Túc làm cái gì.


"Tớ vừa vào trang chính thức của trường ở tường tỏ tình, thổ lộ với học trưởng Quý Túc, các cậu nói xem học trưởng có nhìn thấy hay không?"


"Không biết."


Ba người đồng thanh trả lời.


La Mạn thởi dài.


"Quên đi, xã viên hoan tân qua được mấy ngày rồi, nghĩ cách vào xã đoàn đi. Đúng rồi Lam Lam, mấy người tỏ tình với cậu đâu rồi."


"Hả."


Kiều Lam không để ý.


"Còn tỏ tình cùng bạn trai."


Kiều Lam: "Ừm...Ừ?"


"Siêu nhiều, lật hai trang là có một cái, ôi, lại có một cái nữa nè."


Kiều Lam sờ điện thoại bên cạnh gối đầu, mở trang chính thức của trường, tìm chỗ gọi là tường tỏ tình, vừa vào thôi đã thấy tin tỏ tình mới nhất còn nóng hổi.


[AAA Đàm Mặc đẹp trai quá đi mất, thích cậu nhất!]


[Bạn trai tương lại, tớ hi vọng cậu đáp ứng được những điều này: 1.Cao 1m87, 2.Khuôn mặt 9.8 điểm trở lên, 3.thành tích học tập đứng nhất mười tỉnh. Thật tốt, người tớ nói chính là cậu đó, Đàm Mặc khoa toán ơi, làm bạn trai tớ đi!]


[Học tỷ động tâm rồi, Đàm Mặc học đệ có muốn tình yêu chị em không?]


Kiều Lam:...


Đây có phải là cơ sở giáo dục tốt nhất cả nước không? Chẳng phải bọn họ đều là học bá trong đầu đều là học tập sao? Chẳng phải xem các anh chàng đẹp trai là cỏ cây, một lòng chỉ có sách là thành hiền sao?


Đàm Mặc đã có bạn gái rồi hay sao?


Không ngờ lật sang trang sau,


[Đàm Mặc, cậu có bạn gái tớ cũng không để ý, tớ sẽ đợi hai người cậu chia tay!]


Bấm vào trang tỏ tình này, bên trong đều hỏi Đàm Mặc có bạn gái rồi sao? Bạn gái cậu có đẹp không v.v...


Kiều Lam im lặng nhìn chằm chằm điện thoại một lúc lâu, rồi mở điện thoại lên, vào *tmall*, nhanh chóng chốt vài đơn hàng.


*Tmall: trang mua sắm điện tử, tương tự như Taobao.*


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv