Cảnh cuối cùng trong buổi sáng, là cảnh độc diễn của Ninh Nhất Ngạn.
Sau khi cảnh sát lấy lời khai xong, một mình Ninh Nhất Ngạn trở lại phòng làm việc.
Anh ngồi ở trong góc phòng làm việc, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chỉ chiếu đến nửa gò má của anh. Một nửa sáng, một nửa tối.
Bắt đầu, Ninh Nhất Ngạn nghiêm chỉnh ngồi tại chỗ, trong tay cầm bút bi đỏ thường dùng để chấm bài tập, nhưng không hề đi lấy sách bài tập, mà ánh mắt lại nhìn về phía trước.
Anh nhớ lại dáng vẻ tươi cười của những người đã hại nữ chính, nhớ lại những lời mình mới vừa nói với cảnh sát.
"Sự nghi ngờ của các anh là không có căn cứ, học sinh lớp chúng tôi đều rất tốt, cùng lắm là thỉnh thoảng gây rối một chút thôi."
Thậm chí, thân là một thầy giáo, anh còn nói ra. . . . . .
Ninh Nhất Ngạn đột nhiên cúi đầu, hai cánh tay chống lên bàn, hai bàn tay che kín mặt, thể hiện bộ dạng khổ sở.
Anh còn nói, "Nếu như con bé thực sự bị bạn học đối xử như vậy, chắc chắn là do bản thân con bé có vấn đề! Nếu không tại sao chúng lại không nhắm vào người khác mà cố tình nhắm vào con bé!"
Ánh mặt trời xuyên qua kẽ tay của Ninh Nhất Ngạn, run rẩy.
Đột nhiên, anh buông tay ra, tìm kiếm ở trong ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra một trang giấy.
Ống kính di chuyển theo ánh mắt của anh, quay cận cảnh, phiếu điểm. Anh che chở những người ở trên cùng tờ giấy này, mà làm hại nữ chính, tên chỉ nằm ở phía dưới.
"Phù." Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn ( ^ - ^ ) Lê ( ^ ~ ^ ) Quý ( ^ . ^ ) Đôn ( - _ - )
Ninh Nhất Ngạn thở một hơi dài nhẹ nhõm, vuốt thẳng những nếp nhăn trên phiếu điểm do anh dùng lực mạnh gây ra, cất vào chỗ cũ, vẻ mặt cũng bình tĩnh lại.
Tay của anh vẫn đang khẽ run, cầm bút bi đỏ lên, mở sách bài tập ra, tiếp tục chấm bài tập cho học sinh. . . . . .
Trình Hạ ở bên cạnh nhìn, vẫn rung động giống như lần đầu tiên nhìn thấy Ninh Nhất Ngạn diễn xuất. Không thể không thừa nhận, có vài người trời sinh để ăn chén cơm diễn viên này.
Nhưng, chỉ cần có thể ăn được chén cơm này, trời sinh, sau đó cũng không có gì khác nhau. Có lẽ phải tự an ủi mình, cô mới có thể tiếp tục kiên định đi theo con đường diễn viên này.
Nhìn người trong màn ảnh hơi run rẩy sửa bài tập, trong lòng Trình Hạ cũng không khỏi cảm thấy chua xót, thật ra thì, việc làm của thầy giáo này, ở phương diện khác mà nói, cũng không sai.
Nghĩ như vậy, đột nhiên cô cảm thấy, trong lòng rất lo lắng. Dĩ nhiên không phải lo lắng Ninh Nhất Ngạn diễn không tốt, mà là anh diễn quá tốt.
Nhân vật của Ninh Nhất Ngạn ở trong phim tương đối tế nhị, ngoài mặt là thầy giáo dịu dàng lịch sự, sau lưng anh lại thể hiện sự xem nhẹ đối với bản chất □□ thực sự của học đường, thậm chí là người nhát gan đi bao che tội phạm.
Nhưng mà, Ninh Nhất Ngạn diễn tả sự đấu tranh trong lòng nhân vật này quá tốt, đến mức khiến cho Trình Hạ thân là người diễn vai nữ chính, nhất thời trong lòng cũng hiểu và thông cảm cho người thầy giáo trong phim này. Hơn nữa còn phải cân nhắc đến việc, bản thân Ninh Nhất Ngạn anh còn có một lượng người hâm mộ khổng lồ sẵn sàng mỹ hóa mọi chuyện.
Chuyện đồng cảm với vị "Thầy giáo" này dĩ nhiên không có vấn đề, nhưng có thể hay không.
Khiến một số người xem phim điện ảnh lầm tưởng cách làm của người thầy giáo này là chính xác? Thậm chí có thể nói, bắt chước theo anh?
Buổi trưa khi ăn cơm hộp, Trình Hạ nói những suy nghĩ này với Ninh Nhất Ngạn.
Ninh Nhất Ngạn bất ngờ dừng động tác bới cơm lại.
Anh vốn vì không có nhiều thời gian, mà nhân vật này đặc biệt nên mới đồng ý. Nhưng nếu như nguyên nhân bởi vì anh, khiến cho ý nghĩa của bộ phim này hoàn toàn bị hiểu nhầm, đây không phải là chuyện anh muốn thấy.
"Bây giờ nhân vật phản diện, sâu sắc, trên thực tế sẽ có người xem có thể nhìn ra ưu điểm của anh ta, sẽ yêu thích sao?" Ninh Nhất Ngạn hỏi ngược lại.
"Đúng, nhưng phần lớn là số ít trong số này. Hơn nữa, điều họ yêu thích là ánh hào quang của nhân vật phản diện, mà không phải những quan điểm tiêu cực mà toàn bộ tác phẩm muốn phản ánh." Trình Hạ dừng một chút, bổ sung, "Bộ phim của chúng ta tương đối đặc biệt."
Trọng điểm là, bộ phim này của bọn họ tương đối đặc biệt.
Lúc này Ninh Nhất Ngạn cũng thật sự nhận thức được vấn đề này, giải quyết như thế nào, kiềm chế tính cách của nhân vật, chuyện này là không thể.
Hậu kỳ khiến tạo hình nhân vật trở nên mệt mỏi, nghiêng về hướng xấu xí, nhưng chỉ vì Lý Dương cân nhắc đến vấn đề hình tượng của nhân vật phản diện. Dù sao cũng chỉ giải quyết được vẻ ngoài, trị được phần ngọn không trị được gốc.
Suy nghĩ thông suốt mọi chuyện, Ninh Nhất Ngạn nhìn Trình Hạ. Anh tin tưởng, cô đã nói ra, thì đã có ý tưởng để giải quyết chuyện này.
Trình Hạ cũng không vòng vo với Ninh Nhất Ngạn, nói thẳng: "Tôi cảm thấy có thể đề nghị biên kịch thêm cảnh, về sau anh hối hận."
Nhân vật trong phim thường có ảnh hưởng rất lớn đến cảm xúc của người xem, nhân vật trung lập về tình cảm, người xem có thể tự do bình phẩm, vốn, nhân vật thầy giáo được xây dựng dựa trên con đường này, cũng là suy nghĩ đến. . . . . .
Ninh Nhất Ngạn hỏi: "Thầy giáo này anh ta cảm thấy mình đúng, cảm xúc hối hận không thích hợp với anh ta?"
Trình Hạ: "Hối hận cũng có thể chia làm hai loại, lâu dài và ngắn ngủi nhất thời."
Trong đầu Ninh Nhất Ngạn bùm một tiếng, gió lớn đã thổi tan mây đen còn sót lại, sáng sủa, hiểu rõ ràng.
Nói ví dụ như, trong nháy mắt khi thầy giáo nhìn thấy thi thể của nữ học sinh, cảm giác hối hận tột độ có thể đánh mạnh vào thị giác của người xem.
Họ đồng cảm và hiểu cho sự đau khổ của người thầy giáo này, bởi vì anh làm sai nên mới khổ sở như vậy.
"Róc rách."
Một chai nước lạnh đổ lên trên đầu Trình Hạ, không phải là ví dụ, mà là sự thật. Nước đá lành lạnh dọc theo lọn tóc của Trình Hạ nhỏ xuống dưới.
Trình Hạ phải kiềm chế sự xúc động không cầm hộp cơm úp lên mặt người vừa đánh lén cô, tỉnh táo, tỉnh táo.
Lần trước lúc đóng phim, có nữ diễn viên ác ý muốn tát cô, Trình Hạ phản xạ có điều kiện đánh lại một bạt tai, không biết dấu vết đó đã bị bao nhiêu truyền thông lấy làm bằng chứng cô có thói ngôi sao lớn.
Hít sâu, tỉnh táo.
"Cứu!"
Hạt gạo trắng, cà tím xào. Mới vừa rồi còn là một người đẹp có khuôn mặt rắn rết đáng ghét, hiện tại, chỉ còn lại khuôn mặt rắn rết đáng ghét.
Hộp cơm của Ninh Nhất Ngạn, cả cái hộp đi kèm, úp lên đầu cô gái đó chuẩn xác từng li từng tí.
Trương Tử và Xuân mập ngồi một bên nghe tiếng hành động, cả hai cầm điện thoại di động trên tay, cũng quan sát tình huống.
"A!"
Có lẽ cô gái đó không thấy rõ là ai úp cơm lên đầu cô, vừa lau mặt, mắt vừa mở ra được một chút, hoàn toàn không thấy Ninh Nhất Ngạn, chỉ nhìn chằm chằm Trình Hạ quát: "Hồ ly tinh, tiện nhân không biết xấu hổ!"
Nhìn bộ dạng "Rắn rết đáng ghét", Trình Hạ dần tỉnh táo lại.
Phần lớn người hâm mộ của cô là nữ, tuổi phổ biến của người hâm mộ Kim Thịnh thấp hơn những người khác.
Trình Hạ nhếch môi: "Là bởi vì Tống đại thiếu đúng không?"
Trong nháy mắt, gương mặt của cô gái càng thêm vặn vẹo, vươn móng tay muốn xông tới. Ninh Nhất Ngạn chắn ở trước mặt Trình Hạ, bàn tay cách quần áo nắm được cổ tay của cô gái, trầm giọng nói: "Đừng làm quá."
Cô gái trừng mắt nhìn Ninh Nhất Ngạn, trong con ngươi tràn đầy khiếp sợ.
Theo động tác của cô gái, chất lỏng văng khắp nơi. Trình Hạ lùi lại hai bước, ấn xuống một dãy số, điện thoại vừa thông, không đợi bên kia mở miệng.
"Lập tức đến dẫn người phụ nữ của anh đi."
Tống Dịch sững sờ, sau đó không xem ra gì chỉ cười nói: "Cái gì mà người phụ nữ của anh, vừa vặn, em đuổi giúp anh đi."
Nhìn cô gái kia một cái, Trình Hạ chau mày, "Trong vòng ba phút anh không giải quyết, tôi sẽ gọi điện thoại cho Bạch Oản, cô ấy với người phụ nữ cũ của anh sẽ có rất nhiều chuyện để nói với nhau."
Bạch Oản cả ngày đều muốn tìm khuyết điểm của anh, làm sao có thể để mình mất mặt trước đứa con do người phụ nữ đó sinh ra.
Lập tức, giọng điệu của Tống Dịch thay đổi, vội vàng nói: "Em đưa điện thoại cho cô ta, không, trước tiên em giúp anh hỏi xem cô ta là ai."
Trình Hạ. . . . . . Truyện chỉ được đăng tải duy nhất tại diễn đàn /L.ê/ -Đ.ô,n-
"Ninh Nhất Ngạn?"
Trình Hạ chưa kịp đưa di động qua, mắt lại thấy cảnh.
Kêu là Ninh Nhất Ngạn, không phải người hâm mộ thường kêu là Ngạn Thần, còn nhân viên của phim trường thường kêu là anh Nhất Ngạn sao.
Nhìn sự kích động trong mắt cô gái, mười phần thì có tám phần là đang diễn cảnh kinh điểm thường thấy trong phim, bởi vì lý do ngoài ý muốn nên nam nữ chính phải chia tay, giờ tình cờ gặp lại nhau.
Bên kia, trong tai nghe thấy, "A lô, a lô, sao vậy? Em hỏi chưa?"
Tống Dịch nhìn đồng hồ đeo tay, kêu đến khàn cả giọng, mới nghe thấy, "Tít. . . . . ."
Trình Hạ lại dám cúp điện thoại của anh!
Trình Hạ mỉm cười tỏ ý tha thứ, trốn vào trong xe thay quần áo khác, lúc trở lại, liền thấy Ninh Nhất Ngạn và cô gái đã đổi một chiếc áo khoác sạch sẽ đang nói chuyện.
Quả nhiên vẫn bị tổn hại.
Thức ăn nước canh thì không đến nổi nào, chỉ thấm bên ngoài, nhưng mà lực công kích của nước lại rất mạnh, thấm mấy lớp quần áo.
Nhất định là vì nguyên nhân này, trong lòng Trình Hạ cảm thấy rất không thoải mái, nhìn chiếc ghế trống không bên cạnh cũng thấy chướng mắt.
Ninh Nhất Ngạn vừa nói chuyện với cô gái, vừa không nhịn được nhìn về phía Trình Hạ.
Nhìn kịch bản trong tay cô, không bao lâu đã lật qua trang rồi. Nhất định, là lại đang hờn dỗi.
Rốt cuộc cũng giải quyết xong, lập tức, Ninh Nhất Ngạn chạy trở về, ngồi ở bên cạnh Trình Hạ, thẳng thắn nói: "Thì ra cô ấy cũng là diễn viên, bộ phim đầu tiên anh đảm nhận vai chính, cô ấy chính là nữ chính."
Đó là bộ phim quay trước khi Trình Hạ làm quản lý của Ninh Nhất Ngạn. Anh từng có thời gian huy hoàng cực kỳ cực kỳ ngắn ngủi, sau đó, liền bị đóng băng. Cho đến khi gặp được Trình Hạ, hai người làm lại từ đầu.
Cái gọi là thời gian huy hoàng đầu tiên của Ninh Nhất Ngạn, chính là được coi trọng và diễn vai nam chính rồi ra mắt, nhưng cuối cùng bộ phim truyền hình này còn chưa được quay xong, liền thất bại.
Mắt Trình Hạ nhìn kịch bản, không nói lời nào.
Em không muốn nói chuyện, vậy anh nói.
Ninh Nhất Ngạn tiếp tục nói: "Lúc ấy người trong nhà không đồng ý cho anh quay phim, anh không phải vì một người phụ nữ nào đó nên mới làm chuyện điên rồ như vậy. Lúc đó anh bước vào thời kỳ phản nghịch, làm việc không để ý hậu quả, nên thuận tay kéo cô ấy làm bia đỡ đạn ở trước mặt người nhà, kết quả phá hủy tương lai của cô ấy. Vừa rồi anh mới biết, cho tới hôm nay, cô ấy vẫn không thể quay được bộ phim tử tế nào."
Thấy Trình Hạ vẫn không nói lời nào, Ninh Nhất Ngạn vội vàng giải thích nói: "Em đừng hiểu lầm, anh với cô ấy thật sự không có gì cả, anh chỉ muốn cho cô ấy một cơ hội thử vai, đền bù việc anh đã hại cô ấy, mọi chuyện đã giải quyết xong rồi."
Chữ trong kịch bản giống như con ruồi cứ bay tới bay lui ở trước mặt, Trình Hạ rốt cuộc không nhịn được nói: "Tương lai của bản thân, trừ mình ra, không ai quyết định được."
Trọng điểm là Ninh Nhất Ngạn vẫn luôn bị chèn ép, trong lúc khó khăn nhất, không ai hiểu rõ hơn Trình Hạ. Thậm chí có một lần cô tưởng tượng ra rất nhiều tình tiết trong tiểu thuyết ngôn tình về tổng giám đốc bá đạo chèn ép tiểu thịt tươi.
Nói xong, Trình Hạ ngẩng đầu nhìn Ninh Nhất Ngạn, "Anh đâu cần phải giải thích mọi chuyện với tôi? Tôi đâu có hiểu lầm."
Khóe miệng Ninh Nhất Ngạn chậm rãi nở nụ cười, "Đúng, em không có hiểu lầm, là anh muốn giải thích cho em nghe."